Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Qua ải

Tiểu thuyết gốc · 4109 chữ

Bước vào văn phòng của mụ Umbridge, Catherine như cũ ngồi vào bàn chép phạt. Có điều bữa nay không biết mụ ta bị làm sao mà lại cho nó được về sớm hơn mọi ngày, chỉ mới mười giờ nó đã bị đuổi ra khỏi văn phòng của mụ.

Catherine vui vẻ trở về phòng sinh hoạt chung, cuối cùng thì tối nay nó cũng được đi ngủ sớm. Cả một tuần lễ phải thức tới khuya, đúng là có hại cho sức khoẻ. Nhưng làm sao nó có thể ngủ được với cái bụng đói này đây?

Vào giờ này phòng sinh hoạt chung không có mấy ai, Catherine ngạc nhiên khi thấy Harry không ngủ mà đang ngồi đọc sách. Nó lại gần nhìn tên quyển sách thì càng ngạc nhiên hơn, không nhịn được hỏi:

- Bồ kiếm ở đâu ra quyển sách này vậy?

Harry gấp sách lại, ngẩng đầu lên nhìn Catherine, nói:

- Mình mượn Hermione hồi chiều. Mình muốn biết nhiều hơn về thế giới này.

Catherine cố nhịn cười, giả bộ hỏi thăm:

- Bồ đọc có hiểu gì không?

Harry lắc đầu, thành thực đáp:

- Quá nhiều kiến thức, mình không thể nhớ nổi.

Catherine bật cười, nói:

- Đó là đương nhiên rồi. Bách khoa toàn thư về Thế giới Phù thủy đâu phải thứ để bồ đọc giải trí. Nếu bồ muốn giết thời gian thì mình có những quyển thú vị hơn cho bồ nè.

Nói rồi Catherine rút đũa phép ra, dự định triệu tập một quyển sách từ phòng ngủ xuống cho Harry mượn đọc.

Harry thấy vậy bèn cản lại, nói:

- Để sau đi. Chắc giờ này bồ đói bụng lắm nhỉ? Mình có để dành bữa tối cho bồ nè.

Catherine tròn mắt nhìn Harry lấy ra một hộp gỗ lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn, nóng hổi và thơm ngon như mới vừa nấu xong.

Harry ngại ngùng giải thích:

- Mình đã nhờ Dobby chừa phần lại cho bồ, nhưng có vẻ nó làm hơi quá.

Catherine nhìn đồ ăn mà cười híp mắt, vui vẻ nói:

- Tụi mình cùng ăn nha.

Harry thấy Catherine cười thì cũng cười theo. Như sực nhớ ra điều gì, nó vội cầm tay nhỏ bạn lên kiểm tra. Vết thương đang lành lại, thoạt trông ổn hơn trước rất nhiều. Nó yên tâm, cất giọng dặn dò:

- Ráng nốt ngày mai nữa là xong. Sau này đừng để mụ ta có cớ cấm túc bồ.

Catherine gật đầu, mỉm cười trấn an bạn. Nó rút tay về, cầm nĩa lên, giục:

- Mau ăn thôi.

Harry ngẩn ngơ nhìn Catherine, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, dò hỏi:

- Bồ còn nhớ lúc ở trong mê cung bồ nói mình muốn gì bồ cũng sẽ nghe theo mình không?

Catherine nghiêng đầu suy nghĩ, dường như là nó có nói như thế thật. Nó gật đầu xác nhận:

- Đúng là mình đã nói như vậy.

Harry ngập ngừng giây lát rồi mới lên tiếng:

- Bồ sẽ nghe theo bất cứ yêu cầu gì của mình, đúng không?

Chợt Catherine có dự cảm không lành. Lỡ Harry yêu cầu điều gì đó mà nó không muốn thực hiện hay không thể thực hiện được thì sao? Nghĩ như vậy nó nói:

- Bồ giỡn chơi, chuyện gì làm được thì mình mới nghe theo, còn không thì thôi nhé. Bồ chỉ có một cơ hội, đừng để lãng phí vào những thứ không chắc chắn.

Harry nghe xong thì mất tinh thần, nói:

- Quên đi. Tụi mình ăn nhanh rồi ngủ.

Catherine thở phào nhẹ nhõm, tự kiểm điểm lại mình, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn bữa khuya với bạn.

Một buổi tối yên bình.

Sáng hôm sau dù là Chủ nhật nhưng Harry lại thức dậy từ rất sớm, nằm suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ khi năm học mới bắt đầu, cuối cùng nó quyết định viết thư cho chú Sirius.

Đã hai tuần kể từ lần cuối Harry gặp chú Sirius, không biết chú có được an toàn hay không. Nó rất nhớ chú và muốn kể cho chú nghe về mụ Umbridge, cũng như hỏi thăm tình hình của ông Podmore. Dù sao ông ấy cũng là người trong Hội và nó từng gặp ông một lần, nếu ông ấy là người tốt, nó hy vọng ông ấy bình an.

Nghĩ là làm, Harry thay đồ rồi đi xuống phòng sinh hoạt chung. Nó vừa viết xong lá thư thì thấy Catherine ăn vận chỉnh tề từ trên lầu bước xuống. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Hôm nay cuối tuần mà, sao bồ dậy sớm vậy?

Catherine cười đáp:

- Cả tuần nay ngày nào mình cũng dậy sớm để làm bài tập nên thành thói quen luôn. Còn bồ thì sao?

Harry chỉ vào lá thư trên bàn, trả lời:

- Mình muốn gửi thư cho chú Sirius. Đã hai tuần rồi mà không thấy chú ấy liên lạc, mình muốn biết chú có khoẻ không.

Catherine ngồi xuống bên cạnh Harry, nói:

- Nếu bồ muốn gửi thư cho chú Sirius thì dùng con Ball của mình đi, sẽ an toàn hơn khi dùng con Hedwig của bồ.

Nghe nhắc tới con Ball, Harry tỏ ra do dự:

- Chú Sirius không chào đón con Ball của bồ.

Catherine nhún vai:

- Dù chú ấy không chào đón thì cũng phải chấp nhận thôi. Hedwig rất nổi bật, dễ bị phát hiện, trong khi đó con Ball của mình đã được huấn luyện kỹ lưỡng trong việc ẩn nấp, che giấu hành tung và tránh thoát sự truy đuổi của kẻ thù. Chú Sirius đang làm nhiệm vụ mà, dùng con Ball là thích hợp nhất.

Harry thấy Catherine nói có lý nên quyết định nghe theo bạn. Nó hỏi:

- Bồ đi với mình không?

Catherine phất tay từ chối:

- Mình lười lắm, bồ đi một mình đi.

Vừa nói Catherine vừa dùng đũa phép triệu tập mấy viên kẹo cú loại thượng hạng từ trên lầu xuống đưa cho Harry, dặn dò:

- Dùng cái này để dụ con Ball xuống. Không có của hối lộ thì còn lâu nó mới để ý tới bồ.

Harry nhăn mặt, đúng là con cú khó ưa.

Catherine thấy vậy thì cười lên với vẻ thích chí.

Sực nhớ ra điều gì, nó không cười nữa, nghiêm túc hỏi:

- Bồ có cần mình ếm bùa lên lá thư để tránh bị đọc trộm không?

Harry suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Nó đưa lá thư cho Catherine, con nhỏ không thèm liếc mắt tới, chỉ nhẹ phe phẩy đũa phép, tức thì chữ trên giấy da biến mất, thay vào đó là một câu hết sức ngắn gọn: Chú có khoẻ không?

Harry ngờ vực hỏi:

- Bồ có chắc khi đọc dòng này chú Sirius sẽ biết đây là mật thư mà không phải một câu hỏi thăm bình thường?

Catherine gật đầu với vẻ chắc chắn:

- Chú ấy dạy mình trò này thì sao chú ấy không biết được. Bồ đừng lo.

Tạm biệt Catherine, Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung để đi ra chuồng cú. Sau một hồi vật vã, cuối cùng nó cũng dụ dỗ được con Ball bay xuống để cột thư vào chân con cú.

Con Ball vừa vỗ cánh bay đi thì thầy giám thị Filch chạy tới, thầy nói bằng giọng gầm gừ:

- Ta nhận được tin báo là trò đặt mua một số lượng lớn Bom Phân. Khôn hồn thì cho ta xét thư.

Harry tức giận vì khi không bị vu oan, nó đáp:

- Con không có làm chuyện đó, vả lại cú của con cũng đã bay đi rồi.

Thầy Filch nhìn Harry bằng ánh mắt dò xét, cuối cùng thầy cảnh cáo:

- Đừng để ta phát hiện ra trò đang làm chuyện gì lén lút sau lưng ta.

Harry buồn bực “dạ” lên một tiếng rồi bỏ đi.

Catherine thấy Harry trở về phòng sinh hoạt chung với gương mặt không vui thì lên tiếng hỏi thăm.

Harry kể lại việc nó bị thầy giám thị Filch nghi ngờ đặt mua Bom Phân số lượng lớn. Nó cau có nói:

- Không biết thầy ấy nghe ai mách lẻo mà lại nghĩ là mình làm như vậy. Đừng để cho mình biết đứa nào bày ra trò ném đá giấu tay này, không thì nó chết với mình.

Catherine an ủi:

- Ít nhất bồ cũng kịp gửi thư đi trước khi thầy Filch đến. Thử nghĩ mà coi, giả sử bồ không nhờ mình ếm bùa lên lá thư, chỉ cần chậm vài giây thôi, lá thư sẽ bị tịch thu và nội dung trong đấy sẽ bị thầy Filch biết hết. Như thế còn gì là riêng tư nữa. Đó là chưa kể nếu bồ nói xấu mụ Umbridge trong thư, bức thư ấy sẽ đến tay mụ, bồ đừng hòng yên thân với mụ.

Harry ngớ người, như thể phát hiện ra điều gì đó, nó vỗ đùi đánh đét, nghiến răng nói:

- Vậy là rõ rồi! Đó chỉ là cái cớ để khiến thầy Filch phải kiểm tra thư của mình. Chắc chắn mụ Umbridge đứng sau chuyện này.

Catherine bày tỏ sự tán thành với suy nghĩ của Harry:

- Bồ không nói mình cũng không để ý. Mụ Umbridge đúng là hiểm độc. Nhưng làm sao mụ biết bồ đi gửi thư? Chẳng lẽ mụ theo dõi bồ? Như thế thì không hay chút nào.

Harry nhớ lại quãng đường di chuyển từ phòng sinh hoạt chung tới chuồng cú, không biết nghĩ ra được điều gì, nó reo lên:

- Mụ ta có tai mắt ở trong trường, mình chắc chắn đó là Malfoy và hai thằng đàn em của nó. Mình đã chạm mặt Crabbe và Goyle ở tiền sảnh. Có lẽ chúng nó thấy lá thư trên tay mình nên kể cho Malfoy nghe rồi Malfoy lại chạy đi ton hót với mụ Umbridge.

Catherine nghe vậy bèn hỏi:

- Chẳng lẽ trên đường bồ không gặp ai khác ngoài Crabbe và Goyle à? Sao bồ lại quả quyết là tụi nó?

Harry nghiêng đầu suy nghĩ, đáp:

- Ngoài hai thằng đấy ra mình còn chạm mặt với vài đứa bên nhà Ravenclaw và Hufflepuff. Nhưng như thế thì sao chứ? Mình chắc chắn do nhóm của Malfoy làm.

Catherine nghiêm túc nhắc nhở:

- Mụ Umbridge muốn kiểm soát thư từ của bồ. Từ rày về sau mọi lá thư bồ muốn gửi đi đều phải đưa cho mình ếm bùa lên đó. Nếu người mở ra không phải là chú Sirius thì lá thư sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức. Kẻ đọc trộm sẽ bị trừng phạt vì tội táy máy tay chân vào đồ của người khác.

Harry gật đầu đồng ý. Nó cảm thán:

- Mụ Umbridge đúng là một cơn ác mộng.

Catherine không muốn Harry tiếp tục suy nghĩ tiêu cực về chuyện này nên nhanh chóng đổi chủ đề, lấy ra một quyển sách rồi cùng bạn thảo luận về những nội dung thú vị trong đó.

Sáu giờ rưỡi Hermione và Ron có mặt, bốn đứa cùng nhau xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Trong bữa sáng, Catherine thấy Ron ngồi rầu rĩ, chẳng buồn ăn, cũng không nói chuyện vui vẻ như mọi ngày.

Nó hỏi thăm Harry thì biết được hôm qua chị Angelina đặt ra mục tiêu cho Ron, hôm nay anh chàng không được chụp hụt bất kỳ trái Quaffle nào.

Catherine biết Ron chơi không đến nỗi tệ. Chỉ có điều khi chị Angelina tổ chức thi đấu thử, đặt ra mục tiêu cho Ron, khiến anh chàng bị áp lực là y như rằng hỏng bét hết tất cả.

Mới đấu tập thôi mà đã yếu bóng vía như vậy thì khi thi đấu chính thức không biết sẽ ra sao.

Catherine không biết nên an ủi Ron như thế nào. Nó đoán dù có an ủi cũng chưa chắc giúp bạn khá hơn được nên chỉ vỗ vai Ron, nói ra mấy lời động viên:

- Không bắt hụt tất cả các trái Quaffle bay về phía bồ thì hơi khó, nhưng bồ có thể cố gắng hết sức để chụp được càng nhiều trái Quaffle càng tốt. Bồ phải tự tin vào khả năng của bồ chứ. Cố lên!

Ron gật đầu một cách cứng nhắc. Nó nhìn xuống đĩa, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn như mọi ngày. Phải ăn no thì mới có sức tập Quidditch được.

Trưa đó Ron vui vẻ kể lại việc nó đã cản phá được bao nhiêu trái Quaffle và được chị Angelina nhận xét nó có tiến bộ ra sao. Nó nói:

- Mình làm theo lời của Catherine, không còn đặt nặng chuyện phải bắt được tất cả các trái Quaffle nữa. Trái nào bay về phía mình, mình cũng đều cố hết sức để bắt được nó. Mình không bắt được hết nhưng chị Angelina nói mình có tiến bộ.

Catherine dội một gáo nước lạnh:

- Đây chỉ là khởi đầu. Khi thi đấu thật sự, áp lực phải chiến thắng là điều không thể tránh khỏi. Bồ hãy suy nghĩ đến điều đó và tập làm quen dần đi.

Ron nghe Catherine nói xong thì mặt mày tiu nghỉu như mèo cắt tai. Hermione lườm Catherine một cái, sau đó cao giọng nói:

- Bồ chỉ cần chăm chỉ tập luyện là được. Bồ là người mới, đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá nhiều. Cứ từ từ tiến từng bước một. Đâu có ai đùng một cái chơi Quidditch giỏi ngay được.

Nháy mắt Ron lấy lại tinh thần, vui vẻ gật đầu với Hermione.

Ngày Chủ nhật cứ thế trôi qua trong yên bình.

Tám giờ tối, Harry nhét hai trăm cuộn giấy da chép phạt vào trong cặp táp rồi đi đến văn phòng của mụ Umbridge. Cũng may cặp của nó đã được Catherine ếm bùa Nới rộng, nếu không thì nó cũng chẳng biết kiếm đâu ra chỗ để chứa hết đống này.

Mở cửa bước vào, đối diện với Harry là gương mặt cau có của mụ Umbridge. Nó khựng lại, tự hỏi mụ ta đã gặp phải chuyện gì mà lại có nét mặt đó. Nó nhìn sang chỗ Catherine thì thấy con nhỏ đang ngồi yên lặng chép phạt, không hề ngẩng đầu lên.

Harry đến gần bàn giấy của mụ Umbridge, lấy ra từng cuộn giấy da đặt lên trên đó, đủ hai trăm cuộn không thiếu một cuộn nào. Nó nói:

- Em đã chép phạt đủ hai trăm lần chương một và chương hai như cô yêu cầu.

Mụ Umbridge nào có tâm trạng kiểm tra đống giấy da đó. Chiều giờ mụ cảm thấy trong người không khoẻ, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi. Nếu không phải không muốn buông tha cho con nhỏ Evans ngu ngốc kia quá dễ dàng thì mụ đã đóng cửa, từ chối tiếp khách từ lâu rồi.

Mụ phất tay, nói bằng giọng gắt gỏng:

- Cứ để đó, cô sẽ kiểm tra sau. Giờ em có thể đi.

Harry không đồng ý, nói bằng giọng đanh thép:

- Xin lỗi, nhưng em không thể vắng mặt trong lúc cô kiểm tra bài chép phạt của em. Để đảm bảo công bằng, em sẽ không rời đi cho tới khi cô đưa ra quyết định cuối cùng.

Mụ Umbridge nhìn Harry bằng ánh mắt toan tính, thầm nghĩ: “Nếu mi đã muốn như thế thì ta sẽ chiều theo ý mi, để mi thua tâm phục khẩu phục, thua trong nhục nhã ê chề. Đằng nào ta cũng có cách để khiến mớ giấy da này trở thành đống rác vô tích sự.”

Mụ Umbridge hài lòng với suy nghĩ của mình. Ánh mắt nham hiểm thay bằng nụ cười thân thiện, mụ chậm rãi hỏi:

- Em nghĩ rằng cô sẽ tin tất cả chỗ này là do một mình em chép sao?

Harry nói với vẻ tự tin:

- Cô cứ kiểm tra nét chữ là biết ngay thôi.

Mụ Umbridge ngờ vực cầm một cuộn giấy da lên, đọc lướt qua rồi mở cuộn thứ hai ra xem. Khi mụ ta xem đến cuộn thứ mười thì mụ nheo mắt hỏi Harry:

- Em Potter, nếu em đã có thể làm được điều này chỉ trong vòng một ngày, tại sao hôm qua lại không nộp bài chép phạt đúng hạn cho cô?

Harry đáp mà không cần suy nghĩ:

- Đó là do cô chưa tạo ra đủ áp lực để khiến em phải chép phạt thôi, thưa cô Umbridge.

- Tốt! Tốt lắm! - Mụ Umbridge gật gù. Ai không biết còn nghĩ mụ đang khen Harry.

Dừng lại vài giây, bỗng mụ Umbridge nhìn Harry bằng ánh mắt đầy vẻ thương hại. Mụ mỉm cười, từ tốn nói:

- Cô rất tiếc khi phải nói ra điều này, cô nghi ngờ em đã dùng pháp thuật để qua mặt cô. Như thế có nghĩa là tất cả hai trăm bài chép phạt em vừa nộp đều không hợp lệ. Từ giờ đến nửa đêm vẫn còn bốn tiếng nữa, hy vọng em chép kịp.

Nhìn Harry cố kìm nén cơn tức giận ở trong lòng mà không thể làm gì được mình, mụ Umbridge hả hê vô cùng. Dù toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng mụ lại chẳng thấy khó chịu như lúc nãy nữa. Nhìn người khác bị chà đạp, đau khổ và tuyệt vọng luôn mang lại cho mụ cảm giác vui sướng không thể tả thành lời.

Mụ Umbridge đang đắc ý ở trong lòng thì đột nhiên cả người trở nên đau đớn, thấu tận xương tuỷ, mụ chỉ kịp kêu “a” lên một tiếng rồi mất đi ý thức.

Lúc mụ tỉnh dậy thì thấy đang nằm ở trong bệnh thất, bên cạnh là gương mặt đáng ghét của Evans và Potter.

Thấy mụ Umbridge đã tỉnh, Harry không màng đến tình trạng sức khoẻ của mụ, lập tức nhắc đến chính sự:

- Cô phải chứng minh em đã dùng pháp thuật để chép phạt. Nếu cô không chứng minh được thì xem như em đã hoàn thành yêu cầu của cô.

Mụ Umbridge định ngồi dậy nhưng toàn thân không thể cử động, tứ chi đau nhức rã rời, tựa như vừa bị ai đó đánh cho mềm xương. Mụ ta nghe Harry lải nhải về vụ chép phạt thì bực mình, quát:

- Đủ rồi! Em không thấy là tôi đang không khoẻ sao?

Harry không từ bỏ, kiên quyết muốn làm cho ra lẽ, nó khăng khăng:

- Em đã chép phạt đủ và nộp cho cô trước thời gian quy định. Nếu cô không thể chứng minh được em đã gian lận thì em mong cô tôn trọng công sức của em, đồng thời xác nhận là em đã hoàn thành yêu cầu của cô.

Vừa nói Harry vừa lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt mụ Umbridge.

Đúng lúc đó bà Pomfrey đi tới, bà nhẹ nhàng nói:

- Bà Umbridge, tôi mong bà nhanh chóng xác nhận để hai em học sinh này rời khỏi đây, có như vậy tôi mới tiếp tục thăm khám và điều trị cho bà được. Tình hình của bà không ổn lắm.

Mụ Umbridge nghe xong thì mặt mày tái mét. Mụ ta có rất nhiều bí mật nên cũng có rất nhiều nỗi sợ, trong đó sợ nhất chính là không thể sống đủ lâu để đạt được danh vọng và quyền lực tối cao.

Không cần phải suy nghĩ nhiều, mụ Umbridge cầm lấy cây viết lông ngỗng mà Catherine đưa, đọc lướt qua rồi nhanh chóng ký giấy xác nhận, rằng Harry đã hoàn thành đầy đủ hai trăm lần chép phạt trong thời gian quy định, xem như chấm dứt vụ này tại đây. Mụ ta không thể lấy bất kỳ lý do gì để yêu cầu Harry phải chép phạt lại một lần nữa hay đem việc này ra để đe doạ không cho nó theo học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và tham gia Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng.

Mụ Umbridge nghĩ rằng dù Harry thoát được ra khỏi vụ này thì mụ vẫn có cách để khiến nó phải khốn đốn. Mụ không thiếu thời gian và kế hoạch, năm học mới chỉ vừa bắt đầu được hai tuần.

Suy nghĩ đó giúp mụ Umbridge nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ký giấy xong mụ phất tay đuổi Harry và Catherine đi, sau đó quay sang yêu cầu bà Pomfrey hãy khám cho mình thật kỹ.

Trước khi rời khỏi bệnh thất, Catherine nhìn bà Pomfrey bằng ánh mắt biết ơn vì bà đã lên tiếng nói chuyện giúp nó. Bà Pomfrey đáp lại nó bằng một nụ cười hiền từ.

Cánh cửa bệnh thất vừa đóng lại, Harry nhịn không được ôm chầm lấy Catherine, vui vẻ nói:

- Bồ là cứu tinh của cuộc đời mình.

Catherine vỗ vỗ lên lưng Harry, đáp:

- Đừng nói như vậy. Mình chỉ làm những việc mình nên làm.

Harry nghe xong càng ôm Catherine chặt hơn. Lúc mụ Umbridge đột nhiên bất tỉnh nhân sự, nếu không có Catherine bình tĩnh vạch ra kế hoạch thì mọi chuyện sẽ không thể kết thúc một cách xuôi chèo mát mái như vầy được.

Giờ phút này Harry chẳng màng có ai nhìn thấy, chỉ biết rằng nó đang rất hạnh phúc vì có Catherine ở bên cạnh. Phải mang ơn Catherine thì sao chứ? Nó tình nguyện mang ơn con nhỏ cả đời. Như thế nó có thể ở bên cạnh Catherine cả đời để trả ơn cho con nhỏ.

Catherine để Harry ôm mình đúng năm giây rồi chủ động đẩy bạn ra, nói:

- Tụi mình nên về phòng sinh hoạt chung để báo tin vui này cho Ron và Hermione.

Harry gật đầu đồng ý, theo Catherine trở về phòng sinh hoạt chung. Trên đường đi nó hỏi:

- Bồ đã chuẩn bị giấy xác nhận đó từ bao giờ vậy?

Catherine đáp:

- Đây là ý tưởng của Hermione. Sáng nay, trong lúc bồ và Ron đi tập Quidditch, mình với Hermione đã ngồi thảo luận và quyết định đối với người nham hiểm như mụ Umbridge thì không thể nói suông được, làm gì cũng phải có giấy tờ rõ ràng. Mụ ta đừng hòng lật lọng. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì mình cũng phải bắt mụ Umbridge ký vào tờ giấy này cho bằng được. Vốn dĩ mình đã định chạy đi tìm cụ Dumbledore rồi ấy chứ, ai dè đột nhiên mụ lại phát bệnh. Người ta nói không sai, kẻ ác thì hay gặp chuyện chẳng lành.

Harry nghe xong thì phục Catherine và Hermione sát đất. Nó nói:

- Không cần biết vì sao mụ Umbridge bị bất tỉnh, chắc chắn là ông trời đang giúp tụi mình.

Catherine mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa.

Về đến phòng sinh hoạt chung, Harry kể lại toàn bộ diễn biến cho Ron với Hermione nghe.

Ron cười lên với vẻ khoái trá, nói:

- Mụ ta ác đến nỗi trời đất cũng không dung. Mình ước gì mụ nằm bệnh thất lâu lâu một chút, như thế tụi mình sẽ không phải nhìn thấy gương mặt khó ưa của mụ nữa.

Hermione thì chú ý đến nguyên nhân mụ Umbridge bị bất tỉnh nhân sự hơn, con nhỏ hỏi Catherine:

- Trước đó mụ có biểu hiện bất thường gì không Catherine?

Catherine lắc đầu:

- Mình không chú ý. Lúc chép phạt mình không hề ngẩng đầu lên, chỉ cắm đầu vào tờ giấy da, cố chép cho đến khi nào mụ chịu buông tha cho mình thì thôi.

Harry ngồi cạnh nghe vậy vô thức nắm lấy tay Catherine, định an ủi bạn nhưng con nhỏ thu tay về, nhét vào trong túi áo chùng, làm như không có chuyện gì, tiếp tục ngồi thảo luận với Hermione về tình hình sức khoẻ của mụ Umbridge.

Đó là một buổi tối Chủ nhật vui vẻ.

Điều duy nhất khiến Harry cảm thấy tiếc nuối và băn khoăn là dường như Catherine không muốn có những cử chỉ thân mật với nó như trước đây nữa.

Harry nghĩ mãi mà không tìm ra được nguyên nhân, định bụng khi nào chú Sirius hồi âm nó sẽ gửi tiếp một lá thư để hỏi chú về chuyện này.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.