Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu cầu tai quái của mụ Umbridge

Tiểu thuyết gốc · 2580 chữ

Sau một đêm thức trắng để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, Catherine cảm thấy mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được, ít nhất thì hiện tại Malfoy không thích nó. Catherine không tin Malfoy có thể một lần nữa có tình cảm với nó, điều đó chỉ xảy ra trong phim ảnh hay tiểu thuyết mà thôi. Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất trên thế gian này, tình yêu cũng vậy.

Tuy nhiên, Catherine vẫn phải đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Để khiến Malfoy chán ghét và không nảy sinh tình cảm với mình, nó quyết định dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Chỉ cần thiếu niên ấy tiếp cận nó, không cần biết là vì lý do gì, nó sẽ đánh trước một trận rồi mới nói chuyện sau. Catherine tin rằng không có thằng con trai nào lại đi thích một đứa con gái hung dữ như thế cả.

Catherine tự cổ vũ bản thân phải thật mạnh mẽ, không được nương tay, không được mềm lòng.

Suy nghĩ thông suốt, tinh thần của Catherine trở nên phấn chấn hơn rất nhiều. Nó nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bốn giờ rưỡi bèn dứt khoát dậy luôn, ôm sách vở xuống phòng sinh hoạt chung làm bài tập.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua bình yên vô sự, chỉ có điều bài tập chất chồng lên nhau, yêu cầu của các thầy cô thì càng lúc càng khó mà đạt tới được, khiến cho đứa nào đứa nấy bận bù đầu bù cổ.

Ngoài việc học, Harry và Ron còn dành thời gian để tập luyện Quidditch, hiếm khi thấy tụi nó rảnh rỗi ngồi chơi trong phòng sinh hoạt chung như trước nữa.

Bởi vì phải dò la tin tức và tìm kiếm những người bạn có cùng chí hướng muốn tự học thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mấy ngày này Ron với Hermione ít khi đi chung với Harry và Catherine. Hai đứa ấy chia ra hành động, tranh thủ giờ ăn hoặc trong các tiết học để làm quen những đứa mà Hermione nhận xét là có tư tưởng chống đối mụ Umbridge vì những sự vô lý của mụ.

Về phần Catherine, ngoài thời gian dành cho việc cấm túc và ôn lại bài vở, nó vẫn có thể tranh thủ được hai hoặc ba tiếng mỗi ngày để luyện tập pháp thuật, cố gắng nâng cao phản xạ trong đấu tay đôi và rèn luyện khả năng chống lại các lời nguyền.

Tuần lễ thứ hai của năm học cứ thế trôi qua cái vèo.

Harry không chép phạt, cũng không đến gặp mụ Umbridge vào lúc mười một giờ trưa ngày thứ Bảy, cho nên đầu giờ chiều nó bị gọi vào văn phòng của mụ ta.

Mụ Umbridge nhìn Harry bằng ánh mắt đắc thắng, miệng rộng cười tới mang tai, nói the thé:

- Em Potter yêu quý, đã hai tiếng trôi qua kể từ hạn chót nộp bài chép phạt, em có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?

Harry im lặng nhìn thẳng vào mắt mụ Umbridge để chứng tỏ là nó không sợ mụ ta.

Thấy Harry không trả lời, mụ Umbridge lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra đáp án:

- Điều đó có nghĩa là em sẽ phải chép phạt gấp đôi và nộp cho cô vào trước ngày thứ Hai tuần sau.

Thật vô lý! Harry không phục, hỏi:

- Nếu em không nộp đủ thì cô định làm gì em?

Mụ Umbridge toét miệng cười, dịu dàng nói:

- Nếu em muốn tiếp tục học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và có tên trong danh sách học sinh đủ điều kiện tham gia Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng, cô khuyên em nên nộp đủ hai trăm bản chép phạt chương một và chương hai vào trước ngày thứ Hai, hạn chót là 23 giờ 59 phút Chủ nhật tuần này. Không dùng pháp thuật. Không nhờ người khác chép hộ. Cô nhận ra nét chữ của em đấy nhé.

Mụ Umbridge nói xong thì nở ra nụ cười chiến thắng.

Harry siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, trong lòng ước gì nó có thể nện hai nắm đấm ấy lên mặt mụ cóc hồng này. Thế nhưng bằng một nỗ lực phi thường, nó nhịn xuống ý nghĩ đó, nói với vẻ bất cần:

- Nếu không có chuyện gì nữa thì thưa cô em đi.

Mụ Umbridge thong thả nói:

- Lần này cô mong em nộp đúng hạn, hoặc là em sẽ phải hối hận vì đã không nghe theo mệnh lệnh của giáo viên đấy.

Nói tới đây mụ ta giương đôi mắt cóc nhìn Harry, nở ra nụ cười đầy ẩn ý.

Cánh cửa văn phòng mụ Umbridge vừa đóng lại, lập tức Harry trút cơn thịnh nộ trong lòng lên bức tường ở trước mặt.

Có bóng người chạy vụt tới, nhanh nhẹn đỡ lấy nắm đấm của Harry khi chỉ còn cách bức tường lạnh lẽo vài phân.

Harry định thần nhìn lại thì thấy đó là Catherine - người đã không nói chuyện với nó suốt mấy ngày vừa qua.

Tay Catherine bị quán tính làm cho va đập vào tường, đau hú hồn nhưng nó không biểu lộ ra trên mặt. Nó nắm lấy bàn tay vẫn đang siết chặt của Harry, từ từ hạ xuống, thấp giọng nói:

- Đừng tự làm đau bản thân. Đi thôi. Về phòng sinh hoạt chung.

Harry nhìn Catherine giây lát, sau đó thốt ra một câu từ tận đáy lòng:

- Xin lỗi bồ.

Catherine đáp:

- Ừ. Tụi mình nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Cơn tức giận trong lòng Harry bị sự dịu dàng của Catherine làm vơi đi phân nửa. Bỗng nó cảm thấy hối hận vô cùng khi đã lớn tiếng với bạn. Nó đúng là thằng chẳng ra gì.

Harry nhìn xuống bàn tay vừa bị đập mạnh vào tường của Catherine, áy náy hỏi:

- Tay bồ có sao không?

Catherine đút tay vào túi áo chùng, lắc đầu đáp:

- Không sao. Đi thôi.

Nói rồi Catherine bước nhanh về phía trước, Harry thấy vậy vội đuổi theo sau. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào.

Về tới phòng sinh hoạt chung, khi nghe Harry kể lại tường tận những gì mụ Umbridge đã nói, Ron và Hermione tỏ ra rất tức giận.

Ron chửi ầm lên:

- Mụ đàn bà ác độc. Đồ cóc ghẻ. Đồ rắn rết!

Hermione trừng mắt nhìn Ron, nói:

- Chửi mụ ta cũng đâu có tác dụng gì, tụi mình phải nghĩ cách giúp Harry thoát ra khỏi vụ này.

Ron nói dứt khoát:

- Mình đề nghị đầu độc mụ ta.

Hermione lườm Ron, nói:

- Tào lao. Mụ ta sẽ nghĩ thủ phạm là Harry nếu mụ xảy ra chuyện gì bất trắc. Trong số các học sinh, Harry có động cơ gây án nhất.

Ron nói bằng giọng ỉu xìu:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hermione không đáp mà quay sang trách móc Harry:

- Bồ thấy hậu quả chưa? Mình đã khuyên bồ nên để cho mình và Catherine tìm cách giúp bồ lách qua vụ này mà bồ không nghe. Quyết chống đối mụ ta tới cùng làm gì để chuốc thiệt thòi vào người.

Harry chán nản nói:

- Mình biết mình sai rồi. Nếu bồ có cách thì mau nói, mình đang lắng nghe đây.

Hermione nghiêm giọng quở trách:

- Lần sau đừng để mọi chuyện trở nên tồi tệ rồi mới tìm cách giải quyết. Tụi mình chỉ là học sinh, không thể chống đối mụ Umbridge ra mặt được. Bồ hiểu chưa?

Harry gật đầu, thở dài thườn thượt.

Nó ghét mụ Umbridge nên không muốn làm theo ý mụ. Nhưng nếu vì thế mà đánh mất tương lai thì nó lỗ nặng rồi. Mụ đàn bà nham hiểm và độc ác đó đừng hòng hủy hoại cuộc đời của nó.

Ron hỏi:

- Hermione, bồ có cách gì giúp Harry sao?

Hermione không đáp mà nhìn sang Catherine, hỏi:

- Bồ có bao nhiêu cây viết lông ngỗng tự ghi?

Catherine nở ra nụ cười đắc ý:

- Bồ sẽ ngạc nhiên đấy.

Khi đã an vị trong nhà vệ sinh nữ bỏ không ở tầng hai, Harry không tin được vào mắt mình.

Trên chiếc bàn dài duy nhất ở trong căn phòng là hàng trăm cây viết lông ngỗng tự ghi đủ loại màu sắc và kích cỡ khác nhau. Catherine thong thả giải thích:

- Tổng cộng có hai trăm năm mươi cây, dư sức giúp bồ chép phạt hai trăm lần. Mình đã chỉnh sửa đôi chỗ trên từng cây viết, đảm bảo chép ra y chang nội dung trong sách, đúng nét chữ của bồ, không bản nào giống bản nào. Mụ Umbridge đừng hòng lần ra được bất kỳ dấu vết gì. Nếu mụ còn tiếp tục bắt bẻ hay gây khó dễ cho bồ, mình sẽ chạy đi tìm cô McGonagall hoặc cụ Dumbledore xin giúp đỡ.

Ngạc nhiên hơn tất cả những sự ngạc nhiên từ trước tới giờ cộng lại, Harry và Ron nhìn đống viết lông ngỗng trên bàn mà há hốc mồm, mãi chẳng thốt ra được câu nào.

Ron lấy lại tinh thần đầu tiên, lắp bắp hỏi:

- Bồ… bồ đã chuẩn bị số viết này từ lúc nào?

Catherine nhún vai:

- Từ thứ Bảy tuần trước.

Thấy ánh mắt không thể tin nổi của hai thằng bạn, Catherine chủ động giải thích:

- Thật ra ban đầu mình chỉ mua hai cây, phòng hờ bài vở quá nhiều, không có thời gian, mình sẽ dùng chúng để làm bài tập hai môn cùng lúc. Nhưng vào thứ Hai tuần này, thấy Harry bị mụ Umbridge bắt chép phạt, mình đã gửi cú để mua thêm.

Nói tới đây Catherine quay sang Harry, giọng nghiêm túc:

- Mình đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua đống viết này, mình không cho không bồ đâu nhé.

Harry vẫn chưa hết ngạc nhiên, nghe Catherine nói như vậy nó đáp lại mà không hề suy nghĩ:

- Mình có thể cho bồ tất cả những gì mình có.

Catherine bật cười, nói:

- Không cần nhiều như vậy đâu, mình chỉ cần một trăm Galleon vàng thôi.

Harry ước gì nó có thể ngay lập tức cho Catherine cả gia tài của mình, nhưng nó không nói ra điều đó, chỉ gật đầu với đề nghị của nhỏ bạn.

Ron giơ ngón cái về phía Catherine, thán phục nói:

- Bồ đã khiến mình được mở rộng tầm mắt. Phen này để xem mụ Umbridge nói gì.

Hermione giục:

- Nhanh chóng bắt tay vào việc đi Harry. Bồ phải chép một lần để cho mấy cây viết này học theo tuồng chữ của bồ, sau đó chỉ cần ra lệnh cho chúng chép theo bản mẫu của bồ là được. Chép một lần hai chương ấy chắc không quá sức với bồ đâu ha?

Harry gật đầu, chân thành nói:

- Cảm ơn mấy bồ.

Catherine mỉm cười:

- Đừng cảm ơn. Tụi mình là bạn mà.

Harry nhìn Catherine, không nói gì.

Hermione cất giọng chị hai, bắt đầu lên lớp:

- Hy vọng là bồ rút ra được bài học trong chuyện này. Đừng bao giờ từ chối sự giúp đỡ của bạn bè.

Harry cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, nhanh chóng ngồi vào bàn và bắt đầu chép phạt.

Ron và Hermione không ở lại lâu, ngồi một lúc thì hai đứa rời đi. Tụi nó vẫn còn kế hoạch phải thực hiện, cố gắng tranh thủ hai ngày cuối tuần trò chuyện với càng nhiều bạn học có cùng chí hướng càng tốt.

Harry tập trung hoàn thành lần chép phạt đầu tiên, sau đó nó tròn xoe mắt nhìn Catherine phe phẩy đũa phép ra lệnh cho số viết trên bàn thực hiện nốt công việc còn lại. Số giấy da chất thành từng chồng cao như núi nhanh chóng bị lấp đầy bởi những chữ và chữ.

Harry nhìn Catherine một cách chăm chú, trong lòng rất hối hận. Nó đã cư xử thô lỗ với bạn nhưng con nhỏ vẫn luôn quan tâm tới nó, vậy mà mấy ngày nay nó còn trách bạn giận dai.

Như thể hiểu được những tâm sự ngổn ngang ở trong lòng của Harry, Catherine lên tiếng:

- Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi. Tụi mình cùng rút kinh nghiệm để sau này không làm cho nhau cảm thấy khó chịu nữa là được.

Harry do dự một hồi, cuối cùng bày tỏ nỗi niềm với Catherine:

- Mình thốt ra những lời đó không phải vì mình ghét bồ. Mình ước gì có thể bảo vệ bồ như bồ đã bảo vệ mình. Nhưng bồ quá mạnh mẽ, quá tài giỏi, mình làm gì cũng thấy không bằng bồ. Điều đó khiến mình rất phiền lòng. Mình không muốn cứ mãi đứng phía sau lưng bồ như hiện tại.

Catherine im lặng lắng nghe, sau đó thản nhiên nói:

- Nếu bồ muốn đuổi kịp mình, vậy thì bồ không có cửa đâu.

Harry trợn mắt nhìn Catherine. Tình cảm yêu mến vừa chớm nở ở trong lòng nó đã bị câu này đánh cho tan biến hết.

Harry chưa kịp chất vấn tại sao Catherine phát biểu như thế thì con nhỏ nói tiếp:

- Nhưng bồ có thể cố gắng trở nên giỏi hơn mỗi ngày, hoàn thiện bản thân, suy nghĩ chín chắn và bớt nông nổi. Đến một lúc nào đó cần tới sự giúp đỡ, mình sẽ không ngần ngại tìm đến bồ, và mình tin chắc khi ấy bồ có đủ khả năng để giúp mình. Bây giờ bồ lo thân bồ còn chưa xong mà muốn giúp ai.

Catherine rất không khách khí cười phá lên, khiến cho Harry bực mình hết sức. Con nhỏ đang xem thường nó, có phải không?

Trước khi Harry kịp bùng nổ thì Catherine lại nói:

- Được rồi, bồ đừng nổi giận với mình. Trong lúc chờ mấy cây viết chép phạt xong tụi mình cùng luyện tập pháp thuật nhé.

Dù không vui nhưng Harry vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của nhỏ bạn. Nó quyết định sẽ chứng minh cho Catherine thấy nó có thể tự lo được cho mình, dĩ nhiên là không phải theo kiểu ngu ngốc như đã làm trong suốt tuần lễ vừa qua.

Catherine giúp Harry ôn lại những câu thần chú đã học, kiểm tra phản xạ của bạn. Nó gật đầu tỏ vẻ hài lòng khi thấy Harry không hề lụt nghề dù đã bỏ tập hơn hai tháng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã tới giờ Catherine tới văn phòng của mụ Umbridge để thi hành lệnh cấm túc. Trước khi đi nó nói với Harry:

- Đừng vội nộp cho mụ ta, nếu nộp quá sớm mụ sẽ sinh nghi. Khoảng tám giờ tối mai bồ hãy đến văn phòng của mụ. Có mình ở đấy, nếu mụ giở chứng mình sẽ tìm cách giúp bồ. Bồ sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ của mình đâu nhỉ?

Harry không rõ cảm xúc trong lòng nó lúc này là gì, chỉ biết gật đầu ra chiều đã hiểu rồi nhìn theo bóng lưng Catherine rời đi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.