Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điềm báo

Tiểu thuyết gốc · 5455 chữ

Dù chỉ ngủ được ba tiếng nhưng Catherine đã ngủ rất ngon. Lúc thức dậy, cả người nó sảng khoái vô cùng, không giống như hôm qua, mệt mỏi chẳng muốn rời giường.

Hermione cũng đã dậy, hai đứa con gái đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi cùng nhau đi xuống phòng sinh hoạt chung. Trên đường đi, Catherine chỉ cho Hermione xem dòng chữ “Tôi không được nói dối” hằn rõ trên mu bàn tay của mình, nó nói:

- Tiết mục cấm túc của mụ Umbridge chẳng khác gì một buổi tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu bồ muốn tranh luận với mụ ta, mình khuyên bồ nên chuẩn bị trước để tránh bị giống như mình.

Hermione kêu ré lên, chộp lấy bàn tay của Catherine đưa sát vào mặt để nhìn cho rõ, đoạn nó nói với vẻ phẫn nộ:

- Tụi mình phải đi tìm cô McGonagall để báo cáo về chuyện này. Đây là hành động ngược đãi học sinh.

Catherine đút tay vào túi áo, nói:

- Chuyện nhỏ nhặt như thế này không nên làm phiền đến cô McGonagall, Hermione à. Vài bữa nữa là lành thôi. Mình cho bồ xem là muốn bồ biết mụ Umbridge đã làm gì với học sinh để bồ còn đề phòng.

- Nhưng mà....

- Không cần thiết, Hermione. Các thầy cô đã có quá nhiều chuyện phải lo từ khi mụ Umbridge đến trường này giảng dạy rồi.

Catherine trả lời một cách dứt khoát như vậy nên Hermione đành nghe theo.

Xuống tới phòng sinh hoạt chung, hai đứa con gái thấy Ron đang ngồi hí hoáy làm bài tập. Catherine quay sang hỏi Hermione:

- Tối qua Ron không làm bài tập với bồ sao?

Hermione lắc đầu đáp:

- Không có. Ăn tối xong bồ ấy đi đâu mất tiêu luôn.

Nói xong Hermione lại gần chỗ Ron đang ngồi, tò mò hỏi:

- Sao bây giờ bồ mới làm bài tập? Bồ đâu có bị cấm túc. Tối qua bồ đi đâu mà mình không thấy bồ?

Ron hơi khựng lại, đầu cúi thấp, đáp một cách ngập ngừng:

- À... Ờ... Thì... Đại khái là tối qua mình bận chút chuyện.

Hermione nhìn Ron bằng ánh mắt nghi hoặc. Tối qua nó ở phòng sinh hoạt chung đến mười giờ mà có thấy bóng dáng Ron đâu. Nhưng nó không thèm hỏi nhiều làm gì cho mệt, khi nào tới lúc Ron sẽ tự khai ra thôi.

Catherine lại hỏi:

- Harry đâu rồi Ron?

Lần này thì Ron trả lời rất trơn tru:

- Lúc mình dậy thì Harry vẫn còn đang ngủ. Tối qua hai bồ bị cấm túc tới khuya luôn hả?

Catherine đáp:

- Mười hai giờ rưỡi mụ Umbridge mới chịu thả cho tụi mình về. Sau đó tụi mình lại làm bài tập tới gần ba giờ sáng.

Ron buột miệng:

- Hèn gì gần nửa đêm mình về phòng ngủ mà Harry vẫn chưa về.

Hermione nghe vậy hỏi ngay:

- Bồ làm gì mà về khuya vậy? Bồ không sợ bị thầy giám thị Filch bắt giao cho cô McGonagall hả?

Ron lúng túng đáp:

- Mình không... Mà thôi, bồ để mình làm bài tập đi. Hôm nay có tiết Tiên tri mà mình vẫn chưa làm xong bài tập môn này.

Hermione lắc đầu ngao ngán nhưng vẫn quyết định buông tha cho Ron.

Mười phút sau Ron hoàn tất bài tập môn Tiên tri, đập mạnh cây viết lông ngỗng xuống bàn, vui vẻ nói:

- Xong xuôi. Lần đầu tiên mình hoàn thành bài tập các môn nhanh tới vậy.

Catherine nhìn tờ giấy da trên tay Ron, nheo mắt đọc, sau đó chỉ vào vài chỗ, nói:

- Bồ dự đoán bản thân bị rớt xuống hồ Đen năm lần trong một tháng, bị con Que Xạo móc mắt ba lần trong một tuần. Bồ không thấy bịa chuyện như vậy là quá cẩu thả sao?

Ron ngớ người ra, gãi đầu nói:

- Vậy hả? Để mình sửa lại. Tại gấp quá nên mình không có ý tưởng gì hay ho hết.

Bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Hermione, Ron cười ngượng ngùng:

- Bồ cũng biết rồi đó, môn Tiên tri chủ yếu là chém gió.

Hermione buông ra một câu rồi ngoe nguẩy bỏ sang cái bàn khác ngồi.

- Ai thèm quan tâm tới chuyện của bồ.

Catherine nhìn Ron, nhe răng cười:

- Coi bộ Hermione vẫn chưa hoàn toàn hết giận bồ ha.

Ron liếc nhìn Hermione, cao giọng đáp, cốt ý để cho nhỏ bạn ngồi ở bên kia nghe:

- Mình đã cố hết sức rồi, Catherine à. Mình tự làm bài tập chứ có chép bài của ai đâu.

Catherine thấy Hermione bĩu môi. Nó bật cười, vỗ vai động viên Ron rồi ngồi xuống bên cạnh Hermione, chờ Harry dậy để cả bọn cùng đi ăn sáng.

Mười lăm phút sau Harry mới có mặt, bộ dáng mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở đi xuống cầu thang.

Vừa thấy Catherine, Harry lập tức tỉnh ngủ, chạy tới cầm tay bạn lên xem.

Dòng chữ “Tôi không được nói dối” hằn rõ lên mu bàn tay của Catherine, không chảy máu nhưng vẫn khiến người ta thấy khiếp sợ.

Harry quan tâm hỏi:

- Bồ còn đau không?

Catherine lắc đầu:

- Mình không thấy đau gì hết. Bồ đừng lo.

Hành động của Harry đã khiến Ron chú ý. Nó chạy tới nhìn tay Catherine rồi lại nhìn tay Harry, nghiến răng kèn kẹt:

- Mụ phù thuỷ độc ác, xấu xa. Nhưng sao tay Catherine lại bị nặng đến vậy?

Harry nói:

- Mình cũng không biết, chắc hiệu quả mỗi cây bút mỗi khác. May mà chỉ cấm túc có một ngày.

Catherine nhìn mu bàn tay phải của Harry, dấu vết trên đó so với lúc tối đã mờ đi rất nhiều, có lẽ tới mai sẽ biến mất hoàn toàn. Nó rất hài lòng trước kết quả này. Mụ Umbridge đừng hòng để lại bất kỳ vết thẹo nào trên người của Harry, nó không cho phép điều đó xảy ra.

Trong lúc ngồi ăn sáng, Catherine hỏi Harry:

- Nghe nói tối thứ Sáu đội Quidditch tuyển thủ môn mới hả bồ?

Harry đáp:

- Ừ, và chị Angelina muốn mình có mặt ở đó. Giờ nghĩ lại thấy cũng may vì mụ Umbridge không cấm túc mình vào thứ Sáu.

Catherine nói:

- Bởi vậy từ rày bồ đừng trêu chọc gì tới mụ nữa, sẽ chuốc thiệt thòi không đáng vào người. Đội Quidditch nhà Gryffindor trông cậy vào bồ hết đó.

Harry gật đầu một cách không tình nguyện khi nghe Catherine nói vậy. Nó tự nhủ thà bỏ chơi Quidditch còn hơn để mụ Umbridge đè đầu cưỡi cổ. Nhưng nó lại nghĩ, nếu tập thể vì nó mà bị ảnh hưởng thì nó sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, thôi thì ráng làm theo lời nhỏ bạn vậy.

Hôm nay tiếp tục là một ngày dài đầy mệt mỏi. Môn nào cũng có bài tập về nhà, chất cao như núi, nhiều đến mức Catherine chẳng kiếm đâu ra được chút thời gian rảnh nào trong ngày để luyện tập pháp thuật.

Tối hôm đó, sau khi trải qua một ngày dài học tập mệt nhừ, Harry, Hermione và Catherine ôm tập vở ngồi làm bài tập cùng nhau.

Ron lấy cớ có việc bận mà lỉnh đi đâu mất từ sau giờ ăn tối. Ba đứa còn lại đều lờ mờ đoán ra Ron đang bí mật làm gì đó sau giờ học nhưng không ai tra hỏi, tụi nó biết tính Ron và muốn bạn tự bật mí khi nào sẵn sàng.

Sang ngày hôm sau, vết thương trên tay Harry đã lành hẳn, láng o như hồi chưa bị phạt cấm túc. Catherine cầm tay Harry kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó bày ra dáng vẻ chị hai, nghiêm túc nói:

- Ổn rồi đó. Chớ để mụ Umbridge có cơ hội cấm túc bồ lần nữa, nghe chưa?

Harry gật đầu cho có. Nó không nghe lọt tai chữ nào, chỉ ước gì Catherine cầm tay nó lâu thêm một chút. Lúc con nhỏ buông tay nó ra, đột nhiên nó cảm thấy như vậy là chưa đủ, có chút tiếc nuối khó nói thành lời. Tại sao trước đây khi được Catherine nắm tay nó không có cảm giác này nhỉ?

Catherine không hiểu sao đang nói chuyện mà Harry lại ngây người ra, nó nhíu mày, hỏi:

- Bồ có nghe mình nói không?

Harry giật mình, vội lấy lại tinh thần, đáp:

- Mình nhớ rồi. Tay bồ đã lành chưa?

Catherine đưa tay cho Harry xem, nói:

- Sắp lành rồi.

Harry còn chưa kịp nhìn kỹ thì Catherine đã thu tay lại, nhét vào trong túi áo chùng, giọng thúc giục:

- Tụi mình đi học thôi.

Sáng nay Ron và Hermione đã đi tìm anh Fred và anh George để nói chuyện về những sản phẩm của hai anh nên đã rời khỏi phòng sinh hoạt chung từ sớm, thành ra chỉ có Harry và Catherine đi xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Nhìn Harry đi sóng vai bên cạnh mục tiêu điều tra của mình, không hiểu sao Draco Malfoy cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nó càng khó chịu hơn khi biết rằng hai đứa này luôn như hình với bóng trong suốt những năm qua. Vậy mà nó lại không nhớ gì hết.

Malfoy bực mình vô cớ, chẳng có hứng thú ăn uống gì nữa. Đúng lúc này Pansy Parkinson tới ngồi xuống kế bên, tựa sát vào người nó mà ân cần hỏi han:

- Anh Draco, anh ngủ có ngon không?

Mùi nước hoa thơm phức trên người con nhỏ này khiến Malfoy không thể chịu nổi. Nó đứng phắt dậy, né tránh sự thân mật của Pansy Parkinson, đáp lại vắn tắt đến không thể vắn tắt hơn:

- Cũng được. Đi đây. Chào.

Malfoy biết làm như vậy với một đứa con gái là bất lịch sự nhưng nó không thể chịu đựng được sự quấy rầy liên tục của Parkinson thêm một giây phút nào nữa. Nó có quá nhiều thứ để suy nghĩ, không rảnh ngồi nghe con nhỏ này õng ẹo. Vả lại nó không thích Parkinson, trước giờ luôn là như vậy, đã không thích thì phải dứt khoát, dây dưa chỉ càng thêm phiền phức.

Parkinson nhìn theo bóng lưng của Malfoy, không giấu nổi vẻ giận dữ trên gương mặt. Tất cả đều do con nhỏ Evans mà ra. Tại sao trên đời này lại có một đứa con gái đáng ghét như con nhỏ ấy chứ? Anh Draco đã không nhớ gì mà vẫn luôn chú ý đến con nhỏ đó, lỡ anh ấy thích Evans một lần nữa thì sao?

Catherine đang ăn thì có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Nó ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt thù địch của Pansy Parkinson. Catherine tự kiểm điểm lại mình, mấy ngày nay nó không đụng chạm gì đến con nhỏ này, hà cớ gì lại nhìn nó bằng ánh mắt ai oán như vậy? Sợ thật. Trong tình huống này tốt nhất nên mỉm cười thân thiện.

Pansy Parkinson thấy Catherine cười với mình liền nghĩ con nhỏ đấy xem thường nó, suýt chút nữa ném luôn cái đĩa trong tay vô mặt Catherine. Đúng là một đứa con gái khó ưa. Tại sao anh Draco lại thích được một người như vậy?

Nếu Catherine nghe được tiếng lòng của Pansy Parkinson, nó sẽ vỗ tay và nói rằng nó cũng có cùng câu hỏi.

Đầu tiên là nói về xuất thân. Địa vị trong xã hội phù thủy của nó và Malfoy cách biệt nhau như trời với đất. Làm sao một đứa con trai sinh ra trong gia đình tôn thờ chủ nghĩa thuần huyết cực đoan lại có thể đem lòng yêu thương một đứa con gái Máu Bùn dơ bẩn?

Tiếp theo là về ngoại hình. Catherine tự nhận mình có ngoại hình bình thường, không phải kiểu xinh đẹp xuất sắc, phong cách ăn mặc cũng không thể tính là hợp thời trang. Nếu đặt vào giữa đám đông, nó sẽ chìm nghỉm.

Trong giao tiếp, Catherine luôn nói ra những lời khó nghe với Malfoy, nếu cảm thấy chưa đủ, nó sẽ rút đũa phép ra doạ nạt các kiểu. Trong suốt bốn năm, nó chưa bao giờ nói ra bất kỳ lời yêu thương nào với Malfoy, vậy mà thiếu niên ấy lại thích nó nhiều đến vậy.

Chỉ cần nghĩ tới điều đó, Catherine hết cười nổi. Nó sẽ không bao giờ biết được lý do, có lẽ như thế mới tốt cho cả hai.

Dẹp chuyện tình cảm qua một bên, hôm nay là thứ Năm, vẫn là một ngày học bù đầu từ sáng đến tối.

Sau buổi nói chuyện với cặp sinh đôi, Hermione đã bị hai anh thuyết phục, nó quyết định cho bọn họ một cơ hội. Nó nói với Catherine trong giờ Chăm sóc Sinh vật Huyền bí:

- Mình đã yêu cầu hai ảnh cam kết tuân thủ theo quy trình kiểm tra chất lượng do mình đặt ra. Hai ảnh đã đồng ý. Cho nên mình để hai ảnh làm thử xem thế nào. Hy vọng mọi thứ đều sẽ ổn.

Catherine cười đáp lại:

- Chắc chắn là sẽ ổn mà. Hai ảnh coi vậy chứ làm ăn kỹ lưỡng và nghiêm túc lắm. Bồ cứ thư giãn chờ xem thành quả của hai ảnh.

Hermione nhún vai:

- Mình cũng mong mọi chuyện sẽ ổn. Hai ảnh chịu đồng ý với các quy định của mình là mình mừng lắm rồi. Mình hứa sẽ đứng ra bảo đảm nếu hai ảnh bị các Huynh trưởng của Nhà khác tuýt còi, nhưng Ron thì lại nói chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện này trừ mình.

Vừa nói Hermione vừa liếc xéo Ron, khiến cậu bạn chỉ biết cười trừ.

Nhờ có Catherine giúp chuẩn bị bài từ tối qua, trong tiết Độc dược Harry đã trả lời chính xác toàn bộ câu hỏi mà thầy Snape đặt ra, khiến thầy không có cớ gì để bắt bẻ hay trừ điểm nó.

Thầy Snape nheo mắt nhìn Harry, rồi lại nhìn sang Catherine, không nói gì mà xoay người bỏ đi.

Harry đắc ý quay sang cười toe toét với nhỏ bạn của mình. Catherine cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Malfoy nhìn thấy cảnh đó, trong lòng buồn bực. Đây là lớp học chứ có phải cái chợ đâu mà toàn làm trò chướng mắt.

Vừa tan học, Malfoy định tìm Harry Potter để đá đểu mấy câu nhưng thằng đầu thẹo và đám bạn lại nhanh chân hơn nó, chạy đi đâu mất tiêu.

Bốn đứa ấy bận chạy đi ăn trưa rồi về phòng sinh hoạt chung làm bài tập.

Buổi chiều có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Mụ Umbridge yêu cầu tất cả học sinh bỏ đũa phép vào cặp, sau đó mang cặp để trên bục giảng.

Mụ Umbridge đi từng bàn giám sát để chắc chắn không có đứa nào dám lén lút giấu đũa phép trên người. Mất mười lăm phút cho tiết mục này.

Sau đó mụ ta mới hài lòng đi về bàn giáo viên, ngồi xuống và yêu cầu học sinh tiếp tục đọc thuộc lòng chương một.

Tụi học trò làm theo như một cái máy, chẳng đứa nào có ý kiến gì, kể cả Hermione. Thật ra con nhỏ rất muốn lên tiếng, nhưng nó quyết định để sang thứ Hai tuần sau rồi mới giơ tay xin phát biểu. Nó không muốn bị cấm túc vào cuối tuần.

Catherine ngụy trang cuốn Dược thảo Toàn thư thành cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ rồi ngồi đọc một cách chăm chú, khiến cho Harry và Ron ở kế bên nhìn mà há hốc mồm kinh ngạc. Hai đứa ấy chỉ lấy lại bình tĩnh khi Catherine cho tụi nó xem ruột sách bên trong.

Tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cứ như vậy mà trôi qua trong yên bình. Vẻ hài lòng và đắc thắng lộ rõ trên mặt mụ Umbridge khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên.

Tối nay Ron lại vắng mặt, lấy cớ đi vệ sinh rồi mất tích luôn.

Harry, Catherine và Hermione đều rất tò mò nhưng không ai thảo luận về chuyện này. Ba đứa cắm đầu cắm cổ làm bài tập, cố gắng hoàn thành xong hết tất cả trong tối nay để ngày mai được thư giãn. Chẳng ai muốn phải bận rộn đầu óc vào tối thứ Sáu cả.

Mười giờ tối tụi nó kết thúc việc làm bài tập, chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

Harry đang nằm nhắm mắt suy nghĩ về cảm giác lâng lâng khó tả khi được Catherine cầm tay thì đột nhiên cửa phòng mở cái “cạch”. Nó vén rèm nhìn ra thì thấy một bóng người rón rén bước vào như ăn trộm, trên tay cầm cái gì đó.

Harry ngồi dậy, đeo kính lên để nhìn cho rõ. Trước mặt đâu phải ai xa lạ gì mà chính là thằng bạn thân của nó. Nó nhìn Ron rồi lại nhìn xuống cây chổi Quét sạch 11 mới toanh.

Ron thấy Harry chưa ngủ, giật mình định giải thích, nhưng Harry đã nhanh tay hơn, “suỵt” một tiếng ra hiệu Ron im lặng rồi nhảy ra khỏi giường, kéo bạn xuống phòng sinh hoạt chung vắng bóng người để tránh đánh thức mấy đứa cùng phòng.

Harry bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Mình đã tự nhủ sẽ chờ cho đến khi bồ tự khai ra nhưng bữa nay bồ nên nói thẳng với mình luôn đi. Chuyện này đâu có gì phải giấu giếm.

Ron không thừa nhận ngay mà cố chống chế:

- Mình đâu có làm gì, mình chỉ đi dạo thôi.

- Với một cây chổi bay trên tay vào lúc nửa đêm? - Harry hỏi.

Ron đỏ mặt, rồi như thể đã hạ quyết tâm, nó nói nhanh:

- Được rồi, mình sẽ khai thật. Nãy giờ mình luyện tập Quidditch, mình nghĩ mình sẽ ứng tuyển vào vị trí thủ môn. Rồi đó, bồ muốn cười thì cứ cười đi.

Nhưng Harry không cười, trái lại còn vui vẻ nói:

- Hết sảy! Sao bồ không nói sớm để mình cùng luyện tập với bồ? Mình chưa thấy bồ chơi vị trí ấy lần nào.

Ron thở phào nhẹ nhõm khi thấy Harry không cười cợt hay hoài nghi về trình độ chơi Quidditch của mình, nó hồ hởi nói:

- Mình hay giữ gôn cho các anh khi mấy ảnh muốn luyện tập trong hè. Mình nghĩ là mình chơi không tệ. Mình chỉ sợ hai anh Fred và George mà biết thì kiểu gì cũng cười mình chết mất, thành ra mấy bữa nay mình toàn tự tập.

Harry nói:

- Mặc kệ hai ảnh. Mai bồ cứ chơi hết sức là được. Nếu bồ được chọn thì tụi mình sẽ luyện tập Quidditch cùng nhau. Chỉ mới nghĩ tới thôi là mình đã thấy vui rồi.

Ron gật đầu, viễn cảnh mà Harry vừa vẽ ra khiến nó thấy háo hức quá. Siết chặt cây chổi mới trong tay, Ron tự tin là nó sẽ làm được.

Harry không kể cho hai đứa con gái nghe về chuyện Ron tham gia buổi tuyển chọn thủ môn cho đội Quidditch nhà Gryffindor.

Sáng đó, vừa thấy Ron Hermione liền mỉa mai:

- Bồ đi vệ sinh rồi mắc kẹt trong đó luôn hay sao mà cả đêm không thấy bồ vậy?

Ron đáp mà không dám nhìn thẳng vào mắt bạn:

- Mình có việc bận.

- Bồ bận làm gì? - Hermione nheo mắt hỏi.

Harry tới giải vây cho Ron:

- Tụi mình nên nhanh chóng xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng. Nghe nói bữa nay có món bồ thích đó Hermione, không tranh thủ hết ráng chịu.

Hermione nghe vậy liền biết ngay Harry đã được Ron bật mí cái bí mật của anh chàng. Nó không thèm truy hỏi tới cùng nữa mà ôm cặp cùng Catherine xuống Đại Sảnh Đường thưởng thức bữa sáng yêu thích của mình.

Không phải ngày nào cũng được ăn sáng bằng bánh kếp rưới đẫm siro lá phong đâu. Thứ này không có ở Anh, lâu lâu mới được ăn một lần. Học ở Hogwarts hơn bốn năm mà Hermione chỉ mới được ăn có ba lần.

Ngày thứ Sáu trôi qua một cách nhẹ nhàng, không có quá nhiều bài tập khiến tụi học sinh đau đầu.

Ăn tối xong Catherine đi đến văn phòng của thầy Snape để chịu phạt cấm túc, Hermione tới thư viện tra cứu tài liệu, còn Harry và Ron thì đi tham gia buổi đấu tập để chọn thủ môn mới kế nhiệm anh Wood đã ra trường. Mạnh ai nấy làm việc của riêng mình.

Vừa bước vào văn phòng, Catherine liền bị ánh mắt sắc nhọn như mũi dao của thầy Snape làm cho giật mình. Thầy nói bằng giọng đều đều không cảm xúc:

- Trò đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng mà lẽ ra trò không nên mắc phải.

Catherine bình tĩnh hỏi lại:

- Con đã mắc sai lầm gì? Mong thầy chỉ rõ.

Thầy Snape nhướng mày, giọng nguy hiểm:

- Tại sao ta phải nói cho trò biết? Đó là vấn đề mà trò phải tự tìm hiểu.

Catherine không rõ thầy Snape đang ám chỉ điều gì. Nó muốn hỏi cho ra lẽ nhưng thầy phất tay đuổi nó vào trong góc phòng, yêu cầu nó hoàn thành món thuốc thầy ghi trên bảng. Không có hướng dẫn, không có gợi ý, chỉ có một cái tên và mớ nguyên liệu bừa bộn trên bàn.

Catherine không vội thực hiện mà ngồi suy nghĩ về những lời thầy Snape nói. Rốt cuộc thì nó đã mắc sai lầm ở đâu? Có phải thầy đang ám chỉ tới chuyện nó làm với Malfoy? Sao thầy biết được là do nó làm?

Nói gì thì nói, quên đi nó là phương án tốt nhất và đơn giản nhất mà nó có thể nghĩ ra để giúp Malfoy thoát khỏi mớ bòng bong này. Tình yêu đâu có quan trọng bằng tính mạng của bản thân và ba mẹ, đúng không?

Catherine đâu biết rằng việc Draco Malfoy thích nó lũ Tử thần Thực tử thân cận với Voldemort đều biết, thường xuyên lấy ra để cười cợt và bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Tất nhiên là khi không có mặt ông Malfoy.

Nguồn cơn cũng do Barty Crouch con mà ra. Hắn ta đã nhìn thấy Malfoy đưa Catherine đi bệnh thất vào đêm Dạ vũ Giáng sinh, sau đó rời đi rồi lén lút quay lại ngồi bên cạnh Catherine cả đêm.

Có trời mới biết hắn đã phấn khích đến cỡ nào khi phát hiện ra bí mật này. Hắn đã cố nhịn xuống để tập trung hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi an toàn thoát ra khỏi trường Hogwarts và chịu phạt, hắn lập tức đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi.

Một phù thủy thuần huyết mà lại đi thích một con nhỏ Máu Bùn dơ bẩn, đúng là điên rồ, nhưng cũng thật thú vị.

Quả nhiên như Barty Crouch con đoán, Chúa tể của hắn rất hứng thú với việc này. Catherine Evans, chớ vội đắc ý, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Catherine ngồi nghĩ mãi mà nghĩ không ra được điều gì nên dẹp những lời thầy Snape qua một bên. Mặc kệ tương lai thế nào, nó đã lựa chọn và sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình. Malfoy quên nó và sẽ không bao giờ có thể thích nó được nữa, điều này tốt cho cả hai biết bao nhiêu.

Catherine cổ vũ chính mình, lấy lại tự tin, xắn tay áo chuẩn bị nguyên liệu để điều chế độc dược.

Mười giờ tối, Catherine rời khỏi văn phòng của thầy Snape, sau khi bị thầy chê bai đủ đường về món thuốc “dở ẹc” mà nó vừa hoàn thành.

Nó gạt bỏ mấy lời khó nghe, giữ lại ý chính, cẩn thận ghi nhớ vào trong đầu. Vậy mà thầy Snape vẫn không hài lòng, giao thêm một mớ bài tập để nó làm trong hai ngày cuối tuần rồi mới chịu thả cho nó đi.

Khi Catherine trở về phòng sinh hoạt chung, Harry, Ron và Hermione đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Vừa thấy Catherine, Harry gọi:

- Catherine, lại đây.

Catherine lại gần chỗ các bạn, Harry hào hứng nói:

- Ron vừa được chọn vào đội Quidditch nhà Gryffindor với vai trò thủ môn đó Catherine.

Catherine giơ ngón cái với Ron:

- Chúc mừng bồ. Không ngờ đó nha. Hèn gì bữa giờ bồ cứ thần thần bí bí.

Ron gãi đầu, không nói gì chỉ cười ngượng ngùng.

Bốn đứa ngồi trò chuyện về buổi tuyển chọn thủ môn thêm một lúc rồi chia tay nhau đi ngủ.

Tuần lễ đầu tiên của học kỳ trôi qua suôn sẻ và vui vẻ hơn Catherine tưởng tượng rất nhiều, ít nhất thì Harry không bị mụ Umbridge cấm túc cả tuần.

Nhưng Catherine vẫn có điều băn khoăn. Cái thẹo trên trán của Harry không hề đau một chút nào từ hồi hè tới giờ, chứng tỏ cảm xúc của Voldemort rất ổn định, không nóng nảy, không gấp gáp. Hắn không có bất kỳ ham muốn nào phải thực hiện cho bằng được sao? Rốt cuộc hắn đang âm mưu điều gì ở trong đầu?

Phải mạnh hơn nữa mới được, Catherine tự nhủ như vậy. Nó chờ cho các bạn trong phòng ngủ say, sau đó rời khỏi phòng sinh hoạt chung, chạy tới Phòng Yêu Cầu và luyện tập pháp thuật tới gần sáng mới quay trở về.

Giữa đường, sực nhớ ra gì đó, Catherine đổi hướng, đi ra chuồng cú. Nó cần mua một số nguyên liệu độc dược và nguyên liệu làm bùa, suýt chút nữa thì quên mất tiêu. Nó đã viết sẵn danh sách, chỉ cần gửi cú đi nữa là xong.

Lúc đó mới hơn năm rưỡi sáng, giờ này vào cuối tuần học sinh vẫn còn chưa thức dậy. Catherine đinh ninh chuồng cú không có ai, cho nên nó cứ như vậy mà bước vào, không ngờ có người còn ra chuồng cú sớm hơn cả nó.

Vừa nhác trông thấy mái tóc màu bạch kim, Catherine lập tức quay đầu bỏ đi, nhưng nó vẫn bị phát hiện.

Malfoy nhìn thiếu nữ tóc đỏ vừa trông thấy mình liền muốn rời đi, trong lòng không vui. Nữ sinh này tránh nó như tránh tà, chẳng lẽ trong quá khứ nó đã làm gì tệ hại khiến con nhỏ sợ nó? Nhưng Crabbe và Goyle nói ngược lại, nó từng ăn thua thiệt rất nhiều lần trong tay đứa con gái này. Nó phải hỏi cho ra lẽ mới được.

- Đứng lại! - Malfoy hô lớn, nhanh chóng chạy đuổi theo.

Catherine không dừng lại. Nó đâu có ngu, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy như bị ma đuổi.

Chuồng cú nằm trên một con dốc thoai thoải, đêm qua lại có mưa nên mặt đất khá trơn. Catherine đang chạy thì bị trượt chân, té lăn cù mèo xuống dốc, mặt mày quần áo toàn bùn đất, tay chân trầy trụa.

Nó không để ý tới bản thân, lồm cồm bò dậy, nhưng chạy được mấy bước lại té tiếp, chân trẹo sang một bên, hết đứng dậy nổi.

Catherine không nghĩ ngợi quá lâu, nhanh chóng rút đũa phép ra để chữa thương cho mình. Lúc này Malfoy cũng đuổi theo tới nơi, thở hổn hển hỏi:

- Bạn kia, tôi làm gì bạn mà vừa trông thấy tôi bạn liền bỏ chạy?

Catherine không đáp, tập trung chữa cái chân bị thương của mình.

Malfoy khom người nhìn xuống cổ chân của nữ sinh, chỗ đó bầm tím, sưng vù và còn chảy máu, vậy mà con nhỏ không hề nhăn mặt, nhíu mày lấy một cái. Con nhỏ này không thấy đau sao? Nếu là nó chắc nó nhảy dựng lên rồi.

Năm phút trôi qua, Malfoy dần mất kiên nhẫn, buồn bực hỏi:

- Này, bạn đâu bị câm, sao không trả lời tôi?

Lúc này Catherine cũng đã tự chữa thương xong, nó kiểm tra lại cổ chân, sau đó đứng dậy, chuẩn bị chạy tiếp. Nhưng Malfoy nhanh tay hơn, nắm chặt lấy cánh tay nó, gằn giọng hỏi:

- Tại sao lại chạy khi nhìn thấy tôi? Bạn sợ tôi sao? Tôi đã làm gì bạn? Tại sao lại không nói chuyện?

Catherine không trả lời, gỡ tay Malfoy ra khỏi tay mình, nhưng không được. Ăn gì mà khoẻ vậy? Nó rút đũa phép ra, chưa kịp phóng bùa vô Malfoy thì bất chợt một cơn đau đớn khủng khiếp ập đến, xuyên thẳng vào tim nó. Cảm giác bất an mãnh liệt này giống y chang lúc Voldemort hồi sinh.

Catherine cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt hoa đi, tay chân mềm nhũn, lảo đảo đứng không vững.

Malfoy thấy vậy theo bản năng kéo nữ sinh về phía mình để giữ thăng bằng, không màng con nhỏ trước mặt cả người dơ hầy. Nhưng khi hai cơ thể vừa chạm nhau, cả người nó như bị điện giật, vội vã buông tay, chân vô thức lùi ra sau.

Không được! Nó không thể làm như vậy. Đây là một phù thuỷ xuất thân Muggle, nó sẽ bị vấy bẩn nếu chạm vào người con nhỏ.

Lồng ngực Catherine như bị ai đó bóp chặt, không thể thở nổi. Nó nằm co ro trên mặt đất, hai tay ôm ngực, không đứng dậy nổi. Có phải đây là điềm báo Voldemort đã mạnh lên rồi không? Hay chỉ đơn giản là nó có bệnh về tim mạch? Nó phải đi bệnh thất cho bà Pomfrey kiểm tra mới được.

Nghĩ như vậy, Catherine dùng sức tự chống người đứng dậy.

Malfoy thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng lại khó chịu. Và rồi tay chân phản xạ còn nhanh hơn suy nghĩ ở trong đầu, Malfoy đi tới trước mặt nữ sinh, vươn cánh tay ra.

Catherine chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đứng lên. Nó không muốn nói chuyện, không muốn đụng chạm thân thể với thiếu niên trước mặt. Nó sợ nó sẽ không kìm lòng được.

Catherine không hề hay biết, chính sự lạnh nhạt và né tránh này lại khiến cho thiếu niên quen thói muốn gì được nấy kia nảy sinh ý muốn chinh phục và chiếm hữu cho bằng được.

Malfoy không thèm đuổi theo nữa, nó đứng nhìn bóng lưng của nữ sinh ngày một xa dần, ngẩn ngơ hồi lâu.

Tại sao đứa con gái này luôn cười khi ở bên cạnh Potter nhưng lại đối xử với nó lạnh lùng như vậy, cả nói chuyện cũng không thèm nói?

Malfoy buồn bực không thôi, vội chạy trở về phòng sinh hoạt chung kiếm Crabbe và Goyle hỏi chuyện.

Catherine ngồi yên cho bà Pomfrey bôi thuốc và kiểm tra cơ thể, kết quả nó hoàn toàn khoẻ mạnh, không có bệnh hoạn gì ở trong người hết.

Có lẽ cảm giác đau nhói đó chính là sự cảnh báo với nó, giống như sự cảnh báo lúc Voldemort vừa hồi sinh.

Điều này cho thấy hắn ta không thật sự im hơi lặng tiếng như vẻ bề ngoài. Có lẽ hắn cũng đang trên con đường tìm kiếm sức mạnh và quyền lực, chuẩn bị chu đáo để lộ diện khắp thế giới phù thuỷ và đấu một trận sống còn với Harry.

Dù nghĩ như vậy, Catherine vẫn hy vọng nó đã lo xa. Nó không mong Voldemort hiện tại thông minh hay mạnh hơn Voldemort ở trong truyện chút nào.

Tất cả những gì nó có thể làm chỉ là cố gắng để trở nên mạnh hơn và luyện được nhiều bùa hơn để bảo vệ những người bạn ở bên cạnh. Nghĩ tới thôi đã thấy trong trận chiến này nó thua xa hắn ta, thật sự thua rất xa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.