Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không được nói dối

Tiểu thuyết gốc · 5405 chữ

Không được ngủ ngon giấc nên sáng hôm sau Catherine dậy muộn hơn mọi khi mười lăm phút. Nó lăn qua lăn lại, chẳng muốn rời khỏi giường chút nào.

Catherine đang nằm đấu tranh tư tưởng giữa việc ngủ thêm năm phút hay xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng cho kịp giờ học, bỗng đồng hồ báo thức ở đầu giường của nó réo lên inh ỏi, phát ra âm thanh chói tai:

- Dậy đi! Muộn học rồi! Dậy đi! Muộn học rồi!

Catherine giơ tay định tắt báo thức nhưng chiếc đồng hồ này đã được phù phép để đảm bảo người ta phải rời giường, cho nên nó mọc ra hai cái chân, chạy vòng vòng quanh phòng ngủ, làm con nhỏ đuổi theo mệt bở hơi tai.

Bắt được đồng hồ báo thức, Catherine bực mình nện một đấm vô mặt đồng hồ, khiến nó lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Chắc chắn là Hermione đã cài báo thức cho nó chứ không ai vào đây. Cái đồng hồ chết tiệt! Gọi người ta dậy một cách nhẹ nhàng tình cảm không được sao?

Vừa bước xuống phòng sinh hoạt chung, Catherine nhìn thấy Ron và Hermione lại đang cãi nhau, Harry đứng giữa can ngăn nhưng bất thành.

Hermione ôm cặp tức giận bỏ đi, không thèm liếc nhìn bất kỳ ai trong ba đứa. Ron lầm bầm gì đấy rồi cũng bỏ đi ngay sau đó, hình như là đuổi theo Hermione.

Catherine hỏi Harry:

- Giữa hai bồ ấy lại xảy ra chuyện gì hở?

Harry nói vắn tắt:

- Ron xin lỗi Hermione nhưng Hermione không chấp nhận lời xin lỗi ấy. Ron bảo Hermione đừng có quá đáng, Hermione quát Ron là đồ vô trách nhiệm, không có lương tâm.

Catherine nghe xong thì phì cười, thật giống người yêu giận hờn nhau. Nó nói:

- Thôi để hai bồ ấy tự giải quyết đi. Mình tin Ron sẽ biết cách để làm Hermione nguôi giận.

Trên đường xuống Đại Sảnh Đường, Harry nói với Catherine:

- Hôm nay bồ dậy muộn hơn mọi khi. Bồ có sao không?

Catherine đáp:

- Mình không sao. Chắc do ban ngày xảy ra nhiều chuyện nên ban đêm mình không ngủ được. Tối nay mình sẽ cố ngủ ngon.

Harry nhắc nhở:

- Bồ đừng quên là tối nay tụi mình có buổi cấm túc với mụ Umbridge.

Catherine nhún vai:

- Mụ Umbridge đừng hòng khiến mình mất ngủ vì mụ ta.

Ron và Hermione không có ở Đại Sảnh Đường. Catherine cùng với Harry phớt lờ ánh mắt soi mói của những người khác, ăn sáng thật nhanh rồi đi lên phòng học.

Khi gặp lại Ron và Hermione ở trước lớp Bùa chú, Catherine thấy hai đứa ấy đã không còn cãi nhau chí choé như lúc nãy nữa.

Ron liên tục pha trò để thu hút sự chú ý của Hermione, đổi lại chính là sự thờ ơ, lạnh nhạt của nhỏ bạn.

Catherine tinh ý nhận ra có đôi lúc khoé miệng của Hermione sẽ khẽ cong lên như muốn cười, nhưng ngay lập tức con nhỏ mím chặt môi, ánh mắt nhìn sang hướng khác, giả vờ như chẳng quan tâm.

Catherine đi đến bên cạnh Hermione, hỏi nhỏ:

- Bồ có giận mình không khi mình bênh anh Fred với anh George?

Hermione thở dài ra một hơi, đáp:

- Mình không có giận bồ. Sau một đêm suy nghĩ, mình ngộ ra được nhiều điều. Mình đã không nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ mà chỉ chăm chăm giải quyết theo ý kiến cá nhân. Đáng lẽ mình nên gặp riêng hai ảnh để tìm hiểu kỹ hơn về những việc mà hai ảnh đang làm rồi mới đưa ra quyết định cấm hay không cấm.

Catherine mỉm cười:

- Bồ nhận ra được điều đó là rất tốt. Anh Fred và anh George đâu có phải ai xa lạ, hai ảnh sẽ trả lời bồ mà không giấu giếm điều gì. Bồ cứ hỏi thẳng hai ảnh về tính an toàn của mấy món kẹo đó, yêu cầu hai ảnh chứng minh chẳng hạn, hoặc tự mình kiểm chứng.

Hermione nhíu mày, hạ thấp giọng:

- Mình sẽ không dại gì ăn thứ ấy vào bụng. Ai mà biết mấy món kẹo đó có an toàn hay không? Nhỡ hai ảnh bất cẩn cho lố liều lượng mà không hay biết gì thì chết người như chơi.

Catherine thẳng thắn bày tỏ quan điểm:

- Đó là lý do bồ cần ngồi xuống và nói chuyện đàng hoàng với hai ảnh, chứ không phải khăng khăng bắt buộc hai ảnh dừng lại. Hai ảnh sẽ không bao giờ dừng lại, dù bồ có méc cô McGonagall hay má hai ảnh đi chăng nữa.

Hermione tỏ ra không vui:

- Lúc nãy mình có tìm hai ảnh để nói chuyện phải quấy nhưng hai ảnh không thèm để ý tới mình, cứ nói lảng sang chủ đề khác.

Catherine mỉm cười:

- Hai ảnh sợ bồ lại ngăn cấm hai ảnh nữa đó. Bồ thử đi cùng Ron tìm gặp hai ảnh nói chuyện một lần nữa xem sao, bảo rằng bồ đã suy nghĩ lại và muốn tìm hiểu về các sản phẩm của hai ảnh.

Hermione nghe vậy mặt mày cau có khó chịu.

Nhưng Ron, người vểnh tai hóng chuyện từ nãy tới giờ thì rất hăng hái chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách ngồi sát bên nhỏ bạn khi cả bọn bước vào lớp sau tiếng chuông reo.

Thầy Flitwick bắt đầu buổi học bằng việc nhấn mạnh tầm quan trọng của Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng, sau đó cho học sinh ôn lại bùa Triệu tập.

Khỏi phải nói cũng biết, bốn đứa nhóm Harry đã thành thạo bùa này đến độ việc thực hành với mấy cái gối ở phòng học bên cạnh trở thành trò trẻ con đối với tụi nó.

Tranh thủ lúc thầy Flitwick không chú ý, Ron khều tay Hermione, hỏi:

- Bồ còn giận mình không?

Hermione không nhìn Ron, đáp:

- Ai hơi đâu mà đi giận người dưng.

Catherine nghe vậy thì che miệng cười, trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vui.

Kết thúc lớp Bùa chú là một núi bài tập về nhà khiến tụi học trò muốn oằn lưng.

Lớp Biến hình cũng tương tự như vậy, nếu không muốn nói là tệ hơn. Cô McGonagall dành mười lăm phút để nhấn mạnh tầm quan trọng của Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng và cũng kết thúc tiết học với một núi bài tập về bùa Tiêu biến.

Sau bữa trưa, Harry, Catherine và Hermione tranh thủ làm bài tập môn Bùa chú và Biến hình, còn Ron thì mượn tập Độc dược của Harry để chép đáp án.

Mới ghi được có mấy chữ, Ron liền nghe Hermione mỉa mai:

- Muốn thi rớt thì cứ học như vậy đi.

Ron dừng lại, đắn đo một hồi rồi nói với Catherine:

- Bồ cho mình mượn cuốn sách hôm qua với.

Catherine nhe răng cười, ngay lập tức triệu tập sách tham khảo từ trên phòng ngủ xuống cho Ron.

Ron nhìn quyển sách bằng ánh mắt ngán ngẩm, cẩn thận đọc mục lục từ trên xuống dưới, sau đó mừng rỡ phát hiện ra cái tên được nhắc đến trong bài tập thầy Snape giao.

Thời gian nghỉ trưa không nhiều, Ron chưa kịp đọc xong hết nội dung trong sách thì đã đến giờ đi học. Vậy là cả buổi trưa trôi qua mà nó chẳng làm được gì hết, trừ việc làm hoà với Hermione. Nhỏ bạn đã chịu nói chuyện lại với nó.

Thời tiết bữa nay khá dễ chịu, nhiều mây, thỉnh thoảng có gió. Bốn đứa băng qua khoảng sân rộng để đến gần căn chòi của bác Hagrid, nơi tụi nó có tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Trông thấy cô Grubbly-Plank từ xa, Harry thất vọng ra mặt. Nó nói với Catherine:

- Không biết bao giờ bác Hagrid mới về nhỉ?

Catherine đáp:

- Bác ấy sẽ về khi nào bác ấy xong chuyện. Bồ đừng đeo vẻ mặt thất vọng ấy bước vào lớp, cô Grubbly-Plank sẽ buồn đó.

Harry biết là Catherine nói đúng, nhưng nó vẫn bực mình, nhất là khi mấy đứa bên nhà Slytherin tỏ ra hài lòng với việc cô Grubbly-Plank đứng lớp. Bọn chúng cứ lượn lờ trước mặt nó, mồm liến thoắng so sánh bác Hagrid với cô Grubbly-Plank.

Trong số này không có Draco Malfoy và hai thằng đàn em.

Ron nhìn quanh, chỉ cho Harry thấy Malfoy đang đứng ở chỗ nào, nói:

- Chắc chắn là nó xúi mấy đứa bên nhà Slytherin tới chọc tức tụi mình. Xem ra nó đã biết cách sai khiến người khác làm chuyện xấu để không bị mang tiếng ác rồi. Đúng là ba nào con nấy.

Harry đồng ý trăm phần trăm với Ron, căm tức nói:

- Nó mà dám chường mặt ra thì đừng trách mình.

Hermione ở gần đó nghe vậy thì nhìn sang Catherine, nhỏ giọng hỏi:

- Bồ có nghĩ rằng thằng Malfoy biết chuyện ba nó làm không?

Catherine đang vẽ phác thảo hình dáng bên ngoài của con Que Xạo, nghe vậy liền trả lời với vẻ chắc chắn:

- Ông ta sẽ không nói cho con trai ông ta biết sự thật. Vợ của ông ta sẽ không để cho ông ta làm điều đó.

Hermione gật đầu, không nói thêm gì nữa, tập trung quan sát con Que Xạo đang nhảy nhót trên cành cây để vẽ vào giấy da. Nó có thể hiểu tại sao Catherine lại quả quyết như vậy.

Khi Catherine đang ngồi chăm chút lại cho con Que Xạo trên giấy của mình, nó nghe Hermione thì thầm vào tai:

- Malfoy đang nhìn tụi mình.

Catherine vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy da, thờ ơ đáp:

- Mặc kệ nó. Chắc nó lại định kiếm Harry để mỉa mai hay chê bai bài vẽ của bồ ấy chứ gì.

Thấy Catherine đã hiểu lầm ý mình, Hermione vội sửa lại:

- Tụi mình ở đây không phải là bốn đứa tụi mình, mà là mình với bồ.

Catherine hỏi:

- Sao bồ biết?

Hermione giải thích:

- Lúc mình ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của nó nhìn về phía này, thấy mình phát hiện nó liền nhìn lảng sang hướng khác. Không biết nó lại đang có âm mưu gì đây.

Catherine bình thản nói:

- Nếu nó thật sự có âm mưu, tụi mình sẽ sớm biết thôi.

Hermione nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình:

- Bồ nói cũng phải. Mình thì không sợ nó đâu. Mình chỉ lo nó theo phe mụ Umbridge, chống lại tụi mình. Bồ cũng biết đó, mình là đứa khơi mào vụ không được thực hành, còn bồ thì chất vấn mụ ta vụ đó đến nỗi mụ phải á khẩu. Nếu để mụ ta nắm được nhược điểm của tụi mình, Harry sẽ bị liên luỵ.

Catherine hoàn thành bài vẽ bằng việc ghi chú từng bộ phận của con Que Xạo, vừa làm vừa nói:

- Hai đứa mình thì có nhược điểm gì mà nắm. Có khi lúc nãy Malfoy chỉ vô tình liếc sang chỗ này, không may bị bồ bắt gặp.

Hermione ngồi trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy Catherine nói cũng có lý. Nếu muốn hạ bệ Harry, Malfoy chỉ cần nhắm trực tiếp vào Harry - người luôn gặp rắc rối với đủ thứ chuyện trên đời. So với Harry thì nó với Catherine lại chẳng có điểm yếu hay bí mật gì sợ người khác phanh phui. Vì thế Hermione dẹp chuyện này sang một bên, chạy tới chỗ Ron với Harry để xem hai thằng con trai làm ăn ra sao với con Que Xạo của tụi nó.

Draco Malfoy không vô tình, nó cố ý. Nó muốn nhìn thử xem rốt cuộc thì con nhỏ này có điểm gì đặc biệt mà lại khiến nó mãi suy nghĩ, đến nỗi quên cả ăn sáng, suýt thì đi học trễ.

Sáng nay nó dậy sớm, phát hiện hai thằng đàn em còn dậy sớm hơn cả nó, trên tay cầm một lá thư, bộ dáng lén lén lút lút, thật đáng ngờ. Nó kiểm tra thì phát hiện đó là thư gửi ba nó, nội dung báo cáo những việc nó làm trong ngày, trong đó có cả việc nó hỏi tên Catherine Evans ba lần.

Cả ngày hôm qua Malfoy chỉ hỏi tên đúng một người, chính là con nhỏ tóc đỏ, bạn của thằng Potter.

Nghĩ như thế, nó lập tức chạy về phòng ngủ kiểm tra, kết quả không nằm ngoài dự đoán của nó.

Malfoy cảm thấy bực mình. Cái tên Catherine Evans này như thể bị nguyền rủa, nó không cách nào nhớ được quá mười phút. Cũng may nó đã cẩn thận ghi lại để lập kế hoạch điều tra con nhỏ này một cách tỉ mỉ.

Nhìn ánh mắt hoang mang của Crabbe và Goyle, Malfoy tự hỏi từ bao giờ ba nó lại muốn biết tường tận những chuyện xảy ra với nó trong một ngày như vậy? Ba đang giám sát nó sao? Lý do là gì?

Malfoy đưa cho Crabbe và Goyle mỗi thằng mười Sickle, giọng ra lệnh:

- Viết một lá thư khác đi, bỏ chuyện tao hỏi tên con nhỏ Evans ra. Trước khi thư được gửi đi, phải để tao kiểm tra nội dung bên trong.

Crabbe và Goyle thấy tiền thì hai mắt sáng rỡ, nhưng chúng vẫn tỏ ra do dự, lỡ bác Malfoy mà biết thì chúng tiêu đời.

Dường như Malfoy đọc được suy nghĩ của Crabbe và Goyle, nhanh chóng trấn an hai thằng đàn em:

- Tao không yêu cầu tụi mày nói dối, nhưng phải biết điều gì nên kể, điều gì không nên.

Nói tới đây Malfoy nhướng mày, nhấn mạnh:

- Ba tao đâu có ở trong trường mà kiểm chứng được hết những thứ chúng mày ghi trong thư. Hiểu không? Hoặc là nhận tiền từ cả hai phía, hoặc là tao yêu cầu ba tao cử người khác tới giám sát tao, vì tụi bây dở tệ, mới làm có một ngày đã bị phát hiện.

Crabbe và Goyle nghe vậy thì gật đầu như bổ củi, sợ Malfoy đổi ý, vội vã cam đoan:

- Đại ca yên tâm, tụi em sẽ để đại ca duyệt nội dung thư trước khi gửi đi.

Malfoy hài lòng gật đầu, vỗ vai hai thằng đàn em, nói:

- Tao sẽ cho hai đứa chúng mày thêm tiền và đồ ăn vặt, nếu tụi mày cung cấp cho tao thông tin về Catherine Evans, càng chi tiết càng tốt.

Nghe thấy vừa có tiền vừa có đồ ăn, Crabbe và Goyle đồng thanh:

- Đại ca muốn biết điều gì về nó?

- Tất cả mọi thứ, từ lúc nó bắt đầu học ở trường này cho đến thời điểm hiện tại. - Malfoy đáp.

Goyle kêu lên:

- Con nhỏ đó gây ra đủ thứ chuyện, làm sao mà tụi em nhớ hết được. Từ hồi năm nhất tới giờ mỗi lần đụng độ với nó đều không có chuyện gì tốt đẹp.

Malfoy nhíu mày, vội hỏi:

- Tụi mày biết nó từ hồi năm nhất sao? Tại sao tao lại không có ấn tượng gì về nó?

Biết mình lỡ lời, Goyle vội bụm chặt miệng. Malfoy lôi hai thằng đàn em lên phòng ngủ, khoá chặt cửa lại rồi tra hỏi:

- Chúng mày giấu tao chuyện gì phải không?

Crabbe khổ sở nói:

- Tụi em đã thề với bác Malfoy, tụi em không thể nói được. Nếu nói ra tụi em sẽ chết. Đại ca đừng hỏi.

Goyle bổ sung:

- Tụi em có thể cung cấp thông tin về con nhỏ đó cho đại ca, nhưng tụi em không thể giải thích gì thêm.

Malfoy cảm thấy trong lòng nặng nề, khó chịu, rất tức giận, rất muốn ngay lập tức bay về nhà hỏi ba nó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nó nhìn lá thư trong tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ rằng bản thân là một Slytherin, nó không thể để cảm xúc lấn át lý trí.

Một lúc lâu sau Malfoy lấy lại tinh thần, nó bình thản rút đũa phép ra tiêu hủy bức thư trong tay, nói với Crabbe và Goyle:

- Viết lá thư mới đi, đừng để ba tao nhận ra được điều gì bất thường trong từng câu chữ. Đưa tao đọc trước khi gửi.

Crabbe và Goyle vội vã chạy đi viết thư.

Khi chỉ còn một mình, Malfoy lục túi áo chùng lấy ra mẩu giấy da ghi cái tên đã khiến nó ám ảnh suốt cả ngày hôm qua. Nếu không thể nhớ được thì không cần cố nhớ làm gì, từ giờ nó sẽ gọi con nhỏ này bằng biệt danh do chính nó đặt ra.

Malfoy chắc chắn ký ức của nó đã bị người ta sửa đổi, có lẽ chính ba nó đã làm điều đó. Lý do là gì thì nó không biết, nhưng rõ ràng có liên quan đến nữ sinh này.

Trở lại thực tại, Malfoy biết mình bị Granger phát hiện, vội vã bỏ đi. Nó nhìn tờ giấy da trong tay, gần hết tiết học mà chỉ vẻ được mỗi cái đầu con Que Xạo. Nó cảm thấy xấu hổ vì sự chểnh mảng này của mình, vội vã vẽ nguệch ngoạc cho xong rồi đem nộp cô Grubbly-Plank.

Rời khỏi lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí, Harry nói một cách giận dữ:

- Tụi Slytherin khiến mình phát bực. Chúng nó cứ oang oang về chuyện Bộ Pháp thuật quyết tâm loại bỏ việc dạy học kém chất lượng ở trường Hogwarts, như thể chúng nó biết chắc chắn có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

Ron nói:

- Vậy mà ông Bộ trưởng lại không hề hay biết có cả tá Tử thần Thực tử luôn lảng vảng quanh mình.

Hermione “hừ” lên một tiếng rồi nói:

- Mình thật sự muốn biết ông Fudge sẽ làm gì tiếp theo.

Catherine nói:

- Mặc kệ thế nào cũng không thể để Bộ và mụ Umbridge làm chùn bước.

Bốn đứa vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa lớp Thảo dược học.

Tụi nó đến sớm nên bên trong khu nhà kính vẫn còn lớp đang học, mấy phút sau cả đám học sinh từ bên trong túa ra, Catherine thấy có cả Ginny với Luna trong số ấy. Nó vẫy tay chào hai đứa, Ginny cũng tươi cười chào lại các anh chị còn Luna thì chạy một mạch tới chỗ Harry với Catherine, nói thẳng không vòng vo:

- Em tin anh chị. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại và anh chị đã chiến đấu với hắn.

Catherine mỉm cười rạng rỡ với Luna thay cho lời cảm ơn.

Harry ngơ ngác đáp:

- Ờ. Đúng. Cảm ơn em.

Harry sẽ hồ hởi và cảm kích đáp lại hơn nếu Luna Lovegood bớt ăn diện lập dị lại.

Tóc cô bé được cột một chùm cao trên đỉnh đầu khiến mớ tóc con sau gáy bung ra một cách kém gọn gàng. Bữa nay cô bé diện một đôi bông tai làm bằng hai củ cải đỏ thật treo lủng lẳng và nặng trĩu như muốn rớt xuống. Mặt mày cô bé tèm lem sình đất và áo chùng vẫn còn vương vãi phân rồng sót lại.

Thấy cô bé, một số nữ sinh nhà Gryffindor năm thứ năm bắt đầu chỉ trỏ và cười lên khúc khích.

Luna cứ nghĩ là họ đang cười những điều nó vừa nói nên nhấn mạnh:

- Mấy người cứ cười cợt, nhưng đó là sự thật. Trước đây người ta cũng đâu có tin mấy con Blibbering Humdinger hay Crumple-Horned Snorkack có thật, trong khi chúng thật sự có thật.

Hermione cau mày nói chen vào:

- Nhưng rõ ràng là mấy con đó không có thật mà Luna.

Luna ném cho Hermione một cái nhìn khinh thường rồi nói bằng giọng xa xăm:

- Người không có pháp thuật tin rằng phép màu không hề tồn tại, dù chúng thật sự hiện hữu trên thế giới này. Đôi khi những thứ có thật trên đời lại là những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nói xong không đợi Hermione kịp cãi lại Luna đã ôm cặp bỏ đi thẳng. Catherine nhìn sang Hermione, không nhịn được mà bật cười:

- Cô bé nói có lý đấy chứ.

Harry vừa đi vào khu nhà kính vừa nói:

- Hermione, đừng tỏ thái độ như vậy với Luna. Cô bé là một trong số ít những người chịu tin mình.

- Bồ khờ lắm, Harry à. Mình đã hỏi thăm Ginny về Luna Lovegood rồi. Ba nó là tổng biên tập của tờ Kẻ Lý Sự, một tờ báo chuyên viết về mấy chuyện tào lao khó tin. Con bé đó thích đọc mấy thứ quái đản và không có thật. Mình cá nó tin bồ là vì nó thấy những điều bồ nói giống với sở thích lập dị của nó. Bồ trông chờ gì ở đứa có ba là người điều hành tờ báo lá cải không ai thèm đọc.

Hermione bĩu môi, tuôn ra một tràng. Rõ ràng là ánh mắt khinh thường của Luna đã chọc giận con nhỏ.

Harry không ngờ một đứa con gái nghiêm túc như Hermione lại có lúc sẽ đi nói xấu người khác. Nó nhún vai:

- Thêm bạn thì bớt thù mà Hermione. Con bé đâu có làm gì sai tới nỗi bồ phải nói như vậy.

Hermione lườm Harry rồi bỏ sang bàn bên cạnh.

Một lúc sau khi tụi nhà Hufflepuff đến thì Harry lại có thêm một niềm vui bất ngờ khi Ernie Macmillan cũng tuyên bố là nó tin Harry và ủng hộ cụ Dumbledore.

Khi Macmillan đi rồi Ron vỗ vai Harry mà nói:

- Bồ thấy đó, đâu phải ai cũng bị Bộ lừa gạt.

Harry vui vẻ gật đầu.

Tiết Thảo dược học vừa kết thúc, Catherine liền nhanh chóng chạy về phòng sinh hoạt chung cất cặp, sau đó tắm rửa thật sạch sẽ rồi xuống Đại Sảnh Đường ăn tối với Harry.

Hiện tại mới hơn bốn giờ rưỡi, Đại Sảnh Đường vắng hoe, bốn đứa tụi nó là những học sinh xuống Đại Sảnh Đường ăn tối sớm nhất. Năm giờ kém mười, Harry thấy Catherine vẫn còn đang ngồi ăn liền thúc giục:

- Tụi mình mau đi thôi, nếu đến trễ mình sợ mụ ta sẽ tăng gấp đôi hình phạt.

Catherine uống một hớp nước, ủ rũ nói:

- Nhưng mình chưa có no. Tối đói bụng thì biết làm sao bây giờ? Mụ Umbridge đúng là ác độc, mụ cấm túc giờ này là muốn cho tụi mình chết đói đây mà.

Harry bật cười, lấy từ trong cặp ra một cái hộp, đổ hết mấy cái bánh tart trên đĩa vào trong đó, nói:

- Để dành tối về ăn tiếp. Đi thôi.

Harry và Catherine tạm biệt Ron với Hermione, sau đó vội vã ôm cặp chạy tới văn phòng của mụ Umbridge, may mà kịp giờ.

Vừa bước vào bên trong, Catherine bị sự màu mè xấu xí của căn phòng làm cho khó chịu. Nó phải cố gắng lắm mới không để để bản thân bị kích động khi nhìn thấy màu sắc mà nó chán ghét.

Mụ Umbridge ngồi sau bàn giấy, chìm nghỉm giữa biển màu hồng. Từ tấm khăn trải bàn cho đến các bức tường ở xung quanh và những đồ vật trang trí khắp phòng, tất cả đều có màu hồng, hồng một cách điệu đà, hồng tới nỗi khiến người ta mắc ói.

- Chào cô Umbridge. - Catherine chủ động lên tiếng.

- Chào em Evans, và cả em nữa, Potter. - Mụ Umbridge cất giọng the thé.

Harry chào lại bằng giọng không mấy thân thiện:

- Chào cô Umbridge.

Mụ Umbridge không vì sự thiếu lễ phép của Harry mà nổi nóng. Mụ nhìn Harry và Catherine, miệng nở ra một nụ cười trìu mến, nói:

- Một buổi cấm túc nho nhỏ và thân thiện có lẽ sẽ giúp hai em biết bản thân nên nói hay không nên nói điều gì. Lan truyền những thông tin sai trái và độc hại sẽ gây ảnh hưởng xấu đến những người muốn tiếp cận sự thật. Cô muốn hai em thấm thía điều đó.

Gân xanh trên trán Harry nổi lên và bằng một sự cố gắng phi thường mà nó đã kiềm chế được cơn giận của mình. Khi nhìn thấy mụ Umbridge có vẻ thất vọng bởi vì nó không hò hét tranh cãi, Harry biết là nó đã làm đúng.

Mụ Umbridge chỉ vào cái bàn kê vuông góc với bàn giấy của mụ, từ tốn nói:

- Hai em hãy ngồi vào bàn và chép phạt câu "Tôi không được nói dối" lên tấm giấy da cô đã để sẵn, bằng cây viết cô đã chuẩn bị cho hai em.

Harry hỏi:

- Tụi em phải chép đến khi nào?

Mụ Umbridge mỉm cười nhẹ nhàng:

- Tới khi nào các em thấy thấm thía thì thôi.

Khi mụ ta nhấn mạnh hai chữ "thấm thía", Harry chợt rùng mình, nó có dự cảm không lành trong chuyện này.

Ngồi vào bàn, Harry cầm cây viết lông ngỗng mà mụ Umbridge đã chuẩn bị sẵn lên, nhìn quanh, sau đó thắc mắc:

- Thưa cô, không có mực.

Mụ Umbridge lại mỉm cười với Harry, một nụ cười không thể giả tạo hơn, mụ nói:

- Ồ, bút này không cần mực đâu, em yêu quý à.

Harry nghe vậy thì đặt bút xuống giấy da viết lên những chữ cái đầu tiên của câu "Tôi không được nói dối".

Khi viết ký tự “t”, nó cảm thấy mu bàn tay nhói lên, không nhịn được bật ra một tiếng kêu đau. Nó ngẩng đầu lên nhìn mụ Umbridge, mụ đang cười mỉm một cách hài lòng. Nó lại nhìn sang Catherine, thấy bạn mình đang chép phạt hết sức chăm chú.

Harry lại tập trung vô tờ giấy da của nó.

Từng chữ cái màu đỏ tươi như máu được viết ra cũng chính là từng cơn nhói đau ở mu bàn tay phải của Harry. Nó không nén nổi ngạc nhiên khi thấy dòng chữ "Tôi không được nói dối" hiện lên mu bàn tay như bị ai đó rạch xuống bằng một vật sắc nhọn. Vết rạch rất nhanh biến mất, mu bàn tay phải của nó trở lại láng o như thường.

Harry không biết Catherine có bị giống như nó không, nhưng nó chắc chắn một điều, nếu nó thể hiện ra sự yếu đuối trong lúc này, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ khiến mụ Umbridge hả hê. Vì thế Harry không dừng bút lại mà càng lúc càng viết nhanh hơn. Nó không sợ mụ ta, nó sẽ không gục ngã dù mụ có tra tấn thể xác hay tinh thần của nó.

Không biết qua bao lâu, tay Harry đã mỏi nhừ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Mu bàn tay của nó cứ đau nhói lên mỗi khi nó viết xong một chữ cái xuống tờ giấy da. Nó phải gồng mình, cắn chặt răng trong suốt khoảng thời gian này mới giữ được tiếng kêu đau ở trong miệng mà không bật thốt ra ngoài.

Dù vậy, cả Harry và Catherine đều không hề hé răng xin tha. Hai đứa bền bỉ ngồi chép phạt một cách nghiêm túc như thể chúng không hề bị đau đớn một chút nào.

Có người hỏi tại sao Catherine lại để Harry chịu hình phạt này mà không tìm cách giúp bạn thoát khỏi sự tra tấn của mụ Umbridge? Khi ấy Catherine đã trở lời rằng, một chút đau đớn nho nhỏ sẽ giúp Harry hiểu thêm về sự xấu xa của thế giới mà nó đang sống, học được cách kiềm chế và không bị khuất phục. Đúng là một đứa con gái xấu xa. Đáp lại sự chỉ trích đó, Catherine chỉ mỉm cười.

Thời gian dần trôi, lúc này bên ngoài khung cửa sổ đã phủ lên tấm màn đen đặc của đêm tối. Mụ Umbridge vẫn ngồi ở bàn giấy, không đi ra ngoài, cũng không đi quanh phòng. Mụ kiên nhẫn chờ đợi Harry hoặc Catherine bỏ cuộc trước, nhưng hai đứa ấy nhất trí im lặng chịu đựng.

Lại một tiếng nữa trôi qua, mụ Umbridge nhìn đồng treo trên tường sau lưng Harry và Catherine, nhẹ nhàng nói:

- Hai em lại đây.

Sắp được giải thoát rồi, trong lòng Harry reo lên âm thanh sung sướng. Nó đứng dậy, cầm theo cuộn giấy da đã bị chép chi chít chữ nhưng mụ ta ngăn lại, mụ mỉm cười nói:

- Không cần đâu, em yêu quý, đi tay không là được.

Khi Harry và Catherine đi đến bàn giấy của mụ Umbridge, mụ bảo hai đứa giơ mu bàn tay phải ra cho mụ xem. Mụ nhìn tay của Harry, rồi lại nhìn sang Catherine, mụ nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Cô thật sự không muốn làm thế này, nhưng hai em khiến cô không còn cách nào khác. Buổi cấm túc kết thúc tại đây, cô mong hai em sẽ không tái phạm. Nếu còn có lần sau, chờ đón hai em không phải chỉ là như thế này đâu.

Mụ Umbridge vừa nói vừa nhìn Harry với Catherine, nở ra nụ cười mỉm đầy nguy hiểm.

Harry và Catherine đều không nói gì, chào mụ Umbridge rồi bỏ ra cửa đi thẳng.

Sau khi đi được một khoảng đủ xa để mụ Umbridge không nghe được, Harry kéo tay Catherine đặt dưới một ngọn đuốc ở gần đó để nhìn cho kỹ, nó nói:

- Trời ơi! Catherine, tay bồ...

Catherine giật tay lại, mỉm cười trấn an:

- Không sao đâu Harry, vài bữa là hết ngay ấy mà.

Harry tức giận nói:

- Không sao là không sao như thế nào? Tay mình nó chỉ ửng đỏ lên một chút. Còn bồ ngó bồ xem, nó hằn lên rõ rệt như bị ai cầm dao khắc xuống. Mụ Umbridge thật độc ác. Bồ phải báo chuyện này với cụ Dumbledore.

Catherine ngăn lại:

- Đừng làm lớn chuyện, mình ổn mà Harry. Chúng ta nên quay về và tranh thủ làm bài tập.

Harry vẫn không bớt lo lắng:

- Tụi mình nên đi bệnh thất để xem chỗ đó có bị nhiễm trùng hay không.

Catherine lắc đầu:

- Mình sẽ tự xử lý chỗ này. Mình không muốn mụ Umbridge hả hê khi biết mình bị đau đớn hay phải tìm tới sự giúp đỡ của người khác.

Harry thấy không thể lay chuyển được Catherine nên đành thoả hiệp, nó nói:

- Mấy ngày nữa mà không lành lại thì bồ phải đi bệnh thất với mình.

Catherine gật đầu đồng ý.

Hai đứa trở lại phòng sinh hoạt chung thì đã hơn nửa đêm. Vậy là tụi nó ngồi chép phạt ròng rã hơn bảy tiếng đồng hồ với mụ Umbridge.

Catherine không đi ngủ mà ngồi ăn bánh tart cùng với Harry, sau đó lôi bài vở ra làm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và cái vết cứa vẫn còn rỉ máu trên mu bàn tay phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Mặc dù mệt mỏi nhưng Harry vẫn ngồi làm bài cùng Catherine. Ích lợi của việc này chính là nếu nó mà không biết về vấn đề gì thì luôn có Catherine ở bên cạnh giải đáp mọi câu hỏi của nó.

Gần ba giờ sáng, cuối cùng hai đứa cũng hoàn thành xong bài tập cho các môn học trong ngày, thậm chí Catherine còn nhín ra được chút thời gian để giúp Harry thực hiện bùa Tiêu biến mà không hề có bất kỳ sai sót gì.

Trở về giường ngủ của mình sau một ngày dài, Catherine kéo rèm lại và nhẹ xoa lên chỗ mu bàn tay phải, khoé môi khẽ cong lên.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.