Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú Sirius

Tiểu thuyết gốc · 4643 chữ

Harry nóng lòng gặp chú Sirius nên đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa các bạn. Khi Catherine đuổi kịp thì Harry đã đẩy cửa bước vô bên trong nhà hàng, nó cũng nhanh chóng chạy vào, Ron và Hermione theo sau.

Bốn đứa nhìn quanh, không thấy chú Sirius hay thầy Lupin đâu, cũng chẳng thấy ai ngăn cản hay hỏi han gì tới tụi nó nên cả bọn quyết định men theo lối cũ đi ra gian nhà phía sau quán.

Harry nôn nóng đập rầm rầm lên cánh cửa gỗ khiến Hermione phải giơ tay cản lại.

Cửa mở ra ngay sau đó, là thầy Lupin. Không đợi tụi nó kịp nói gì thầy đã lùa cả bốn vào trong.

Catherine lễ phép nói:

- Con chào thầy, thầy khoẻ không ạ?

Thầy Lupin mỉm cười đáp:

- Thầy khoẻ, cảm ơn con.

Catherine không tin cho lắm, trông thầy xơ xác và tiều tụy hết sức. Nếu nó không nhìn nhầm thì thầy đang bị thương. Nó có thể ngửi thấy mùi thuốc chữa thương thoang thoảng khi đứng gần thầy. Catherine chú ý quan sát, phát hiện thầy Lupin di chuyển không được nhanh nhẹn như mọi ngày, điều này càng chứng tỏ suy đoán của nó là đúng.

Tối qua Catherine đang ngủ thì cảm nhận được chú Sirius gặp nguy hiểm, kết quả là nó thức luôn cho tới sáng, cố gắng cách mấy cũng không thể ngủ lại được. Dù biết chú Sirius không sao nhưng cả buổi sáng nó vẫn bồn chồn bất an, có điều nó che giấu rất kỹ nên không ai nhận ra mà thôi.

Harry không thấy chú Sirius thì lo lắng hỏi:

- Chú Sirius đâu rồi thầy?

Thầy Lupin đáp mà không nhìn vào mắt bất kỳ đứa nào trong bốn đứa:

- Sirius phải báo cáo nhiệm vụ với Hội nên chưa tới ngay được. Các con ngồi đây chơi, ăn bánh, uống nước, anh ấy sẽ trở về sớm thôi. Bây giờ thầy đang bận chút việc nên không ở lại trò chuyện với các con được. Thông cảm cho thầy nha.

Ron và Hermione nhìn Harry, hiểu được ánh mắt của bạn, Harry nói:

- Vậy tụi con đi chơi một lát rồi quay lại sau nha thầy.

Thầy Lupin đáp với vẻ nhẹ nhõm thấy rõ trên mặt:

- Ừ. Vậy các con tranh thủ tham quan, mua sắm đi, khoảng một giờ hẵng quay trở lại. Thầy đi trước nhé.

Nói rồi thầy Lupin độn thổ biến mất, không cho đứa nào có cơ hội thắc mắc về bất kỳ điều gì.

Catherine quay sang nói với các bạn:

- Mấy bồ cứ đi chơi đi, mình không đi đâu. Mình hơi mệt nên muốn ngồi lại đây nghỉ ngơi.

Harry lo lắng hỏi:

- Bồ mệt như thế nào?

Catherine nhăn mặt, hai tay ôm bụng nói:

- Mình bị đau bụng thôi, không sao đâu. Chắc do sáng nay mình ăn nhiều quá.

Harry lại hỏi:

- Mình ở lại với bồ nha?

Catherine xua tay:

- Không cần đâu. Bồ đi chơi đi. Lâu lâu mới có dịp ghé thăm làng Hogsmeade, tranh thủ mua được bao nhiêu bánh trái thì mua, để dành ăn từ từ.

Harry vẫn còn chần chừ nhưng Ron và Hermione không hề nghi ngờ gì, dặn Catherine nghỉ ngơi cho khoẻ rồi kéo nhau rời đi, hứa sẽ mua thật nhiều bánh kẹo khi quay trở lại.

Thấy Harry chưa chịu đi, Catherine rút ra mấy đồng tiền vàng nhét vào tay bạn, giọng như ra lệnh:

- Phiền bồ mua giúp mình mấy gói kẹo cú, năm cây viết lông đủ màu và tất cả các loại bánh kẹo mới ra của tiệm Công Tước Mật.

Harry nghi hoặc hỏi:

- Bồ bị đau bụng mà sao ăn nhiều vậy?

Catherine lườm Harry, bày ra vẻ mặt cau có khó chịu, nói:

- Mình để dành khi nào hết đau bụng thì ăn. Bồ có mua giúp mình không thì bảo? Bây giờ mình muốn đi tìm nhà vệ sinh, không rảnh ở lại nói chuyện với bồ.

Harry nghe vậy không còn cách nào khác đành phải rời đi, gấp gáp đuổi theo Ron và Hermione.

Khi chỉ còn một mình, Catherine lôi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra bên ngoài. Nó nắm chặt viên đá hình giọt nước có màu đỏ như màu máu, hai mắt nhắm lại, vài giây sau nó mở mắt ra, bắt đầu di chuyển.

Như thể được ai đó vô hình dẫn đường, Catherine mở cánh cửa bên hông căn phòng, đi dọc theo hành lang, lên lầu, rẽ trái, sau đó lại lên lầu rồi rẽ phải, đi thẳng qua hai căn phòng, cuối cùng nó dừng lại trước cửa căn phòng nằm cuối hành lang tầng hai.

Catherine áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy có bất kỳ âm thanh nào vọng ra nên nó quyết định tìm chỗ ẩn nấp và chờ đợi. Mười phút sau, thấy thầy Lupin rời khỏi, Catherine rón rén lại gần, khẽ mở hé cánh cửa quan sát tình hình bên trong căn phòng.

Chú Sirius đang nằm trên giường, toàn thân chú bị thương nhiều chỗ, ngực chú quấn băng trắng toát, trên má có một vết rạch dài. Hai mắt chú nhắm chặt, không biết đang hôn mê hay đang ngủ say.

Catherine như muốn chết lặng khi nhìn thấy cảnh này. Đã có sợi dây chuyền ấy bảo vệ mà chú Sirius vẫn bị thương tới mức đó. Rốt cuộc chú đã đi đâu và làm gì trong mấy tuần qua?

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Catherine cẩn thận đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đi đến bên giường của chú Sirius. Nó nhíu mày nhìn vết thương trên người chú rồi nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 20 phút, hi vọng kịp xong trước khi thầy Lupin quay trở lại.

Để đề phòng chú Sirius bất ngờ tỉnh dậy, Catherine nhỏ vào miệng chú một giọt thuốc ngủ. Sau đó nó hít sâu, miệng lẩm bẩm:

- Xin lỗi chú Sirius. Tình thế cấp bách, con không thể không chạm vào người chú. Mong chú bỏ qua cho con.

Nói rồi Catherine áp tay lên vết thương trên má chú Sirius, miệng lầm rầm một đoạn thần chú thật dài. Lòng bàn tay nó phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, thứ ánh sáng ấy trong trẻo và đầy ma mị, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn lâu hơn. Vết rạch trên má chú Sirius cứ thế từ từ lành lại, kéo da non rồi bình phục hẳn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bàn tay Catherine rời khỏi má chú Sirius, di chuyển xuống trước ngực chú, nhẹ nhàng cởi lớp băng vải quấn trên đó xuống. Nó cẩn thận quan sát, sau đó lắc đầu thở dài. Toàn bộ vết thương trên người chú đều do pháp thuật hắc ám gây ra, hèn gì không thể chữa trị dứt điểm ngay được.

Chú ơi là chú, rốt cuộc thì chú đã làm gì mà ra nông nỗi này?

Catherine chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức khuôn ngực rắn rỏi hay cơ bụng săn chắc của chú Sirius. Nó chỉ muốn nhanh chóng chữa lành thương tích trên người chú rồi chuồn lẹ trước khi bị ai đó bắt gặp.

Catherine biết nếu nó dùng loại pháp thuật này thì điều gì đang chờ đợi nó ở phía trước nhưng nó tự động viên bản thân không được chùn bước, phải cố gắng làm xong càng sớm càng tốt để Harry và chú Sirius có một buổi gặp mặt vui vẻ.

Catherine hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vết thương bị cháy xém chạy vắt ngang ngực chú Sirius, miệng không ngừng đọc thần chú.

Vừa làm nó vừa tự hỏi loài sinh vật nào mà lại có thể gây ra thương tích rùng rợn như thế này? Quanh miệng vết thương bị cháy xém và nổi mủ. Vết thương sâu hoắm, bắt đầu hoại tử và không ngừng lan rộng từ trong ra ngoài.

Chú Sirius thật liều mạng, bị thương nặng như vậy mà lại không đến bệnh viện. Với tình trạng này của chú, lết được xuống gặp Harry cũng chỉ khiến thằng nhỏ lo lắng không yên. May mà hôm nay nó có mặt ở đây, nếu không thì chắc chắn chú Sirius phải nằm điều trị tại bệnh viện Thánh Mungo ít nhất là ba tháng.

Thương tích trên người chú Sirius dần biến mất. Càng lúc Catherine càng cảm thấy không ổn, như thể tất cả sức sống trong người nó đang bị rút đi. Catherine dùng lý trí để ép buộc bản thân không được bỏ cuộc, ráng thêm một chút nữa thôi là xong rồi, sau đó nó sẽ lập tức rời khỏi đây.

Không biết qua bao lâu, trán Catherine ướt đẫm mồ hôi. Nó vén tay áo lau qua loa rồi tiếp tục kiểm tra thân thể của chú Sirius một cách cẩn thận để chắc chắn mọi thương tổn trên người chú đều đã được chữa trị và không để lại di chứng gì về sau.

Thêm năm phút nữa trôi qua, cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Catherine cảm thấy sức lực toàn thân dường như đã bị rút sạch. Giờ đây nó chỉ muốn tìm một nơi thoải mái và yên tĩnh để đánh một giấc.

Cũng may trên đường ra phòng khách Catherine không đụng phải thầy Lupin, nếu trông thấy nó thầy sẽ ngay lập tức nhận ra sự bất ổn trên người nó. Gương mặt Catherine lúc này tái nhợt thiếu sức sống, màu đỏ của mái tóc bị phai đi thấy rõ. Đặc biệt là đôi mắt vốn dĩ có màu hổ phách của nó vẫn còn như ẩn như hiện sắc tím kỳ dị.

Catherine thả mình nằm dài trên sô pha, sau đó mệt mỏi lấy gương ra soi.

Thấy gương mặt như ma như quỷ của mình trong gương, Catherine càng thêm chán chường. Nó chống tay ngồi dậy, lục túi tìm thuốc uống, sau đó cố giữ cho bản thân tỉnh táo để chờ các bạn quay trở lại. Nó không thể ngủ vào lúc này, một khi nhắm mắt nó sẽ không tài nào tỉnh dậy nổi, nó phải ngủ ít nhất là cho tới mai.

Cũng may Harry và các bạn đi không lâu, gần một giờ cả ba đã trở lại, mang theo rất nhiều bánh trái và đồ chơi phù thủy.

Vừa nhác thấy Catherine, Harry hỏi ngay:

- Bồ còn đau bụng không?

Catherine bình tĩnh đứng dậy lấy một viên kẹo vị cốt chanh từ trong đống bánh kẹo ra xé vỏ cho vô miệng rồi mới trả lời:

- Mình hết đau rồi.

Vị chua lan toả trong miệng khiến Catherine tỉnh táo hơn rất nhiều, nó ăn thêm mấy viên để lấy lại tinh thần rồi vui vẻ trò chuyện với các bạn.

Không bao lâu sau chú Sirius và thầy Lupin cùng sóng vai đẩy cửa bước vào. Catherine thấy sắc mặt chú hồng hào và bộ dáng khoẻ mạnh như chưa có chuyện gì xảy ra thì yên tâm vô cùng. Nó làm như không thấy vẻ hoang mang nghi hoặc còn đọng lại trên gương mặt của chú Sirius với thầy Lupin, bình tĩnh ngồi ăn kẹo Harry mới mua.

Harry vui vẻ chạy đến ôm chú Sirius thật chặt rồi tỉ mỉ kiểm tra khắp người chú một lượt. Sau khi chắc chắn trên người chú không có thương tích gì nó mới yên tâm, kéo chú ngồi xuống ghế bắt đầu hàn huyên tâm sự.

Sirius bị Harry hỏi thăm dồn dập đến mức hắn chẳng biết phải bắt đầu trả lời từ đâu. Sirius kiên nhẫn lắng nghe con trai đỡ đầu với vẻ cưng chiều lộ rõ trên nét mặt.

Harry nói bằng giọng chán ghét:

- Chú không thể tưởng tượng được mụ Umbridge đã làm những gì đâu. Mụ xúi thầy Filch bắt con Ball lại để đọc trộm thư của con. Thầy Filch đã vặt mất một mảng lông của con Ball khiến con cú xấu hổ không dám gặp ai. May mà nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ giao thư, nếu không thì chắc bữa nay con cũng không biết chú về để đi gặp.

Harry nhắc đến con Ball khiến Catherine không kìm được phải bật cười. Cho tới bây giờ con cú ấy vẫn chưa thèm chui ra khỏi cái hốc của nó, kiên quyết đình công để dưỡng lông.

Thấy Catherine ngồi cười trộm, lúc bấy giờ Sirius mới chú ý đến đứa con gái nuôi ngang xương này, hỏi:

- Catherine, con có chuyện gì vui sao?

Catherine lắc đầu, xua tay đáp:

- Không có đâu ạ. Con cười con Ball của con thôi. Nó bị trụi lông nên nhìn mắc cười lắm, nghĩ tới bộ dáng xấu hổ không dám gặp ai của nó là con lại thấy buồn cười.

Harry, Ron và Hermione nghe vậy thì cùng phá lên cười. Cả chú Sirius và thầy Lupin cũng mỉm cười khi thấy tụi nhỏ vui vẻ.

Harry vẫn còn chưa hết ấm ức về mụ Umbridge nên nó kể tiếp:

- Mụ ta làm đủ trò để hành hạ học sinh. Mụ có mấy cây viết rất kinh khủng, dùng máu của chính người sử dụng làm mực. Viết tới đâu là đau tới đó. Con thì còn đỡ, chỉ bị phạt một buổi tối. Catherine phải chép phạt tới bảy ngày, đến nỗi bây giờ mu bàn tay của bạn ấy có sẹo luôn.

Sirius nghe vậy vội chạy đến chỗ Catherine cầm tay con nhỏ lên kiểm tra. Vừa nhìn thấy vết sẹo mờ trên đó hắn liền sôi máu, hỏi:

- Sao con không chạy đi méc cô McGonagall hay cụ Dumbledore? Đây là hành vi tra tấn học sinh.

Catherine đáp:

- Con không sao. Các thầy cô đã có quá nhiều chuyện phải lo rồi. Vả lại bây giờ con không còn bị cấm túc nữa.

Harry nói chen vào:

- Mụ Umbridge không những cấm túc mà còn bắt học sinh phải chép phạt với yêu cầu hết sức vô lý. Con từng bị mụ bắt chép một trăm lần hai chương trong sách giáo khoa. Con không làm theo thì mụ tăng lên hai trăm lần và doạ sẽ không cho con theo học lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nếu con còn tiếp tục cãi lời mụ. May mà có Catherine với Hermione giúp, không thì con mệt với mụ rồi.

Sirius nói với vẻ áy náy:

- Xin lỗi vì chú không thể ở bên cạnh con khi con cần sự giúp đỡ.

Harry đáp:

- Chú đừng nói như vậy. Con lớn rồi, có thể tự lo được cho mình.

Sirius nhìn Catherine, hỏi:

- Con có chắc là con không sao? Vết sẹo ấy…

Catherine ngắt lời chú Sirius:

- Con không sao. Con đang điều chế một loại thuốc bôi để xoá đi cái sẹo này, một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Chú đừng lo cho con. Lo cho thân chú đi.

Bị Catherine nói như thế bỗng Sirius thấy chột dạ. Hắn cười gượng gạo:

- Chú thì có gì mà phải lo. Ha ha.

Catherine không nói gì nữa. Nó biết lời nói của mình đối với chú Sirius chỉ như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không có trọng lượng.

Hermione thấy các bạn quên mất một chuyện khác cũng quan trọng không kém nên nó lên tiếng hỏi:

- Thưa chú Sirius, vụ ông Podmore đột nhập vào văn phòng ông Fudge là sao vậy ạ?

Sirius đi trở về chỗ ngồi của mình, uống một hớp trà rồi đáp bằng giọng nặng nề:

- Chuyện xảy ra sau khi chú lên đường nên chú cũng không nắm rõ tình hình cụ thể, hiện tại chú chỉ có thể nói với các con rằng đó không phải là kế hoạch của Hội, bản thân ông Podmore cũng không chủ đích làm điều đó. Rất có khả năng ông ấy bị trúng Lời nguyền Độc đoán. Các con đừng quá lo lắng, không một ai trong Hội bị bỏ lại phía sau.

Ron dè dặt nói:

- Nhưng ông ấy đã bị nhốt vào ngục Azkaban, con chỉ sợ ổng không trụ nổi một năm ở trong đó.

Harry gật đầu bày tỏ sự đồng tình với lời phát biểu của Ron, nó nói:

- Con không biết ai đã gây ra chuyện này nhưng rõ ràng là ông Podmore vô tội, ông ấy không đáng phải chịu khổ ở trong đó.

Lúc bấy giờ thầy Lupin luôn im lặng bỗng lên tiếng:

- Không phải lúc nào mọi chuyện cũng xảy ra theo như ý muốn của mình đâu các con à. Đây là chuyện của người lớn, các con đừng quá để tâm. Hãy chú ý vào việc học và đừng để cho mụ Umbridge có cơ hội hành hạ các con bằng hình thức tra tấn ấy nữa.

Harry còn muốn nói thêm gì đó nhưng Sirius tỏ ra rất dứt khoát trong chuyện này:

- Remus nói đúng. Các con còn nhỏ, nên tập trung vào việc học hành thi cử. Chuyện của người lớn thì hãy để người lớn lo. Bao giờ có thông tin cụ thể chú sẽ kể cho các con nghe sau. Hiện tại chú chẳng thể nói được gì.

Harry hỏi:

- Chú định liên lạc với tụi con bằng cách nào? Mụ Umbridge luôn hăm he dòm ngó để đọc trộm thư của con.

Sirius đáp bằng giọng hồ hởi:

- Sao con sợ mụ ta quá vậy. Mụ kiểm soát thư cú thì chúng ta liên lạc qua cách khác. Chú có thể thâm nhập vào lò sưởi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor...

Hermione ngắt lời:

- Chú đừng làm bậy. Bây giờ mụ Umbridge theo dõi mọi thứ có liên quan tới Harry, nói không chừng mạng Floo kết nối tới lò sưởi phòng sinh hoạt chung cũng bị mụ dòm ngó. Mụ sẽ bắt chú vì tội xâm nhập vào trường Hogwarts trái phép.

Nụ cười tắt ngóm trên gương mặt của Sirius. Nhưng vài giây sau nhớ ra điều gì đó hắn lại vui vẻ nói:

- Chú có một thứ rất tuyệt vời để liên lạc mà không cần thư từ gì hết nhưng chú không nhớ là để nó ở đâu. Cho tới lúc tìm được thứ đó chú sẽ viết thư cho các con theo cách cũ, nâng cấp bảo mật và tự hủy thư nếu bị người lạ chạm vào.

Harry tò mò hỏi:

- Thứ đó là gì vậy chú?

Sirius đáp, ánh mắt lấp lánh ý cười:

- Một thứ thuộc về chú và ba của con. Chú sẽ kiếm ra nó nhanh thôi. Con sẽ ngạc nhiên về công dụng của nó đấy.

Harry nghe xong càng tò mò hơn. Thứ thuộc về ba nó ư? Thật đáng để mong chờ. Không gì có thể ngăn cản nó liên lạc với chú Sirius. Harry nghĩ như vậy liền buột miệng nói:

- Mụ Umbridge đừng nghĩ mụ có thể kiểm soát mọi thứ bên trong trường Hogwarts. Mụ lầm to rồi.

Sirius nheo mắt nhìn Harry. Dường như đi guốc trong bụng nó, chú hỏi:

- Các con đang âm mưu chuyện gì sao? Các con có kế hoạch chống lại mụ Umbridge hả?

Harry, Ron và Hermione nhìn nhau chột dạ. Catherine cả buổi chỉ ngồi ăn kẹo, không hề lên tiếng lấy một lần.

Sirius tinh ý nhận ra ngay, tra hỏi:

- Mấy đứa thật sự đang mưu tính chuyện gì đó, đúng không?

Harry chối phăng:

- Tụi con không có.

Ron và Hermione gật đầu phụ hoạ.

Sirius nhìn sang Catherine với vẻ thăm dò.

Bắt gặp ánh mắt của chú Sirius, Catherine nuốt vội viên kẹo, ngay thẳng nói:

- Tụi con thật sự không làm gì cả. Tụi con đâu có lá gan lớn giống như chú, càng không biết bày trò phá phách như chú hồi xưa.

Harry, Ron và Hermione nhìn nhau cười. Sirius ưỡn ngực nói:

- Chú tự hào về thời niên thiếu của mình. Nếu không có những năm tháng ấy sẽ không có chú bây giờ. Đúng không Remus.

Remus Lupin mỉm cười gật đầu.

Catherine thầm bĩu môi. Đến tận bây giờ chú ấy vẫn không nhận ra hồi xưa mình từng trẻ trâu tới cỡ nào, đúng là hết nói nổi.

Kể xong chuyện của mình, Harry bắt đầu hỏi sang chuyện của chú Sirius:

- Chú đã đi đâu và làm gì suốt cả tháng qua vậy?

Sirius không đáp mà nhìn đồng hồ, nói:

- Hai giờ rưỡi rồi, mấy đứa nên về trường. Chuyện của chú dài lắm, không có thời gian kể ra ở đây đâu.

Harry kháng nghị:

- Còn sớm mà chú. Đâu dễ gì mới được gặp nhau mà chú đuổi con về lẹ vậy.

Sirius phất tay nói:

- Về sớm lo học bài đi, chú còn công chuyện phải làm.

Thực ra là hắn muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao vết thương trên người hắn biến mất hoàn toàn. Đó là thương tích do pháp thuật hắc ám và sinh vật hắc ám gây ra, không lý nào lại lành nhanh như vậy được.

Harry không vui nói:

- Chú chưa bao giờ có bí mật với con.

Sirius cười, giơ tay xoa đầu Harry khiến tóc thằng nhỏ xù lên:

- Ờ, nhưng mà má của Ron đã luôn nhấn mạnh mỗi khi thấy mặt chú rằng chú tuyệt đối không được hé môi nửa lời về công việc của Hội. Mấy đứa lo học hành cho tốt là được, chuyện người lớn để người lớn lo.

Harry giơ tay cản bàn tay của chú Sirius lại, nó dặn dò:

- Vậy thì chú cũng phải cẩn thận. Đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm.

Sirius gật đầu để cho Harry yên tâm. Cũng may hắn xuất hiện trước mặt thằng nhỏ với bộ dáng lành lặn khoẻ mạnh, nếu không chắc sẽ khiến con trai hắn lo sốt vó lên cho mà xem.

Đột nhiên Harry nhớ ra nó còn một việc quan trọng muốn tâm sự riêng với chú Sirius nên nó quay sang nói với các bạn:

- Mấy bồ về trước đi, mình sẽ về sau. Mình muốn hỏi chú Sirius cái này.

Nghe Harry nói vậy Ron, Hermione và Catherine đồng loạt đứng lên chào tạm biệt chú Sirius và thầy Lupin, sau đó theo thầy đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Harry với ba đỡ đầu của nó.

Khi chỉ còn lại hai người, Sirius hỏi Harry:

- Con có chuyện gì muốn nói riêng với chú vậy?

Harry lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thẳng:

- Hồi đầu năm học con với Catherine có cãi nhau. Con lỡ miệng bảo bạn ấy tránh xa con ra. Từ lúc đó cho tới bây giờ Catherine luôn tỏ ra xa cách, không còn thân thiết với con như lúc trước. Con nắm tay bạn ấy thì bạn ấy rút tay lại nhét túi áo, con ngồi gần thì bạn ấy bảo con xích ra xa. Con hỏi Catherine có giận con hay không thì bạn ấy bảo không có. Vậy thì tại sao bạn ấy lại hành xử như vậy?

Sirius nghe xong thì dở khóc dở cười. Hắn không dè con trai đỡ đầu của hắn lại ngây thơ tới vậy. Thấy ánh mắt chờ mong của Harry, Sirius hắng giọng, nói:

- Catherine làm vậy không phải vì giận con mà vì đó là lẽ đương nhiên. Bây giờ các con đã mười lăm tuổi, sắp đến tuổi trưởng thành, giữa nam sinh và nữ sinh phải giữ khoảng cách. Con không thể chạm vào người bạn nữ nếu không được cho phép. Đó là hành vi bất lịch sự. Những cử chỉ thân mật như nắm tay, ôm hay hôn chỉ được làm với người yêu, con có hiểu không?

Harry im lặng suy nghĩ. Lời giải thích của chú Sirius giúp nó bớt lo, đồng thời có chút thất vọng. Điều này đồng nghĩa với việc Catherine không thích nó, con nhỏ luôn quan tâm tới nó nhưng lại không thích nó.

Thấy ánh mắt buồn bã của Harry, Sirius hỏi:

- Con thích Catherine sao?

Harry phủ nhận theo bản năng:

- Con không có. Con chỉ hỏi vậy thôi.

Sirius nheo mắt nhìn Harry, sau đó xoa đầu nó mà nói:

- Chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên, chớ có miễn cưỡng. Con chỉ mới chập chững những bước đầu tiên trên đường đời, đừng quá nóng vội. Việc học vẫn là quan trọng hơn hết, có hiểu không? Không có kiến thức, không có bản lĩnh thì đừng hòng có người yêu nha con trai.

Sirius nói đến đây thì cười toe toét.

Harry không cười nổi. Tại sao chỉ mới trải qua có một mùa hè không gặp nhau mà giữa nó và Catherine lại có sự thay đổi lớn đến như vậy? Cả hai không thể như lúc trước được sao?

Sirius thấy Harry im lặng bèn vỗ vai con trai, nói lời động viên:

- Con đừng buồn. Bây giờ hai đứa vẫn là bạn bè, còn sau này như thế nào thì hãy để thời gian trả lời. Đừng vì nóng vội nhất thời mà làm điều dại dột. Con có thể đánh mất tình bạn này nếu con hành động thiếu suy nghĩ.

Harry gật đầu, đáp:

- Con biết rồi. Cảm ơn chú đã cho con lời khuyên.

Sirius hoài niệm:

- Chú cũng từng trải qua thời tuổi trẻ như con, cũng say nắng không biết bao nhiêu đứa con gái đẹp, nhưng kết quả chú lại chẳng quen ai lâu dài, cùng lắm dăm ba bữa là tan rã.

Harry tò mò hỏi:

- Sao vậy chú?

Sirius cười đáp:

- Bởi vì yêu đương quá phiền phức, không vui bằng đi chơi với ba của con.

Harry lại hỏi:

- Chú không định lấy vợ sao?

Sirius đáp với vẻ dứt khoát:

- Không. Chú thích cuộc sống hiện tại, tự do, thoải mái. Phụ nữ phiền phức lắm, chú không muốn dây vào.

Harry gật đầu tán thành:

- Catherine tuy không phiền phức nhưng bạn ấy hay càm ràm chuyện bài vở của con. Nghe nhiều cũng mệt.

Sirius bật cười. Bản thân hắn từng bị Catherine càm ràm suốt một mùa hè nên hắn hiểu rất rõ cảm giác của Harry. Hắn không ghét điều đó, trái lại còn được trải nghiệm cảm giác trong nhà có cô con gái khó tính là như thế nào. Khoảng thời gian đó thật sự rất vui vẻ. Hắn đã có hai đứa con hết sức dễ thương ở bên cạnh, hắn không cần thêm vợ con làm gì cho mệt.

Nói chuyện với chú Sirius thêm một lúc khiến tâm tình của Harry trở nên khá hơn. Thấy đã trễ, nó lưu luyến tạm biệt chú ra về.

Sirius nói:

- Để chú đưa con tới cổng trường luôn. Như vậy hai chú cháu mình có thể trò chuyện thêm được một lát.

Harry vui vẻ đồng ý. Trên đường đi Sirius cố ý kể những chuyện hài hước hắn đã chứng kiến trong lúc làm nhiệm vụ, khiến cho Harry quên hết muộn phiền mà cười không ngớt.

Trước khi chia tay, Harry dặn dò chú Sirius:

- Chú nhớ giữ sức khoẻ, chú ý an toàn, đừng nhận những nhiệm vụ quá nguy hiểm.

Sirius mỉm cười gật đầu, nói:

- Chú biết rồi. Gặp lại con sau.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.