Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá thư của anh Percy

Tiểu thuyết gốc · 3393 chữ

Rời khỏi bệnh thất, Catherine quyết định một lần nữa chạy tới chuồng cú để gửi thư. Nó kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, sau khi chắc chắn không có Malfoy mới bước vào.

Làm xong việc cần làm, Catherine tẩy sạch bùn đất trên quần áo rồi ủ rũ trở về phòng sinh hoạt chung.

Hermione đã dậy, ăn mặc chỉnh tề và ngồi trên ghế bành, vừa đọc sách vừa đan vớ cho tụi gia tinh. Thấy Catherine, nó hỏi ngay:

- Bồ đi đâu mà dậy sớm vậy?

Catherine đáp:

- Mình đi gửi thư cú, có chút đồ mình muốn mua.

Hermione gật đầu, do dự giây lát rồi hỏi:

- Bồ có cho rằng việc mình đang làm là vô nghĩa không?

Catherine đoán được Hermione đang nhắc tới vấn đề gì nhưng nó vẫn muốn hỏi lại cho chắc:

- Ý bồ là đấu tranh cho quyền lợi của gia tinh?

Hermione gật đầu.

Catherine đáp:

- Không vô nghĩa đâu, Hermione à. Điều bồ làm không sai, đừng để những lời phản đối của người khác ảnh hưởng tới niềm tin vào chính nghĩa của bồ. Có điều gia tinh bị tẩy não khá nghiêm trọng, muốn thay đổi suy nghĩ của họ cũng khó đấy.

Hermione giận dữ nói:

- Mình biết điều đó là rất khó để thay đổi. Trải qua hàng thế kỷ, gia tinh luôn bị đối xử như một nô lệ. Họ mặc định họ được sinh ra là để phục dịch cho phù thủy. Ngược lại, tất cả phù thủy đều cho rằng sự tồn tại của gia tinh là để bị sai khiến, và tàn nhẫn hơn, mọi người đều tin gia tinh hạnh phúc khi được phục vụ cho chủ nhân và gia tinh sẽ không thể sống được nếu bị trả tự do. Thật không thể tin được! Thời buổi văn minh, tiến bộ mà xã hội phù thủy vẫn còn tồn tại mối quan hệ chủ nô - nô lệ bất công như thế này. Thật đáng kinh tởm.

Catherine chờ cho Hermione lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục:

- Tuy nhiên, mình nghĩ Ron đã nói đúng một phần của vấn đề mà bồ đang gặp phải. Việc bồ trả tự do cho gia tinh ngay cả khi họ không muốn và không hay biết gì thật sự là hành động khó có thể chấp nhận được.

Thấy Hermione muốn nói, Catherine ra hiệu cho bạn im lặng. Nó nhấn mạnh:

- Chủ nhân của gia tinh trong trường Hogwarts là thầy Hiệu trưởng, không phải bồ. Việc bồ giấu vớ ở khắp nơi trong phòng sinh hoạt chung chỉ khiến tụi gia tinh không thoải mái chứ chẳng giúp ích được gì cho họ, bồ có từng nghĩ đến điều đó không? Hay bồ cho rằng ai mà chẳng muốn được tự do, dù có là gia tinh thì cũng “phải” muốn được tự do, vậy mới hợp lẽ thường? Việc này vô tình đẩy bồ ra xa những người mà bồ muốn giúp đỡ, đâu có ích lợi gì.

Sắc mặt của Hermione bắt đầu trở nên khó coi, nó nói với vẻ quyết đoán:

- Vậy thì mình sẽ đi tìm cụ Dumbledore và thuyết phục cụ trả tự do cho toàn bộ gia tinh.

Catherine bật cười:

- Cụ Dumbledore sẽ không bao giờ nghe lời bồ. Điều đó sẽ khiến gia tinh suy sụp tinh thần và đắm chìm trong đau khổ, tương tự như Winky. Bồ hủy diệt ý chí và cướp đi lý do tồn tại của họ nếu bồ trả tự do cho họ vào lúc này, khi mà họ vẫn chưa ý thức được sự tự do mà bồ đang hướng đến cho họ khác với định nghĩa về tự do đã in sâu trong suy nghĩ của họ.

Tóc Hermione bắt đầu xù lên, con nhỏ lớn tiếng hỏi:

- Vậy bồ nói coi mình nên làm gì?

Catherine từ tốn trả lời:

- Bồ phạm phải sai lầm mà hầu hết mọi người đều phạm phải, trong đó có mình. Bồ đang quyết định thay cho gia tinh mà không thực sự lắng nghe họ. Bồ sẽ chẳng giúp đỡ được ai cả nếu cứ tiếp tục làm như vậy.

Hermione mím chặt môi, không đáp lại lời nào.

Catherine vỗ vai động viên bạn:

- Đừng nản chí. Hãy suy nghĩ về những lời mình nói và thay đổi cách tiếp cận vấn đề. Bồ nên bắt đầu bằng việc trở thành một người bạn thật sự của tụi gia tinh, lắng nghe họ và tôn trọng mong muốn của họ, dù điều đó đi ngược lại sự hiểu biết của bồ. Bồ đang có lợi thế rất lớn khi chỗ này là Hogwarts - nơi các gia tinh không bị chủ nhân đối xử hà khắc và được thoải mái làm điều mà họ muốn. Thay đổi suy nghĩ của họ dễ hơn ở những nơi khác rất nhiều. Cố lên nhé. Mình tin là bồ sẽ làm được.

Nếu là bình thường Hermione sẽ tranh luận tới cùng với Catherine, nhưng bữa nay con nhỏ nghe xong chỉ ngồi im không nói gì.

Catherine đưa ra lời khuyên cho người khác thì hay lắm, nhưng nhìn lại mà xem, nó hành xử có khác gì Hermione đâu. Nó cũng tự quyết định cho cuộc đời của người ta đấy thôi, trong khi họ thật sự không muốn như vậy.

Bữa nay đụng phải Malfoy, nghe những lời chất vấn của thiếu niên, Catherine cảm thấy rất phiền lòng. Nó không muốn thừa nhận mình đã sai một chút nào.

Không để những cảm xúc tiêu cực nuốt chửng lấy mình, Catherine tự vực dậy tinh thần bằng cách ngồi suy nghĩ chương trình luyện tập pháp thuật trong ngày hôm nay.

Một lát sau Harry và Ron xuống phòng sinh hoạt chung, bốn đứa như mọi ngày cùng nhau đi ăn sáng.

Bởi vì đang có chuyện phiền muộn ở trong lòng, Catherine không nhận ra Harry ngồi sát nó hơn mọi ngày, chỉ cho đến khi tay nó chạm phải tay Harry trên bàn ăn nó mới phát hiện ra, nói:

- Bên bồ còn khoảng trống mà, bồ ngồi xích ra một chút, vướng víu quá.

Harry vội tìm lý do:

- Bữa nay nhiều người xuống ăn sáng cùng lúc nên bàn ăn hơi chật.

Catherine “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.

Harry thở phào nhẹ nhõm vì không bị Catherine phát hiện ra sự thật rằng nó chỉ muốn ngồi gần nhỏ bạn mà thôi.

Ăn sáng xong, Harry rủ Catherine đi xem mình tập Quidditch nhưng Catherine lắc đầu nói:

- Mình phải đi luyện tập pháp thuật. Bồ với Ron tập Quidditch vui vẻ nha.

Harry có chút tiếc vì bị Catherine từ chối, cũng may niềm vui khi được tập Quidditch chung với Ron đã giúp vực dậy tinh thần nó:

- Vậy hẹn gặp lại bồ sau. Tụi mình đi trước.

Catherine vẫy tay chào Harry với Ron.

Chờ hai thằng con trai rời khỏi Đại Sảnh Đường, Hermione với nói với Catherine:

- Sau một phen suy nghĩ, mình quyết định vẫn làm theo những ý tưởng mà mình đã vạch ra từ trước. Đó là tâm huyết cả hè của mình, dù có thất bại thì mình vẫn muốn thử.

Catherine nhoẻn miệng cười:

- Thất bại là mẹ thành công. Bồ cứ làm những điều bồ cho là đúng.

Hermione gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đấu tranh cho quyền lợi của gia tinh không phải là sự nông nổi nhất thời của mình. Mình sẽ không bao giờ nản chí.

Catherine mỉm cười:

- Vậy mới là Hermione mà mình biết chứ. Mình đi luyện tập pháp thuật, bồ đi chung với mình không?

Hermione lắc đầu, đáp:

- Mình đã có kế hoạch riêng cho hai ngày cuối tuần rồi. Đọc hai quyển sách và đan càng nhiều áo cho gia tinh càng tốt. Ít nhất thì mình cũng phải giúp họ ăn mặc đàng hoàng tử tế hơn là khoác nùi giẻ lên người.

Hai đứa con gái chia tay nhau tại ngã rẽ ở hành lang tầng hai, mỗi đứa đều có mục tiêu riêng cần phải hoàn thành.

Catherine đã đưa ra lời khuyên cho Hermione dựa trên quan điểm cá nhân, từ bây giờ nó sẽ không bàn luận gì thêm về chủ đề này.

Nó tạm biệt bạn rồi đi đến nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai để luyện tập pháp thuật. Nó không thể đi đến Phòng Yêu Cầu trừ phi chắc chắn Harry đã ngủ say, cho nên nhà vệ sinh bỏ không này là lựa chọn tốt nhất cho nó.

Ngày thứ Bảy cứ như vậy mà trôi qua trong yên bình. Catherine chỉ gặp các bạn vào giờ ăn, thời gian rảnh còn lại nó đều dùng để luyện tập pháp thuật, nghiên cứu và làm bài tập độc dược.

Có lẽ buổi tập Quidditch của Ron không được suôn sẻ lắm nên vào tối Chủ nhật, khi trở về phòng sinh hoạt chung, hai đứa con gái thấy mặt Ron hơi buồn.

Catherine và Hermione liếc nhìn Harry, ý hỏi chuyện gì đã xảy ra. Harry đáp lại bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Catherine hiểu ra vấn đề. Nó nhìn Hermione nhưng con nhỏ lại quay mặt sang hướng khác, tỏ vẻ con nhỏ không liên quan. Catherine đành lựa lời an ủi Ron:

- Khởi đầu lúc nào cũng gặp khó khăn hết á. Bồ chỉ thiếu kinh nghiệm thôi. Rồi sẽ ổn mà.

Ron gật đầu, im lặng lên lầu cất chổi. Nó với Harry đi thay đồ rồi ngồi xuống bên cạnh hai đứa con gái, lấy sách vở ra làm bài tập. Nó phải để đầu óc bận rộn thì mới không nhớ lại buổi tập tệ hại lúc nãy nữa.

Làm bài được một lúc, tới môn Thiên văn học thì Harry và Ron gặp phải câu hỏi khó, sau một phen thảo luận với nhau, tụi nó quyết định sẽ tham khảo bài của hai nhỏ bạn thân.

Hermione nghe xong, lập tức từ chối:

- Mình đã nói gì với hai bồ? Hai bồ phải tự làm bài tập, chỉ có như vậy mới nhớ bài được. Hai bồ không thể lấy lý do tập luyện mệt mỏi mà chểnh mảng việc học được. Mình…

Chợt Ron reo lên cắt ngang lời Hermione khi nhìn ra cửa sổ.

- Ủa con cú Hermes của anh Percy. Nó làm gì ở đây?

Ron chạy tới mở cửa sổ để con cú bay vào. Nó gỡ bức thư trên chân con cú ra rồi lục túi áo lấy một viên kẹo cú thưởng cho Hermes. Con cú mổ lấy viên kẹo rồi lạnh lùng bay đi.

Ron nói khi quay trở lại bàn học:

- Anh Percy gửi thư cho mình.

Harry giục:

- Bồ mau đọc thử để coi ảnh viết gì.

Lá thư khá dài, được mở đầu bằng lời chúc mừng của anh Percy dành cho Ron vì nó được làm Huynh trưởng. Sau đó, anh ta khuyên em trai nên biết chọn bạn mà chơi, chọn phe mà trung thành.

Anh Percy đồng ý với quan điểm của ông Fudge, rằng cụ Dumbledore đã quá già yếu và không còn được minh mẫn hoặc tệ hơn là điên rồi. Anh ta cũng nhấn mạnh Harry là một thằng bạn mà Ron nên tránh xa nếu muốn phục vụ cho Bộ sau này.

Anh ta viết: “Harry Potter là thằng đần bị hoang tưởng và ưa bạo lực. Nếu em tiếp tục làm bạn với nó, em sẽ đánh mất tương lai. Chủ trương của Bộ Pháp thuật là không tiếp nhận bất kỳ phù thủy nào có vết nhơ trong quá khứ vào làm việc tại Bộ. Harry Potter sẽ trở thành vết nhơ mà em không thể rũ bỏ được.”

Ron đọc tới đó thì dừng lại, xem lướt qua nội dung rồi nhét lá thư vào túi quần, giọng run lên vì giận:

- Không có gì đáng để đọc hết. Mấy bồ đừng xem.

Catherine đứng dậy đi lại chỗ của Ron, xoè tay ra, nghiêm nghị nói:

- Đưa đây. Mình muốn biết anh của bồ đã viết những gì mà lại khiến bồ tức giận đến vậy.

Harry và Hermione đồng loạt nhìn Ron bằng ánh mắt như thể tụi nó sẽ lao lên cướp lá thư trong túi quần của Ron nếu anh chàng không đồng ý giao lá thư ra.

Ron thở dài, cầm lá thư ném lên bàn, nói:

- Anh Percy là một thằng tồi.

Harry, Hermione và Catherine châu đầu vào đọc lá thư ở trên bàn.

Trong thư anh Percy nhắc đến vụ đột nhập bất thành của ông Sturgis Podmore vô văn phòng của ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật vào lúc ba giờ sáng ngày hôm nay.

Anh ta nhấn mạnh đây là người của cụ Dumbledore, mục đích để Ron hiểu tổ chức mà cả gia đình Weasley, trừ anh ta, đang sát cánh kề vai là một tổ chức tội phạm ti tiện không hơn không kém.

Xem tới đây Catherine cảm thấy ngạc nhiên hết sức. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Ông Podmore đột nhập vô văn phòng của ông Fudge để làm gì? Đáng lẽ ông ta nên đột nhập vô Sở Bảo Mật mới đúng chứ? Nó không có thời gian để suy nghĩ, tiếp tục đọc nốt phần còn lại của lá thư.

Anh Percy dành những lời khen có cánh cho mụ Umbridge. Anh ta viết rằng mụ Umbridge là một nữ phù thủy quyến rũ và sáng suốt, người mà Ron nên lựa chọn trung thành ở trong trường Hogwarts vào lúc này chứ không phải cụ Dumbledore, bởi vì cụ sắp bị hạ bệ rồi.

Anh ta viết: “Chỉ cần em nghe theo mọi sắp xếp của giáo sư Umbridge, danh hiệu Thủ lĩnh Nam sinh sẽ không còn là giấc mơ đối với em.”

Anh Percy nói Bộ Pháp thuật đã có được những quyết định đúng đắn đối với trường Hogwarts và Ron sẽ biết đó là gì nếu chịu khó đọc Nhật báo Tiên tri số ra ngày mai.

Trong thư cũng nhắc đến Catherine và Hermione. Anh Percy khuyên Ron nên tránh xa hai nữ phù thuỷ kém phẩm chất này nếu không muốn bị người khác đánh giá và xem thường.

Anh ta viết về Hermione như sau:

"Về phần Granger, không thể phủ nhận cô ta là một phù thủy thông minh, nhưng cô ta không có tầm nhìn, Ron à. Sẽ không ai thông minh, sáng suốt mà lựa chọn về phe cụ Dumbledore vào lúc này. Điều đó cho thấy Granger chẳng qua chỉ là một cô học trò tầm thường, không đáng kết giao. Hành động chống đối giáo viên ở trên lớp của Granger cũng chứng tỏ cô ta là một nữ phù thuỷ có vấn đề về đạo đức. Nếu em muốn kết bạn với những người thông minh, hoặc muốn học hỏi kinh nghiệm để thăng quan tiến chức về sau, hãy trò chuyện với giáo sư Umbridge. Cô ấy là một tấm gương sáng cho em noi theo."

Catherine liếc nhìn sang Hermione, thấy mặt nhỏ bạn đỏ bừng vì tức giận, tóc tai xù lên thành một cục rối nùi. Nó không nói gì, cúi xuống đọc tiếp.

Sau Hermione, anh Percy cũng có vài dòng nhắn nhủ cho Ron về Catherine. Anh ta viết:

"Evans không khác gì Potter, là một đứa con gái láo toét, thích chơi trội và ưa thói nói láo, cũng là một nữ phù thuỷ có vấn đề đạo đức, nếu không muốn nói là mất tư cách. Việc bị giáo sư Umbridge cấm túc ngay trong tiết học đầu tiên đã chứng minh điều đó. Evans không đáng tin cậy, em chớ để bị lừa và hãy tránh xa nhất có thể. Làm bạn với một người như vậy em sẽ bị xã hội xa lánh. Anh không muốn em đi vào vết xe đổ của ba má và các thành viên khác trong gia đình, khi họ đã không suy nghĩ kỹ trong việc chọn bạn mà chơi."

Cuối thư anh ta vẫn không quên nhắc nhở Ron:

"Trở thành Huynh trưởng là bước đi đầu tiên trên con đường thăng quan tiến chức của em. Anh mong em hãy tận dụng thật tốt cơ hội này để củng cố quyền lực, chứng tỏ cho giáo sư Umbridge thấy là em có khả năng và tuyệt đối trung thành với Bộ.

Hãy suy nghĩ thật kỹ về những gì anh đã viết trong thư, đừng để tầm nhìn hạn hẹp của ba má cản trở tương lai sau này của em. Lần nữa chúc mừng em đã trở thành Huynh trưởng.

Anh của em

Percy."

Đọc xong thư, Harry và Hermione thẫn thờ ngồi nhìn mặt bàn. Riêng Catherine thì chẳng có cảm giác gì, nó đang bận suy nghĩ tới chuyện ông Podmore đột nhập vô văn phòng ông Fudge.

Vài phút sau, Harry hướng ánh mắt về phía Ron, hỏi với giọng bình thản như thể tụi nó đang nói đến chuyện thời tiết:

- Bồ có định nghỉ chơi với mình không? Mình hứa là mình sẽ không tỏ ra hung tợn như anh Percy nói đâu.

Ron giật lá thư trong tay Harry, nghiến răng nói:

- Anh Percy mới chính là kẻ bị điên.

Ron xé nhỏ lá thư ra rồi đem vứt hết vào trong lò sưởi.

Trở về chỗ các bạn đang ngồi, Ron nói:

- Ba bồ đừng để ý đến những gì anh Percy viết. Ảnh đã bị ông Fudge tẩy não rồi. Tụi mình làm bài tập tiếp thôi.

Hermione quan sát hành động của Ron một cách chăm chú, đột nhiên cô nàng mở miệng:

- Bồ không biết làm câu nào, mình sẽ giúp bồ, chỉ một lần này thôi.

Ron mừng rỡ, nhìn bạn bằng ánh mắt cảm kích.

Catherine muốn kiếm chỗ yên tĩnh để ngồi suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Harry, nó đành nén xuống cảm giác bất an, chuyên tâm hướng dẫn bạn hoàn thành nốt bài tập.

Cả bốn đứa đều không nhắc gì đến chuyện lá thư của anh Percy nữa. Duy chỉ có tin tức ông Sturgis Podmore đột nhập vô văn phòng của ông Fudge là khiến Harry quan tâm.

Đợi làm xong bài tập, Harry hỏi các bạn:

- Mấy bồ nghĩ sao về chuyện ông Podmore? Ông ta là người của Hội, ông ta đột nhập vô văn phòng của ông Fudge để làm gì? Chẳng lẽ đó là nhiệm vụ mà hội giao cho ông ta làm?

Hermione đáp:

- Hôm nay Nhật báo Tiên tri không đăng tin gì về ông ta hết. Có lẽ số báo ngày mai sẽ có tin tức. Để coi báo viết gì đã.

Ron nói:

- Tờ Nhật báo Tiên tri đâu đáng tin. Phải chi chú Sirius không bận làm nhiệm vụ thì tụi mình có thể hỏi chú.

Harry rầu rĩ:

- Chú ấy bảo sẽ gửi thư cho mình khi chú ấy xong nhiệm vụ, nhưng cả tuần rồi không thấy tin tức gì.

Thấy Catherine im lặng, Hermione hỏi:

- Catherine, bồ nghĩ sao về chuyện này?

Catherine đưa ra suy đoán của mình:

- Có bốn khả năng. Thứ nhất, ông Podmore thật sự vì nhiệm vụ của hội nên mới đột nhập vào văn phòng ông Fudge. Thứ hai, ông ta bị ếm Lời nguyền Độc đoán, hành động như một con rối. Thứ ba, ông ta phản bội Hội và đầu quân cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Thứ tư, ông ta bị Bộ Pháp thuật vu oan giá hoạ.

Bốn đứa dựa trên suy đoán của Catherine, bắt đầu thảo luận từng trường hợp một, cuối cùng nhất trí cái thứ hai và thứ tư là dễ xảy ra nhất, không loại trừ khả năng hai điều đó là một.

Nói gì thì nói, phải biết tường tận sự việc rồi mới kết luận được, cho nên tụi nó quyết định đi ngủ sớm để chuẩn bị tinh thần cho một tuần học mới đầy thách thức.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.