Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa đêm

Tiểu thuyết gốc · 3737 chữ

Bàn xong chuyện, Catherine cùng các bạn xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Trước khi rời khỏi phòng sinh hoạt chung, Ron nhìn thấy Hermione lén lút giấu mấy món đồ con nhỏ đã đan vào trong giỏ rác và kẹt tủ, để lẫn lộn với giấy da vụn. Nó khẽ nhíu mày, chờ bạn đi xa rồi nhanh chóng thu dọn tất cả nhét vào cặp táp.

Bắt gặp ánh mắt của Catherine, Ron nhún vai nói:

- Mình sẽ nhờ Harry giao hết đống này cho Dobby, nó là đứa duy nhất trong đám gia tinh thích được nhận quà.

Catherine bật cười, không có ý kiến gì về hành động của Ron.

Sáng nay nó vẫn ngồi cách xa Harry, cả buổi không nói một câu nào với thằng bạn của mình.

Hermione nhận ra được sự khác thường này, trong lòng quả quyết hai đứa bạn đang giận nhau. Mặc dù tò mò, nó vẫn quyết định giả vờ như không biết gì.

Mụ Umbridge không xuất hiện trong lớp Bùa chú của thầy Flitwick nhưng khi tụi nó đến lớp Biến hình thì thấy mụ ta đang ngồi chễm chệ trong góc lớp với quyển sổ dày cui giống hôm qua.

Harry nói nhỏ:

- Để xem mụ Umbridge có dám phách lối với cô McGonagall như đã làm với cô Trelawney hay không.

Ron thì thầm:

- Mong là mụ ta sẽ nhận được một cú đích đáng từ cô McGonagall.

Bốn đứa nhanh nhảu ngồi xuống dãy bàn đầu cách xa mụ Umbridge nhất.

Chuông vừa vang lên thì cô McGonagall bước vào lớp học, phong thái vẫn như mọi ngày, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của mụ Umbridge.

Như thường lệ, cô McGonagall bắt đầu buổi dạy bằng việc trả bài tập về nhà tụi nó đã nộp vào tuần trước.

Cô đang nhắc lại một số lỗi sai cơ bản học sinh thường mắc phải khi làm bài tập thì ở góc lớp vang lên tiếng “e hèm” đầy khiếm nhã.

Cả lớp len lén đưa mắt nhìn nhau, đứa nào cũng háo hức chờ xem cô McGonagall sẽ phản ứng như thế nào nhưng cô lại chẳng nói gì, tiếp tục sửa mấy lỗi sai mà cô đã liệt kê ra trên bảng.

Tiếng đằng hắng bất lịch sự lại vang lên, to hơn, rõ hơn, nghe như đấm vào tai, khiến cô McGonagall không thể lờ đi được nữa, cô quắc mắt hỏi:

- Bà Umbridge, bà có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?

Mụ Umbridge cất giọng điệu đà:

- Tôi tự hỏi là bà có nhận được thư báo thanh tra của tôi chưa?

Cô McGonagall dõng dạc trả lời:

- Dĩ nhiên là tôi có nhận được, nếu không thì tôi đã đuổi bà ra khỏi lớp của tôi rồi.

Mụ Umbridge sượng trân trước câu trả lời không chút kiêng nể của cô McGonagall.

Không đợi mụ nói thêm, cô McGonagall tiếp tục bài giảng của mình. Mười lăm phút sau, khi cô chuyển sang hướng dẫn học sinh thực hành thì tiếng đằng hắng lại vang lên, cắt ngang lời cô đang nói. Đến lúc này không chỉ cô McGonagall mà đám học trò ngồi trong lớp cũng cảm thấy khó chịu.

Cô McGonagall trừng mắt nhìn mụ Umbridge với vẻ cảnh cáo, cô nghiêm nghị nói:

- Có thể bà chưa biết, tôi ghét nhất là bị người khác làm phiền trong lúc tôi đang dạy học. Nếu bà muốn đánh giá toàn diện phong cách giảng dạy của tôi thì mong bà đừng cắt ngang bài giảng của tôi nữa. Nếu bà không thể thực hiện được điều cơ bản đó thì mời bà bước ra khỏi lớp học của tôi, cho đến khi bà sẵn sàng ngậm miệng lại. Bà đã làm lãng phí mất năm phút học tập của các em học sinh rồi.

Catherine len lén ngoái cổ nhìn xuống cuối lớp, không chỉ riêng nó mà Harry, Ron, Hermione cũng làm vậy. Tụi nó hả hê hết sức khi thấy nụ cười giả tạo thường trực trên môi mụ Umbridge đã bị mấy lời của cô McGonagall đánh cho bay màu. Trông mụ như thể mới bị tát vào mặt, mụ ghi chép điên cuồng vào quyển sổ với một vẻ tức giận không hề giấu giếm.

Cô McGonagall quay lại với bài giảng của mình, hoàn toàn không hề lộ ra một tia cảm xúc nào nữa.

Cả buổi học mụ Umbridge không hề rời khỏi góc lớp. Có lẽ mụ ý thức được nếu mụ xớ rớ trước mặt cô McGonagall và làm phiền đến việc giảng dạy của cô thì mụ sẽ phải nhận lấy hậu quả khôn lường. Bù lại, mụ ta ghi chép nhiều hơn, hầu như cây viết lông ngỗng của mụ không hề rời khỏi quyển sổ dày cui ấy. Khi tiếng chuông báo hiệu tiết học kết thúc, mụ ta đứng dậy và rời khỏi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Chờ mụ đi rồi, Ron mới lên tiếng:

- 1 - 0 nghiêng về cô McGonagall.

Hermione đưa tay lên miệng “suỵt” nhẹ rồi ra hiệu cho các bạn nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Sau bữa ăn trưa, bốn đứa vô thư viện tranh thủ làm bài tập.

Harry đã quen với việc không biết cái gì thì quay sang hỏi Catherine, bữa nay theo thói quen nó quay sang hỏi người ở bên cạnh thì nhận ra Catherine đã không còn ngồi kế bên mình như mọi khi nữa. Con nhỏ ngồi ở đối diện, đang cắm cúi làm bài, không hề ngẩng đầu lên nhìn nó lấy một cái.

Harry quay sang thảo luận với Ron, trong lòng tự hỏi có phải Catherine đang giận nó không?

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua.

Trên đường đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tụi học sinh nhà Gryffindor bàn tán xôn xao về tiết dự giờ của mụ Umbridge. Một số đứa không hề che giấu sự hoài nghi đối với mụ Umbridge, bày tỏ rằng chúng nó thấy cô giáo mới có vấn đề.

Hermione âm thầm quan sát và đánh giá, trong đầu ghi nhớ vài cái tên.

Lũ học trò không mất quá lâu để gặp lại mụ Umbridge. Khi đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tụi nó thấy mụ ta đã có mặt ở đó, đang đi vòng quanh ngắm nghía với vẻ kẻ cả, trông vô cùng đáng ghét.

Cô Grubbly-Plank luôn thân thiện với tất cả mọi người. Mụ Umbridge hỏi gì thì cô đáp nấy, chỉ tiếc là câu trả lời của cô lại không như mong đợi của mụ ta.

Cô bày tỏ sự ủng hộ nhiệt thành với cụ Dumbledore, nói rằng cô rất vui khi được dạy trong môi trường học đường thân thiện và chan hoà tình thương này.

Dường như mụ Umbridge không tin tưởng những gì cô Grubbly-Plank nói, mụ không hỏi cô nữa mà đi lòng vòng trong lớp, chọn ngẫu nhiên vài đứa rồi yêu cầu chúng kể về những sinh vật huyền bí bác Hagrid từng dạy trên lớp.

May sao mấy đứa mụ hỏi đều là những học sinh nhà Gryffindor có đầu óc nên tụi nó trả lời hết sức khéo léo, khiến mụ ta không thể tìm ra được bất kỳ kẽ hở nào để đào sâu vào chuyên môn của bác Hagrid. Dẫu cho mụ ta có yêu cầu tụi nó bày tỏ quan điểm về xuất thân hay nhân phẩm của bác Hagrid thì tụi nó vẫn giữ thái độ tôn trọng đối với người thầy giáo đã vắng mặt hơn một tuần lễ.

Hai năm qua bác Hagrid đã làm rất tốt trong công tác giảng dạy. Những sinh vật huyền bí bác đem đến lớp đều thú vị và có giá trị nghiên cứu cao (trừ bọn Quái Tôm Đuôi Nổ).

Mấy đứa học sinh nhà Gryffindor luôn đạt được điểm tối đa trong môn này, không việc gì tụi nó phải đi nói xấu bác Hagrid với một người mà tụi nó thấy còn đáng ghét hơn cả những kẻ đáng ghét nhất tụi nó từng gặp.

Thấy không thể moi móc được điều gì gây bất lợi cho bác Hagrid từ đám học trò nhà Gryffindor, mụ Umbridge đi về phía tụi Slytherin.

Bốn đứa bạn nhìn theo với vẻ lo lắng.

Như cá gặp nước, mấy đứa Slytherin được hỏi bù lu bù loa kể khổ vì bị bác Hagrid bắt nghiên cứu về Quái Tôm Đuôi Nổ suốt một học kỳ khiến tụi nó thương tích đầy mình, ám ảnh đến mất ăn mất ngủ.

- Nếu cô muốn biết về lão Hagrid thì cứ hỏi con. Tụi con không học được cái gì ra hồn kể từ khi lão ấy đứng lớp.

- Lão ấy mang đến những con vật dị hợm, nguy hiểm rồi ra lệnh cho tụi con chăm sóc. Năm ngoái tụi con đã bị thương tật đầy mình khi bị ép chăm sóc đám Quái Tôm Đuôi Nổ.

Mụ Umbridge mỉm cười với vẻ hài lòng hết sức, liên tục ghi chép vào quyển sổ của mụ. Thậm chí khi nghe thấy đám ấy gọi thầy giáo là “lão” mụ ta cũng chẳng buồn quan tâm hay nhắc nhở, trái lại còn gật gù tỏ vẻ tán thành với quan điểm của bọn chúng.

Lửa giận bùng lên trong lòng Harry, nó nghiến răng nói:

- Đồ láo toét! Mấy đứa đó thì biết cái gì mà nói.

Ron thấy Harry rút đũa phép ra bèn lên tiếng ngăn cản:

- Thôi mà Harry. Không có tụi nó thì cũng có những đứa khác trong nhà Slytherin nói xấu bác Hagrid. Bọn mình đâu thể bịt miệng chúng nó lại được.

Hermione cũng khuyên Harry:

- Bồ đừng manh động, cứ mặc kệ mụ. Chúng ta đã có kế hoạch thì cứ theo đó mà làm. Bây giờ bồ xông tới đó chỉ tổ chuốc thiệt thòi vào người, còn làm ảnh hưởng tới cô Grubbly-Plank.

Harry gật đầu với vẻ miễn cưỡng, bỏ đi thật xa để không phải nghe thấy mấy lời chướng tai đó nữa.

Trong nhà Slytherin, có lẽ Malfoy và hai thằng đàn em của nó là những đứa duy nhất không bu quanh mụ Umbridge tố khổ bác Hagrid.

Malfoy không tán thành việc để ông Hagrid dạy học trong khi ông ta không được tốt nghiệp, lại là người lai khổng lồ, nhưng tại sao nó phải bày tỏ điều đó với người phụ nữ đã ngang nhiên tra tấn học sinh bên trong trường Hogwarts?

Malfoy không thấy có lý do gì để nó làm điều này. Đó là chưa kể nó luôn đạt điểm tối đa trong môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, không bị tấn công, không bị thương tích. Đối với nó, chỉ có mấy đứa ngu mới để bản thân bị lũ sinh vật vô tri đó làm bị thương. Vấn đề nằm ở bản thân lũ ngu ấy, không phải ở thầy giáo.

Suốt buổi học Malfoy chỉ im lặng đứng quan sát mọi diễn biến từ xa. Mụ Umbridge không thể tiếp cận được nó vì đã có hai thằng to xác Crabbe và Goyle cản mụ ta hộ nó.

Mụ Umbridge bèn quay sang hỏi Crabbe và Goyle về bác Hagrid. Trái với mong đợi của mụ, hai thằng này chẳng trả lời vô trọng tâm gì hết, bày ra bộ dáng ngu ngốc đến cực điểm khiến mụ ta tức muốn giậm chân.

Không biết có phải vì đã thu thập được đủ thông tin cần thiết trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí hay không mà mụ Umbridge không đến dự giờ môn Thảo dược học. Hoặc cũng có thể mụ ta đã tới, nhưng ở trong tiết của lớp khác.

Dù sao không thấy mụ Umbridge là một điềm lành, chứng tỏ tụi nó có thể tập trung vào việc học mà không phải mất tập trung vì những câu hỏi mang tính dò xét mụ ta đặt ra cho giáo viên đứng lớp.

Tan học, Catherine tranh thủ tắm rửa, ăn uống qua loa rồi tiếp tục chạy tới văn phòng của mụ Umbridge để cấm túc. Lúc đó là năm giờ kém năm phút, nó sắp trễ, vậy mà lại đụng phải Draco Malfoy. Nó bị thiếu niên đẩy vào một phòng học trống, không nói không rằng cầm tay nó lên, ý đồ rất rõ ràng.

Catherine nhanh chóng rút đũa phép ra, nhưng Malfoy cũng nhanh không kém, hai đứa cứ như vậy mà đấu phép trong phòng học.

Catherine ngạc nhiên đến nỗi hoài nghi có phải Malfoy bị người khác nhập vào hay không. Chỉ mới qua hai tháng hè, sao thiếu niên trước mặt lại thay đổi nhiều tới vậy?

Dẫu mất tập trung, Catherine vẫn giành phần thắng trong vòng chưa tới ba mươi giây. Nó trả căn phòng trở về như lúc ban đầu, nhìn Malfoy bằng ánh mắt không cảm xúc, sau đó bỏ đi.

Sự lạnh lùng của Catherine khiến Malfoy rất tức giận. Đánh nhau đến mức đó mà con nhỏ ấy vẫn chẳng chịu thốt ra câu nào với nó, thậm chí còn không thèm thắc mắc hay tò mò tại sao nó lại hành động như vậy.

Malfoy siết chặt đũa phép trong tay. Crabbe và Goyle nói đúng, nó không phải đối thủ của con nhỏ này. Nếu đã tài giỏi hơn người, tại sao lại để bà ta hành hạ đến nỗi phải băng kín bàn tay thế kia? Tại sao không phản kháng? Lúc đánh nhau với nó con nhỏ ấy lạnh lùng, quyết đoán lắm mà. Nó thật sự không thể hiểu nổi. Nếu con nhỏ có chuyện gì thì nó biết tìm ai để hỏi về phần ký ức bị mất của mình?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Malfoy đã có quyết định của riêng mình.

Về phần Catherine, cũng may nó không đến trễ. Mụ Umbridge yêu cầu nó chép phạt với nội dung giống hôm qua. Lần này là cây viết khác, gây ra đau đớn gấp nhiều lần hai cây trước.

Catherine vừa tận hưởng việc chép phạt vừa miên man suy nghĩ về Malfoy, thoáng chốc đã tới nửa đêm.

Mụ Umbridge kiểm tra bàn tay của Catherine, mỉm cười hài lòng rồi thả cho nó đi.

Rời khỏi văn phòng của mụ Umbridge, mới đi được mấy bước thì bất chợt Catherine giật mình đánh thót khi thấy có người đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Thiếu niên bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng nhìn mu bàn tay ướt đẫm máu của nó.

Chuyện gì nữa đây? Huynh trưởng nhà Slytherin mà lại trốn ngủ đi đêm, không sợ bị thầy giám thị Filch hay Peeves bắt gặp sao?

Catherine làm như không thấy Malfoy, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Nhưng nó không về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor mà tới một phòng học trống ở cuối hành lang tầng bốn.

Đợi Malfoy đi vào, Catherine đóng cửa lại rồi ếm lên cửa một mớ bùa chú, sau đó hỏi:

- Rốt cuộc thì bạn muốn gì ở tôi?

Malfoy chỉ vào tay Catherine, ghét bỏ nói:

- Làm ơn cầm máu.

Suýt thì Catherine quên mất vụ này. Nó quay lưng về phía Malfoy, tự chữa thương cho mình.

Vừa quay mặt lại, nó liền bị Malfoy cầm chặt bàn tay phải giơ lên ngang tầm mắt, kiểm tra vết thương một cách cẩn thận.

Hiện tại đập vào mắt Malfoy chính là hình ảnh một nữ sinh bị chính giáo viên của mình tra tấn hằng đêm bằng pháp thuật hắc ám. Điều này khiến nó cảm thấy ghê tởm.

Nương theo ánh sáng từ đầu đũa phép, Malfoy thấy mu bàn tay phải của nữ sinh này có vô số vết rạch chồng chéo lên nhau như bị ai cầm dao khắc chữ lên đó. Vết thương không còn chảy máu nhưng trông vẫn rất đáng sợ.

Malfoy không biết, qua ngày hôm sau mọi thứ sẽ biến mất, chỉ còn lại dòng chữ mờ như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thể nhận ra.

Đó là lý do vì sao mụ Umbridge giữ Catherine ở lại văn phòng đến nửa đêm, để không ai có thể nhìn thấy thảm trạng này của nó, cũng sẽ chẳng ai tin nó đã bị tra tấn liên tục nhiều giờ liền như thế nào. Tất cả những gì mọi người nhìn thấy là mu bàn tay lành lặn của nó vào hôm sau và tự nhủ rằng mọi thứ vẫn ổn, đâu có gì nghiêm trọng xảy ra.

Thứ mà Catherine cho các bạn xem lúc sáng chính là một phần của sự thật. Nó đã dùng pháp thuật để khiến hai dòng chữ khắc trên tay nó hiện lên rõ nét hơn một chút, tạo động lực cho Hermione nói ra ý tưởng của con nhỏ. Và nó đã thành công.

Lúc này Catherine đang đứng rất gần Malfoy. Mùi hương trên người thiếu niên khiến nó cảm thấy thoải mái và thư giãn, tự hỏi tại sao lúc trước ngồi cạnh nhau trong lớp Độc dược hai năm trời mà nó lại không ngửi thấy mùi hương mê người này? Sống qua hai kiếp người, đây là mùi hương duy nhất khiến nó nhớ mãi không quên.

Catherine mãi suy nghĩ, không để ý rằng Malfoy đã cầm tay nó được một lúc khá lâu. Bỗng thiếu niên trước mặt hỏi một câu khiến nó thoát khỏi trạng thái mơ màng, muốn té xỉu ngay tại chỗ:

- Có phải trước đây chúng ta từng yêu nhau?

Catherine rụt tay lại, nhảy ra xa Malfoy, tức tốc lên tiếng phủ nhận:

- Không!

Malfoy khăng khăng:

- Nhưng tôi lại có cảm giác đó. Tôi biết tôi bị mất đi một phần ký ức về bạn. Chẳng có lý do gì để người ta xoá ký ức về bạn ra khỏi đầu tôi nếu bạn không liên quan gì đến tôi. Tôi chắc chắn trước đây bạn luôn hiện diện trong cuộc sống của tôi. Mặc dù tôi không nhớ gì về bạn nhưng tôi lại không thể ngừng nghĩ về bạn ngay cả khi tôi không nhớ được tên và dáng vẻ của bạn.

Catherine sững sờ. Nó biết nó đã sai ở đâu rồi. Nó nhìn Malfoy, hờ hững đáp:

- Tôi không hiểu bạn đang nói gì hết. Tôi và bạn thật sự không liên quan gì với nhau. Đừng chặn đường tôi như vậy nữa, lần sau tôi sẽ không nương tay đâu.

Malfoy nhìn Catherine bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới lên tiếng:

- Tôi tin vào cảm giác của mình. Tôi không thấy ghét bạn, dù bạn là Gryffindor và bạn không thuần huyết giống tôi.

Catherine hỏi một câu chẳng liên quan:

- Bạn đã nhắc tới vấn đề thuần huyết, vậy cho phép tôi hỏi bạn một câu. Bạn có biết gì về những việc ba của bạn đang làm không?

Malfoy ngẩn người nhìn nữ sinh trước mặt, tự hỏi tại sao đột nhiên con nhỏ lại nhắc tới ba của nó?

Catherine lạnh lùng nói:

- Hãy quan tâm nhiều hơn đến ba mẹ, bạn sẽ biết bạn phải làm gì. Tôi và bạn là hai người xa lạ, không cùng đẳng cấp, không có mối liên hệ nào với nhau, làm ơn nhớ lấy điều đó.

Malfoy không để những lời nói và cử chỉ lạnh lùng xa cách của nữ sinh làm cho chùn bước. Nó đã có quyết định của riêng mình, nó không cần ai cho ý kiến hay lời khuyên.

Nó lấy ra một lọ thuốc nhét vào trong tay Catherine, nói:

- Đây là thuốc chữa các vết thương do pháp thuật hắc ám gây ra.

Catherine không nhận. Malfoy thấy vậy đặt lọ thuốc xuống bàn, giọng thờ ơ:

- Không dùng thì vứt đi. Dù gì thứ này tôi cũng có rất nhiều.

Catherine thẳng tay vứt vào sọt rác trước mặt Malfoy khiến thằng này tối sầm mặt lại, tức giận bỏ đi.

Vừa đi Malfoy vừa nghĩ nó đúng là điên rồi mới quan tâm tới con nhỏ chết tiệt ấy.

Không được! Nó phải quay lại để lấy lọ thuốc mang về. Đó là một loại thuốc chữa thương vô cùng quý giá, không phải có tiền là mua được. Con nhỏ ấy không xài thì nó để dành xài, mắc gì lại bỏ.

Malfoy tự trách bản thân không thôi. Chắc nó điên thật rồi.

Lúc Malfoy quay trở lại, hình ảnh bên trong phòng học khiến cơn tức giận ở trong lòng nó bay biến.

Bỗng ở đâu đó vang lên tiếng mèo kêu “meo meo” cùng với tiếng bước chân nặng nề đang tới gần. Malfoy không nghĩ gì nhiều, chạy vào bên trong phòng học, đóng cửa lại rồi kéo nữ sinh đang đứng thẫn thờ nấp vào bên hông cái tủ đựng sách ở cuối lớp.

Thấy Catherine định lên tiếng, Malfoy “suỵt” một tiếng, nói khẽ:

- Thầy Filch sắp tới đây.

Catherine đứng yên không nhúc nhích. Tim nó đập lên thình thịch, không phải vì hồi hộp mà là vì khoảng cách giữa nó với Malfoy quá gần, gần đến nỗi khiến nó không khống chế được nhớ lại những hình ảnh kia.

Mùi hương trên người Malfoy làm cho Catherine thích đến mê mẩn, buột miệng hỏi:

- Bạn dùng nước hoa gì vậy?

Malfoy không dùng nước hoa gì cả. Nghe Catherine hỏi như vậy nó ngạc nhiên vô cùng. Đợi thầy Filch đi xa nó mới đáp:

- Tôi không dùng nước hoa.

Catherine không tin nhưng cũng không truy hỏi. Nó rời khỏi chỗ nấp, đứng cách xa Malfoy, nói:

- Đi trước nhé. Đừng quên những gì tôi đã nói. Chúng ta chỉ là hai người xa lạ.

Malfoy không tỏ thái độ gì, lạnh lùng rời đi.

Catherine nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, khẽ sờ vào lọ thuốc bên trong túi áo, lòng nặng trĩu suy tư.

Mặt hồ phẳng lặng không biết vì ai mà đã bắt đầu gợn sóng.

Tối đó có hai người mất ngủ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.