Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo luật Giáo dục số Hai mươi bốn

Tiểu thuyết gốc · 3816 chữ

Sirius chờ cho bóng dáng Harry khuất hẳn sau hàng cây rồi mới độn thổ quay trở về nhà hàng của mình. Vừa thấy Remus hắn hỏi ngay:

- Anh có chắc là ngoài bốn đứa nhỏ ra thì không còn bất kỳ ai khác vào được gian nhà này?

Remus Lupin gật đầu, đáp:

- Tôi chắc chắn. Nơi này đã được ếm bùa bảo vệ, đâu phải ai muốn vào là vào được. Chỉ có điều…

Sirius hỏi:

- Điều gì?

Remus đáp:

- Lúc đưa tụi nhỏ trở về trường, theo như những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của chúng thì Catherine không theo các bạn đi mua sắm mà ở lại đây vì con bé bị đau bụng. Anh có nghĩ là do con bé làm không?

Sirius nhíu mày, suy nghĩ giây lát rồi đáp:

- Không thể có chuyện đó được. Tuy rằng Catherine tài giỏi hơn các bạn đồng trang lứa nhưng con bé cũng chỉ là một đứa con gái mười lăm tuổi, nó không đủ khả năng chữa trị thương tật do pháp thuật hắc ám gây ra một cách triệt để và nhanh chóng như vậy được.

Remus nói:

- Anh nên nhớ con bé đã chế tạo cho anh lá bùa có thể cản được những lời nguyền chết người của Voldemort khi chỉ mới mười bốn tuổi. Năm mười ba tuổi nó đã tự mình mày mò và điều chế ra được thuốc Kháng sói. Vào năm học thứ hai, con bé vừa bảo vệ bạn bè vừa đơn độc chiến đấu với Tử Xà Basilisk trước khi Harry xuống dưới đó và đánh bại con quái vật ấy bằng thanh gươm của Gryffindor. Con bé thậm chí còn chọc mù một bên mắt của Tử Xà, anh nghĩ nó đã làm điều đó bằng cách nào nếu không có pháp thuật cao cường?

Lời nói của Remus khiến Sirius phải suy nghĩ lại, nhưng đối với hắn chuyện này vẫn rất khó tin.

Remus lại nói:

- Hôm qua, nếu không nhờ đột nhiên sợi dây chuyền trên cổ anh phát sáng khiến cho lũ sinh vật kia hoảng sợ bỏ chạy thì chưa chắc tôi tìm thấy được anh và mang anh ra khỏi đó.

Sirius đưa tay sờ lên mặt dây chuyền, cười khổ:

- Con bé lại cứu tôi một mạng.

Dừng giây lát Sirius nói tiếp:

- Không thể phủ nhận Catherine là đứa con gái kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng tôi vẫn tin chắc rằng con bé không có khả năng đó. Không phù thủy vị thành niên nào làm pháp thuật ở bên ngoài trường học mà không bị Bộ sờ gáy.

Remus ngẩn người, rõ ràng là anh đã bị lý lẽ của Sirius thuyết phục, anh hỏi:

- Anh nói cũng phải. Vậy chuyện này anh tính thế nào? Cứ như vậy mà bỏ qua sao? Không biết kẻ đó là bạn hay thù thật sự rất nguy hiểm.

Sirius đáp:

- Tôi sẽ đến bệnh viện Thánh Mungo để kiểm tra. Nếu cơ thể tôi thật sự không sao thì đúng là đáng mừng, mọi chuyện cứ như vậy mà cho qua thôi, tôi sẽ tìm hiểu người đã cứu mạng tôi sau. Bằng không, tôi sẽ dừng nhận nhiệm vụ để tập trung điều trị. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành, nghỉ ngơi vài ngày chắc không thành vấn đề.

Remus tán thành với ý kiến của Sirius, anh nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta chia ra hành động. Anh đi kiểm tra sức khoẻ, tôi về tổng hành dinh báo cáo nhiệm vụ, sẵn tiện hỏi thăm chi tiết về tình hình của anh Podmore.

Sirius đề nghị:

- Anh cũng bị thương, anh nên cùng tôi đến bệnh viện Thánh Mungo kiểm tra.

Remus nói:

- Không cần phiền phức như vậy. Tôi chỉ bị thương nhẹ, đã đắp thuốc xong. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại anh sau.

Sirius không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Hai người tạm biệt nhau rồi cùng độn thổ biến mất.

Về phần Catherine, càng di chuyển lâu cả người nó càng trở nên mệt mỏi, báo hiệu cơ thể đã đạt tới giới hạn chịu đựng. Trán nó lấm tấm mồ hôi, tay chân thì bủn rủn đến độ phải nhờ Hermione dìu nó mới miễn cưỡng leo lên được phòng ngủ của mình.

Nó nói với bạn:

- Chắc mình sẽ ngủ hơi lâu nên có gì bồ với Harry và Ron cứ ăn tối trước mà không cần chờ mình.

Hermione quan sát sắc mặt Catherine thật kỹ rồi hỏi:

- Trông bồ nhợt nhạt lắm. Bồ vẫn còn bị đau bụng hả? Bồ không định đến bệnh thất thật à?

Catherine lắc đầu:

- Mình không sao, ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà. Có lẽ lúc ngồi nói chuyện với chú Sirius mình ăn nhiều kẹo vị nước cốt chanh quá nên giờ bị đau bụng. Chuyện này hết sức bình thường, bồ đừng lo lắng.

Hermione nhắc nhở với vẻ cảnh cáo:

- Bồ không được giấu bệnh đâu đấy.

Catherine cam đoan:

- Mình không sao thật mà. Mình đi ngủ đây.

Cái mà Catherine bảo là ngủ một giấc thật ra kéo dài lâu hơn thế. Con nhỏ ngủ đúng một ngày một đêm, mãi đến chiều Chủ nhật nó mới tỉnh lại.

Thấy Catherine tỉnh Hermione thở phào nhẹ nhõm:

- Cuối cùng thì bồ cũng chịu thức dậy, bồ đã ngủ hai mươi sáu tiếng rồi đấy. Mình phải chạy đi báo cho Harry và Ron biết mới được.

Catherine dụi mắt đáp:

- Ngủ một giấc dài đã gì đâu. Nói với hai bồ ấy là mình không sao nha.

Hermione hỏi:

- Bồ còn đau bụng không? Có thấy trong người không khoẻ ở chỗ nào không?

Catherine mỉm cười trấn an bạn:

- Mình khoẻ re. Mình hết đau bụng rồi. Bồ cứ đi trước đi, mình thay đồ rồi xuống phòng sinh hoạt chung sau.

Hermione nói:

- Bồ xuống nhanh nhé, Harry lo cho bồ lắm đó.

Catherine gật đầu tỏ vẻ nó đã biết. Chờ Hermione đi rồi, nó vươn vai hít sâu một hơi. Sau một giấc ngủ dài, nó cảm thấy mình như được hồi sinh vậy, chỉ có điều bụng nó đói quá, cứ cồn cào từ nãy tới giờ. Catherine nhìn đồng hồ, vừa khéo tới giờ ăn tối, nó vội vã trèo xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Mười phút sau Catherine xuống tới phòng sinh hoạt chung, không để cho ai kịp lên tiếng, nó nói ngay:

- Đi ăn tối thôi.

Trong bữa tối, Catherine ăn rất nhiều, có thể nói là gấp ba ngày thường. Thấy Catherine ăn nhiều hơn bình thường Harry bèn lên tiếng nhắc nhở:

- Bồ không nên ăn quá no, nhỡ bị đau bụng nữa thì sao?

Catherine uống một hớp nước bí đỏ thấm giọng rồi đáp:

- Mình đói bụng, vả lại mình phải ăn bù cho tối qua và trưa nay.

Harry nghe xong không biết nói gì luôn, theo thói quen đẩy mấy món Catherine thích ăn tới trước mặt con nhỏ.

Catherine vui vẻ nhe răng cười với Harry, sau đó lại tiếp tục tập trung sự chú ý vào đĩa của mình.

Ở cách đó không xa, có một người vì sự vắng mặt của Catherine mà sốt ruột, cũng vì sự xuất hiện trở lại của nó mà thở phào nhẹ nhõm.

Ăn uống no nê, bốn đứa bạn nhanh chóng trở về phòng sinh hoạt chung. Không để cho Harry có cơ hội hỏi thăm tình hình sức khỏe của mình, Catherine lên tiếng trước:

- Bữa nay có gì lạ không?

Harry chỉ vào tấm bảng thông báo treo trên vách tường gần chỗ ra vào, nói:

- Bồ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Catherine lại gần xem cho rõ, khi thấy dòng Đạo luật Giáo dục số Hai mươi bốn thì nó lập tức hiểu ra ngay vấn đề.

Mụ Umbridge cấm học sinh tụ tập từ ba người trở lên, ai làm trái quy định sẽ bị mụ đuổi học ngay lập tức mà không cần thông qua bất kỳ người nào trong trường Hogwarts, kể cả cụ Dumbledore. Tất cả các đội Quidditch đều sẽ bị giải tán, muốn thành lập lại phải đến chỗ mụ ta để xin giấy phép tái thành lập.

Catherine quay lại chỗ ngồi, hỏi:

- Cái này có từ lúc nào?

Harry đáp:

- Trưa nay.

Ron bực mình nói:

- Có lẽ mụ đã biết về việc làm của tụi mình nên mụ mới ban ra cái quy định vớ vẩn này.

Catherine cười:

- Mụ biết thì đã sao chứ? Mụ cũng đâu thể làm được gì, mụ không có bằng chứng. Nếu mụ có bằng chứng thì tụi mình đã bị đuổi học mà không cần bất kỳ Đạo luật Giáo dục nào được ban hành.

Ron gật đầu, nhìn Hermione với vẻ khâm phục, nói:

- Cũng may Hermione đã có sự chuẩn bị trước, nếu không thì nguy to chứ chẳng chơi.

Hermione chỉ sang Catherine, nghiêm túc nói:

- Ron à, bồ đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó. Catherine mới là người có công lớn nhất trong chuyện này. Thật may khi không có ai trong danh sách phản bội lại chúng ta. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là tìm một chỗ kín đáo và đủ rộng để luyện tập bùa chú.

Harry ra chiều suy tư:

- Mới đầu mình nghĩ nhà vệ sinh nữ bỏ không ở tầng hai là nơi lý tưởng nhưng mụ Umbridge rất nhanh sẽ chú ý đến, mụ có tai mắt khắp trường.

Ron tỏ ra chán nản:

- Trường Hogwarts còn nơi nào an toàn để tụi mình tụ tập mà không bị mụ Umbridge phát hiện ra đây?

Catherine dự định gợi ý Harry đi tìm Dobby, nếu con gia tinh ấy không biết về sự tồn tại của Phòng Yêu Cầu thì nó sẽ trực tiếp tiết lộ về nơi ấy với các bạn. Nó bèn giả bộ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

- Nếu thật sự có một nơi như vậy tồn tại, nói không chừng lũ gia tinh sẽ biết. Tụi nó có thể tự do dọn dẹp ở mọi ngóc ngách trong toà lâu đài, tụi nó hiểu rõ về nơi này hơn cả chúng ta.

Hermione reo lên tán thành:

- Catherine nói đúng đó. Harry, bồ nên đi tìm Dobby và hỏi bạn ấy xem có biết chỗ nào đủ rộng cho tầm ba mươi mấy người cùng tụ tập không?

Harry gật đầu, nhưng thật tình nó không trông mong quá nhiều ở Dobby.

Trò chuyện một lúc thì Hermione nhớ tới ngày mai là thứ Hai, có môn Độc dược. Nó không hề nhân nhượng mà yêu cầu Ron và Harry lấy tập sách ra chuẩn bị bài.

Vài phút sau, Neville vừa ăn tối trở về cũng bị lôi tới bên cạnh Ron và Harry, khổ sở ngồi học bài dưới sự giám sát của Hermione cùng Catherine.

Tuần mới bắt đầu trong niềm hân hoan và phấn khởi tột độ của Catherine. Nó đã hồi phục hoàn toàn, tiến vào trạng thái tốt nhất từ trước tới giờ.

Không dừng lại ở đó, Catherine phát hiện khả năng thi triển pháp thuật của bản thân đã được nâng cao thêm một bậc. Hiện tại nó có thể sử dụng rất nhiều loại bùa chú khác nhau một cách chính xác mà không cần tới đũa phép nữa.

Bốn đứa ăn sáng no nê rồi ôm cặp chạy đi học.

Tiết Lịch sử Pháp thuật trôi qua một cách nhàm chán như trước giờ vẫn vậy. Trái lại tiết Độc dược bữa nay hơi khác so với mọi hôm bởi vì có mụ Umbridge đến dự giờ.

Không giống như trong tiết của cô McGonagall, nghe thầy Snape giới thiệu bản thân xong mụ Umbridge tự tin đi loanh quanh khắp lớp, đặt ra rất nhiều câu hỏi cho thầy và lũ học trò.

Catherine không ưa được dáng vẻ phách lối, trịch thượng của mụ ta nên lén phù phép cho một khoảng trên sàn nhà trở nên trơn trượt như đổ mỡ khiến mụ vừa bước tới chỗ đó liền té lăn quay, loay hoay kiểu gì cũng không đứng dậy được.

Thầy Snape chậm rãi đi tới, rút đũa phép ra phe phẩy vài cái rồi nói bằng giọng không phân biệt được là vui hay buồn:

- Thật không may cho bà, có lẽ một học trò nào đó đã bất cẩn làm đổ dầu cá xuống sàn trong tiết học trước.

Mụ Umbridge chờ mãi không thấy cánh tay nào vươn ra kéo mụ đứng lên bèn tự mình lồm cồm bò dậy, sau đó cúi xuống nhặt quyển sổ dày cui lên rồi rặn ra nụ cười méo mó:

- Nói vậy là do tôi xui xẻo rồi.

Thầy Snape không đáp lại, đứng nghiêm trang như một pho tượng sừng sững, không vì trước mặt là một Thanh tra Cấp cao mà tỏ ra nhún nhường.

Catherine thấy nụ cười của mụ Umbridge như chứa ngàn con dao găm, sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào, miễn là mụ có cơ hội để làm việc đó. Mụ ta không tiếp tục buổi dự giờ nữa, mụ nói:

- Tôi sẽ quay lại sau khi thầy chắc chắn sàn nhà không còn bất kì bãi dầu cá nào nữa.

- Chỗ này luôn chào đón bà, bà Umbridge. - Thầy Snape đáp lại bằng giọng đều đều, không nghe ra một chút cảm xúc nào ở trong đó.

Mụ Umbridge vừa đi khỏi, thầy Snape lập tức hướng ánh mắt về phía Catherine. Nó biết mình đã bị bại lộ nên vội cúi đầu, giả vờ như đang nghiêm túc nghiên cứu nội dung bài học trong sách giáo khoa.

Buổi học hôm đó là một thảm hoạ đối với tụi học trò nhà Gryffindor. Thầy Snape trừ điểm từ đầu tới cuối. Món độc dược nào hơi hơi ngả sang màu khác so với màu sắc yêu cầu ở trong sách là ăn ngay con 0 khỏi nói nhiều.

Thời gian vừa qua, vì được Catherine và Hermione giúp chuẩn bị bài nên Harry không gặp quá nhiều rắc rối với thầy Snape. Chỉ khi đến cuối tiết, nhìn núi bài tập thầy giao về nhà làm thì Harry mới kêu lên với vẻ bất mãn:

- Hai mươi câu hỏi ngắn, một bài luận yêu cầu độ dài tối thiểu là năm tấc giấy da. Thầy tưởng tụi mình chỉ học mỗi môn của thầy hay sao á!

Ron nhìn Hermione rồi lại nhìn sang Catherine bằng ánh mắt chờ mong, hỏi:

- Hai bồ giúp mình và Harry giải quyết đống bài vở môn Độc dược nha?

Hermione liếc Ron một cái sắc lẹm, trả lời dứt khoát:

- Không.

Catherine tủm tỉm cười, không nói gì.

Ron thất vọng ra mặt, quay sang nói nhỏ với Harry:

- Nếu hai đứa con gái không giúp thì tụi mình chia nhau ra làm nha.

Harry gật đầu đồng ý. Đống bài tập này tuy nhiều nhưng chưa chắc làm khó được nó. Dù sao bên cạnh nó còn có Catherine, con nhỏ sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc của nó, chỉ cần nó phớt lờ ánh mắt không hài lòng của Hermione là được.

Sau bữa trưa bốn đứa tranh thủ làm bài tập, mới viết được vài dòng cho bài luận của môn Lịch sử Pháp thuật thì tới giờ vào học. Hermione chia tay các bạn để đến lớp Số học, còn Harry, Ron và Catherine thì cùng nhau tới lớp Tiên tri.

Bữa nay trông cô Trelawney cau có hết sức, hẳn là cô đã nhận được kết quả thanh tra từ mụ Umbridge.

Thật lòng Catherine không thấy đồng cảm với cô Trelawney cho lắm. Với nó, tiên tri là một dạng khả năng đặc biệt, không phải môn học có thể dạy dỗ được ở trên lớp. Nếu nó là thanh tra giáo dục, nó cũng không chấp nhận dạy môn này trong trường học.

Buổi chiều ngày thứ Hai trôi qua vô cùng chậm chạp.

Rời khỏi căn phòng nóng bức sực nức mùi tinh dầu của cô Trelawney, lũ học trò di chuyển một cách mệt mỏi đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám toàn màu hồng nhức mắt của mụ Umbridge.

Catherine ngồi giết thời gian bằng cách đọc sách về bùa chú và lời nguyền đã được ngụy trang dưới hình dạng cuốn sách Lý thuyết Pháp thuật phòng thủ.

Bầu không khí trong lớp vẫn căng thẳng như mọi khi. Mụ Umbridge không bao giờ báo trước mụ sẽ hỏi về những kiến thức nằm ở chương số mấy trong sách giáo khoa, cho nên tất cả học sinh không còn cách nào khác đành phải liên tục ôn tập từ chương một đến chương hiện tại là chương thứ năm, thỉnh thoảng đọc thêm các chương liền kề vì đôi khi mụ ta cũng sẽ hỏi tới.

Không có buổi học nào Harry không bị gọi tên. Mụ Umbridge hỏi nó rất nhiều câu hỏi, mục đích vô cùng rõ ràng, chính là tìm cơ hội để bắt nó phải chép phạt. Cũng may Harry không bị trúng kế mụ ta thêm một lần nào nữa, điều đó khiến mụ có vẻ không vui.

Bữa nay mụ dành ra nửa tiếng để khảo bài Harry từ chương một tới chương năm. Thằng nhỏ trả lời trôi chảy khiến mụ không bắt bẻ được gì, chỉ có thể buồn bực gọi tên đứa khác.

Catherine đoán mụ đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng do không có bằng chứng nên mụ không làm lớn chuyện mà chỉ âm thầm trút giận lên đầu lũ học sinh, đặc biệt là những đứa nhà Gryffindor từng đặt chân đến quán Đầu Heo. Buổi chiều này tất cả học sinh trong số đó đều bị gọi lên trả bài.

Tan học, bốn đứa bạn như được giải phóng, ôm cặp chạy vọt ra khỏi lớp. Đến ngã ba, Harry không may đụng phải chị Angelina từ hướng khác chạy tới làm chị mất thăng bằng té cái “bịch” xuống đất.

Angelina xoa trán, nói bằng giọng cáu gắt:

- Ngày gì vậy nè trời, toàn gặp chuyện xui!

Harry vội đỡ Angelina đứng dậy, áy náy nói:

- Em xin lỗi. Chị có sao không? Mà ai làm chị không vui vậy?

Angelina vừa phủi bụi trên đồng phục vừa bực bội tuôn ra một tràng dài:

- Thì chuyện tái thành lập đội Quidditch nhà Gryffindor chứ chuyện gì. Sáng nay chị đến gặp mụ Umbridge để xin giấy phép nhưng mụ bảo đầu giờ chiều hẵng quay lại bởi vì mụ đang bận. Chị cũng tin là như thế. Ai dè lúc gặp bọn Slytherin trong tiết Thảo dược học thì chị lại nghe bọn chúng khoe khoang rằng chúng nó đã xin được giấy phép từ sáng sớm. Em nói xem có tức không? Đầu giờ chiều chị tới tìm mụ Umbridge để hỏi về vụ giấy phép thì mụ bảo “Tôi cần thời gian để suy nghĩ”.

Angelina nhái theo giọng mụ Umbridge diễn lại lúc mụ thốt ra câu đó, đoạn chị thở dài, nói:

- Thôi bữa nay nghỉ tập. Chị phải tìm cô McGonagall để nhờ cô giúp đỡ. Nếu không có người lớn ra mặt thì chắc dẹp tiệm luôn quá. Chào mấy đứa nha.

Chờ cho chị Angelina đi rồi Harry tức giận nói:

- Mụ đàn bà độc ác, xấu xa!

Catherine nhắc nhở:

- Chú ý ăn nói cho cẩn thận. Tụi mình vẫn còn đang ở nơi công cộng đó, Harry à.

Ron cũng tức giận không kém Harry:

- Nếu mình là cụ Dumbledore mình sẽ tống cổ mụ đi mà không hề kiêng dè hay ngần ngại điều gì. Mụ ta là đồ…

Hermione đưa tay bịt miệng Ron lại, ánh mắt cảnh cáo:

- Bồ không nghe Catherine nhắc nhở sao? Muốn nói gì thì về phòng sinh hoạt chung.

Trên đường xuống Đại Sảnh Đường, bốn đứa đụng độ Draco Malfoy nhưng thằng này chỉ mỉa mai Harry và Ron vài câu về việc đội Quidditch nhà Gryffindor chưa được cấp phép tái thành lập, sau đó bỏ đi.

Harry và Ron bị chọc cho giận sôi máu, toan rút đũa phép ra ăn thua đủ nhưng bị Hermione cản lại:

- Hai bồ mà manh động thì đội Quidditch nhà Gryffindor tiêu đời luôn. Đừng cho mụ có cơ hội đó chứ.

Harry tức tối nói:

- Chẳng lẽ cứ nhịn nó hoài?

So với Harry thì Ron lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, vội khuyên bạn:

- Hermione nói đúng, trước khi có giấy phép tái thành lập thì tụi mình không nên manh động, sẽ ảnh hưởng đến tập thể.

Harry nhớ lại nụ cười giễu cợt cùng dáng vẻ đắc thắng của Malfoy thì cảm thấy không cam lòng. Nó nổi quạu:

- Tốt nhất là thằng Malfoy đừng tới tìm mình gây sự thêm một lần nào nữa.

Catherine đứng nhìn một màn vừa diễn ra, không rõ cảm giác ở trong lòng của mình lúc này là gì.

Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy mấy tuần vừa rồi Malfoy thực sự xem nó như người xa lạ, không tới kiếm chuyện, cũng không chặn đường nói ra mấy lời khiến người khác hết hồn như tối đó nữa.

Thế nhưng nụ cười của Malfoy trước lúc bỏ đi khiến nó có cảm giác bất an, giống như thằng này đã nắm được nhược điểm nào đó của nhóm bốn đứa tụi nó, chỉ chờ cơ hội để ra tay.

Suy nghĩ giây lát, Catherine quyết định đặt Malfoy dưới tầm mắt mà theo dõi sát sao để đảm bảo thằng này không làm ra chuyện gì bất lợi cho nó và các bạn.

Ở một nơi khác, Draco Malfoy đang rất chờ mong. Về phần chờ mong điều gì thì không ai biết được, chỉ có mỗi thiếu niên ấy mới hiểu bản thân mình muốn gì, cần gì và phải làm gì để đạt được thứ mình muốn.

---------------------------------

Nguyệt: Chào các bạn, biết là hơi muộn nhưng mình vẫn xin gửi đến các bạn lời chúc sức khoẻ, may mắn, thành công và có nhiều niềm vui trong cuộc sống. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này dù nó được viết theo cảm tính của mình và còn nhiều thiếu sót. Mong sẽ được đồng hành cùng các bạn cho đến khi truyện đi đến hồi kết. (04-01-2024)

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.