Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ hãi và bất an

Tiểu thuyết gốc · 4060 chữ

Thứ Ba bắt đầu bằng một cơn mưa tầm tã từ lúc năm giờ sáng và rả rích suốt cả ngày.

Sau khi chị Angelina chạy đi tìm sự giúp đỡ của cô McGonagall, đến trưa mụ Umbridge đã ký giấy cho phép đội Quidditch nhà Gryffindor được tái thành lập. Bảy giờ tối hôm đó Harry và Ron chia tay hai cô bạn để ra sân Quidditch tập luyện, mặc kệ mưa gió bão bùng bên ngoài.

Hermione đã đi ngủ từ hồi chín giờ. Bữa nay con nhỏ khá mệt mỏi với những suy nghĩ về tương lai của nhóm thực hành phòng vệ gồm đông đảo học sinh mà con nhỏ vừa tập hợp cách đây mấy ngày.

Catherine đã làm xong bài tập từ đời nào, nó ngồi chống cằm nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết năm học này có thể kết thúc một cách tốt đẹp theo ý muốn của nó được hay không.

Catherine cứ ngồi ngẩn người như thế cho đến khi phòng sinh hoạt chung vắng dần.

Sự im ắng bất thường của Voldemort khiến trong lòng nó dấy lên nỗi lo lắng, bất an khó diễn tả được. Nó tự hỏi rốt cuộc hắn ta đang âm mưu chuyện gì mà suốt mấy tháng qua luôn án binh bất động?

Cảm thấy chán nản, Catherine quyết định không chờ Harry và Ron tập Quidditch về như mọi lần mà đi ngủ sớm giống Hermione, trong lòng thầm cầu mong ngày mai khi nó thức dậy thì trời đã tạnh mưa.

Ở một nơi hẻo lánh âm u, phủ trùm lên không gian xung quanh là bức màn đêm đặc quánh, tĩnh lặng đến dị thường, thoảng trong không khí còn vương lại mùi máu tươi nồng đậm đầy mê hoặc.

Bỗng sự yên tĩnh ấy bị phá vỡ bởi những âm thanh xào xạc rất khẽ. Không phải tiếng gió thổi lá cây lay động chạm vào nhau mà nghe như tiếng bước chân đầy khoan thai của ai đó giẫm lên lá khô, xen lẫn là tiếng bò trườn của một loài sinh vật bò sát to lớn.

Đêm đen không hề làm khó được vị khách lữ hành ấy. Hắn bước đi nhẹ nhàng giữa khu rừng già, khéo léo né tránh các chướng ngại vật trên đường đi như thể đang dạo bước giữa chốn quang đãng dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Nếu để ý, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy từ miệng hắn phát ra những tiếng rít như tiếng gió, hoàn toàn không hiểu được đó là loại ngôn ngữ gì.

Dường như những nơi hắn đi qua đều không còn sự sống. Tất cả chìm vào sự im lặng đầy chết chóc.

Sự hiện diện của vị khách bí ẩn ấy ở giữa khu rừng này không kéo dài quá lâu. Hắn cứ thế biến mất, như thể đã bị bóng tối nuốt chửng. Chỉ mong là như vậy.

Wiltshire, trang viên của gia đình Malfoy.

Lucius Malfoy không ngủ. Ông không thể nào ngủ được với cái suy nghĩ Chúa tể Hắc ám không còn tin tưởng mình như xưa ám ảnh ở trong đầu.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đứa con trai cưng - niềm tự hào và cũng là niềm hy vọng duy nhất của gia tộc Malfoy - vậy mà lại đem lòng yêu thích một con nhỏ Máu Bùn bẩn thỉu và nguy hiểm là Lucius Malfoy lại thấy thất vọng, nhục nhã không lời nào diễn tả được.

Nhưng ông có thể làm gì đây? Đó là con trai duy nhất của ông. Thằng bé cũng đã chuộc lỗi bằng cách khiến bản thân quên lãng đi con nhỏ Máu Bùn ấy, tính nết cũng vì thế mà thay đổi, trở nên lạnh lùng và khó đoán. Quý tử nhà ông không còn tâm sự với mẹ, cũng chẳng tìm đến sự giúp đỡ của ba mỗi khi gặp khó khăn.

Lucius Malfoy không biết đó là may mắn hay bất hạnh đối với con trai, ông chỉ biết bằng mọi giá phải dạy dỗ con trai trở thành người thừa kế trong thời gian sớm nhất. Nhỡ ngày nào đó ông không may bỏ mạng, con trai có thể thay ông bảo vệ mẹ của nó và gánh vác toàn bộ gia tộc Malfoy trên vai.

Bị buộc trưởng thành ở cái tuổi đáng lẽ không phải lo nghĩ gì, con trai của ông dần trở nên lặng lẽ và cô độc, xa cách với chính ba mẹ của mình.

Lucius Malfoy biết những Tử thần Thực tử khác luôn đem chuyện con trai ông ra cười cợt sau lưng ông, thậm chí âm thầm lấy đó làm lý do để cho rằng gia tộc Malfoy không còn ngang hàng với các gia tộc thuần huyết khác trong tổ chức, chỉ vì ông có một đứa con phản bội lại niềm tin của tất cả mọi người.

Dù bề ngoài ai cũng tỏ ra kính trọng ông, nhưng Lucius Malfoy biết địa vị của mình ở trong tổ chức đã không còn được như xưa. Ông cũng biết mình đã đánh mất sự tín nhiệm của Chúa tể Hắc ám. Trong mắt Ngài, ông không có được sự tận tâm và trung thành tuyệt đối như Bellatrix Lestrange hay Barty Crouch con.

Khi đối mặt với những khó khăn và nguy cơ trùng điệp, Lucius Malfoy mới nhận ra điều gì là quan trọng nhất, chỉ một từ thôi, đó chính là gia đình. Ông làm mọi thứ cũng chỉ vì sự phát triển và vinh quang của gia tộc. Năm xưa ông thấy đó chính là con đường đúng đắn mà ông phải đi. Bây giờ nhìn lại, chẳng những ông không có được gì mà còn khiến cho gia đình mình đứng trên bờ vực đổ vỡ.

Vợ ông, người phụ nữ xinh đẹp và cao quý, người chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào từ nhỏ cho tới lớn, vậy mà đã khóc nức nở khi nhìn thấy con trai nằm mê man bất tỉnh ở một nơi đáng lẽ nó không nên đến, trên cánh tay có vết thương không biết do thứ gì gây ra mà bây giờ đã thành sẹo.

Tệ hơn nữa, lúc ông kiểm tra ký ức của con trai thì phát hiện ra nó đã dùng độc dược để xoá đi tất cả ký ức liên quan tới con nhỏ Máu Bùn ấy, mãi mãi không thể phục hồi.

Biết được điều đó vợ ông đã rất đau khổ. Với bà, đoạn tình cảm ấy vốn không nên tồn tại, nhưng bà lại sợ con trai sẽ không còn là chính mình khi mất đi một phần ký ức, đặc biệt là ký ức về người nó yêu thích.

Không biết con trai ông đã lấy lọ thuốc đó ở đâu ra hay do chính con nhỏ Máu Bùn khốn kiếp ấy bắt nó phải uống. Dù thế nào đi chăng nữa, kể từ giây phút đó, ông có cảm giác mơ hồ rằng vĩnh viễn ông cũng đừng mong mọi thứ trở về lại như cũ.

Trừ phi con trai ông không còn đi học ở Hogwarts, nếu không, một khi gặp lại con nhỏ đó, nó sẽ phát hiện ra ngay ký ức của bản thân có vấn đề.

Lucius Malfoy lo sợ chuyện đó sẽ xảy ra nên đã đề nghị chuyển trường cho con trai nhưng con ông không đồng ý, nhất quyết muốn đi học ở Hogwarts. Ông ta không còn cách nào khác, đành phải bỏ tiền ra yêu cầu hai đứa nhỏ Crabbe và Goyle luôn đi theo sát con trai để chắc chắn nó ở trường vẫn ổn, không tiếp xúc hay vướng vào rắc rối liên quan tới con nhỏ Máu Bùn đáng ghét kia.

Ngồi đọc những lá thư báo cáo hoạt động của con trai ở trong trường thời gian gần đây, Lucius Malfoy không hề yên tâm mà trái lại có cảm giác bản thân đang bị quý tử nhà mình qua mặt.

Nhưng ông ta có thể làm gì đây? Con trai ông bây giờ không còn như xưa, nghĩ cái gì cũng không nói ra, viết thư gửi về cho ba mẹ cũng chỉ là những dòng hỏi thăm sức khoẻ đầy khách sáo, tuyệt nhiên không bộc lộ bất cứ tâm tư hay tình cảm gì như trước đây nữa.

Lần đầu tiên Lucius Malfoy cảm thấy khổ tâm, cũng cảm thấy hối hận vì ngày hôm đó đã giận dữ muốn xoá ký ức của con mà không ngồi xuống trò chuyện để hiểu hơn về những nỗi dằn vặt, đau khổ mà con trai đang cất giấu ở trong lòng.

Chỉ vì một phút nóng giận nhất thời, chỉ vì cảm thấy xấu hổ với người ngoài, chỉ vì nỗi sợ hãi vô hình đối với Chúa tể Hắc ám mà ông đã đẩy con trai ra xa vòng tay mình, để rồi giữa ông và con trai có một bức tường vô hình ngăn cách, không thể nào vượt qua được.

Nửa đêm nay có một cuộc họp. Chúa tể Hắc ám sẽ trở về Anh sau chuyến đi dài.

Ông có thể làm gì để khiến Chúa tể tin tưởng, lấy lại địa vị của mình trong tổ chức, cũng như bảo vệ danh dự và uy tín của dòng họ Malfoy trong cộng đồng phù thủy thuần huyết?

Vẫn là căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất chiếc bàn dài ở giữa phòng. Vẫn là những thân ảnh mặc áo choàng đen, mang mặt nạ và đội mũ trùm kín đầu.

Ánh nến không thể chiếu sáng hết chiều dài chiếc bàn, càng không thể soi rõ kẻ đang ngồi ở vị trí chủ toạ.

Sau mấy tháng không gặp, lũ thuộc hạ đều giật mình kinh hãi khi cảm nhận được trên người Chúa tể của chúng dày thêm một tầng sát khí không hề che giấu.

Lũ Tử thần Thực tử ngồi im không dám nhúc nhích, bởi vì đang bò chậm rãi ở trên bàn là một con mãng xà có đôi mắt hung ác đầy tính đe doạ. Đây chính là vật cưng của Chúa tể Hắc ám, nhưng hình như con rắn trông đã khác trước, mang tới cảm giác áp bách và nguy hiểm hơn xưa bội phần.

Cuộc họp lần này vắng mặt vài người, không rõ lý do. Chỉ những kẻ nhận được thông điệp từ Chúa tể Hắc ám mới có mặt tại đây và phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần này.

Ròng rã mười lăm phút trôi qua, Chúa tể vẫn im lặng, bọn chúng cũng chẳng dám hó hé nửa lời.

Dường như Voldemort rất hưởng thụ điều này. Hắn ngồi trên chiếc ghế chạm khắc tinh xảo bọc nhung đỏ làm từ loại gỗ mang năng lượng pháp thuật cao cấp nhất trong thế giới phù thủy, đưa mắt nhìn những kẻ tôi tớ đang run rẩy ở phía dưới, chậm rãi cất giọng:

- Không có ta ở đây, mọi chuyện đều ổn chứ? Lucius, mi báo cáo trước đi.

Lucius Malfoy bị điểm danh thì thoáng giật mình nhưng ông ta lập tức lấy lại tinh thần, vội vã báo cáo:

- Thưa chủ nhân, nhiệm vụ ngài giao tôi vẫn đang tiến hành rất thuận lợi, người của Hội Phượng Hoàng chưa lần ra bất kỳ manh mối nào. Bọn chúng đang bị dắt mũi dựa theo những tin tức giả mà tôi để lộ ra bên ngoài. Theo yêu cầu của ngài, tôi dẫn tới đây một số người mà tôi nghĩ là ngài sẽ thấy có hứng thú.

Voldemort gật đầu hài lòng, khoé môi nhếch lên, nở ra nụ cười thâm thúy, tiếc là không ai thấy được. Hắn ta không vội đi vào công việc chính mà hỏi thăm ông Malfoy bằng giọng thân thiết như thể ông ta là người nhà của hắn:

- Con trai mi dạo này sao rồi? Thằng bé vẫn khoẻ chứ?

Một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng ông Malfoy, ông ta đáp bằng giọng nhát gừng:

- Cảm ơn ngài đã quan tâm. Con trai tôi vẫn khoẻ, thằng bé rất ổn, không còn vương vấn gì đến chuyện tình cảm nam nữ.

- Ồ. Thật vậy sao? - Voldemort mỉm cười ở trong bóng tối.

Nếu nhìn thấy nụ cười đầy toan tính đó của hắn ta, chắc chắn ông Malfoy sẽ không thể bình tĩnh mà tiếp tục cuộc trò chuyện này thêm một giây phút nào nữa.

Voldemort nhẹ nhàng nói ra yêu cầu kinh người:

- Ta rất hứng thú với con trai của mi, hãy mang thằng bé đến gặp ta khi có cơ hội. Giáng sinh là một dịp tốt để đoàn tụ gia đình, mi thấy thế nào, hở Lucius, bạn già của ta?

Lucius Malfoy ngập ngừng đáp:

- Chuyện này…

- Sao? Mi không muốn con trai mi được diện kiến Chúa tể Hắc ám? Ta cứ tưởng đây là vinh quang mà không phải ai muốn cũng có được.

Voldemort cất cao giọng, bày tỏ hắn đang rất thất vọng về sự dùng dằng này của ông Lucius Malfoy.

Biết nếu cứ tỏ ra đắn đo thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn, Lucius Malfoy không còn cách nào khác đành phải đồng ý:

- Xin chủ nhân hãy thứ lỗi cho tôi vì đã do dự, chẳng qua tôi quá xúc động trước niềm vinh dự đến đột ngột này.

Voldemort “ồ” lên một tiếng đầy khoa trương, thong thả nói:

- Ta rất chờ mong được gặp quý tử của mi, đừng khiến ta phải thất vọng, hiểu không?

Lúc này mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm trán và hai bàn tay của Lucius Malfoy, may mà có mặt nạ giúp ông ta che giấu bớt phần nào. Ông ta cố dùng giọng bình thường nhất có thể đáp lại hòng không để bản thân bị nghi ngờ:

- Đó là niềm vinh dự lớn lao của tôi, thưa chủ nhân đáng kính.

Voldemort nói với vẻ thân tình:

- Tốt lắm. Nãy giờ có vẻ ta đã hơi lan man một xíu nhỉ? Hãy thông cảm cho ta nhé, bởi vì ta đã quá vui mừng khi được trở về đây sau một chuyến đi dài, phải không Nagini?

Con rắn khổng lồ đang nằm cuộn tròn trên bàn bỗng ngóc đầu lên, thò cái lưỡi dài ra ngoài như muốn đáp lại lời của Voldemort.

Có tiếng búng tay vang lên, vài giây sau, bỗng chốc căn phòng tối tăm bừng sáng. Đúng vào lúc này, tất cả Tử thần Thực tử đều đồng loạt giật mình nhìn về phía ghế chủ toạ, ngay cả chiếc mặt nạ cũng không thể che giấu được ánh mắt hoang mang hoảng hốt của bọn chúng.

Thật đáng sợ, Ngài đã khôi phục lại dáng vẻ giống như lúc chưa mất đi sức mạnh, thậm chí khuôn mặt còn trở nên trẻ hơn so với tuổi thật của Ngài, thoạt nhìn chỉ tầm ba mươi mấy, bốn mươi tuổi là cùng.

Một con người không thể làm được điều đó, Chúa tể của bọn chúng đã vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết, trở nên bất tử, bất lão.

Hai bàn tay của Voldemort đan vào nhau, hắn nhìn thuộc hạ của mình bằng đôi mắt không cảm xúc, ra lệnh:

- Cởi bỏ mặt nạ ra đi! Ta muốn nhìn thấy gương mặt thân thương của lũ chúng mi.

Tất cả Tử thần Thực tử răm rắp làm theo. Voldemort nhìn khắp một lượt, ánh mắt dừng lại ở một số gương mặt xa lạ, khoé miệng cong lên, hài lòng nói với ông Malfoy:

- Lucius, đây đều là những thành viên mới gia nhập đại gia đình của chúng ta mà mi đã nói khi nãy?

Lucius Malfoy gật đầu, cung kính đáp:

- Vâng, thưa Chủ nhân. Bọn họ đều là những phù thủy thuần huyết tài giỏi và cực kỳ sùng bái ngài.

Voldemort không nói gì, bất ngờ vung tay, tia sáng xanh lục loé lên, phóng thẳng về phía một người trong số đó. Cái chết đến nhanh chỉ trong chớp mắt, không một lời báo trước nào. Voldemort thản nhiên nhìn gương mặt khiếp đảm của những thuộc hạ còn lại rồi quay sang Nagini nói gì đó. Con mãng xà nhẹ nhàng trườn đến chỗ người vừa mới gục ngã kia, từ từ biến lớn, sau đó trước sự ngạc nhiên của lũ Tử thần Thực tử, há to miệng nuốt chửng người đó vào bụng. Một tiếng nổ “bụp” vang lên, Nagini biến mất, để lại cái ghế trống mà cách đó ít phút đã từng có người ngồi.

Lúc này Lucius Malfoy đã sợ điếng hồn. Người là do ông ta dẫn về, đột nhiên bị Chúa tể giết mà không rõ nguyên nhân, liệu ông ta có bị trách phạt hay không đây?

Giọng nói của Voldemort hờ hững vang lên bên tai Lucius Malfoy, khiến ông ta hoàn hồn trở lại:

- Đó không phải là lỗi của mi, Lucius à. Làm sao mà mi có thể nhận ra được kẻ đứng trước mặt mi có phải kẻ giả mạo hay không nếu hắn ta liên tục dùng thuốc Đa dịch để qua mặt mi, đúng không nào? Đừng sợ như thế chứ, ta đâu phải là người không biết lý lẽ.

Nụ cười giả tạo trên môi Voldemort khiến Lucius Malfoy rùng mình, ông ta vội quỳ xuống, cúi rạp người bò đến chỗ Voldemort, nắm lấy vạt áo chùng của hắn mà khẩn khoản van nài:

- Là lỗi của tôi, xin ngài hãy trách phạt tôi.

Voldemort không hề liếc mắt nhìn Lucius Malfoy lấy một cái, thản nhiên trò chuyện với những Tử thần Thực tử khác như thể không có sự tồn tại của ông ta ở đó.

Hai tiếng đồng hồ sau, cuộc họp kết thúc bằng việc Voldemort ban hình xăm Dấu hiệu Hắc ám cho những kẻ mới gia nhập. Chờ nghi thức ấy hoàn tất, lũ Tử thần Thực tử đồng loạt cúi chào chủ nhân của chúng rồi nhanh chóng độn thổ rời đi, chỉ mỗi Lucius Malfoy là còn ở lại.

Không biết Voldemort đã nói gì, vài phút sau ông ta cung kính hôn lên vạt áo chùng của hắn rồi cũng run rẩy độn thổ rời khỏi đó.

Voldemort đứng dậy, chậm rãi lại gần cửa sổ, nhìn ra khung cảnh đen kịt ở bên ngoài, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ xảo quyệt khó lường.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh Voldemort xuất hiện thêm một người. Tên này không mang mặt nạ, cũng chẳng đội mũ trùm kín đầu. Hắn cúi xuống hôn vạt áo chùng của chủ nhân đáng kính rồi lễ phép lên tiếng:

- Thưa chủ nhân, xin thứ lỗi cho thuộc hạ vì đã đến muộn.

Voldemort không tỏ thái độ gì, cũng chẳng buồn quay đầu nhìn xem người vừa xuất hiện là ai, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện ta giao mi làm tới đâu rồi?

- Tôi đã làm xong, thưa chủ nhân. Mọi thông tin ngài cần đều được ghi chép ở trong đây.

Vừa nói người đàn ông vừa kính cẩn dùng hai tay dâng lên một thứ gì đó trông như quyển sổ. Voldemort nhẹ phất tay, quyển sổ bay đến trước mặt hắn ta, lơ lửng giữa không trung, tự động lật giở từng trang.

Đôi mắt của Voldemort hiện lên vẻ nghiền ngẫm, hắn cười lớn:

- Thì ra là vậy. Thật thú vị. Mi làm tốt lắm, Barty à. Vậy còn chuyện tìm hiểu về lời tiên tri trong Sở Bảo Mật?

Barty Crouch con được khen thì lấy làm hãnh diện, mau mắn đáp:

- Chỉ bằng một chút thủ đoạn, tôi đã khiến lão Fudge nghi ngờ hết thảy mọi thứ, thành công cài cắm người của ta vào Sở Bảo Mật, từ đó nắm được rất nhiều thông tin quan trọng về cấu trúc của nơi đó, các thức vận hành cũng như tìm hiểu kỹ về nơi bảo quản các lời tiên tri. Tôi e rằng chúng ta có một chút rắc rối. Những lời tiên tri được cất giữ trong các quả cầu thủy tinh. Người duy nhất có thể nhấc chúng ra khỏi giá đỡ trên kệ là đối tượng được nhắc đến trong lời tiên tri, người không liên quan chạm vào sẽ bị phát điên, cho nên chúng ta không thể mạo hiểm được.

Barty Crouch con dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ do dự. Voldemort hứng thú hỏi:

- Điều gì mà lại có thể khiến mi cảm thấy bất an vậy?

Barty Crouch con nói ra điều khiến hắn bận tâm hổm rày:

- Năm 1980 có hai lời tiên tri, đều là của Sybill Trelawney. Một lời tiên tri có liên quan đến Harry Potter, lời tiên tri còn lại không ghi rõ đối tượng được nhắc đến trong đó là ai. Ngài có nghĩ rằng cái còn lại kia cũng có liên quan tới ngài không, thưa chủ nhân?

Voldemort điềm tĩnh hỏi:

- Bỏ chuyện đó qua một bên, nói cách khác ta không thể chắc chắn lời tiên tri về thằng nhóc Harry Potter cũng có liên quan tới ta? Như vậy là ta không thể đích thân đi tới đó để mang lời tiên tri về xem xét?

Barty Crouch con đáp bằng giọng chán nản:

- Đúng vậy, thưa chủ nhân. Chúng ta phải nghĩ biện pháp dụ Harry Potter nhấc quả cầu thủy tinh chứa lời tiên tri ra khỏi giá đỡ trên kệ thì mới mong chạm được vào nó một cách an toàn.

Voldemort im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Barty Crouch con bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hắn toan lên tiếng hỏi thăm Chúa tể của hắn có bị làm sao không thì nghe Ngài từ tốn hỏi:

- Có phải tất cả các quả cầu thủy tinh chứa lời tiên tri đều có nhãn dán ghi tên của người phán ra lời tiên tri và đối tượng được nhắc đến trong lời tiên tri?

Barty Crouch con kính cẩn đáp:

- Đúng là như vậy, thưa chủ nhân. Điều này khiến tôi có cảm giác hai lời tiên tri của năm 1980 dường như còn ẩn giấu bí mật khôn lường nào đó.

Khoé miệng Voldemort khẽ nhếch lên, rồi đột nhiên hắn cười to thành tiếng khiến Barty Crouch con phải sởn gai ốc.

- Thật thú vị.

Voldemort cười với vẻ phấn khích khó tả, dường như hắn rất hứng thú với sự bất thường của lời tiên tri mà hắn đang nhắm tới.

Barty Crouch con đang hoang mang khó hiểu thì nghe thấy Chúa tể của hắn lạnh lùng nói:

- Sự thay đổi nhân sự ở Sở Bảo Mật dạo gần đây chắc chắn đã đánh động tới Dumbledore. Mà nói không chừng lão đã biết được ta sẽ nhắm tới lời tiên tri từ hồi xa lơ xa lắc nào đấy rồi cũng nên.

Barty Crouch con không rõ vì sao Chúa tể đáng kính lại nói như thế. Suy nghĩ giây lát hắn cẩn thận hỏi:

- Vậy tiếp theo tôi nên làm gì, thưa chủ nhân?

Voldemort mỉm cười với vẻ sâu xa:

- Ta không cần một cái cây ở trong chậu khi mà ta đã có cả khu rừng.

Ngay lúc ấy, một kế hoạch mới được lập nên.

Chúa tể Hắc ám, kẻ không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn, kẻ luôn đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu thương giữa con người với con người, lần này không đi theo con đường cũ, liệu hắn ta có thể đạt được mong muốn của mình?

Chuyện gì đến cũng đến, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Sự lựa chọn của mỗi người ở hiện tại sẽ ảnh hưởng tới tương lai của họ về sau này.

--------------------

Nguyệt: Tuy hơi trễ nhưng vẫn xin chúc mừng sinh nhật thầy Snape (09/01/1960).

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.