Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch của Hermione

Tiểu thuyết gốc · 3013 chữ

Sau khi phạt cấm túc Catherine, mụ Umbridge cảm thấy mình không cần phải có nghĩa vụ trả lời thắc mắc của con nhỏ ấy nữa, ung dung gọi tên đứa khác kiểm tra bài.

Tiếng chuông báo giờ tan học vang lên giải thoát cả lớp khỏi sự tra tấn về mặt tinh thần của mụ Umbridge. Đợi đến khi đi được đủ xa để tránh sự dòm ngó của mụ ta, Harry bực mình nói với Catherine và Hermione:

- Hai bồ luôn miệng dặn dò mình không được gây sự trong lớp mụ Umbridge, không được dây vô rắc rối với mụ. Vậy mà hai bồ lại làm như vậy.

Harry quay sang Catherine, tức giận nói:

- Nhất là bồ đó. Lúc mình muốn lên tiếng phản bác mụ thì bồ không cho mình nói. Lúc mình không muốn bồ tiếp tục chống đối mụ thì bồ vẫn khăng khăng làm theo ý của bồ. Bây giờ thì bồ thấy hậu quả chưa? Chép phạt một tuần! Bồ muốn trên tay bồ có thẹo lắm sao?

Catherine nhẹ nhàng giải thích:

- Cho dù mình có bị cấm túc cả tuần hay hết năm học thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng bồ và Ron là thành viên của đội Quidditch, hai bồ định không luyện tập hay thi đấu gì sao? Nếu cần phải có ai đó lên tiếng thì đấy là mình và Hermione, không phải hai bồ. Bồ nhìn đi, bữa nay bồ đâu chọc gì tới mụ mà vẫn bị phạt đấy thôi. Nếu bồ lên tiếng chống đối mụ giống như mình, liệu mụ có chịu để yên cho bồ? Đừng cho mụ có cớ đuổi học bồ.

Harry không nghe lọt tai lời giải thích của Catherine, gằn giọng:

- Mình không sợ mụ ta. Bồ đừng làm như thể mình là em bé cần được bồ bảo vệ. Nếu bồ còn tiếp tục đem sức khỏe ra chơi đùa, mình sẽ không bao giờ nghe lời bồ nữa.

Ron gật đầu đồng tình:

- Bồ không thể chống lại mụ Umbridge bằng cách tranh luận với mụ, Catherine à. Bồ thấy đó, cả bồ và Hermione đều thất bại trong việc vạch trần bộ mặt thật của mụ ta.

Hermione thở dài ngao ngán:

- Bồ nói đúng. Mình đã triệt để hết hi vọng có thể khiến mụ Umbridge chịu thừa nhận rằng sách Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ mà mụ bắt tụi mình đọc là một mớ tạp nham, do thằng cha không biết tí gì về đấu tay đôi viết.

Harry, Ron và Catherine nhìn Hermione với ánh mắt khó tin. Đây là lần đầu tiên tụi nó nghe Hermione nói về tác giả sách giáo khoa với vẻ kém tôn trọng như vậy.

Hermione tỏ ra nghiêm túc hơn bao giờ hết:

- Mình sẽ không ngồi yên để mụ ta nhét cái mớ hổ lốn ấy vô đầu mình. Không đời nào!

Catherine gật đầu tán thành:

- Đúng vậy. Tụi mình không phải là con rối để mụ bảo gì thì nghe nấy.

Harry hỏi:

- Nhưng chúng ta có thể làm gì?

Hermione đáp:

- Nói sau đi. Mình phải suy nghĩ kỹ lưỡng cái đã.

Harry không hỏi nữa, im lặng đi bên cạnh Catherine, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhỏ bạn của mình bằng ánh mắt không hài lòng. Rõ ràng là Harry vẫn còn bực mình vì Catherine đã tự khiến cho bản thân bị phạt cấm túc một cách không đáng.

Catherine thấy vậy bèn nói:

- Mình không sợ, bồ sợ thay mình làm gì. Bồ nên nghĩ cách chép phạt xong một trăm lần trước thứ Bảy đi kìa.

Harry xụ mặt đáp:

- Mình không chép, để xem mụ ta có thể làm gì được mình.

Catherine kêu lên:

- Làm vậy là bồ trúng kế mụ rồi! Nhưng bồ đừng quá lo lắng, mình sẽ nghĩ cách giúp bồ.

Không biết lời nói của Catherine đã động chạm gì tới Harry mà thằng nhỏ đáp lại nó với vẻ gay gắt:

- Mình không cần bồ giúp mình trong bất cứ chuyện gì nữa. Mình không phải con nít, làm ơn để mình tự giải quyết. Bồ đang khiến mình cảm thấy khó chịu đó.

Catherine nhỏ nhẹ giải thích:

- Mình không muốn bồ bị mụ Umbridge gây khó dễ.

Harry nói gần như là quát vào mặt Catherine:

- Mình có ra sao thì bồ cũng nên mặc kệ mình. Đừng lo cho mình! Đừng khiến mình phải thấy biết ơn bồ nữa! Tốt nhất là bồ tránh xa mình ra, để cho mình được yên.

Cũng may Hermione và Ron đã đi xa, đoạn hành lang này cũng vắng vẻ, ít người qua lại. Nếu không, chỉ bằng việc nói năng lớn tiếng vừa rồi, chắc chắn người ta sẽ quay sang tin tờ Nhật báo Tiên tri, rằng Harry Potter thật sự rất hung dữ, bạn thân của nó mà nó còn nạt nộ, huống chi người nó ghét.

Catherine im lặng, trong lòng không có cảm xúc gì.

Nó đã lường trước được đến một lúc nào đó Harry sẽ phản ứng như vậy. Cảm giác phải mang ơn một người thật sự khó nói thành lời, có lẽ cũng không dễ chịu gì. Đó là chưa kể con trai ở độ tuổi này cái tôi lớn hơn trời, luôn muốn khẳng định bản thân, đâu có thằng nào chấp nhận được chuyện bị một đứa con gái bảo vệ, che chở.

Catherine không thể mặc kệ Harry được, nhưng từ rày về sau phàm là chuyện gì không nguy hiểm tới tính mạng của Harry nó sẽ dứt khoát không can thiệp vào. Hy vọng việc này sẽ giúp Harry lấy lại tự tin và bớt đi gánh nặng ở trong lòng.

Harry thấy Catherine im lặng, rất muốn xin lỗi vì đã nói ra những lời như vậy nhưng do dự mãi lại thôi.

Tại sao nó phải xin lỗi? Đó là những lời mà nó muốn nói ra từ lâu rồi. Nó không thể vì sợ Catherine giận mà chôn chặt ở trong lòng mãi được, nó cảm thấy khó chịu lắm.

Bước vào Đại Sảnh Đường, Catherine ngồi xuống bên cạnh Hermione còn Harry ngồi xuống bên cạnh Ron. Hai đứa không nói với nhau câu nào trong suốt bữa ăn.

Hermione thấy bầu không khí giữa hai đứa bạn khác mọi ngày bèn hỏi nhỏ Catherine:

- Bồ với Harry cãi nhau sao?

Catherine đáp:

- Không có.

Hermione hỏi lại lần nữa cho chắc:

- Thật không?

- Thật mà. - Catherine quả quyết.

Hermione yên tâm, nói:

- Tụi mình phải đoàn kết, nếu không sẽ không đối phó được với mụ Umbridge.

Catherine gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nó ăn một cách vội vã, mười phút sau tạm biệt các bạn rồi ôm cặp rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Giữa đường Catherine đụng phải Malfoy, khác với lần gặp ở chuồng cú, lần này ánh mắt cả hai chạm nhau vài giây rồi cứ thế bước qua nhau như người xa lạ. Chỉ có điều Catherine thật sự đi luôn mà không ngoảnh đầu nhìn lại, còn Malfoy thì dừng bước, nhìn theo bóng lưng của Catherine cho tới khi con nhỏ khuất dạng.

Xuống tới Đại Sảnh Đường, thông qua lời bàn tán của học sinh Nhà khác, Malfoy biết được con nhỏ tóc đỏ ấy lại bị giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám phạt cấm túc.

Lúc trở về phòng sinh hoạt chung, Malfoy lấy ra hai đồng tiền vàng đưa cho Crabbe và Goyle, nói:

- Tao muốn biết tường tận lý do tại sao con nhỏ tóc đỏ ấy bị phạt cấm túc, trước chín giờ tối nay phải có thông tin cho tao.

- Đại ca yên tâm, chuyện nhỏ. - Crabbe và Goyle đồng thanh.

Malfoy nghĩ gì đó, dặn dò:

- Làm kín kẽ vào, đừng để ai biết, nhất là Parkinson.

Crabbe vỗ ngực cam đoan:

- Đại ca yên tâm, em không thích con Parkinson nên nó đừng hòng dụ được em.

Goyle phụ hoạ:

- Con nhỏ Parkinson vừa xấu vừa keo kiệt, ai thèm chơi với nó.

Malfoy gằn giọng:

- Tụi mày mà bép xép thì đừng trách tao.

Trở lại với Catherine. Mụ Umbridge chờ nó ở văn phòng với nụ cười giả tạo quen thuộc.

Mụ không nói gì, chỉ yêu cầu nó chép phạt giống tuần trước. Lần này là câu: Tôi không được vô lễ với giáo sư Umbridge.

Vẫn là chiêu trò cũ, nhưng lần này lại là cây viết khác.

Lúc viết xuống chữ cái đầu tiên, lập tức Catherine cảm nhận được cơn đau xé da xé thịt như thể bị ai đó cầm dao rạch mạnh vào mu bàn tay một cách chậm rãi. Cây viết này mang lại nỗi đau gấp nhiều lần cây viết cũ. Thật kinh khủng!

Rất nhanh mu bàn tay của Catherine hằn lên dòng chữ ấy, máu bắt đầu rỉ ra một màu đỏ tươi.

Catherine khẽ cử động ngón tay của bàn tay trái, ngay lập tức nó không còn cảm thấy đau đớn nữa dù máu vẫn chảy, dòng chữ kia vẫn hiện lên rõ ràng.

Mụ Umbridge tỏ ra rất hài lòng khi thấy mu bàn tay phải của Catherine chằng chịt vết thương do dòng chữ “Tôi không được nói dối” và “Tôi không được vô lễ với giáo sư Umbridge” gây nên.

Thương tích cũ chưa lành, thương tích mới lại chồng lên, mụ Umbridge nhìn mà thấy phấn khích và hả dạ vô cùng. Nhưng không vì thế mà mụ cho Catherine về sớm, con nhỏ vẫn phải ngồi chép phạt đến mười hai giờ rưỡi mới được ra về. Lúc rời khỏi văn phòng của mụ Umbridge, mu bàn tay phải của nó ướt đẫm máu.

Catherine bước thoăn thoắt về phía trước, sau khi cảm thấy đã đủ an toàn nó liền dừng lại, đứng tựa lưng vào tường, cố nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa và cơn kích động ở trong lòng. Nó áp bàn tay trái lên mu bàn tay phải, một tia sáng màu xanh lá loé lên rồi vụt tắt, máu không còn chảy nữa.

Catherine tẩy sạch vết máu khô, sau đó khoan thai trở về phòng sinh hoạt chung như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó tắm rửa rồi đi ngủ ngay sau đó.

Một đêm ngon giấc.

Năm giờ sáng, Catherine thức dậy làm bài tập. Sáu giờ, nó thấy Hermione ôm cặp đi xuống lầu, cả Ron và Harry cũng có mặt.

Điều đầu tiên Hermione làm là chạy tới xem xét mu bàn tay của Catherine, nhưng chỗ đó đã bị quấn băng kín mít.

Hermione hỏi:

- Bồ bị sao mà phải quấn băng?

Catherine đáp:

- Không có gì, mình chỉ không muốn nhìn thấy dòng chữ đó trên tay nên che lại thôi.

Hermione gặng hỏi:

- Bồ không giấu mình chuyện gì đó chứ?

Catherine gật đầu, mở băng ra cho các bạn xem. Nó nói:

- Bây giờ thì mấy bồ tin chưa?

Hermione kêu ré lên rồi bụm chặt miệng với vẻ không thể tin được.

Ron nghiến răng nói:

- Vầy mà bồ bảo là không sao? Thẹo mới, thẹo cũ chồng lên nhau thế kia mà không sao là không sao thế nào?

Catherine bình thản đáp:

- Mình không thấy đau.

Harry cầm tay Catherine lên nhìn, nói:

- Chuyện này không thể tiếp diễn, nó sẽ thành sẹo mất.

Catherine rụt tay lại, băng bó cẩn thận, nói:

- Không hề gì, mình đã bôi thuốc rồi.

Hành động xa cách này của Catherine khiến Harry bắt đầu thấy hối hận vì đã lớn tiếng với bạn.

Ron khuyên Catherine nên đi méc cô McGonagall về hành vi tra tấn học trò của mụ Umbridge nhưng Catherine phất tay nói:

- Nếu cô McGonagall biết rồi làm dữ lên thì kiểu gì mụ Umbridge cũng có cớ thông qua Đạo luật Giáo dục khác nhằm bịt miệng ai phản đối mụ.

Hermione nhìn các bạn của mình, ánh mắt suy tư, rồi bỗng nhiên cô nàng nói một cách quả quyết:

- Đã đến lúc chúng ta phải hành động.

Harry hỏi:

- Ý bồ là sao?

Hermione nhìn chung quanh, ếm bùa Chống nghe trộm rồi mới nhỏ giọng giải thích:

- Mình có một ý tưởng. Mình đã nghĩ về nó từ tuần trước nhưng mình không chắc có thể thực hiện được. Bây giờ nhìn tay Catherine thành ra thế kia, mình nghĩ đã tới lúc tụi mình phải hành động. Mụ Umbridge quá độc ác, mình không muốn bị khuất phục bởi mụ. Chúng ta phải làm gì đó để ngăn chặn kế hoạch tẩy não học sinh của mụ ta.

Ron cau mày:

- Chính xác thì bồ định làm gì?

Hermione nhìn sang Catherine và Harry, nói nhanh:

- Mình nghĩ là nếu mụ Umbridge không chịu dạy thực hành thì tụi mình sẽ tự học lấy. Đó là ý tưởng của mình.

Harry và Ron tỏ ra ngờ vực với đề nghị của Hermione. Harry hỏi:

- Vậy theo bồ chúng ta sẽ học như thế nào, khi mà bài vở đã chất đến tận nóc?

Ron cũng đặt câu hỏi cho Hermione:

- Liệu có thật sự cần thiết không, Hermione? Ý mình là chúng ta đã khá rành về các câu thần chú tự vệ. Năm ngoái tụi mình đã học được rất nhiều từ Catherine và mình nghĩ nhiêu đó hẳn là đủ để đối phó với Kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.

Hermione bình tĩnh trả lời từng câu hỏi một:

- Harry à, bọn mình sẽ học như năm ngoái. Mình luôn nghĩ về khoảng thời gian đó và thấy rằng rất tuyệt nếu có thể được học pháp thuật theo cách như vậy. Còn về chuyện bài vở trên lớp, đương nhiên là chúng ta sẽ sắp xếp thời gian biểu hợp lý để vừa học vừa thực hành, chuyện đó đâu có khó.

Dừng lại vài giây để uống nước thấm giọng, Hermione nói tiếp:

- Về phần câu hỏi của Ron, nếu chúng ta chỉ biết nghĩ cho bản thân thì thật không công bằng với những người khác, nhất là những ai thật sự muốn học môn này. Nếu Harry và Catherine đồng ý, tụi mình nên kêu gọi bạn bè cùng học. Mọi người sẽ cùng đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau chống lại sự tẩy não và ách áp bức của mụ Umbridge.

Harry thắc mắc:

- Bồ nói nếu như mình và Catherine đồng ý, như vậy có nghĩa là gì?

Hermione nhìn Harry, nói:

- Quá rõ ràng rồi mà Harry. Bồ và Catherine sẽ hướng dẫn tụi mình. Tụi mình không thể cứ đọc thần chú trong sách và thực hành lung tung không chủ đích. Tụi mình cần người có kinh nghiệm hướng dẫn.

Catherine nghe Hermione nói vậy thì chột dạ. Nó cũng chỉ đọc trong sách rồi tự thực hành thôi chứ có ai chỉ đâu.

Harry ngạc nhiên trước lời đề nghị đó, nó nói:

- Catherine thì được nhưng mình thì thôi. Mình chẳng biết làm gì cả, chỉ toàn ăn may.

Hermione nghiêm túc nói:

- Bồ đang tự đánh giá thấp bản thân đó Harry. Bồ có những trải nghiệm mà không ai có được.

Harry buồn bực đáp:

- Ừ, và cũng sẽ chẳng ai muốn thử qua những trải nghiệm ấy, dù chỉ một lần.

Catherine nhớ lại cảm xúc của nó khi đấu tay đôi với Barty con, không thấy sợ hãi, không có căm thù, trong lòng nó chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm mọi cách để chiến thắng. Không phải ai cũng làm được như nó. Nhưng nếu nó giúp mọi người nâng cao trình độ pháp thuật, khi trận chiến ở Hogwarts diễn ra có lẽ sẽ ít thương vong hơn.

Nghĩ vậy Catherine bèn nói với Hermione:

- Mình không có ý kiến gì về chuyện này. Mọi thứ đều nghe theo bồ.

Harry phản đối:

- Mình không dạy. Mình có biết gì đâu.

Hermione kiên quyết nói:

- Tới lúc đó bồ sẽ biết tại sao tụi này cần bồ.

Ron hỏi:

- Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?

Hermione đáp:

- Trước mắt mình sẽ đi dò la xem có ai muốn học thực hành bùa chú phòng vệ không. Nếu như đông người thì sang tuần đầu tiên của tháng Mười có chuyến đi chơi làng Hogsmeade, tụi mình sẽ họp mọi người lại để bàn bạc. Nếu không có ai thì bốn đứa tự tập với nhau như năm ngoái.

Harry tự giễu:

- Sẽ chẳng có ai đâu, nếu họ biết có mình và Catherine tham gia.

Hermione không cho là đúng, cô nàng nghiêm nghị đáp:

- Rồi bồ sẽ phải ngạc nhiên đấy. Mình đã quan sát thái độ của mọi người trong tiết của mụ Umbridge cũng như bên ngoài lớp học, mình tin chắc nếu mình kêu gọi thì không chỉ có mỗi nhà Gryffindor hưởng ứng đâu.

Ron ngạc nhiên hỏi:

- Bồ đã để ý hết thảy sao?

Hermione nhoẻn miệng cười:

- Đương nhiên rồi. Trừ nhà Slytherin ra, hầu hết những ai có đầu óc đều hoài nghi mục đích mụ Umbridge đến trường Hogwarts. Biết được ai bất mãn hay đồng tình với mụ sẽ giúp chúng ta dễ dàng tìm kiếm đồng minh và nhận diện kẻ thù.

Sau khi phổ cập kiến thức cho Ron về việc thu thập và phân loại tin tức như thế nào cho hiệu quả thì Hermione tổng kết:

- Vậy là quyết định rồi nhé. Harry và Catherine nên lên danh sách chương trình dạy ngay từ lúc này để tránh bỡ ngỡ về sau. Mình và Ron sẽ lo liệu chuyện tìm hiểu những ai có nhu cầu học thực hành môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Ron, bồ sẽ giúp mình, phải không nào?

Ron ngập ngừng vài giây rồi gật đầu với vẻ không mấy tình nguyện cho lắm.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.