Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi tối thứ Hai dài đằng đẵng

Tiểu thuyết gốc · 2922 chữ

Tối đó bốn đứa ăn uống qua loa rồi đi thẳng lên phòng sinh hoạt chung và ngồi thi nhau nói xấu mụ Umbridge cho hả giận.

Mặc dù đã bày biện tập vở ra để làm bài tập nhưng Harry và Ron lại chẳng viết được câu nào. Tụi nó đang rất khó chịu về chuyện mụ Umbridge vẫn chưa chịu thông qua giấy phép tái thành lập đội Quidditch nhà Gryffindor.

Đang ngồi suy tư thì Harry nghe Catherine hỏi:

- Harry, bồ đã tìm Dobby để hỏi thăm bạn ấy về một nơi đủ rộng cho tụi mình thực hành bùa chú chưa?

Lúc bấy giờ Harry mới nhớ chuyện quan trọng này, rầu rĩ đáp:

- Mình quên mất. Để mai mình hỏi.

Catherine gật đầu, nói:

- Bồ nhớ hỏi nha, sớm tìm được chỗ thì sớm tập luyện. Mà sao hai bồ không làm bài tập đi?

Harry nhìn đống sách vở, giọng uể oải:

- Mình không có tâm trạng làm bài tập.

Ron ngồi bên cạnh Harry cũng ủ rũ không kém:

- Lỡ đội Quidditch nhà Gryffindor không được tái thành lập thì tụi mình biết phải làm sao bây giờ?

Hermione nói chắc nịch:

- Cô McGonagall sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu.

Dưới sự đốc thúc của Hermione, cuối cùng Harry và Ron cũng quyết định vứt bỏ muộn phiền ra sau lưng và bắt tay vào làm bài tập, sẵn tiện chờ chị Angelina quay về để hỏi thăm tình hình tái thành lập đội Quidditch nhà Gryffindor. Bất chấp ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của nhỏ bạn, hai đứa con trai phân chia nhiệm vụ rồi hẹn khi nào làm xong sẽ trao đổi đáp án.

Tám giờ tối, chị Angelina quay về phòng sinh hoạt chung và trấn an tất cả mọi người rằng chị đã nhờ cô McGonagall ra mặt, nội trong ngày mai sẽ có giấy phép.

Lời cam đoan của chị Angelina giúp Harry và Ron vực dậy tinh thần rất nhiều. Bầu không khí trong phòng sinh hoạt chung trở về trạng thái vui tươi và náo nhiệt như mọi ngày.

Thêm một tiếng rưỡi nữa trôi qua, trong lúc hai nhỏ bạn thân đã làm xong môn Lịch sử Pháp thuật và Độc dược, bắt đầu chuyển sang môn khác thì Harry và Ron vẫn đang ì ạch vật lộn với hai chục câu bài tập của thầy Snape.

Mặc dù đã chia đôi để làm nhưng đến chín giờ rưỡi tối Harry chỉ mới hoàn thành được tám trên mười câu. Ron thì tệ hơn nữa, mới được năm câu.

Không phải Ron dở hơn Harry, nó đã bị màn quảng cáo các món Ăn vặt Cúp cua của hai người anh trai làm cho sao nhãng. Mới đầu Hermione còn tốt bụng nhắc nhở, nhưng rồi con nhỏ cũng bực mình, quyết định mặc kệ bạn luôn.

Ban đầu hai thằng con trai còn nuôi ý định hỏi bài Catherine vì con nhỏ dễ tính hơn Hermione nhưng Catherine lại quăng cho tụi nó cuốn sách tham khảo rồi bảo tự đi mà tìm đáp án ở trong đó. Vậy là hai đứa ấy không còn cách nào khác, đành phải vắt óc suy nghĩ đáp án dựa trên thông tin sách tham khảo cung cấp.

Mười giờ, Harry đã làm xong mười câu Độc dược, chuyển sang viết bài luận, trong khi đó Ron vẫn còn mắc kẹt ở hai câu cuối cùng, vò đầu bứt tai cả buổi chưa tìm được manh mối nào.

Mười một giờ, hai đứa con gái đã hoàn tất bài tập tất cả các môn trong ngày hôm nay. Trong khi đó, hai thằng con trai vẫn đang vật lộn tìm kiếm thông tin chi tiết về ba loại độc dược mới toanh trong món thuốc ban sáng. Thầy Snape yêu cầu độ dài tối thiểu là năm tấc giấy da mà tới thời điểm hiện tại tụi nó chỉ mới viết được ba tấc rưỡi và đã hết ý tưởng.

Ron đề nghị với Harry:

- Tụi mình có thể viết chữ to gấp đôi để ăn gian, bồ thấy sao?

Harry tán thành ngay mà không cần phải suy nghĩ nhiều:

- Chỉ còn cách đó thôi.

Vậy là hai thằng lại vùi đầu vào tờ giấy da và tiếp tục hí hoáy ghi chép.

Lúc này Catherine đang ngồi kiểm tra mười câu Độc dược của Harry, chỉ ra một số chỗ sai để bạn sửa lại, được một lúc thì nó nói:

- Bồ tiến bộ rất nhanh trong phần thực hành nhưng về mảng lý thuyết thì bồ cần cố gắng nhiều hơn nữa. Để bồ tự làm thì y như rằng sai từa lưa luôn.

Harry buồn bực đáp:

- Mình đã cố gắng hết sức rồi. Mình sai chỗ nào bồ sửa lại giúp mình với.

Catherine đẩy quyển tập bị gạch chi chít chữ đỏ về phía Harry, nói:

- Bồ tự đi mà sửa.

Harry quăng tờ giấy da sang một bên, không nói không rằng cắm cúi ngồi sửa lại đáp án. Nó đọc kỹ từng dòng ghi chú của Catherine rồi dùng pháp thuật xoá đi cho sạch sẽ, sau đó chỗ nào sai thì sửa lại, chỗ nào cần bổ sung thì bổ sung.

Hermione nghe Catherine phàn nàn về bài làm của Harry thì tò mò rướn cổ qua nhìn thử, được một lúc nó nói:

- Bồ không nên vì giáo viên là thầy Snape mà chểnh mảng trong môn này. Mình cứ tưởng bồ đã biết nghiêm túc học tập, không ngờ vẫn cẩu thả như xưa.

Harry nổi cáu:

- Bồ mà chịu chỉ mình làm thì mình đã không sai nhiều như vậy. Mình cố gắng như thế nào bồ không thấy hay sao?

Catherine lên tiếng giảng hoà:

- Tụi mình chỉ muốn tốt cho hai bồ thôi. Thay vì hướng dẫn cặn kẽ, tụi mình muốn bồ tự suy nghĩ để tìm ra đáp án, như vậy mới nhớ lâu được.

Hermione gật đầu tán thành, quay sang nhìn bài làm của Ron, lắc đầu chán nản:

- Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Ron tỏ ra không vui:

- Thay vì chê bai, sao bồ không giúp mình xem câu nào sai để mình sửa lại?

Hermione bĩu môi trước thái độ ấy của Ron nhưng vẫn ngồi giúp bạn kiểm tra lại đáp án cho mười câu hỏi khó nhằn của môn Độc dược.

Không để lãng phí thời gian, Ron lại cắm đầu vào tờ giấy da, chẳng mấy chốc đã đạt được tới độ dài tối thiểu theo yêu cầu của thầy Snape.

Vài phút sau, Harry sửa xong mười câu hỏi, vội vã viết tiếp bài luận còn đang dang dở, chữ nào chữ nấy to gấp ba, bốn lần bình thường, nhìn vào vừa bực mình vừa tức cười.

Giải quyết xong môn Độc dược, hai thằng con trai lôi tập vở môn Tiên tri ra và bắt đầu chém gió về các giấc mơ của mình.

Hermione thấy vậy thì không hài lòng, nói:

- Không học thì thôi, đã học thì phải học cho đàng hoàng. Mình thấy hai bồ làm vậy là không được. Ít nhất khi bịa chuyện hai bồ cũng nên bịa có căn cứ một chút.

Ron không thèm ngẩng mặt lên, thờ ơ đáp:

- Đã là giấc mơ thì tụi mình muốn mơ cái gì mà chẳng được. Để coi, tiếp theo mình nên mơ như thế nào cho hoành tráng đây?

Hermione không nói gì. Chẳng có môn học nào vớ vẩn như môn Tiên tri. Càng nghe Ron và Harry thảo luận nó càng bực mình nên quyết định bỏ ngoài tai hết thảy, tập trung vào việc sửa bài tập cho Ron.

Thời gian dần trôi, Catherine liếc nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười hai giờ. Phòng sinh hoạt chung giờ chỉ còn lại vài người.

Ron đã làm xong bài tập môn Tiên tri nên bắt đầu hối thúc Hermione:

- Bồ có thể kiểm tra đáp án của mình lẹ hơn một chút được không? Mình cần chép vào tập để còn đưa cho Harry mượn.

Hermione nghiêm khắc quở trách:

- Bạn Weasley à, không những bạn làm sai mà lắm câu bạn còn lạc đề nữa. Đặc biệt là hai câu cuối, tôi đọc mà không hiểu bạn đang viết cái gì luôn. Nếu tôi mà sửa thì có khác gì tôi làm giùm bạn đâu. Hoặc là bạn tự tìm ra chỗ sai và tự sửa, hoặc nghe tôi giảng lại từng câu để hiểu rõ hơn về nội dung bài học. Bạn chọn đi.

Thấy thái độ cứng rắn đó của Hermione, Ron vội vàng nhận quyển vở Độc dược từ tay nhỏ bạn, bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng.

Catherine thấy Harry ngồi ngẩn người thì lên tiếng nhắc nhở:

- Bồ đang thả hồn đi đâu đấy? Mau ngồi sát lại đây nghe Hermione giảng giải về mấy câu bài tập của thầy Snape!

Harry không thả hồn đi đâu hết. Nó chỉ đang bận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, không biết nên làm thế nào để vừa có thể đáp trả lại sự khiêu khích của Malfoy một cách thích đáng vừa không bị mụ Umbridge gây khó dễ.

Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, dù không muốn nhưng Harry vẫn làm theo lời Catherine, vừa nghe hai nhỏ bạn thay phiên nhau giải thích về hai mươi câu hỏi vừa chép đáp án vào tập.

Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, đến lúc Ron và Harry hoàn thành đầy đủ hai mươi câu bài tập của thầy Snape và viết lại đoạn cuối của bài luận một cách đàng hoàng dưới sự giám sát của hai nhỏ bạn thì cũng đã hơn một giờ. Lúc này phòng sinh hoạt chung chỉ còn bốn đứa tụi nó.

Harry mệt mỏi nói:

- Cuối cùng cũng xong. Bài tập môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hai bồ cho mình mượn chép sau nha?

Thấy ánh mắt chờ mong của Harry và Ron, Catherine nhún vai đáp:

- Cái gì chứ đối phó với mụ Umbridge thì tụi này sẵn sàng giúp hai bồ.

Trong lúc các bạn thu dọn tập vở để chuẩn bị đi ngủ thì bỗng Harry kêu lên một tiếng “a” rất khẽ rồi chạy tới lò sưởi khiến ba đứa còn lại cũng vội chạy theo xem có chuyện gì.

Harry vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi:

- Chú Sirius! Chú làm gì ở trong đó?

Cái đầu của chú Sirius đang hiện lên trong ngọn lửa sắp tàn của lò sưởi, chú cười tít mắt:

- Chào mấy đứa, bất ngờ chứ hả? Không ngờ các con học hành chăm chỉ tới vậy. Chú phải canh me cả buổi mới chờ được tới lúc chỉ còn bốn đứa đó.

Harry chẳng thấy có gì vui để mà cười cả, nó vội hỏi:

- Sao chú lại xuất hiện ở đây? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?

Sirius hắng giọng, đi thẳng vào vấn đề:

- Có chút chuyện mà má của con muốn nhắn nhủ tới con đó, Ron à.

Ron chồm tới phía trước, vẻ mặt lo lắng, nó hỏi:

- Chuyện gì vậy chú? Chú nói lẹ đi.

Sirius đưa mắt nhìn Ron, ra vẻ trịnh trọng:

- Má của con đã biết về cái lớp học tự vệ gì đó của các con rồi.

Bốn đứa ngơ ngác nhìn nhau, Harry hỏi:

- Sao mà bác ấy biết được?

Sirius cười, nói với Harry:

- Dĩ nhiên là có người đã báo cáo lại. Con nghĩ là người trong Hội yên tâm để con đi chơi làng Hogsmeade một mình sao?

Harry thắc mắc:

- Lúc đó trong quán Đầu Heo đâu có ai, làm sao người trong Hội lại biết được?

Sirius ngắt lời Harry:

- Để chuyện đó sang một bên, các con nghe chú nói tiếp nè.

Hắn nhìn sang Ron, làm bộ nghiêm túc mà nói:

- Ron, má con không muốn con và các bạn bày trò liều mạng như vậy trước mũi mụ Umbridge. Má con đã nói như vầy: “Các con sẽ bị đuổi học, và tương lai các con sẽ bị hủy hoại chỉ vì một chút ham muốn chống đối nhất thời. Nếu các con muốn học tự vệ thì thiếu gì dịp để học, không nhất thiết phải chọn đúng lúc này.”

Rồi chú nhìn sang ba đứa Harry, Hermione, và Catherine:

- Chị Molly cũng nhờ chú nhắn ba đứa như sau: “Bác biết là bác không có quyền hạn gì để bắt các con dừng chuyện này lại, nhưng bác muốn khuyên các con hãy nghĩ đến tương lai của mình. Bác luôn xem mấy đứa như con của bác và không muốn có bất kỳ chuyện gì không hay xảy ra với các con.”

Sirius quan sát sắc mặt bốn đứa rồi nói tiếp:

- Nếu chị Molly không bận việc thì chị ấy đã đến đây để trực tiếp nói chuyện với mấy đứa rồi. Vậy các con có hứa là sẽ dẹp cái hội chống đối mụ Umbridge lại và ngoan ngoãn tập trung học tập không? Ron, má con muốn nghe con hứa đó.

Ron không hứa mà hăm hở hỏi lại:

- Má con bận làm việc gì vậy chú?

Sirius trả lời qua loa:

- Việc của Hội thôi.

Thấy ánh mắt thất vọng của Ron, Sirius nhắc nhở:

- Ron à, má con đã giận điên lên khi biết chuyện này đó. Chị ấy thậm chí còn định gửi thư sấm để răn đe con, trước khi kịp nhớ ra làm như vậy thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Cá nhân chú thấy kế hoạch của các con rất tuyệt vời, nhưng mấy đứa phải cẩn thận, đừng để bị nắm thóp.

Catherine quay sang hỏi Ron:

- Bồ có muốn từ bỏ không?

Ron đáp một cách dứt khoát:

- Không đời nào!

Catherine nhấn mạnh:

- Bồ có thể sẽ bị đuổi học.

Harry bực bội chen ngang:

- Thà bị đuổi học còn hơn học trong môi trường có con mụ điên ấy.

Ron nghe vậy càng thêm kiên định:

- Chú nhắn lại với má con y chang lời Harry vừa nói.

Sirius khẽ cau mày, hắn mà nói thế khéo chị Molly lại nghĩ hắn ở sau xúi giục cũng nên.

Harry thấy vậy liền hỏi:

- Cá nhân chú nghĩ chuyện tụi con làm là nên hay không nên, hở chú Sirius?

Sirius tỏ ra phấn khích:

- Chú ấy hả? Nếu chú là các con thì chú còn làm hơn thế nữa.

Harry hứng thú hỏi:

- Chú sẽ làm gì?

Sirius định kể vài chiêu cho Harry học hỏi nhưng như sực nhớ ra điều gì, hắn ho khan mấy cái rồi nghiêm trang nói:

- Dù sao thì thời thế đã đổi thay. Hiện tại Bộ đang siết chặt quản lý các hoạt động nhà trường và những người thân tín của cụ Dumbledore đều bị chèn ép hoặc bêu xấu. Các con không nên liều lĩnh, làm gì cũng phải cẩn thận. Ý chú là như vậy. Ờ, đó chính xác là những điều chú muốn nói.

Bốn đứa im lặng lắng nghe, không hề bày tỏ bất kỳ thái độ chống đối nào.

Sirius nhìn dáng vẻ này của mấy đứa nhỏ nhà mình, đột nhiên bật cười thành tiếng:

- Chú biết các con sẽ không dừng lại. Mấy đứa muốn làm gì thì làm nhưng nhớ chú ý cẩn thận, đừng để lộ dấu vết. Vậy các con đã có chỗ chưa?

Harry định trả lời là chưa nhưng Catherine ngăn lại, nó nói:

- Có rồi ạ. Chú nên rời khỏi đây trước khi bị mụ Umbridge phát hiện ra.

Đáy mắt Sirius thoáng lộ ra vẻ thất vọng, hắn nói:

- Vậy chú đi đây. Mấy đứa nhớ cẩn thận. Về phần má của con chú sẽ lựa lời nói giúp cho, con yên tâm nha Ron.

Bốn đứa chào chú Sirius rồi nhìn chú biến mất sau ngọn lửa.

Harry hỏi:

- Sao bồ lại nói dối là tụi mình đã tìm được chỗ?

Catherine giải thích:

- Sẽ nguy hiểm nếu chú ấy ở lại nói chuyện quá lâu. Mụ Umbridge mà biết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to.

Hermione nhìn các bạn, cẩn thận hỏi:

- Mấy bồ vẫn muốn tiếp tục chứ?

Harry đáp ngay:

- Đương nhiên rồi. Ngày mai mình sẽ đi tìm Dobby.

Hermione lại hỏi:

- Lỡ ngay cả Dobby cũng không giúp được tụi mình thì sao?

Ron rầu rĩ:

- Đáng lẽ tụi mình phải nghĩ đến chuyện này trước khi kêu gọi mọi người. Không có chỗ tập thì coi như kế hoạch của chúng ta xôi hỏng bỏng không.

Catherine động viên các bạn:

- Chắc chắn sẽ có cách, chỉ là tụi mình chưa nghĩ tới thôi, cùng lắm sử dụng nhà vệ sinh nữ bỏ không ở tầng hai.

Ba đứa còn lại đồng loạt thở dài. Tụi nó nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chúc ngủ ngon, ai về giường nấy.

Ngày thứ Hai mệt mỏi cứ như vậy trôi qua trong yên bình.

Không cần biết ngày mai sẽ như thế nào, một khi bên cạnh Harry còn những người bạn đồng hành đáng tin cậy, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi chông gai, thử thách đều không còn là trở ngại.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.