Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một buổi sáng đầy sóng gió

Tiểu thuyết gốc · 4819 chữ

Tiết Lịch sử Pháp thuật trôi qua tẻ nhạt như trước giờ vẫn vậy. Catherine vừa lơ đãng nghe giảng vừa tiếp tục hoàn thành bản ghi chép về các loại thảo dược mà tối qua nó đang làm dang dở. Ron và Harry thì ngủ gà ngủ gật, gần cuối giờ tụi nó tỉnh ngủ, bắt đầu chơi đánh cờ caro với nhau, mặc cho Hermione liếc nhìn với vẻ khó chịu.

Kết thúc tiết Lịch sử Pháp thuật, Hermione nói:

- Mình đã quyết định, mình sẽ không cho hai bồ chép bài của mình nữa. Để coi hai bồ xoay sở như thế nào với môn này nếu không chịu nghe giảng trên lớp.

Nghe xong Ron lập tức quay sang cầu cứu Catherine:

- Bồ sẽ cho tụi này mượn tập chép, đúng không Catherine?

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt “bồ không được đồng ý”, thấy vậy Catherine liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc:

- Hermione nói đúng. Hai bồ phải tự lực cánh sinh nếu muốn tiến bộ. Đừng quên cuối năm nay còn có Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng đang chờ hai bồ, nếu hai bồ không…

Harry bực dọc cắt ngang:

- Tiết sau tụi này sẽ chịu khó nghe giảng, được chưa? Bồ cứ làm quá vấn đề lên không à.

Hermione nhún vai:

- Tụi mình chỉ muốn tốt cho hai bồ thôi.

Catherine nhìn đồng hồ, giục:

- Thôi nào, chúng ta nên tranh thủ đi đến lớp Độc dược, đừng để thầy Snape có cớ trừ điểm nhà Gryffindor.

Nghe nhắc đến thầy Snape, Harry quên khuấy chuyện nó vừa mới lớn tiếng với Catherine, nhỏ giọng nói:

- Mình không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại tin tưởng lão ta, còn để cho lão gia nhập Hội Phượng Hoàng.

Catherine sửa lại:

- Là thầy Snape, Harry à.

Harry bực bội:

- Chuyện đó đâu quan trọng, Catherine. Lão ấy mà chịu dạy dỗ học trò đàng hoàng tử tế thì mình đã không thấy lão khó ưa như bây giờ.

Catherine khuyên nhủ:

- Thầy Snape đúng là khó ưa thiệt, nhưng bồ cũng không nên gọi như vậy. Mặc kệ thầy làm gì, hay con người thầy ra sao, tụi mình là học trò, vẫn nên lễ phép với giáo viên. Chuyện nào ra chuyện đó chứ.

Harry càu nhàu:

- Chú Sirius bảo mình muốn gọi sao thì gọi, và mình hoàn toàn đồng ý với chú rằng Snape không xứng làm giáo viên. Lão đâu có tôn trọng mình, mắc mớ gì mình phải lễ phép với lão. Đó là chưa kể lão từng là Tử thần Thực tử.

Catherine im lặng. Sự chán ghét của Harry đối với thầy Snape tăng lên khi chứng kiến Voldemort hồi sinh và bị lũ Tử thần Thực tử đuổi giết ngay sau đó. Trong mắt của Harry, Tử thần Thực tử chính là lũ người xấu xa và ác độc nhất trên đời.

Những kẻ đó không đáng được tha thứ, dù cho chúng có rửa tay gác kiếm hay hối lỗi. Vì sao ư? Vì những tội lỗi do chúng gây ra để lại vết thương và niềm đau dai dẳng, kéo dài đến cuối đời cho những nạn nhân của chúng.

Harry ghê tởm lũ Tử thần Thực tử, cho nên nó cũng không có cách nào tôn trọng được thầy Snape, dù cho cụ Dumbledore có tin tưởng thầy đến mức nào đi chăng nữa.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Catherine chậm rãi khuyên lơn:

- Thầy Snape đối xử tệ với bồ là thầy sai hoàn toàn, không cách nào bào chữa được. Nhưng bồ cũng không nên vì thế mà tỏ ra thiếu tôn trọng thầy.

Harry không muốn nghe tiếp, toan bỏ đi trước nhưng Catherine nắm chặt tay bạn, dịu dàng nói:

- Để mình nói hết, được không? Sau đó bồ nghe theo hay không thì tùy bồ?

Harry nhìn Catherine, bước chân dần chậm lại, lúc này hai đứa nó đã cách Ron và Hermione một khoảng khá xa.

Catherine tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình:

- Việc gọi thầy giáo là “lão” đâu có ích lợi gì, cùng lắm chỉ giúp bồ sướng miệng trong giây lát rồi thôi. Làm vậy để làm gì? Đó là chưa kể bồ đang tự biến bản thân thành một đứa hỗn hào và vô lễ trong mắt người khác.

Nói đến đây Catherine ngước nhìn Harry, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng giọng nói trở nên dứt khoát:

- Mình biết bồ không phải con người như vậy. Nhưng bồ sẽ trở nên như vậy nếu không thể khống chế cảm xúc hay suy nghĩ của bồ. Nghe lời mình, nếu tức giận với thầy Snape, hãy thẳng thắn bày tỏ, nhưng tuyệt đối không nói ra những lời lẽ vô lễ với thầy, có được không?

Harry không thèm đáp lại Catherine, rảo bước tiến về phía trước.

Catherine nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của Harry, âm thầm thở dài.

Nếu người giáo viên đối xử tệ với Harry không phải thầy Snape, nó sẽ không cố gắng khuyên nhủ Harry làm gì, có khi nó còn hùa theo hổng chừng. Nhưng khi người đó là thầy Snape thì lại khác. Nó không muốn sau này Harry phải hối hận khi biết được sự thật về thầy.

Vừa bước vào lớp Độc dược, Catherine liền bị Harry kéo vào chỗ ngồi phía trong cùng ở cuối lớp, vốn là chỗ ngồi quen thuộc của Harry và Ron trong suốt bốn năm qua.

Harry nghiêm nghị nói:

- Bồ ngồi ở đây, mình không cho bồ ngồi với Malfoy nữa.

Catherine không phản đối, được ngồi với các bạn của mình nó mừng còn không kịp. Hy vọng thầy Snape đừng bắt nó ngồi cạnh Malfoy một lần nữa.

Nhưng Catherine đã lo xa quá rồi, vị trí bên cạnh Malfoy bây giờ đã có người ngồi, không ai xa lạ mà chính là Pansy Parkinson.

Ngay từ đầu mọi thứ nên là như thế này.

Trước khi tiết học bắt đầu, Catherine nghe Harry nói nhỏ bên tai:

- Mình sẽ nghe theo lời bồ. Đổi lại bồ phải giúp mình học thật tốt môn Độc dược. Nếu mình có tiến bộ trong môn học này nhưng không được công nhận hoặc bị chì chiết, bồ không thể ngăn mình tỏ ra thiếu tôn trọng giáo viên.

Catherine quay sang nhìn Harry, vui vẻ đáp:

- Mình đồng ý.

Harry thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Catherine thì thở phào nhẹ nhõm.

- Xin lỗi bồ, lúc nãy mình không nên bỏ đi như vậy.

Catherine phất tay:

- Chuyện nhỏ, không sao đâu.

Như để chứng minh cho Catherine thấy thầy Snape là một giáo viên không có lương tâm, ngay khi tiết học vừa bắt đầu, nhà Gryffindor bị trừ mười điểm vì Harry không thể nói ra được chính xác công dụng của món độc dược thầy ghi trên bảng.

Đây không phải lần tiên Harry bị thầy Snape nắm đầu lên trả lời câu hỏi rồi khiến cho nhà Gryffindor mất điểm nên nó cảm thấy hết sức bình thường. Nó quay sang nhìn Catherine bằng ánh mắt như thể muốn nói: “Bồ thấy đó, thầy Snape chưa hề có ý định buông tha cho mình.”

Catherine động viên:

- Tiết sau mình sẽ giúp bồ chuẩn bị bài thật kỹ trước khi đến lớp.

Trong suốt khoảng thời gian thầy Snape giảng bài, Catherine không hề nhìn lên bảng lấy một lần, bởi vì chỉ cần ngẩng đầu lên, nó sẽ nhìn thấy mái tóc bạch kim kia. Lúc trước không để ý, hiện tại nhìn từ phía sau lưng lại thấy nổi bật đến bất ngờ.

Mỗi lần nhìn thấy Malfoy, Catherine lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra, không cách nào khống chế được.

“Mất kiểm soát” là điều tối kỵ với Catherine, cho nên ngay lập tức nó dùng lý trí mạnh mẽ trấn áp những cảm xúc bất ổn ấy xuống, chôn chặt dưới đáy lòng.

Cũng may đã đến lúc nhấc vạc lên và nấu thuốc.

Sau nửa tiếng nghe giảng về lý thuyết, phần còn lại của buổi học chính là giờ thực hành.

Một khi bắt tay vào điều chế độc dược thì Catherine liền quên hết mọi chuyện trên đời, dù là Malfoy thì cũng đừng hòng quấy nhiễu được tâm trí nó.

Catherine làm rất nhanh, món thuốc của nó đạt đến trạng thái hoàn hảo khiến thầy Snape khi nhìn vào cũng không tìm ra được điểm nào để chê bai.

Nhờ có Catherine ở bên cạnh nhắc nhở và giám sát, Harry không bỏ sót công đoạn nào, điều chế ra món thuốc đạt yêu cầu hơn cả sự kỳ vọng của bản thân.

Thế nhưng thầy Snape lại không nghĩ như vậy, thầy nói:

- Trò để lửa quá lâu. Ta đã nói như thế nào? Khi thuốc vừa sôi được năm giây thì tắt lửa và khuấy nhẹ theo chiều kim đồng hồ ba lần. Trò đã làm gì?

Harry buồn bực trả lời:

- Thưa thầy, con đã để thuốc sôi quá năm giây và chỉ khuấy hai lần.

Thầy Snape nở ra một nụ cười độc ác:

- Trả lời tốt lắm, Potter. Và vì thế món thuốc này của trò coi như vứt đi.

Catherine phản ứng rất nhanh. Thầy Snape vừa giơ đũa phép lên thì nó cũng vừa kịp lúc nhấc cái vạc của Harry giấu ra sau lưng mình.

Nó lên tiếng phản bác trước khi thầy Snape nổi nóng:

- Món thuốc đó đạt yêu cầu mà thầy. Sao thầy lại bảo là vứt đi? Con không đồng ý.

Thầy Snape nheo mắt nhìn Catherine:

- Trò có ý kiến gì về quyết định của ta sao?

Catherine thẳng thắn nêu lên quan điểm của mình:

- Đúng vậy. Thuốc của Harry rõ ràng là đạt yêu cầu. Bước cuối thực hiện khác đi so với hướng dẫn trong sách giáo khoa nhưng không vì thế mà làm thay đổi dược hiệu, ngược lại còn tăng tính ổn định, giúp người ta dễ nuốt xuống hơn và cơ thể hấp thụ nhanh hơn. Món thuốc của con làm y chang như vậy nhưng thầy đâu có bắt bẻ gì. Vậy thì tại sao thầy lại muốn tiêu hủy bài làm của Harry?

Thầy Snape nghe vậy thì nhướng mày nhìn Catherine, sau đó quay sang hỏi Harry với vẻ gần như là đã chắc chắn câu trả lời:

- Trò có biết món thuốc của trò chống chỉ định dùng trên đối tượng nào không?

Làm sau Harry biết được điều đó, nó buồn bực lắc đầu. Ngược lại, Catherine biết nó đã sai rồi. Nó vội nói:

- Là lỗi của con, không phải của Harry. Con biết con đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Con xin lỗi thầy.

Thầy Snape không hề bị thái độ hối lỗi của Catherine làm cho mềm lòng, thầy phe phẩy đũa phép, lập tức cái vạc của con nhỏ trống không. Thầy nói một cách nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm:

- Trừ nhà Gryffindor 50 điểm vì thái độ hỗn xược và tự cho là mình đúng của trò Evans. Evans, trò bị cấm túc, tối thứ Sáu, lúc bảy giờ, không được đến trễ.

Catherine rầu rĩ cúi đầu. Nó không còn lời gì để tự bào chữa. Nó đã chỉ cho Harry cách làm khác, nhưng lại không cảnh báo rằng thuốc An thần điều chế theo phương pháp này chống chỉ định dùng cho trẻ em dưới ba tháng tuổi.

Harry đứng sát bên tức đến độ suýt thì chửi bậy, nhưng Catherine đời nào để bạn mình làm thế. Nó lắc đầu ra hiệu cho Harry hãy im lặng, đừng làm cho tình hình tồi tệ thêm.

Đời nào Harry chịu nghe lời dễ dàng như vậy, nó toan cãi lại thì bị cái trừng mắt của Catherine làm cho cứng họng, hậm hực ngồi xuống.

Thầy Snape nham hiểm hỏi:

- Trò có gì không hài lòng về quyết định của ta sao, Potter?

- Không!

Harry trả lời cộc lốc, nhưng nghĩ tới lời hứa với Catherine, nó sửa lại:

- Không, thưa thầy.

Thầy Snape vẽ một số không to tướng vào ô điểm của Catherine rồi hài lòng rời đi, chuyển sang bắt bẻ Neville Longbottom.

Lũ học trò nhà Slytherin bắt đầu lớn tiếng cười nhạo mấy đứa bị thầy Snape phê bình trước lớp, dĩ nhiên trọng tâm vẫn là Harry và Catherine.

Catherine không thèm để ý tới mấy đứa to mồm đó, nó trả vạc của Harry lại chỗ cũ, nói:

- Xin lỗi bồ, là do mình sai. Đáng lẽ mình nên hướng dẫn bồ làm theo y chang sách giáo khoa.

Ron gần đó không nhịn được lên tiếng:

- Là do ổng quá khắt khe, chứ không phải do bồ.

Catherine chậm rãi giải thích:

- Phương pháp trong sách giáo khoa có thể dùng được cho mọi lứa tuổi, còn cách mình chỉ Harry không thể dùng cho trẻ em dưới ba tháng tuổi. Lần này là mình sai hoàn toàn, vì mình đã không cảnh báo bồ ấy về điều đó.

Ba đứa còn lại nghe xong không nói gì thêm nữa, vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Thế nhưng vừa rời khỏi lớp Độc dược, trên đường đi tới Đại Sảnh Đường ăn trưa, Hermione bùng nổ:

- Không thể tin được! Tại sao thầy Snape lại làm như vậy? Đành rằng lần này Catherine mắc sai lầm, nhưng thầy hoàn toàn có thể lựa chọn cách xử lý khác nhẹ nhàng hơn, đâu nhất thiết phải nặng tay cho bồ ấy ăn con 0 ngay tiết đầu tiên. Mấy bồ thấy Neville không? Cũng bị 0 điểm, chỉ vì chế ra món thuốc đạt yêu cầu hơn so với mong đợi của thầy. Mắc mớ gì thầy không cho mình giúp bồ ấy? Mình chỉ đứng kế bên nhắc nhở, chứ có làm giùm bồ ấy đâu. Càng ngày mình càng không hiểu thầy Snape nghĩ gì ở trong đầu. Tụi mình tới đây để đi học, chứ đâu phải để cho thầy hành hạ tinh thần.

Ron nhìn Hermione bằng vẻ ngạc nhiên đầy khoa trương:

- Bồ nói chuyện như thể bồ mới biết thầy Snape hồi hôm qua.

Hermione lườm Ron một cái, sau đó tiếp tục:

- Cũng may trong mấy đứa tụi mình không có đứa nào thần kinh yếu, kể cả Neville cũng mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Nếu không thì chắc chắn tụi mình sẽ phát điên vì những lời nói và hành động của thầy. Nghĩ tới thôi cũng thấy thật khủng khiếp.

Điều Hermione nói không có gì sai cả. Catherine đã chứng kiến nhiều đứa trẻ từ yêu trường mến lớp bỗng dưng lầm lì, ít nói, bị bạn bè cô lập. Dần dà chúng trở nên dễ cáu gắt, dễ bị tổn thương, có xu hướng bạo lực và hoài nghi mọi thứ, thậm chí phải đi điều trị tâm lý, chỉ vì sự ghẻ lạnh cùng cách cư xử không đúng chuẩn mực của giáo viên đứng lớp và bạn bè xung quanh.

Catherine vui vì thấy Hermione sớm nhận ra vấn đề này nghiêm trọng đến cỡ nào, thế nhưng nó không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa, bèn lên tiếng tự kiểm điểm:

- Dù cách làm của thầy Snape có hơi khắt khe, nhưng thầy đã giúp mình nhận ra sai lầm lần này có thể dẫn đến hậu quả nguy hiểm như thế nào cho mai sau. Nghĩ theo hướng tích cực, thầy Snape đang giúp mình tránh những rắc rối không đáng có trong tương lai từ cái thói tự tin thái quá của mình. Mấy bồ cũng đừng để chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng mấy bồ.

Harry không hiểu tại sao Catherine lại luôn bênh vực thầy Snape, nhưng nó không muốn làm nhỏ bạn buồn, bao nhiêu câu nói xấu thầy giáo đành phải nuốt xuống bụng. Nó nói với vẻ căm ghét không hề che giấu:

- Ráng năm nay nữa là thoát khỏi thầy Snape rồi. Đến lúc đó mình sẽ đốt pháo ăn mừng.

Ron hồ hởi:

- Đúng vậy. Cứ nghĩ đến chuyện có thể tạm biệt và không hẹn gặp lại thầy là mình thấy yêu đời hơn.

Hai thằng con trai nhìn nhau cười hí hửng.

Đúng lúc này Malfoy từ phía sau đi tới chặn đường Harry, nhếch mép cười khinh:

- Suýt chút nữa thì ăn trứng ngỗng rồi, Potter nhỉ? Để con gái bảo vệ mình, mày không thấy xấu hổ sao?

Lời châm chọc của Malfoy chọt trúng vào nỗi đau của Harry. Hình ảnh Catherine đứng chắn trước người nó lại hiện lên. Nó không đáp trả, chỉ mím môi một cách cam chịu.

Ron bước lên phía trước, hất hàm nói:

- Bọn tao bảo vệ lẫn nhau thì tại sao phải thấy xấu hổ? Mày ghen tị à? Thế thì cũng đi kiếm một đứa bạn gái đi. Nhưng tao dám cá không có đứa con gái nào giỏi hơn hai nhỏ bạn của tao đâu.

Catherine nhìn sang Hermione, thấy hai má của cô nàng ửng đỏ.

Malfoy không hề bị những lời nói của Ron làm cho nao núng, tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Harry:

- Thế nào? Tao nói đúng quá nên mày không cãi lại được chứ gì? Bắt nạt dân Muggle, để con gái bảo vệ, từ bao giờ mà mày đổ đốn vậy?

- Nói khó nghe quá rồi đấy! - Hermione nhíu mày quát lớn.

Malfoy liếc mắt nhìn sang Hermione, nhưng ngay lập tức dời đi, dừng lại ở trên người nữ sinh tóc đỏ đứng bên cạnh. Đây là con nhỏ đã hỗn láo với thầy Snape ở trong tiết Độc dược khi nãy, cũng là con nhỏ nó thấy trên toa tàu của tụi Potter, tên của nó là gì ấy nhỉ? Mới nghe ở trong lớp mà giờ ra đây nó quên mất tiêu rồi.

Malfoy quay sang hỏi đàn em của mình:

- Crabbe, con nhỏ tóc đỏ đó tên gì?

Crabbe nghe hỏi mà líu hết cả lưỡi. Đại ca ơi đại ca, sao đại ca cứ để ý tới con nhỏ đó hoài vậy? Dù không muốn nhưng nó vẫn phải trả lời:

- Catherine Evans. Đại ca, tụi mình đi ăn trưa thôi.

Malfoy quát:

- Câm mồm! Tao còn chưa xong việc.

Malfoy nhìn Catherine từ trên xuống dưới bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Từ khi nào bên cạnh Potter lại có nữ sinh mà nó không biết nhỉ? Mặc dù Crabbe và Goyle từng bảo đây là đứa vô danh tiểu tốt, nhưng theo những gì nó chứng kiến ở trong tiết Độc dược, chắc chắn không phải như vậy. Rốt cuộc thì đây là ai, mà lại xuất hiện một cách đột ngột bên cạnh bộ ba nhà Gryffindor?

Harry thấy Malfoy nhìn Catherine chằm chằm bằng ánh mắt nghiền ngẫm như thể đang âm mưu chuyện xấu, lập tức đứng chắn trước mặt bạn, quát thẳng vô mặt Malfoy:

- Ai cho phép mày nhìn bạn tao bằng ánh mắt đó? Cút ngay! Nếu không thì đừng trách.

Vừa nói Harry vừa rút đũa phép ra, mà Ron và Hermione cũng làm như vậy.

Malfoy ngăn không cho Crabbe và Goyle manh động, nhếch miệng cười:

- Muốn đánh nhau à? Đúng là lũ đần ưa bạo lực. Đừng quên tao là Huynh trưởng. Chỉ cần tao nói một tiếng là bọn mày bị cấm túc hết.

Vừa nói Malfoy vừa búng lên phù hiệu Huynh trưởng của mình với vẻ hãnh diện.

Ron cũng chỉ vào mình và Hermione, không hề sợ hãi, đáp trả:

- Bọn tao có hai Huynh trưởng, và cô McGonagall sẽ biết phải xử lý ai trước trong trường hợp này.

Bất chợt Pansy Parkinson ở đâu xông ra, đứng bên cạnh Malfoy, kênh kiệu nói:

- Bây giờ thì tụi tao cũng có hai Huynh trưởng rồi nhé.

Nói đoạn con nhỏ đó ném cho Catherine một ánh nhìn ác ý.

Catherine nhướng mày, tỏ vẻ “mày mà còn nhìn tao như vậy nữa thì tao cho mày bay dính vô tường”. Nhưng có lẽ Pansy Parkinson không giỏi khoản đoán ý tứ người khác qua ánh mắt, cho nên nó đắc ý nói:

- Bây giờ tao là người có tất cả, còn mày thì không có gì hết, Evans à.

Catherine không rõ Pansy Parkinson muốn ám chỉ điều gì, cho nên nó lựa chọn im lặng.

Chỗ này tuy vắng vẻ, nhưng cũng không ngăn được con mắt nhiều chuyện của lũ học trò. Càng lúc càng có nhiều người vây quanh hóng hớt, bàn tán chỉ trỏ, chủ yếu là học sinh bên nhà Slytherin.

Catherine bắt đầu cảm thấy bực mình. Cái tuồng này bao giờ mới diễn xong đây? Nó nhìn đồng hồ, bữa trưa đã bắt đầu được mười phút rồi. Cứ giằng co mãi ở đây thì bao giờ nó mới được ăn trưa, bụng nó đang sôi lên cồn cào đây nè.

Nó khoác lấy cánh tay của Harry mà kéo đi, vừa đi vừa nói:

- Đi thôi, mặc kệ tụi nó. Ron, Hermione, tụi mình đi ăn trưa nào.

Harry không phản đối. Hoặc là đánh nhau, hoặc là giải tán, nó không thích dài dòng.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Pansy Parkinson và năm đứa gồm hai nữ sinh và ba nam sinh bên nhà Slytherin đồng loạt dàn hàng ngang chặn đường nhóm của Harry.

Harry giơ đũa phép lên định phóng thần chú vô bọn chúng nhưng bị Catherine cản lại. Nó lắc đầu, khẽ nói:

- Để mình.

Catherine không cần rút đũa phép ra, đám học sinh cản đường đều đồng loạt bị điểm huyệt, đứng im như tượng.

Hễ đứa nào xông tới gần bốn đứa bên nhà Gryffindor thì đều bị điểm huyệt lúc nào không hay, một phút sau chúng mới cử động lại được như bình thường. Đến lúc đó thì nhóm của Harry đã đi xa rồi.

Đám học sinh bên nhà Slytherin tức đến ói máu, cơ hội tốt như vậy mà chúng lại không thể làm được gì tụi Potter.

Tức giận nhất có lẽ chính là Parkinson. Nó cứ tưởng con nhỏ Evans sẽ đau khổ, hoặc ít nhất cũng phải tỏ ra mất mát khi thấy nó thân mật với anh Draco, nhưng con nhỏ ấy lại không một chút mảy may quan tâm. Anh Draco vì nó mà trả giá nhiều như vậy, đổi lại chỉ là sự thờ ơ và xem thường.

Điều đó như một cái tát vả thẳng vô mặt Parkinson, nói cho nó biết rằng người nó xem như báu vật, trong mắt Evans lại chẳng là gì.

Parkinson cảm thấy vô cùng buồn bã. Người ta đâu có thích anh. Cũng may vẫn còn cơ hội để sửa sai. Lần này em sẽ không để cho anh đi sai đường nữa.

Malfoy không hề biết Parkinson nghĩ gì ở trong lòng, khi con nhỏ đề nghị cùng tới Đại Sảnh Đường ăn trưa nó liền từ chối thẳng thừng:

- Tôi không đi, bạn đi một mình đi.

Nói rồi Malfoy bỏ đi thẳng mà không thèm nhìn Parkinson lấy một lần.

Crabbe và Goyle lập tức đuổi theo đại ca của tụi nó, dù đói bụng nhưng vẫn không dám than thở.

Bác Malfoy đã cho tụi nó rất nhiều tiền và dặn phải luôn theo sát đại ca Malfoy mọi lúc mọi nơi, đề phòng nhóm Potter tới kiếm chuyện, đặc biệt là không để con nhỏ Evans đến gần đại ca. Nhưng nhìn mà xem, toàn là đại ca đi tìm người ta gây sự. Tụi nó đâu có cản nổi, khổ tâm hết sức. Bây giờ muốn ăn cũng không được ăn.

Đi được một đoạn Malfoy quay ra sau hỏi hai thằng đàn em:

- Potter và con nhỏ tóc đỏ đó đang quen nhau sao? Con nhỏ đó có gì đặc biệt mà đụng tới nó là thằng Potter giãy nảy lên vậy?

Lại nữa. Crabbe và Goyle suýt thì bật khóc. Đừng hỏi khó như vậy chứ đại ca.

Hai đứa đùn đẩy nhau, cuối cùng Goyle lên tiếng, giọng nhát gừng:

- Bọn em không biết. Mà chuyện tụi nó cặp bồ với nhau hay không đâu liên quan gì tới bọn mình. Đại ca quan tâm làm gì.

Crabbe hùa theo Goyle:

- Đúng vậy, con nhỏ đó không có gì đặc biệt hết, chỉ được cái học giỏi mà thôi. Đại ca đói bụng chưa? Tụi mình đi ăn trưa nha đại ca?

Malfoy không có được câu trả lời, trong lòng khó chịu, đáp:

- Không ăn. Bọn mày muốn ăn thì đi đi.

- Còn đại ca?

- Tao trở về phòng sinh hoạt chung ngủ.

Crabbe và Goyle nhìn nhau, thầm nghĩ chắc là không có vấn đề gì, vì thế lập tức co giò chạy xuống Đại Sảnh Đường. Đồ ăn ơi, bọn tao tới đây.

Mới đầu năm đầu tháng đi học mà đã gặp đủ thứ chuyện, không ai trong bốn đứa bạn vui nổi, nhất là Harry.

Những lời châm chọc của Malfoy gợi lại những ký ức nó muốn quên, khiến nó lần nữa cảm thấy ray rứt ở trong lòng.

Catherine biết Harry nghĩ gì, nhưng nó muốn để bạn tự thoát ra khỏi trạng thái dằn vặt này bằng chính bản lĩnh của mình.

Những chuyện xảy ra khi nãy đã sớm bị Catherine quẳng ra sau đầu, đang ăn thì nó nghe Hermione hỏi:

- Catherine, bồ cho mình mượn tập ghi bài môn Độc dược một chút. Mình cần tham khảo lại kiến thức về dược tính của bột sừng Bạch kỳ mã để làm bài tập thầy Snape giao khi nãy. Tập chép bài mấy năm trước mình để ở nhà hết rồi.

Ron nhìn Hermione bằng ánh mắt không thể tin nổi:

- Tụi mình vừa mới ra khỏi lớp Độc dược mà Hermione, bồ đâu nhất thiết phải lập tức ôn bài như vậy?

Hermione liếc Ron, giọng lên lớp:

- Bởi vì vừa mới học xong nên ôn bài càng dễ thuộc đó. Vả lại mình đã ăn xong rồi, tranh thủ học được phút nào hay phút đó. Buổi tối mình còn nhiều việc phải làm lắm.

Ron nhún vai, tỏ vẻ nó không hiểu, sau đó lại cắm đầu ăn.

Catherine lục cặp một hồi rồi đáp:

- Chắc mình để quên tập ở trong lớp Độc dược rồi. Bồ thắc mắc vấn đề nào về dược tính của bột sừng Bạch kỳ mã? Biết đâu mình có thể giải đáp được.

Sau khi thảo luận với Hermione về bột sừng Bạch kỳ mã và lý do phải dùng nó trong món thuốc ngày hôm nay, Catherine ăn nốt đĩa thức ăn của mình rồi chia tay các bạn để chạy xuống lớp Độc dược kiếm quyển tập của mình. Tất cả kiến thức về Độc dược suốt bốn năm dài đi học đều nằm ở trong đó, làm ơn đừng có ai thó mất tập của nó nha.

Trời xui đất khiến như thế nào mà vừa mở cửa lớp ra Catherine liền nhìn thấy Malfoy đang cầm quyển tập dày cui của mình trên tay đọc một cách rất chăm chú. Nó khựng lại, tự hỏi sao Malfoy ở đây vào giờ này? Nó nên làm gì để lấy lại tập của mình đây?

Suy nghĩ vài giây, Catherine quyết định động thủ chứ không động khẩu. Càng nói nhiều càng phiền phức. Nó rút đũa phép ra, dùng thần chú đoạt lấy quyển vở trên tay Malfoy, sau đó ôm cặp chạy biến.

Malfoy ngơ ngác nhìn nữ sinh đến nhanh mà cũng đi nhanh như một cơn gió, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó chỉ biết được một điều, đứa con gái này không hề tầm thường như những gì Crabbe và Goyle nói. Quyển vở vừa bị đoạt đi, nét chữ trên đó rất đẹp, trình bày cẩn thận, tỉ mỉ, ghi chú rõ ràng, rất hợp ý nó.

Lời dặn dò của ba trước khi lên xe lửa vang lên trong tâm trí của Malfoy: “Lũ Máu Bùn chính là thứ dơ bẩn nhất trên đời này! Đừng để vẻ bề ngoài của chúng đánh lừa con. Con phải giẫm đạp lên chúng, đè bẹp chúng dưới chân!”

Malfoy nhắm mắt lại để xua tan lời nói của ba ra khỏi đầu. Nó đứng giữa lớp Độc dược suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng quyết định rời đi mà không chờ thầy Snape trở về.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.