Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh tra Tối cao Dolores Umbridge

Tiểu thuyết gốc · 6162 chữ

Sáng hôm sau, không như mọi ngày, bốn đứa học trò nhà Gryffindor vừa ăn vừa thấp thỏm chờ cú giao báo tới.

Trong lúc bốn đứa đang thảo luận sôi nổi về cái được gọi là “những quyết định đúng đắn đối với trường Hogwarts” thì một con cú bự chảng màu nâu bay sà xuống trước mặt Hermione, kêu lên mấy tiếng mất kiên nhẫn.

Hermione gỡ báo ra khỏi chân con cú, trả tiền cho con nó rồi cầm báo giơ lên phía trước để các bạn có thể cùng đọc.

Đập vào mắt của bốn đứa là bức hình mụ Umbridge hấp háy mắt, miệng cười duyên một cách điệu nghệ ở trang nhất. Tiêu đề gần như chiếm trọn trang báo, đọc xong tụi nó há hốc mồm, nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên khôn tả.

“Cải cách giáo dục - Đổi mới tư duy để tiến bộ. Dolores Umbridge được bổ nhiệm làm Thanh tra Tối cao.”

Bốn đứa châu đầu đọc nội dung bài báo ở trang hai. Bài viết không dài lắm, chỉ mất vài phút là tụi nó đọc xong.

Harry ghét bỏ nói:

- Đạo luật Giáo dục số Hai mươi hai! Thì ra đó là cách mụ Umbridge trở thành giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Hermione cau mày, ra vẻ suy tư:

- Vậy là tụi mình đã đoán gần đúng hết ý đồ của ông Fudge. Bộ Pháp thuật muốn kiểm soát trường Hogwarts. So với suy đoán thì thực tế càng đáng sợ hơn. Họ muốn hạ bệ luôn cụ Dumbledore thay vì kiểm soát cụ.

Harry rít lên:

- Sẽ không ai lật đổ được cụ Dumbledore.

Ron vò nát tờ báo, mặt đỏ bừng vì giận:

- Chưa bao giờ mình ghét anh Percy đến vậy. Cách ảnh trả lời phỏng vấn làm mình muốn sôi máu. Tại sao ảnh dám lên báo chê bai ngôi trường đã cưu mang ảnh suốt bảy năm trời? Nhớ ngày xưa ảnh sùng bái cụ Dumbledore biết bao nhiêu, bây giờ lại lên báo ám chỉ cụ là nguyên nhân cho hàng loạt sai phạm ở bên trong trường Hogwarts. Má mình mà đọc được những dòng này chắc má buồn lắm. Ảnh nói mụ Umbridge đã thành công ngay khi đến trường....

Ron nắm lấy bàn tay của Catherine giơ lên cho các bạn xem, tiếp tục:

- Sự thành công của mụ Umbridge chính là đã tra tấn được hai học sinh, khi mà họ chẳng làm gì sai.

Ron nói hơi lớn tiếng, khiến cho mấy đứa ngồi ở gần đó đều trố mắt nhìn về phía này với vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.

Catherine rụt tay lại, rầu rĩ nói:

- Bác Hagrid mà trở về vào lúc này thì kiểu gì cũng bị mụ ta gí sát nút.

Harry buồn bực:

- Phải có cách nào đó để chống lại mụ ta chứ?!

Hermione nói với vẻ răn đe đặc biệt dành cho Harry:

- Chắc chắn là có, nhưng tụi mình sẽ bàn tới nó ở chỗ khác chứ không phải chỗ này, Harry à. Bồ liệu mà kiềm chế trong tiết của mụ. Nếu bồ mà bị cấm túc thì chỉ có bồ là bị thiệt thân.

Harry cự lại:

- Sao bồ không dặn Catherine kìa.

Hermione đáp ngay mà không cần suy nghĩ:

- Catherine không nóng tính và không màng đến hậu quả như bồ.

Catherine nhẹ nhàng bổ sung:

- Và mình cũng không phải có trách nhiệm với bất kỳ ai, Harry à, nhưng bồ thì có đấy. Lỡ mụ cấm bồ chơi Quidditch thì đội Quidditch nhà Gryffindor sẽ ra sao? Bồ định dâng cúp Quidditch cho Nhà khác?

Harry mở miệng định cãi lại nhưng cả buổi không thốt ra được câu nào.

Ron lên tiếng để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng:

- Mình háo hức muốn xem mụ Umbridge sẽ làm gì để thanh tra cô McGonagall. Hi vọng là cô bật lại được mụ ấy.

Catherine bổ sung:

- Và cả thầy Snape nữa.

Lúc bấy giờ Harry mới nói:

- Mình mong sao các thầy cô đều đồng lòng tẩy chay mụ Umbridge để mụ khỏi làm được trò trống gì.

Hermione nhíu mày:

- Mụ Umbridge sẽ gây khó dễ cho những ai định chống đối mụ. Mình mong bác Hagrid đi lâu lâu một chút, đừng trở về ngay lúc này. Mình rất lo cho bác ấy bởi vì bác ấy đi lâu như vậy mà không có tung tích gì. Nhưng trở về trường Hogwarts khi mụ Umbridge vẫn đang lộng hành thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Sau câu nói ấy của Hermione thì chẳng ai nói thêm gì nữa, đứa nào cũng buồn bã, lo lắng trước viễn cảnh kinh hoàng mà mụ Umbridge có thể gây ra cho trường Hogwarts.

Catherine cầm tờ Nhật báo Tiên tri đã bị Ron vò nát lên, trải phẳng ra, lật sang những trang khác. Nó chỉ vào một mẩu tin nhỏ nằm ở chuyên trang Pháp luật và Thời sự.

“Đột nhập bất thành ở Bộ Pháp thuật.”

Bài viết rất ngắn, chỉ có mấy dòng, nói rằng ông Podmore đã cố gắng đột nhập vào văn phòng của ông Fudge để đánh cắp thông tin tuyệt mật và bị những người canh gác ở gần đó bắt tại trận, trước khi âm mưu của ông ta thành công trót lọt. Cùng ngày, ông Podmore bị đưa ra trước Pháp thuật đoàn và bị kết án một năm tù giam, bản án lập tức được thi hành. Ông ta khai đã nhận chỉ thị từ cụ Dumbledore, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy cụ Dumbledore có liên quan tới việc này, vụ việc cứ thế được khép lại. Ông Podmore bị tống vào Azkaban ngay trong ngày.

Đọc xong, Harry nghiến răng kèn kẹt nói:

- Đây rõ ràng là một âm mưu, chắc chắn Bộ Pháp thuật đã dàn dựng nên vụ này để kéo cụ Dumbledore vào rắc rối nhằm hạ bệ cụ. Thật đê hèn.

Hermione lắc đầu, đưa ra một quan điểm khác:

- Hoặc cũng có thể đây là kế hoạch do kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lập nên nhằm gây khó dễ cho cụ Dumbledore và chia rẽ cộng đồng phù thủy. Nếu cụ bị thất thế, được lợi nhất trong chuyện này không phải Bộ Pháp thuật mà là hắn ta.

Catherine thở dài:

- Mặc kệ chân tướng phía sau vụ này là gì, rõ ràng hiện tại chúng ta đang trong tình cảnh bất lợi vì có tới hai kẻ địch.

Ron cảm thán:

- Tệ thật nhỉ. Không biết ông Podmore sẽ ra sao khi bị tống giam vào ngục Azkaban đến tận một năm. Hy vọng cụ Dumbledore tìm được cách cứu ổng ra khỏi đó.

Hermione lắc đầu:

- Khó lắm. Ông Podmore bị bắt tại trận, tang chứng, vật chứng rõ ràng. Mình không biết cụ Dumbledore đã làm thế nào để thoát khỏi mọi cáo buộc liên quan đến vụ này, nhưng rõ ràng cụ không thể giúp gì được cho ông Podmore. Nếu cụ quyết tâm cứu ông Podmore, Bộ Pháp thuật sẽ có cớ đưa cụ vào diện tình nghi và tạm giữ để điều tra theo quy định của Bộ.

Những lời Hermione vừa thốt ra khiến cho ba đứa còn lại đồng loạt thở dài, chỉ trong phút chốc bầu không khí trở nên nặng nề, chán chường.

Catherine vực dậy tinh thần các bạn:

- Mấy bồ không được để những chuyện này làm nhụt chí. Trước mắt kẻ mà tụi mình phải đối phó chính là mụ Umbridge. Những chuyện liên quan tới Bộ Pháp thuật và kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì hãy để cho người trong Hội lo liệu. Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều cơ hội để xoay chuyển tình thế.

Hermione đồng tình:

- Catherine nói đúng. Tụi mình phải hết sức tỉnh táo và không được để cho mụ Umbridge nắm thóp.

Bốn đứa ăn qua loa cho xong rồi ôm cặp chạy đi học.

Ở cách đó không xa, Draco Malfoy đang ngồi cau mày trầm tư. Chuyện con nhỏ tóc đỏ ấy bị giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám phạt cấm túc thì nó có nghe qua, nhưng tra tấn là thế nào? Một giáo viên có địa vị trong Bộ mà lại tra tấn học sinh ư? Nó không tin. Nó phải xác thực lại chuyện này mới được.

Tiết Lịch sử Pháp thuật không thấy bóng dáng mụ Umbridge đâu. Dưới những cái lườm nguýt mang tính đe doạ của Hermione, lần đầu tiên Ron và Harry ngồi thẳng lưng nghe giảng và chép bài môn này một cách đầy đủ.

Mụ Umbridge cũng không có mặt trong giờ Độc dược. Bài luận mà thầy Snape giao vào tuần trước đã có điểm. Harry được 80 điểm, trừ 10 điểm vì chữ xấu. Nó đưa cho Catherine xem, buồn bực nói:

- Bồ nhìn nè, thầy Snape không muốn cho mình được điểm cao. Chữ mình đâu đến nỗi nào.

Catherine nhìn bài làm của Harry, cười lên thành tiếng:

- Thầy Snape trừ điểm bồ không oan chút nào. Bồ trình bày cẩu thả quá. Đừng buồn, ít nhất thì bồ đã đạt 80 điểm bằng chính sức bồ chứ không phải do chép bài mình. Đây là khởi đầu tốt, lần sau chú ý rèn chữ và trình bày bài làm gọn gàng hơn là được.

Harry nhìn lại bài làm không ngay hàng thẳng lối của mình, cảm thấy Catherine nói cũng có lý.

Tới giờ thực hành, thầy Snape không đi quanh lớp như mọi khi mà đứng ở sau lưng nhóm bốn đứa, không cho Catherine hay Hermione có cơ hội nhắc bài Harry với Neville.

Chuyện này cũng không làm khó được Harry, tối qua nó đã chuẩn bị bài rất kỹ lưỡng, từng bước điều chế đều được Catherine phân tích cặn kẽ, nó tự tin rằng mình có thể tự làm được.

Tất cả sự chú ý của Harry đổ dồn vào vạc thuốc, mớ nguyên liệu trên bàn và công thức trong sách giáo khoa. Chẳng bao lâu sau, nó không còn cảm giác nơm nớp lo sợ khi bị thầy Snape nhìn chằm chằm từ phía sau nữa.

Gần đến cuối giờ, thuốc trong vạc của Harry chuyển sang màu xanh ngọc bích trong veo giống y chang màu sắc minh họa trong sách giáo khoa. Nó vui sướng nhìn sang Catherine, nhe răng cười khoe thành quả của mình.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm học Độc dược, Harry điều chế ra được một vạc thuốc mà không bị thầy Snape bắt bẻ.

Harry đâu thể ngờ rằng, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi nó nhập học, Severus Snape nhìn thấy bóng dáng của người bạn thuở nhỏ qua dáng vẻ chứ không phải qua đôi mắt màu xanh lục của nó.

Bị căng thẳng suốt giờ thực hành cộng với việc không được Hermione nhắc bài, vào cuối giờ, thuốc của Neville chuyển sang màu tím hoa cà. Thầy Snape nhìn vô vạc thuốc của nó vài giây, sau đó lạnh lùng vẽ một con số 0 tròn trĩnh rồi bỏ đi.

Neville thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình không bị mắng nhiếc, nó nói với Hermione:

- Hôm nay thầy Snape dễ tính quá nhỉ?

Hermione lườm Neville, đáp:

- Bồ muốn bị thầy mắng lắm à? Mình đã quyết định rồi, từ giờ mình sẽ kèm bồ và Ron chuẩn bị bài cho môn Độc dược.

Ron nghe vậy liền nhăn mặt, phản đối:

- Mình không cần bồ kèm. Mình tự làm được mà. Thầy Snape chưa bao giờ la mắng mình trong giờ Độc dược.

Hermione liếc xéo Ron, lạnh lùng hỏi:

- Bài luận của bồ được mấy điểm? Món thuốc trong vạc của bồ có màu gì?

Ron cứng họng, làu bàu gì đó trong miệng, nhanh chóng múc một muỗng thuốc đổ vào chai, dán nhãn rồi đem lên nộp cho thầy Snape để khỏi phải nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của nhỏ bạn.

Rời khỏi lớp Độc dược, Harry vui vẻ nói với Catherine:

- Đáng lẽ mình nên nhờ bồ kèm cặp ngay từ đầu. Trước giờ mình ghét thầy Snape nên đâm ra ghét luôn môn Độc dược, chẳng muốn học hành gì. Không ngờ cảm giác khi tự tay điều chế ra một vạc thuốc thành công lại vui sướng đến vậy.

Catherine nghĩ làm sao mà Harry có thể tệ trong môn Độc dược được. Ba má của thằng nhỏ đều là những học trò xuất sắc trong môn này. Con nhà tông không giống lông thì cũng phải giống cánh thôi. Quả nhiên không sai chút nào.

Nó cổ vũ:

- Bây giờ bồ bắt đầu học cũng chưa muộn đâu. Bồ không tệ trong môn này, trái lại bồ nắm bắt mọi thứ rất nhanh. Tụi mình cùng cố gắng nha.

- Điều đó là đương nhiên rồi. - Harry vui vẻ đáp.

Malfoy đi phía sau, nhìn hai người trước mặt nói nói cười cười, tự nhiên thấy khó chịu mà không rõ nguyên nhân. Trong lòng rối bời, nó chẳng còn tâm trạng đâu mà đi gây sự với thằng Potter, cứ thế lầm lũi đi thẳng về phòng sinh hoạt chung, không màng đến bữa trưa.

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua.

Khi ba đứa Harry, Ron và Catherine tới lớp Tiên tri, tụi nó thấy mụ Umbridge đứng lù lù ở trong góc lớp, mụ ta đến còn sớm hơn cả lũ học trò.

Harry ra hiệu cho Ron với Catherine ngồi xuống cái bàn trống cách xa chỗ mụ Umbridge đang đứng nhất.

Cô Trelawney chọn cách xem mụ Umbridge như không khí và bắt đầu tiết học bằng giọng nói mơ màng như mọi hôm.

- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu về những giấc mơ tiên tri. Các em hãy chia cặp và dùng quyển Giải Sấm Mộng để tiên đoán về giấc mơ của bạn mình. Cô sẽ đi xung quanh lớp để hỗ trợ các em.

Mụ Umbridge đứng trong góc lớp và ghi ghi chép chép liên tục vô quyển sổ bìa cứng to như tờ giấy A4 của mụ.

Catherine không muốn cô Trelawney lại “hỗ trợ” nó tích cực như tuần trước nên túm lấy Neville Longbottom ngồi gần đó ghép cặp với mình.

Khi cô Trelawney đi tới bàn của Parvati thì mụ Umbridge cũng rời khỏi góc phòng và từ từ tiến sát tới chỗ cô giáo. Mụ cất giọng điệu đà:

- Chính xác thì cô đã dạy ở trường này bao lâu rồi cô Trelawney?

Cô Trelawney đang mơ màng giảng giải về giấc mộng của Lavender với Parvati thì sững người lại khi bị mụ Umbridge cắt ngang. Rõ ràng là cô không vui thích gì khi bị người khác nói chen vào, cô trả lời bằng giọng cứng ngắc:

- Gần mười sáu năm.

Mụ Umbridge mỉm cười, hỏi tiếp:

- Ông Dumbledore là người đã bổ nhiệm cô, đúng không?

Cô Trelawney đáp cộc lốc:

- Đúng vậy.

Mụ Umbridge lại hỏi thêm vài câu về xuất thân của cô Trelawney, câu nào cũng hàm chứa sự mỉa mai, nghi ngờ. Cuối cùng mụ ta chốt lại bằng một yêu cầu:

- Cô có thể nói điều gì đó về tương lai của tôi không?

Cô Trelawney nhìn mụ Umbridge với cặp mắt mở to.

Nghĩ là cô Trelawney không hiểu, mụ ta nói rõ ràng hơn:

- Tôi muốn cô xem bói cho tôi.

Cô Trelawney tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm, Catherine đoán cô không thích từ “xem bói” cho lắm.

- Xin lỗi, tôi không làm nghề coi bói.

Mụ Umbridge mỉm cười, ghi chép gì đó vào trong quyển sổ của mụ.

Cô Trelawney rõ ràng đã quên mất lý do mụ Umbridge có mặt ở đây, khi thấy mụ ta hí hoáy ghi chép với nụ cười mãn nguyện thì cô mới sực tỉnh.

Cô vội chữa lời, cố dùng giọng mơ màng mộng mị nhất có thể để tiên đoán về tương lai của mụ Umbridge nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm, bởi vì bất kì ai cũng nghe ra sự tức giận bị kìm nén trong đó.

- Tôi... tôi... nghĩ là tôi vừa thấy điều gì đó liên quan đến bà. Một dấu hiệu! Một điềm... xui rủi... đen tối. Tôi e là bà sắp gặp chuyện chẳng lành.

Mụ Umbridge mỉm cười hết sức hài lòng, mụ gật đầu ra chiều đã hiểu:

- Được rồi. Nếu đó là tất cả những gì cô có thể làm.

Mụ ta nói xong thì bỏ đi, về lại chỗ góc phòng mà mụ đã đứng từ trước khi tiết học bắt đầu. Vừa đi mụ vừa ghi chép điều gì đó vào sổ, nụ cười thường trực trên môi.

Catherine, Harry, Ron và Neville nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía cô Trelawney với vẻ cảm thông.

Từ lúc đó đến cuối buổi học mụ Umbridge không rời khỏi góc phòng, liên tục ghi chép vô quyển sổ dày cui của mụ.

Cô Trelawney không có tâm trạng đi vòng vòng khắp lớp nữa, cô ngồi xuống chỗ bàn của Parvati và Lavender, cùng hai đứa con gái thảo luận về giấc chiêm bao của tụi nó.

Khi tiết học kết thúc, mụ Umbridge là người đầu tiên rời khỏi lớp.

Ron nhìn theo bóng lưng to bè của mụ ta, hỏi các bạn:

- Mấy bồ đoán xem cô Trelawney có trụ nổi qua đợt thanh tra này không?

Harry đáp với vẻ không chắc:

- Khó nói lắm. Lúc nào mụ ta cũng mỉm cười, ai mà biết mụ đang suy tính điều gì ở trong lòng.

Neville chưa bao giờ nói xấu giáo viên, vậy mà bữa nay cũng thì thầm góp vào một câu:

- Bà mình luôn dạy mật ngọt chết ruồi.

Harry, Ron và Catherine đồng loạt gật đầu. Rõ ràng Neville đã nhận ra được vấn đề.

Tụi nó vừa đi vừa trò chuyện được một lúc thì đến trước cửa phòng học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Hermione đã đứng sẵn ở trước cửa lớp chờ các bạn, tụi nó lại nhanh chóng lỉnh vào cái bàn ở cuối lớp.

Mụ Umbridge đi tới bàn giáo viên, mỉm cười thân thiện:

- Các em hãy cất đũa phép vào trong cặp, lấy tập vở, viết và mực ra để trên bàn, sau đó đem cặp để lên bục giảng.

Giống như thứ Năm tuần trước, mụ Umbridge đích thân đi từng bàn giám sát quá trình này.

Sau khi đã chắc chắn mọi đũa phép đều đã cách xa tầm tay của học sinh, mụ Umbridge mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu chương hai: Lý thuyết Phòng vệ Thông thường và Nguồn gốc của chúng. Tập trung đọc sách, không được nói chuyện riêng. Bất kỳ thắc mắc nào không liên quan đến chương hai cô đều có quyền từ chối giải đáp.

Tất cả học sinh đều uể oải thở dài ra một tiếng rồi đồng loạt lật sách ra chương hai, trừ Hermione. Con nhỏ lại giơ cao cánh tay lên không trung và nhìn mụ Umbridge đăm đăm.

Lần này mụ ta không ngó lơ Hermione nữa mà đi xuống cuối lớp, hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ từ tốn để không gây chú ý đến những đứa khác:

- Em có gì thắc mắc sao, em yêu quý?

Hermione hạ cánh tay xuống, nhìn thẳng vô mắt mụ Umbridge mà nói:

- Thưa cô, em có một thắc mắc về nội dung của quyển sách.

Mụ Umbridge nheo mắt lại, mụ nói bằng giọng the thé:

- Nhưng cô tưởng hôm nay chúng ta sẽ chỉ nghiên cứu về nội dung của chương hai?

Hermione đáp:

- Em đã đọc hết quyển sách, thưa cô.

Mụ Umbridge nói với vẻ thờ ơ:

- Thì sao, hở em Granger? Em nói điều đó với cô để làm gì? Cô đã nhấn mạnh là hôm nay chúng ta chỉ thảo luận về nội dung chương hai. Vậy em có thắc mắc gì về chương này không?

Không cần mất thời gian suy nghĩ, Hermione đáp ngay tắp lự:

- Thưa cô, em không đồng ý với quan điểm của tác giả về cách định nghĩa "phòng vệ thông thường" trong chương hai.

Như thể biết trước mụ Umbridge sẽ lên tiếng cắt ngang lời nói của mình, Hermione cất cao giọng, nói một lèo rành mạch, rõ ràng, không cho mụ ta kịp có cơ hội chen vào:

- Tác giả đã không hiểu rõ về quá trình tấn công - phòng vệ - phản đòn trong đấu tay đôi trên thực tế. Những ví dụ minh hoạ tác giả đưa ra trong chương này mang nặng tính lý thuyết và giáo điều. Khi giải thích nguồn gốc tên gọi của những trường hợp phòng vệ thường gặp, tác giả đã đưa ra dẫn chứng sai lệch về mặt nhân vật và sự kiện có thật trong lịch sử. Nếu cô đồng ý, em xin được phép trình bày trước lớp về những sai sót trong chương này mà em đã phát hiện ra.

Catherine suýt nữa thì đứng lên vỗ tay cho Hermione. Sao mà cô bạn này của nó lại có thể xuất sắc đến vậy cơ chứ. Ngó mặt mụ Umbridge kìa, trông khó coi hết sức. Nếu để cho Hermione trình bày chi tiết, chắc chắn mụ ta sẽ biến thành trò hề trước lớp vì thật ra mụ có xíu xiu kiến thức nào về lĩnh vực này đâu.

Giọng của Hermione lớn đến mức cả lớp đều nghe và đồng loạt quay xuống nhìn về phía cuối lớp.

Mụ Umbridge nặn ra một nụ cười điệu đà trên khuôn mặt căng cứng vì phải kìm nén lửa giận vừa bị Hermione khơi lên:

- Cô nghĩ quan điểm của tác giả mới chính là thứ mà chúng ta cần phải thảo luận tới trong tiết học này chứ không phải là những suy nghĩ lệch lạc của em, em Granger à. Trừ nhà Gryffindor mười điểm, vì em đã khiến các bạn khác mất tập trung trong giờ học.

Hermione mím chặt môi, nhìn mụ Umbridge không chớp mắt. Đúng là không thể dùng cách này được, Hermione thở dài ở trong lòng. Mụ Umbridge sẽ không bao giờ cho nó có cơ hội trình bày bất cứ điều gì có thể khiến mụ bị mất uy tín.

Ron nói lớn mà không thèm giơ tay xin phát biểu:

- Người có suy nghĩ lệch lạc chính là tác giả của quyển sách này chứ không phải Hermione.

Mụ Umbridge vẫn duy trì nụ cười trên môi, mụ ngồi xuống ghế và nhẹ nhàng nói:

- Nhà Gryffindor bị trừ thêm mười điểm, vì em Weasley đã không giơ tay xin phép để được phát biểu.

Ron xem mặt bàn như mặt mụ Umbridge mà trừng mắt nhìn.

Mụ Umbridge không để ý đến thái độ chống đối ra mặt của Ron, quét mắt nhìn cả lớp, mụ mỉm cười đầy trìu mến:

- Cô không cấm học sinh của mình giơ tay phát biểu, nhưng cô không cổ vũ các em nêu ý kiến cá nhân với những vấn đề mà các em không thật sự hiểu biết. Quyển sách này đã được kiểm định và thông qua bởi những người có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giáo dục và tư duy của họ vượt trội hơn tất cả các em học sinh ở trong trường Hogwarts này. Không có lý do gì để các em hoài nghi về độ chính xác của sách giáo khoa do Bộ biên soạn.

Mụ Umbridge dừng lại vài giây để học trò tiếp thu lời mụ nói rồi tiếp tục:

- Cô rất tiếc phải nói rằng các em đã được giảng dạy môn này bởi những giáo viên kém chất lượng, cả về chuyên môn lẫn đạo đức. Các em đừng lo, sự cải cách của Bộ Pháp thuật sẽ mang đến một luồng gió mới cho bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và cho cả trường Hogwarts. Cô biết có một số học sinh không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi này…

Mụ ta quét mắt đến chỗ bốn đứa bạn ở cuối lớp, hắng giọng rồi nói tiếp, như thể đang đọc một bài diễn văn đầy cảm xúc:

- …nhưng đó chỉ là thiểu số. Đa số phụ huynh của các em đều tán thành việc Bộ tiến hành cải cách diện rộng về chất lượng giáo dục bên trong trường Hogwarts. Cô đến đây để giúp các em tiến bộ theo đúng như nguyện vọng của phụ huynh các em.

Những sai lầm tồn đọng từ năm này qua năm khác, những lỗi thời trong cách quản lý giáo viên và chương trình giảng dạy, tất cả những điều đó đã được Bộ ghi nhận và trong thời gian tới, sẽ dần được khắc phục một cách toàn diện và triệt để.

Nếu các em có bất kỳ ý tưởng nào giúp cải thiện môi trường học tập bên trong trường Hogwarts, đừng ngần ngại đến gặp cô sau giờ học. Mọi đóng góp của các em đều sẽ được ghi nhận và chuyển trực tiếp tới ngài Bộ trưởng đáng kính. Ông ấy sẽ lắng nghe các em, tương tự như cô đã, đang và sẽ tiếp tục lắng nghe các nghe.

Mụ Umbridge nói một cách chậm rãi, từ tốn, từng câu từng chữ nghe thật êm tai làm sao.

Cả lớp đang đắm chìm trong bầu không khí cảm động mà mụ Umbridge vừa tạo ra thì Catherine bất ngờ lên tiếng, giọng to và rõ, khiến cho nhiều đứa phải giật mình:

- Tất cả những lời cô vừa nói sẽ trở thành vô nghĩa nếu cô không dạy học sinh thực hành để vượt qua Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng.

Lại là vấn đề về thực hành. Suýt chút nữa thì lũ học trò quên mất chuyện này. Tụi nó nhao nhao lên tán thành với lời nói của Catherine.

Không để cho mụ Umbridge có thời gian chặn họng mình, Catherine lại tiếp tục:

- Hermione có thể chứng minh tác giả của quyển sách này mắc sai lầm nghiêm trọng về kiến thức, vậy mà cô lại phớt lờ và bác bỏ điều đó. Cô không đến đây vì quyền lợi của học sinh, nếu có, cô đã không từ chối lắng nghe ý kiến của bạn ấy. Hay cô chỉ lắng nghe những điều mà cô muốn lắng nghe?

Hai mắt mụ Umbridge lồi ra hết cỡ, nụ cười cứng đơ trên mặt mụ, mụ xẵng giọng:

- Nhà Gryffindor bị trừ hai mươi điểm, vì em Evans đã phát biểu trước khi được cho phép. Nếu em còn tái phạm, cô buộc phải cấm túc em, em Evans à.

Catherine nào sợ bị cấm túc, nó còn ước gì được cấm túc với mụ Umbridge cả tuần, như thế mới giúp cho tình cô trò càng thêm khắng khít.

Harry khều nhẹ Catherine, dùng ánh mắt ra hiệu cho con nhỏ đừng nói gì nữa. Nó không muốn Catherine bị cấm túc, nếu tiếp tục chép phạt, rất có thể dòng chữ ấy sẽ biến thành vết thẹo vĩnh viễn không thể xoá mờ.

Mụ Umbridge thấy Catherine im lặng, cho rằng mình đã doạ được đứa con gái bất trị ấy bằng cách nhắc đến việc cấm túc. Mụ lấy lại tinh thần, mỉm cười, giọng dịu dàng như mẹ hiền:

- Các em hãy tiếp tục đọc sách. Hết tiết một cô sẽ kiểm tra lần lượt từng em về những nội dung đã học.

Nghe nhắc tới kiểm tra, lũ học trò không còn tâm trí đâu mà hóng chuyện nữa, tất cả đều cắm mặt vào sách giáo khoa. Cách này coi vậy mà hiệu quả. Rõ ràng là mụ Umbridge đã rút kinh nghiệm từ tuần trước và nắm được điểm yếu của học sinh.

Thời gian cứ thế trôi qua, khi tiếng chuông báo hết một tiết vang lên, mụ Umbridge hắng giọng, nhẹ nhàng gọi tên:

- Harry Potter.

Bị gọi lên đầu tiên, Harry không mấy ngạc nhiên. Nó giương mắt nhìn mụ Umbridge, chờ đợi câu hỏi của mụ.

Mụ Umbridge mỉm cười chan hoà, nhẹ nhàng hỏi:

- Em yêu quý, mời em tóm tắt sơ lược nội dung của chương một.

Rõ ràng là mụ Umbridge muốn làm khó Harry, nhưng nó đâu có sợ mụ ta, trả lời ngắn gọn:

- Thưa cô, em không nhớ.

Mụ Umbridge mỉm cười, mụ hỏi:

- Vậy chương hai thì sao?

Harry đáp:

- Em cũng không nhớ.

Nụ cười của mụ Umbridge càng lúc càng tươi, mụ nói:

- Em Potter, em đã có một tuần lễ để nghiền ngẫm chương một và hơn ba mươi phút làm quen với chương hai, vậy mà em lại không thể trả lời được câu hỏi của cô. Như vậy có nghĩa là em đang xem thường cô.

Gương mặt của mụ Umbridge hiện lên vẻ thất vọng. Mụ buồn rầu nói:

- Để giúp cho em có động lực học tập môn này tốt hơn, cô yêu cầu em chép phạt toàn bộ chương một và chương hai một trăm lần mà không dùng đến pháp thuật. Hạn chót là mười một giờ trưa thứ Bảy tuần này. Em Potter, em có ý kiến gì về quyết định của cô không?

Harry đáp với vẻ bất cần:

- Không, thưa cô.

Chương một dài mười bốn trang, chương hai dài mười lăm trang, tổng cộng là hai mươi chín trang, nếu muốn chép đủ một trăm lần, trừ phi không ăn không ngủ.

Việc Harry bị bắt chép phạt khiến những đứa khác nơm nớp lo sợ, vội vã lật giở từng trang sách để ôn lại kiến thức.

Những đứa bị gọi tên lên sau đó không ít thì nhiều đều trả lời được câu hỏi của mụ Umbridge, toàn bộ được cho điểm tối đa trong cột điểm thực hành.

Catherine nhìn cách mụ Umbridge điều khiển lớp học theo như ý muốn của mụ, trong lòng thầm cảm thán. Mụ cóc hồng này quả nhiên là một người phụ nữ đáng sợ.

Từ một học sinh tầm thường ở trong trường Hogwarts vậy mà mụ Umbridge lại có thể leo đến chức Thứ trưởng Bộ Pháp thuật, quá trình này chắc chắn không thể thiếu mưu hèn kế bẩn và tài nịnh nọt cấp trên của mụ.

Hèn gì ông Fudge để mụ ta tới trường Hogwarts, không hẳn là vì tin tưởng, mà phần nhiều là vì ông ta biết mụ Umbridge có thể làm được trò trống hơn những người khác, mụ ta không từ thủ đoạn.

Catherine đang ngồi suy nghĩ, đột nhiên nó nghe mụ Umbridge gọi tên mình.

- Catherine Evans.

Catherine lên tiếng đáp lại:

- Có em.

Mụ Umbridge nở một nụ cười với Catherine, chậm rãi hỏi:

- Em hãy trình bày một cách ngắn gọn nội dung quan trọng của chương hai và đưa ra năm ví dụ không có trong sách về các tình huống phòng vệ hợp pháp.

Trái với sự mong đợi của mụ Umbridge, rằng Catherine sẽ ấp úng hay không thể trả lời được, con nhỏ trình bày một cách tự tin toàn bộ ý chính của chương hai và đưa ra được năm ví dụ cụ thể và dễ hiểu.

Mụ Umbridge thoáng ngạc nhiên, mụ ta không ngờ rằng đứa con gái này lại có thể xuất sắc đến vậy, khiến mụ không tài nào bắt bẻ hay trừng phạt được. Mụ ta ghét nhất là những học sinh như Evans hay Granger, những đứa trẻ được trời phú cho đầu óc vượt trội người thường, thứ mà mụ muốn nhưng không có được.

Mụ Umbridge không dễ dàng buông tha cho Catherine như vậy. Mụ hỏi nó thêm vài câu hỏi nữa nhưng nó đều trả lời rất trôi chảy, khiến mụ tức đến độ không thèm cười với nó nữa.

Sau khi trả lời xong câu hỏi thứ năm của mụ Umbridge, Catherine chớp lấy cơ hội, giơ tay nói:

- Em có một thắc mắc về chương hai mà em không thể tự giải thích được, mong cô giúp em.

Mụ Umbridge không có lý do gì để từ chối, mụ đành mỉm cười, làm bộ quan tâm hỏi:

- Em yêu quý, em có gì không hiểu?

Catherine được cho phép, nhanh nhẹn hỏi:

- Thưa cô, làm thế nào để phân biệt được phòng vệ hợp pháp, vượt quá phòng vệ hợp pháp, phòng vệ bất hợp pháp và hành vi tấn công có chủ đích. Em không thấy sách đề cập đến vấn đề này. Nếu được, mong cô cho em một ví dụ về bốn tình huống này để em hiểu rõ.

Mụ Umbridge nghe xong câu hỏi thì lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào. Bốn khái niệm đó đều có trong chương hai, nhưng chỉ được nhắc thoáng qua, tác giả hoàn toàn không viết dòng nào về cách phân biệt chúng.

Mồ hôi rịn ra trên trán mụ Umbridge, đã vài phút trôi qua mà mụ ta vẫn không biết nên trả lời như thế nào để không bị bắt bẻ.

Catherine nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn mười phút nữa là hết tiết học, nó nói lớn:

- Thưa cô, nếu suy nghĩ lâu như vậy cho một câu hỏi thì cô không thể nào vượt qua Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng được đâu ạ. Chẳng phải cô tới đây để hướng dẫn tụi em đạt thành tích cao trong môn này sao? Câu hỏi của em cũng đâu có khó với cô, mong cô trả lời nhanh, sắp hết tiết rồi ạ.

Chưa bao giờ mụ Umbridge cảm thấy nhục nhã và bị đe doạ như vậy. Mụ cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Em Evans đã đặt ra một câu hỏi rất hay. Nếu để cô trả lời thì không còn gì là thú vị nữa. Cô muốn tất cả các em cùng suy nghĩ để tìm ra đáp án. Đây là bài tập về nhà của các em.

Catherine dõng dạc phản bác:

- Không. Đó không phải là bài tập của tụi em. Đó là vấn đề em muốn cô trả lời, vì em không hiểu nên mới cần cô giải đáp. Cô không hề giảng bài, chỉ bắt tụi em đọc sách. Bây giờ em không hiểu, em hỏi thì cô lại bắt về tự tìm hiểu. Vậy vai trò của cô trong lớp học này là gì? Em đã giơ tay xin phép và đã được cô đồng ý, cô phải trả lời câu hỏi của em. Nếu cô không trả lời được trong tiết học này, em có quyền nghi ngờ trình độ học vấn của cô.

Catherine nói không quá nhanh, câu từ rõ ràng rành mạch, mụ Umbridge chỉ biết nghe chứ chẳng thể chen vào cắt lời nó được.

Sau vài giây sững sờ, cuối cùng mụ Umbridge lên tiếng, từ tốn nói:

- Catherine Evans, em đã đi quá xa rồi. Hành động của em đã khiến cho cô cảm thấy bị xúc phạm. Một buổi cấm túc có lẽ sẽ tốt cho em. Đúng năm giờ chiều ngày mai, tại văn phòng của cô.

- Cô cấm túc em là bởi vì cô không biết phải trả lời câu hỏi của em như thế nào. Nếu cô trả lời được ngay thì em đã không hoài nghi năng lực của cô. Cô nói người khác không có chuyên môn và đạo đức, nhưng xem ra cô cũng không có chuyên môn. Một người không có chuyên môn, cũng chẳng hiểu biết gì về bất kỳ lĩnh vực nào được giảng dạy ở trường Hogwarts lại đi thanh tra về chuyên môn của những giáo viên khác, thật nực cười.

Mặc cho Harry ở bên cạnh ra sức ngăn cản, Catherine vẫn không dừng lại. Nó nói một tràng dài, giọng lớn đến nỗi át luôn tiếng mụ Umbridge. Một lần nữa mụ lại không thể chặn họng được nó.

Gương mặt cóc xấu xí của mụ Umbridge thoáng đanh lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, mụ dùng giọng ngọt ngào nhất có thể để nói chuyện với Catherine:

- Một tuần lễ cấm túc có lẽ sẽ tốt cho em hơn. Bắt đầu từ ngày hôm nay, đúng năm giờ chiều, tại văn phòng của cô, không được tới muộn.

Đạt được mục đích, Catherine không thèm chú ý đến mụ Umbridge nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.