Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi họp ở quán Đầu Heo

Tiểu thuyết gốc · 5661 chữ

Sáng thứ Bảy trời trong, nắng nhẹ nhàng, báo hiệu đây sẽ là một ngày tốt lành.

Catherine dậy sớm nhưng lười nhúc nhích nên quyết định ngồi trên giường đọc sách, chờ đến giờ ăn mới đi xuống phòng sinh hoạt chung.

Hermione đợi các bạn cùng phòng ký túc xá đi hết, lại gần nói nhỏ với Catherine:

- Bùa phát hiện kẻ phản bội của bồ có thể ngăn chặn họ nói ra bí mật của chúng ta không?

Catherine dời mắt khỏi quyển sách, đáp:

- Mình có thể dùng bùa Khoá lưỡi để ngăn cản bất kỳ đứa nào có ý định kể ra những thông tin gây bất lợi cho chúng ta. Bởi vì không phải là lời nguyền, lại không thi triển trực tiếp, mình chỉ đảm bảo khiến đối phương im lặng nhiều nhất là một tiếng.

Hermione mừng rỡ nói:

- Một tiếng dư sức để tụi mình hành động. Tối qua mình đã suy nghĩ về các tình huống xấu có thể xảy ra và cách ứng phó với từng trường hợp. Chỉ cần chúng ta có sự chuẩn bị trước, nhiêu đó là quá đủ.

Catherine hỏi:

- Vậy chuyện ếm bùa để trừng phạt kẻ mách lẻo thì sao?

Hermione kiên định nói:

- Mình đã ếm bùa lên tờ giấy da mà mình chuẩn bị sẵn rồi. Bồ đừng lo, mình làm có chừng mực, không để lại hậu quả lâu dài đâu mà sợ. Những kẻ không có lòng trung thành đều đáng bị trừng phạt. Thông qua đó mình cũng muốn dằn mặt mụ Umbridge, rằng học sinh trong trường Hogwarts không phải con rối trong tay mụ, mặc cho mụ điều khiển.

Catherine nghe xong thì không nói gì nữa.

Nó cầm tờ giấy da Hermione đưa, rút đũa phép ra gõ nhẹ lên đó. Một tia sáng màu lam loé lên bao trùm lấy tờ giấy, vài giây sau thì tắt hẳn. Catherine lầm rầm đọc thần chú một lúc lâu, chừng mười lăm phút sau nó đưa trả tờ giấy da cho Hermione, nói:

- Xong rồi. Tờ giấy da sẽ phát sáng và nóng lên như bị lửa thiêu đốt nếu có đứa định bật mí bí mật của chúng ta với những kẻ nguy hiểm, ví dụ như mụ Umbridge. Tên của đứa thèo lẻo sẽ đổi sang màu đỏ, nó sẽ nhận được cảnh báo ở trong đầu, rằng nếu nó nói ra bí mật của chúng ta, chờ đợi nó chính là sự trừng phạt đích đáng. Nếu nó không dừng lại và tiếp tục thực hiện điều sai trái ấy, lưỡi của nó sẽ bị xoắn lại trong một tiếng. Sau thời gian đó, nếu nó vẫn ngoan cố mách lẻo, lời nguyền của bồ sẽ được kích hoạt.

Gương mặt của Hermione lộ rõ vẻ an tâm và nhẹ nhõm khi nghe Catherine giải thích cụ thể quy trình hoạt động của bùa bảo vệ mà nhỏ bạn vừa mới ếm lên tờ giấy da. Nó nhét thứ ấy vào cặp táp, áy náy nói:

- Chuyện hôm qua xin lỗi bồ nhé. Mình không nên cư xử như vậy. Mình thật tệ khi muốn hơn thua với bồ.

Catherine vừa chải tóc vừa nói:

- Chuyện hôm qua mình đã quên rồi. Ai mà chẳng có lúc bất đồng quan điểm. Bản thân mình cũng từng muốn cãi thắng bồ cho bằng được. Điều đó hết sức bình thường ở độ tuổi của chúng ta. Quan trọng là tụi mình không cãi nhau to và cả hai chịu tiếp thu ý kiến của nhau.

Hermione nghe vậy thì cười rất tươi, chủ động đề nghị giúp bạn tết tóc.

Catherine vui vẻ đồng ý. Sau một thời gian nuôi dưỡng, mái tóc của nó đã phục hồi như xưa, tuy không dày như trước nhưng vẫn óng mượt và căng tràn sức sống.

Lúc hai đứa con gái đi xuống phòng sinh hoạt chung, Harry và Ron đã chờ sẵn ở đó. Bốn đứa chuyện trò rôm rả với nhau nhưng tuyệt nhiên không nhắc về buổi họp sắp diễn ra.

Trên đường đi đến quán Đầu Heo, thấy Harry im lặng, Catherine hỏi:

- Bồ có hồi hộp không?

Harry lắc đầu, thành thực đáp:

- Mình tò mò nhiều hơn hồi hộp. Không biết đó là những ai mà lại dám làm trái ý mụ Umbridge giống như tụi mình.

Catherine nói:

- Tới đó sẽ biết thôi.

Harry gật đầu rồi im lặng đi bên cạnh Catherine. Nó ước gì buổi họp kết thúc nhanh để nó gặp chú Sirius và hỏi chú về điều nó vẫn luôn thắc mắc trong lòng gần cả tháng nay.

Bốn đứa đi dọc theo con đường lớn đến cuối làng, rẽ vô một con đường khác nhỏ hơn, đi đến cuối đường thì thấy một cái quán cũ kỹ, xộc xệch, trước cửa treo lủng lẳng biển hiệu hình đầu heo bị cắt rời còn rỉ máu.

Hermione hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Chỗ này ít người lai vãng, sẽ không gây chú ý. Tụi mình vô thôi.

Ron tỏ ra do dự:

- Trông quán này không đáng tin chút nào. Tụi mình phải vào đây thật sao?

Hermione chưa kịp đáp lời Ron thì Catherine đã tỉnh bơ đẩy cửa bước vào. Hermione nhanh chóng đuổi theo sau, trước khi đi nó quay sang nói với Ron:

- Nếu bồ sợ thì có thể đứng ở bên ngoài chờ.

Bị nhỏ bạn thân xem thường, Ron không vui nói:

- Chẳng có lý do gì để mình sợ cái quán này.

Nói rồi nó lách qua người Hermione, nhanh chóng bước vào bên trong quán Đầu Heo.

Bên trong không có ai, bốn đứa tụi nó chính là những vị khách duy nhất.

Catherine bị mùi cũ kỹ bụi bặm của quán làm cho hắt xì liên tục. Nó tự hỏi lần cuối người ta quét dọn cái quán này là khi nào?

Quán dơ tới nỗi bốn đứa không tìm được một cái ghế nào trông thật sự sạch sẽ để ngồi xuống.

Cả đám đi tới một cái bàn ít bụi bẩn nhất ở trong góc quán. Tụi nó chắc mẩm chỗ này đã được lau chùi bởi quần áo của những vị khách từng ngồi qua.

Harry nói nhỏ:

- Bác Hagrid nói đúng, quán này không dành cho học sinh như tụi mình. Nào có ai kinh doanh mà để quán xá dơ hầy không thèm quét dọn như thế này đâu.

Trong lúc bốn đứa đang âm thầm đánh giá chung quanh thì một ông lão bước ra với gương mặt khó chịu.

Ông lão có mái tóc bạc phơ, râu ria dài và rối nùi, nhìn ông có nét hao hao giống cụ Dumbledore. Catherine biết ngay đây là em trai cụ, ông Aberforth Dumbledore.

Ông lão hỏi bằng giọng cộc lốc:

- Uống gì?

Hermione cố làm ra vẻ tự tin:

- Cho con bốn chai bia bơ.

Ông lão xoay người bỏ đi. Harry đứng lên chạy theo ông, nhanh nhảu nói với các bạn:

- Bữa nay để mình khao.

Ông lão đi về phía quầy, lôi ra bốn chai bia bơ phủ đầy bụi để lên khay đưa cho Harry. Nó trả tiền rồi cầm khay đi về chỗ ngồi.

Catherine nhìn chai bia bơ trên bàn, lẩm bẩm:

- Không biết còn hạn sử dụng không?

Ron nói:

- Uống vô là biết liền mà.

Nói rồi Ron khui chai bia bơ của nó ra rót vô ly, uống một ngụm nó nói:

- Mùi vị vẫn ngon như mọi lần. Không phải đồ hết hạn, mấy bồ cứ thoải mái uống.

Hermione và Harry nghe vậy cũng rót bia bơ vào ly rồi ngồi nhấm nháp.

Cũng may mấy cái ly này thoạt nhìn khá sạch sẽ, nếu không thì chắc Catherine chẳng bao giờ dám đặt môi lên đó.

Ron nhìn khắp quán, hí hửng nói với Harry:

- Bây giờ không có ai, đây là cơ hội tốt để nếm thử mùi vị của Whisky hoặc Vodka. Mình cá ông cụ sẽ bán, miễn là tụi mình có đủ tiền để trả cho ông ta.

Đáp lại Ron là cái trừng mắt của Hermione.

Harry nói nhỏ với Ron:

- Tụi mình sẽ thử vào dịp khác nếu bồ muốn, khi không có Hermione và Catherine bên cạnh.

Đáp lại Harry là cái liếc mắt cảnh cáo của cả hai đứa con gái.

Harry cười giả lả:

- Mình chỉ nói chơi thôi. Tụi mình chưa đủ tuổi, làm sao dám đụng vô mấy thứ đó.

Ron ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ.

Khi tụi nó uống được nửa chai bia bơ thì cửa quán mở ra, tiếng nói chuyện huyên náo báo hiệu cho một đám đông đang rần rần kéo vô quán.

Hermione đứng lên vẫy tay với đám đông, ra hiệu bọn họ tiến đến chỗ này.

Đi đầu là Neville, Dean, Parvati và Lavender. Tiếp theo là Ginny, đi cùng với ba chàng trai nhà Ravenclaw. Luna đứng tách biệt ra khỏi đám đông, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần quán khiến Catherine vô thức nhìn lên xem trên đó có gì không.

Lần lượt từng nhóm học sinh bước vào, khiến cho quán Đầu Heo bỗng chốc trở nên chật chội hơn bao giờ hết. Nhiều người trong số đó Catherine biết là ai, một vài người nó thấy lạ hoắc.

Catherine nhìn quanh và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Cho Chang đi với bạn thân của chị ta. Nó tự hỏi tại sao chị ta lại ở đây? Nếu muốn tự học thực hành, Cho Chang có thể nhờ bạn trai của chị ta là Cedric Diggory, đâu cần thiết phải tới đây để tự chuốc rủi ro vào người.

Catherine quay sang hỏi nhỏ Hermione:

- Bồ rủ Cho Chang tham gia à?

Hermione lắc đầu:

- Mình không nói chuyện với chị ta. Chắc chị ta thông qua ai đó bên nhà Ravenclaw và biết về buổi họp này. Dù sao mình cũng đã dặn mọi người nếu biết ai muốn học thực hành môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì cứ giới thiệu họ đến đây.

Catherine không hỏi thêm gì nữa. Hèn chi Hermione lại nhất quyết muốn giữ kín việc ếm bùa lên tấm giấy da. Con nhỏ muốn giúp tất cả những ai tìm kiếm sự giúp đỡ, không phân biệt là người quen hay không quen.

Càng đông người càng có nhiều rủi ro, Hermione chấp nhận mạo hiểm để giúp các bạn trang bị kiến thức lẫn kỹ năng chống lại cái ác đang trỗi dậy ở ngoài kia. Liệu có mấy ai hiểu được điều đó?

Một vài người trong số học sinh vừa có mặt khiến Catherine dấy lên bất an.

Nó trông thấy Laura Hall đi một mình và đứng ở gần cửa ra vào, nó chỉ cho Hermione xem, con nhỏ cũng nhíu mày giống nó, bất đắc dĩ nói:

- Không biết con bé ấy lấy thông tin từ đâu, hôm qua nó chạy tới năn nỉ mình cho nó tham gia. Mình không thể tìm ra được lý do nào để từ chối nó nên mình đã đồng ý.

Vào giờ phút này Catherine mới thật sự cảm nhận được nỗi vất vả và trách nhiệm đang đè nặng trên vai Hermione. Nó siết chặt nắm tay, nói:

- Xin lỗi bồ. Mình không suy nghĩ thấu đáo nên hôm qua mình đã có những hành động trách cứ về việc làm của bồ.

Hermione nhoẻn miệng cười, đáp lại:

- Cho nên mình hy vọng bồ có thể giúp mình quản lý thật tốt tất cả các thành viên tham gia, để chắc chắn rằng không một cá nhân nào đe doạ được đến cả tập thể.

Catherine gật đầu cam đoan:

- Mình sẽ cố hết sức để vừa có thể cùng bồ giúp đỡ được nhiều bạn học, vừa bảo vệ tất cả chúng ta khỏi sự phá hoại của mấy đứa xấu tính.

Hermione nở ra nụ cười rạng rỡ, vui vẻ chạy đi ổn định đám đông để buổi họp nhanh chóng được tiến hành.

Có lẽ ông chủ quán Đầu Heo chưa bao giờ thấy nhiều khách tụ tập trong quán mình đến vậy nên ông đã sửng sốt tới độ quên cả tiếp đón.

Anh Fred và anh George hăng hái đi đến quầy rượu và lôi ông lão ra khỏi cơn chấn động bằng cách gọi một đống bia bơ rồi phân phát cho từng người.

Chờ tất cả đã nhận đồ uống và ổn định chỗ ngồi, Hermione ra hiệu cho mọi người im lặng rồi lên tiếng:

- Chào các bạn. Hẳn là mọi người đều biết lý do tại sao chúng ta có mặt ở đây hôm nay. Từ lúc cô giáo mới xuất hiện, tôi đã luôn tự hỏi tại sao tất cả chúng ta phải học những thứ vô lý và phi thực tế trong quyển sách Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ? Cái chúng ta cần khi đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là thực hành phòng vệ chứ không phải đọc thuộc lòng sách giáo khoa!

Đâu đó trong đám đông vang lên tiếng đồng tình.

Như được tiếp thêm sức mạnh, giọng nói của Hermione trở nên dõng dạc:

- Bùa chú phòng vệ là thứ không thể không học và không thể không thực hành. Không ai có thể đảm bảo tất cả chúng ta đều sẽ thi đậu môn này nếu không được thực hành thường xuyên. Suốt cả tháng qua, tôi đã cố gắng tiếp thu nội dung trong sách giáo khoa nhưng tôi tin rằng các bạn cũng giống như tôi, hoàn toàn không thể rút ra được bất kỳ kinh nghiệm hay bài học nào từ trong đấy.

Đám học sinh ở xung quanh gật đầu tán thành lời nói của Hermione. Con nhỏ tiếp tục:

- Tôi nghĩ bất kì ai trong các bạn cũng có suy nghĩ giống như tôi, rằng không thể bỏ phí những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường chỉ để đọc một mớ lý thuyết vô nghĩa chán phèo, nếu không muốn nói là rác rưởi.

Đối với các bạn năm thứ năm giống như tôi, mục tiêu quan trọng nhất trong năm học này là vượt qua Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng. Sẽ ra sao nếu chúng ta không học thực hành và thi rớt? Tương lai của chúng ta sẽ đi về đâu? Đã đến lúc chúng ta phải đứng lên và hành động vì tương lai của chúng ta.

Lúc này tiếng ủng hộ Hermione càng nhiều hơn. Con nhỏ nhìn đám đông bằng ánh mắt chân thành rồi nói tiếp:

- Và quan trọng hơn hết thảy, tôi muốn được học thực hành bùa chú phòng vệ vì hắn đã trở lại. Vol...de…mort đã hồi sinh.

Hermione phát âm một cách khó nhọc cái tên khiến bao người khiếp sợ, hậu quả là một sự im lặng nặng nề bao trùm lên khắp cả quán. Vô số học sinh đã bị doạ đến giật nảy người, một số khác thì run bắn lên khi nghe thấy cái tên đó.

Hermione nói nhanh:

- Nếu các bạn muốn tham gia với tụi này thì chúng ta cần phải bàn tới địa điểm và thời gian tổ chức họp mặt...

- Bạn nói kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hồi sinh, vậy bằng chứng đâu? Đừng lặp lại những lời cụ Dumbledore nói, tôi muốn nghe điều gì đó đáng tin hơn.

Người vừa cắt ngang lời Hermione là một nam sinh tóc vàng. Hermione không hề tỏ ra bối rối, dường như con nhỏ đã dự tính được chuyện này sẽ xảy ra nên đáp ngay:

- Bạn sẽ được biết tường tận nếu bạn tham gia vào buổi họp sau.

- Tôi muốn biết ngay bây giờ, mắc mớ gì phải để đến buổi họp sau?

Ron nóng nảy chen ngang:

- Cho hỏi bạn tên gì?

Nam sinh ấy đáp lại bằng thái độ trịch thượng:

- Zacharias Smith. Và tôi nghĩ mình có quyền được biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, khi mà cậu ta cứ oang oang nói là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại nhưng không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy hắn ta thực sự còn sống.

Smith vừa nói vừa chỉ về phía Harry. Ron định lên tiếng thì Harry cản lại. Nó nói nhỏ:

- Để mình.

Harry nhìn thẳng vào mắt Smith, cố kìm nén cơn giận dữ đang chực trào và cái suy nghĩ “tại sao tôi phải ở đây để nghe người khác chất vấn” cứ đang len lỏi trong đầu nó.

Harry nói một cách chậm rãi nhưng thấm thía:

- Bằng chứng à? Chính mắt tôi đã nhìn thấy, cái tủ mà tôi chui vào đã đưa tôi đến chỗ hắn. Nhờ vào một loại pháp thuật cổ xưa nào đấy, hắn đã hồi sinh từ xương cốt của cha hắn, thịt của Đuôi Trùn và máu của tôi, trong một cái nghĩa địa u ám có tên là Little Hangleton. Khi tôi nói điều này với cụ Dumbledore, cụ ấy đã tin tôi, không phải vì cụ lú lẫn mà vì cụ đủ sáng suốt để nhận ra đó là sự thật.

Những người đã chết và bị tra tấn dưới tay Voldemort vì mục đích hồi sinh của hắn mà cụ Dumbledore liệt kê trong buổi bế giảng năm học đều là những người từng tồn tại, từng sống như một con người chứ không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Phủ nhận sự hồi sinh của hắn chính là phủ nhận họ bị sát hại, bị tra tấn dã man. Họ không chết vì bệnh tật, họ không tự ý bỏ nhà ra đi hay làm việc quá nhiều rồi điên loạn như báo đã đưa tin. Điều đó thật sự báng bổ, tôi không làm được.

Cụ Dumbledore thông báo trước toàn trường về sự trở lại của hắn để tất cả các bạn lẫn ba má của các bạn có được sự chuẩn bị về mặt tinh thần và trang bị kỹ năng tự bảo vệ bản thân.

Nếu bạn Smith không tin những lời nói chân thành của cụ Dumbledore mà tin vào sự lấp liếm lẫn dối trá của Bộ Pháp thuật thì đành thôi vậy. Tôi sẽ không mất công mất sức cố thuyết phục bạn tin tôi làm gì. Cứ chờ cho tới khi tận mắt thấy Voldemort gõ cửa nhà bạn rồi hẵng tin. Bạn có thể ra về ngay lập tức nếu bạn muốn.

Bầu không khí trong quán Đầu Heo trở nên căng thẳng một cách lạ thường. Ánh mắt mọi người lộ vẻ hoang mang lo sợ. Ngay cả ông lão đứng ở sau quầy cũng trở nên đăm chiêu sau bài phát biểu ấy của Harry.

Không ai muốn tận mắt thấy Chúa tể Hắc ám cả, nhưng nếu hắn thật sự đã hồi sinh thì bọn họ không thể ngồi im chờ chết.

Zacharias Smith mở miệng ra nhưng chẳng thốt nên được lời nào. Anh chàng ấy nhíu mày vài giây rồi quyết định ở lại.

Ở cách chỗ Harry đứng hai bàn, Parvati giơ cao cánh tay, do dự giây lát rồi nói:

- Xin lỗi nếu điều mình sắp sửa hỏi khiến bồ không vui. Bồ có thể vui lòng xác nhận lại giúp mình một việc được không?

Harry khẽ cau mày, nó biết Parvati muốn hỏi chuyện gì, nó gật đầu đáp:

- Bồ muốn xác nhận chuyện gì?

Có được sự đồng ý của Harry, Parvati thẳng thắn hỏi:

- Chuyện bồ dùng pháp thuật tấn công người anh họ Muggle chỉ vì anh ta lỡ miệng gọi bồ là đồ quái dị, chuyện đó có thật hay không?

Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Harry đáp ngay:

- Đó là bịa đặt. Có hai tên giám ngục Azkaban đã tấn công anh họ của mình và bạn của anh ấy, mình đã sử dụng pháp thuật để đuổi giám ngục đi. Hậu quả là mình bị triệu tập tới một phiên toà kỷ luật ở Bộ vì đã sử dụng pháp thuật bên ngoài trường Hogwarts.

Thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình với vẻ nửa tin nửa ngờ, Harry nhún vai nói:

- Đó là sự thật. Các bạn không tin thì thôi.

Trong đám đông vang lên giọng nói của ai đó yêu cầu Harry hãy chứng minh chứ đừng nói suông.

Catherine thở dài, lôi từ trong túi xách ra hai lá thư nhàu nát và lấm lem, giơ lên trước mặt tất cả mọi người, nói lớn:

- Đây là thư Harry nhận được từ Văn phòng Sử dụng Pháp thuật Không đúng cách, trên đó có chữ ký của bà Mafalda Hopkirk, viết rằng bạn ấy đã gọi ra Thần Hộ Mệnh. Các bạn cũng biết đấy, Thần Hộ Mệnh không dùng để bắt nạt, nó dùng để bảo vệ. Nhật báo Tiên tri đã đăng tin sai sự thật với mục đích lấp liếm vụ giám ngục Azkaban tấn công dân Muggle, đồng thời bôi nhọ Harry, biến bạn ấy trở thành một thằng khốn nạn và hung hãn trong mắt người khác để Bộ có thể dễ dàng khiến mọi người mất niềm tin vào những gì bạn ấy nói. Sở dĩ Harry không lên tiếng thanh minh trong khi bạn ấy có bằng chứng là vì không một tờ báo chính thống nào ở Anh chịu đăng sự thật, bọn họ sợ. Về phần sợ cái gì thì tôi nghĩ các bạn đã có câu trả lời.

Catherine nói xong thì đưa hai lá thư cho các bạn học ngồi gần nó nhất, cứ thế lá thư được chuyền tay nhau đi khắp quán Đầu Heo. Hình thức bên ngoài không làm ảnh hưởng tới nội dung thư. Trên đó ghi rất rõ ràng những hậu quả mà Harry phải nhận lấy nếu như không có cụ Dumbledore đứng ra dàn xếp.

Bầu không khí dần phát sinh biến hoá, những đứa như Parvati hay Lavender không còn nhìn Harry bằng ánh mắt hoài nghi nữa.

Về phần Harry, nó đã ngạc nhiên đến độ không thể thốt nên lời khi thấy Catherine rút ra hai lá thư ấy. Tình hình khi đó khá hỗn loạn, nó thậm chí còn không nhớ nó đã đọc thư như thế nào chứ đừng nói tới việc cất những bức thư ở đâu. Ngay sau đó nó được hộ tống rời khỏi nhà dì dượng, chẳng màng tới chuyện gì nữa. Làm sao mà Catherine có được chúng?

Hermione thấy mọi người đã bắt đầu tin tưởng Harry, nó đứng dậy, định tiếp tục chủ trì cuộc họp thì một giọng nói rụt rè vang lên:

- Vậy là bạn thật sự đã gọi ra được một Thần Hộ Mệnh?

Harry nhìn về phía người giơ tay đặt câu hỏi, đó là một cô nàng bên nhà Hufflepuff có bím tóc dài tới lưng. Nó gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy.

- Một Thần Hộ Mệnh hữu hình?

Harry ngờ ngợ khi nghe câu hỏi này, nó hỏi ngược lại:

- Bạn có quen biết bà Bones không?

Cô gái mỉm cười:

- Đó là cô của tôi. Tôi là Susan Bones. Vậy là bạn thật sự làm được. Điều đó đúng là quá sức tưởng tượng. Bạn thật giỏi!

Dừng lại giây lát, Susan Bones nói với vẻ áy náy:

- Sau phiên toà kỷ luật ấy cô của tôi không còn giữ chức Cục trưởng Cục Thi hành Luật Pháp thuật nữa, cô bị điều chuyển công tác. Đó là lý do vì sao tôi tin bạn ngay từ đầu nhưng tôi không dám nói ra sự thật. Xin lỗi bạn.

Một số học sinh tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ khi biết được Harry có thể thực hiện bùa gọi Thần Hộ Mệnh. Lời khẳng định của Susan Bones càng thêm chứng thực những gì Harry nói là đúng và những gì Nhật báo Tiên tri viết là hoàn toàn sai sự thật.

Lúc bấy giờ, một học sinh khác lại lên tiếng:

- Vậy là bạn đã thật sự giết được con quái vật trong phòng chứa bí mật bằng thanh gươm của ngài Gryffindor? Tôi đã nghe một bức chân dung ở văn phòng cụ Dumbledore kể lại khi tôi ở trong đó hồi năm ngoái.

Người vừa lên tiếng là học sinh nhà Ravenclaw có tên là Terry Boot.

Harry ngẩn người mấy giây rồi gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng chuyện đó chỉ là ăn may.

- Không. Không. - Terry Boot ngắt lời Harry. - Tôi không nghĩ may mắn đủ dùng trong trường hợp đó.

Tiếng xuýt xoa tán thưởng vang lên như tiếng chuông đồng ngân nga. Harry bắt đầu cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên. Chưa dừng lại ở đó, Neville cũng lên tiếng đóng góp thêm thông tin:

- Và năm thứ nhất, chính Harry là người đã giải cứu được viên đá phù phép khỏi tay của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đúng không?

Harry sửa lại:

- Là Hòn đá Phù thuỷ. Đúng vậy. Nhưng đó là nhờ các bạn tôi, nếu không có họ thì tôi đã không đi xa được đến vậy.

Harry mong là chuyện này mau chóng kết thúc, nó không thích đứng giữa một đám đông cứ liên tục nhìn nó trầm trồ như thế này. Nó nói lớn để át đi tiếng bàn tán:

- Các bạn nghe nè, tôi không làm những chuyện đó một mình. Bên cạnh tôi luôn có người giúp đỡ.

Susan Bones nói:

- Đâu có ai giúp bạn đuổi Giám ngục, bạn tự làm đó chớ.

Harry gật đầu:

- Ừ thì...

Cho Chang hô to:

- Và các bài thi Tam Pháp Thuật Harry cũng đã tự mình thực hiện. Nào là đấu với rồng, lặn dưới đáy hồ…

- Mình vượt qua được vì mình có người hỗ trợ.

Harry bực mình ngắt lời, sao bà chị này lại nhắc đến chuyện nó muốn quên vậy? Cuộc thi Tam Pháp thuật khiến nó nhớ tới cảnh tượng Catherine gục ngã trước mặt nó, đứng chắn Lời nguyền Giết chóc cho nó. Nó đã cố dùng cả mùa hè để quên những chuyện này nhưng không tài nào làm được. Nó đã rất khổ tâm vì điều đó. Vả lại người thắng cuộc thi chết tiệt ấy là bạn trai của chị ta, chị ta nói như thế không thấy có gì đó sai sai ở đây à?

Anh chàng đi bên cạnh Ginny tên là Michael Corner lên tiếng:

- Vụ con rồng đâu có ai giúp bạn. Bạn đã phải tự xoay sở đấy chứ. Đó là màn trình diễn ngoạn mục.

Harry cảm thấy mệt mỏi thật sự. Nó toan nói rằng nó không thể vượt qua thử thách đó nếu không biết trước đề thi thì Zacharias Smith lên tiếng:

- Có phải bạn không muốn chỉ cho tụi này những tuyệt chiêu của bạn?

Harry giận sôi máu, nó nói:

- Nếu bạn nghĩ tôi là một thằng xấu xa, keo kiệt như vậy thì tại sao bạn không mau chóng rời đi cho khoẻ người?

Anh Fred cười gian:

- Harry chưa từng nói như vậy. Bạn có muốn mua một bộ đồ nghề rửa ráy để rửa sạch lỗ tai không. Đúng lúc tôi có một cái.

Nói rồi anh nháy mắt với George, anh này lôi từ trong túi ra một cái ống dài, một đầu thiết kế như vòi xịt, đầu còn lại có thể phình to lên nếu bóp nhẹ vào. Zacharias Smith rõ ràng là bị dụng cụ quái dị này doạ sợ nên ngồi im re không dám phát biểu gì nữa.

Hermione tranh thủ nói vô chủ đề chính:

- Nếu các bạn đồng ý tham gia học thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì ghi tên các bạn lên rồi ký ở bên cạnh.

Vừa nói Hermione vừa giơ lên một tờ giấy da, giải thích:

- Chỉ để nắm rõ có những ai thôi. Dù sao đi nữa khi các bạn đã ghi tên mình lên thì đồng nghĩa với việc các bạn phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Các bạn yên tâm, tôi sẽ giữ kỹ tờ giấy da, không để nó lọt ra bên ngoài. Tôi đảm bảo với tư cách của một Huynh trưởng. Thời gian và địa điểm sẽ được thông báo sau, chắc chắn không làm ảnh hưởng đến giờ tập luyện Quidditch của các Nhà.

Hermione nói xong rồi chuyền tờ giấy da đến chỗ Neville, người ngồi gần cô nàng nhất. Neville không suy nghĩ gì nhiều lập tức nhận lấy cây bút ghi họ tên rồi ký vào đấy.

Các học sinh nhà Gryffindor đều ký tên một cách dứt khoát nhưng một vài học sinh nhà khác lại không lấy làm vui vẻ gì, điển hình là Zacharias Smith và cô bạn thân của Cho Chang. Dẫu vậy, khi thấy tất cả đều đã ký hết thì hai người họ vẫn miễn cưỡng ghi tên mình vô tờ giấy da.

Hermione cuộn tờ giấy lại rồi nói:

- Tôi sẽ sắp xếp thời gian và tìm địa điểm thích hợp rồi thông báo đến các bạn trong thời gian sớm nhất. Mọi người hãy cho tôi lịch tập luyện Quidditch để tôi có thể né buổi tập của các Nhà ra.

Sự cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến việc học hay chơi Quidditch của Hermione khiến mọi người hết sức hài lòng và yên tâm.

Catherine cũng phải thầm tán thưởng cho khả năng thuyết phục trước đám đông của Hermione. Con nhỏ hầu như làm chủ được tình hình và không để bất kỳ ai sa đà vào những vấn đề cá nhân nằm ngoài cuộc họp.

Chính vì sự nhanh - gọn - lẹ này mà chỉ mới mười một giờ trưa là cuộc họp đã kết thúc, đám đông giải tán và cả bốn đứa cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi quán Đầu Heo, Ron tỏ ra cáu tiết về thái độ của Zacharias Smith:

- Thằng Smith là đồ không đáng tin. Mình ghét nó ngay khi nó vừa mở miệng.

Hermione thở dài:

- Biết làm sao được, nó nghe mình nói chuyện với Hannah Abbott về cuộc họp và nó bày tỏ nó cũng muốn tham gia nên mình đồng ý. Một vài người không đến đây bởi vì họ thật sự quan tâm tới việc thực hành pháp thuật phòng vệ, bồ biết đấy. Nếu Michael Corner không cặp bồ với Ginny thì anh ta và bạn của anh ta chắc không đến đâu.

Ron như bị sét đánh khi nghe Hermione nói Ginny cặp bồ với Michael Corner. Vậy là trên suốt quãng đường đến nhà hàng của chú Sirius anh chàng không ngừng hỏi Hermione thông tin về cái tên Michael Corner kia.

Catherine để ý thấy Harry hoàn toàn tỏ ra dửng dưng khi nghe tin Ginny có người yêu. Và cả lúc nãy nữa, Cho Chang đã đặc biệt nán lại để nói lời chào tạm biệt với Harry nhưng thằng bạn của nó cũng chỉ đáp lại bằng cái gật đầu khách sáo.

Catherine suy nghĩ rồi tự trách mình những năm qua đã luôn ở bên cạnh Harry như hình với bóng, khiến cho bạn không có cơ hội tiếp xúc với những đứa con gái khác. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, không biết tương lai của Harry sẽ ra sao?

Nhưng Catherine lại nghĩ ai rồi cũng sẽ lớn, ai rồi cũng có lúc phải rời đi để xây dựng cuộc sống của riêng mình, nó lo xa làm gì cho mệt. Chợt nó có cảm giác mình như mẹ già sợ con trai lớn lên không lấy được vợ. Suy nghĩ đó khiến nó suýt thì phì cười, may mà nhịn xuống được.

Thấy Harry cứ lầm lũi bước đi, Catherine bèn hỏi:

- Bồ đang nghĩ gì mà im lặng vậy?

Harry đáp:

- Mình đang tự hỏi làm sao mà bồ có được hai lá thư đó?

Catherine nhún vai:

- Con Ball đã cất giữ chúng như chiến lợi phẩm của nó. Mình đã phải dùng khá nhiều kẹo cú để thuyết phục nó giao hai lá thư ấy cho mình. Nếu muốn mọi người đoàn kết và nghe theo bồ, trước hết phải dập tắt nghi ngờ của bọn họ về bồ, đồng thời chứng minh bồ đủ bản lĩnh và thực sự tài giỏi để đảm đương nhiệm vụ dạy họ học thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Harry cau mày hỏi:

- Con Ball có mặt ở đó lúc mọi chuyện xảy ra sao?

Catherine thành thực đáp:

- Mình để nó trông chừng bồ. Khi bồ gặp chuyện nó sẽ lập tức bay đi tìm cụ Dumbledore, chú Sirius hoặc gia đình Weasley để nhờ họ giúp đỡ.

- Bồ…

Harry không biết phải nói gì nữa, bụng dạ nó rối bời. Trong suốt mùa hè nó đã thầm trách Catherine không biết bao nhiêu lần vì con nhỏ không liên lạc với nó, thậm chí không có lấy một lá thư thăm hỏi, hoá ra nó trách sai rồi. Catherine luôn quan tâm tới nó, dù đang ở cách nó rất xa. Không biết vì lý do gì mà gần đây con nhỏ lại cư xử lạnh nhạt với nó. Chẳng lẽ những lời nó nói đã làm Catherine tổn thương tới mức không còn muốn thân thiết với nó nữa?

Harry buồn bực vì không thể tìm ra được câu trả lời, nó sải bước đi thẳng tới nhà hàng của chú Sirius, hy vọng chú có thể giúp nó giải đáp thắc mắc này.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.