Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám

Tiểu thuyết gốc · 6341 chữ

Hết giờ nghỉ trưa, Harry và Ron chia tay Hermione để đến lớp Tiên tri. Ron nói một cách chán chường:

- Thật sai lầm khi đăng ký môn này. Cũng may chỉ phải học nốt năm nay nữa mà thôi.

Harry gật đầu thật mạnh để bày tỏ sự đồng tình của nó với Ron. Chỉ cần nghĩ đến việc sang năm không phải học môn này nữa, Harry cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh để trèo lên cái thang bằng bạc dẫn tới lớp Tiên tri.

Năm phút sau Catherine có mặt, nhanh nhẹn chui vào góc lớp như mọi khi.

Chủ đề của học kỳ này là Giải Sấm Mộng. Catherine là đứa duy nhất trong lớp bị lẻ ra do đến muộn nên nó “hân hạnh” được cô Trelawney chiếu cố.

Thật đúng là một cơn ác mộng.

Cô Trelawney cứ liên tục gặng hỏi Catherine về các giấc chiêm bao trong thời gian gần đây, nó không thể không bịa đại. Thế nhưng cô Trelawney lại không hài lòng về những giấc mơ đơn giản do nó chế ra, theo như lời cô nói thì chúng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô Trelawney tỏ rõ quyết tâm sẽ không buông tha Catherine cho đến khi nó kể ra được một giấc mơ khiến cô thấy thú vị. Vì muốn được yên thân, Catherine quyết định nửa thật nửa giả kể cho cô giáo nghe một trong những giấc mơ kỳ lạ của nó, về người phụ nữ bị mất mắt phải chìm dưới biển sâu.

Cô Trelawney nghe rất chăm chú, hai mắt nhắm hờ, đầu lắc lư. Một lúc lâu sau cô thốt ra lời phán bằng giọng mơ màng như mọi khi:

- Con đường mà con đang đi phủ đầy chông gai, nếu không cẩn thận sẽ đánh mất chính mình, thậm chí là mất mạng.

Phải nhịn lắm Catherine mới không bật ra tiếng cười. Tưởng cái gì cao siêu, nói như cô Trelawney thì nó cũng nói được.

Từ lúc đó đến cuối giờ, điều cô Trelawney lặp lại nhiều nhất là dự đoán về cái chết của Catherine. Nó ngồi im chịu đựng cho đến khi chuông reo, cố ngăn cơn buồn ngủ trào ra khỏi khoé mắt.

Ấy vậy mà khi bước vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả tạo của mụ Umbridge, Catherine phải công nhận rằng cô Trelawney coi vậy mà còn dễ thương chán.

Chờ cho tất cả học sinh đều đã ổn định chỗ ngồi, mụ Umbridge mỉm cười nói:

- Chào các em.

Tụi học trò đứa đáp đứa không:

- Chào cô.

Nụ cười không hề phai nhạt đi chút nào trên gương mặt của mụ Umbridge, mụ nói:

- Lễ phép cơ bản luôn rất quan trọng. Khi tôi nói “chào các em” thì các em phải đáp lại “chúng em kính chào cô Umbridge ạ”. Nào, làm lại lần nữa nhé. Chào các em.

Cả lớp đồng thanh:

- Chúng em kính chào cô Umbridge ạ.

Cả lớp, trừ Catherine.

Mụ Umbridge gật đầu hài lòng, mụ mỉm cười, tiếp tục bằng cái giọng the thé đặc trưng:

- Lễ phép đâu có khó, phải không nào? Bây giờ các em hãy cất đũa phép vào cặp và lấy sách vở ra.

Cả lớp xôn xao nhìn nhau. Đó giờ tụi nó có học tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào mà phải cất đũa phép vào cặp đâu. Đũa phép là thứ tụi nó luôn mang theo bên người, nhét trong túi áo chùng nếu không xài đến. Cất vào cặp ư? Không đời nào! Như vậy sẽ rất phiền phức nếu cần xài gấp.

Catherine là đứa lĩnh hội được một cách sâu sắc việc cất đũa phép vào cặp có thể nguy hiểm đến cỡ nào. Năm ngoái nó đã giao đấu với Barty Crouch con bằng tay không, chỉ vì lỡ cất đũa phép vào cặp để rèn luyện sử dụng pháp thuật không đũa phép.

Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng lũ học trò vẫn làm theo lời của mụ Umbridge, nhét đũa phép vào cặp rồi lấy sách vở để trên bàn.

Mụ Umbridge rút ra cây đũa phép ngắn cũn cỡn của mụ, gõ nhẹ lên tấm bảng, lập tức có dòng chữ hiện lên ngay ngắn rõ ràng:

“Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám - Quay về với những khái niệm cơ bản.”

Mụ Umbridge mỉm cười ngọt ngào, nói với cả lớp:

- Những năm qua, việc liên tục thay đổi giáo viên trong môn học này đã gây ra nhiều tranh cãi. Mỗi năm học mỗi kiểu, ai thích dạy gì thì dạy, dẫn tới việc các em không được tiếp thu kiến thức một cách liền mạch từ cơ bản tới nâng cao. Nhằm tránh cho tình trạng này tái diễn, cô có mặt ở đây để giúp các em lấy lại căn bản, đồng hành cùng các em vượt qua Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng sắp tới. Tất cả các em sẽ có một năm học vui vẻ và đạt kết quả tốt nhất trong kỳ thi.

Vài đứa học trò gật đầu tán thành với mụ Umbridge, ánh mắt trông chờ, trong khi đa số những đứa còn lại thì xì xầm bàn tán với nhau về những lời hứa hẹn mà mụ ta vừa nói.

- E hèm. - Mụ Umbridge hắng giọng. - Trong khi cô nói chuyện, mong rằng các em hãy chú ý lắng nghe. Đây là quyền lợi và cũng là nghĩa vụ của các em khi bước vào lớp học của cô.

Cả lớp lập tức im lặng.

Mụ Umbridge hài lòng mỉm cười, lại gõ thêm một cái lên bảng, mấy dòng chữ nữa hiện ra:

"Mục đích khóa học:

- Nắm rõ những nguyên tắc cơ bản của Pháp thuật Phòng thủ.

- Học nhận biết những tình huống mà theo đó, Pháp thuật Phòng thủ có thể được sử dụng một cách hợp pháp.

- Xác định được loại Pháp thuật Phòng thủ cần sử dụng trong từng hoàn cảnh cụ thể."

Mụ Umbridge nhìn xuống đám học trò, nở ra nụ cười dịu dàng:

- Các em hãy chép nội dung trên bảng vào vở và học thuộc lòng. Các em đã có cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ của Wilbert Slinkhard chưa?

Tiếng “dạ có” vang lên nhưng điều ấy không khiến mụ Umbridge hài lòng, mụ lập tức chỉnh đốn:

- Khi cô đặt ra một câu hỏi thì cô muốn cả lớp phải trả lời "dạ có, thưa cô Umbridge" hoặc "dạ không, thưa cô Umbridge". Thế các em đã có đủ sách chưa?

Cả lớp đáp bằng giọng nhừa nhựa:

- Dạ có, thưa cô Umbridge.

Nghe như học sinh mẫu giáo mới đi học ngày đầu tiên.

Mụ Umbridge gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, mụ nói:

- Sau khi chép xong mục đích khoá học, các em hãy đọc thuộc lòng chương một: Những khái niệm cơ bản dành cho người mới bắt đầu. Không thảo luận hay nói chuyện riêng. Các em đã hiểu chưa?

- Dạ hiểu, thưa cô Umbridge. - Cả lớp lại ngân nga.

Mụ Umbridge nở ra nụ cười rất mực hài lòng, đi đến bàn giáo viên và nghiêm trang ngồi xuống, quan sát tất cả động tĩnh của lũ học trò.

Catherine không hề chép bài, và cũng không có ý định đọc bất cứ dòng nào trong quyển sách thổ tả đó.

Nó không phải là đứa duy nhất như vậy.

Quyển sách của Hermione vẫn chưa được mở ra. Con nhỏ ngồi im lặng nhìn mụ Umbridge, cánh tay phải giơ cao, nhưng mụ ta lựa chọn phớt lờ. Ánh mắt mụ hướng sang chỗ khác, môi mím chặt lại.

Catherine không hề cảm thấy bất ngờ. Tối qua Hermione đã chuẩn bị rất kỹ, hẳn là cô nàng có rất nhiều điều muốn tranh luận với mụ Umbridge.

Ở trong lớp này, ngoại trừ Hermione ra, có mấy ai nhận ra vấn đề của những dòng chữ trên bảng và dám đứng lên nói ra suy nghĩ của mình?

Catherine nhìn sang bạn mình. Harry không đọc sách, cả Ron cũng vậy. Hai thằng đang ngồi nhìn Hermione bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Làm sao mà nuốt nổi mớ lý thuyết sáo rỗng này vào đầu được cơ chứ.

Catherine lại nhìn khắp lớp học.

Dean Thomas ngồi ở bàn trên chống cằm nhìn chăm chú vào trang sách, nhưng ánh mắt thực ra lại dán lên con kiến đang bò gấp gáp hòng thoát khỏi mấy ngón tay của anh chàng.

Neville Longbottom thậm chí còn chưa mở đến chương một mà đang dán mắt vào cái mục lục, như thể bị thôi miên.

Parvati và Lavender sau khi cố nuốt hai trang thì bỏ cuộc và chuyển sang nhìn Hermione.

Một số đứa khác thấy vậy cũng bắt đầu thôi giả vờ tập trung đọc sách nữa, quay xuống cuối lớp nhìn Hermione - người đang cố gắng trong vô vọng để có được sự chú ý của mụ Umbridge.

Tiếng bàn tán nổi lên. Đây là lần đầu tiên cô nàng biết tuốt không nghe theo yêu cầu của giáo viên, cũng không hề hăm hở đọc sách nhằm tiếp thu kiến thức.

Khi hơn nửa lớp không tiếp tục đọc sách mà ngồi nhìn Hermione vẫn đang giơ tay xin được phát biểu nhưng không hề được gọi tên, mụ Umbridge đành thôi giả vờ không thấy cánh tay giơ cao của con nhỏ nữa.

Mụ hỏi bằng giọng trìu mến giả tạo:

- Em có gì thắc mắc về chương một sao, em yêu quý?

Hermione trả lời bằng giọng rõ to:

- Em không thắc mắc về chương một, em thắc mắc về mục đích khoá học.

Mụ Umbridge nhướng cao cặp chân mày, mụ hỏi:

- Tên của em là…?

- Hermione Granger, thưa cô.

Mụ Umbridge mỉm cười, chậm rãi nói:

- Nếu em Granger chịu khó đọc kỹ mục đích khoá học thì hẳn em phải hiểu chứ? Nó đã được trình bày rõ ràng, mạch lạc ở trên bảng.

Hermione không hề kiêng dè hay né tránh mà hỏi thẳng:

- Em thắc mắc tại sao mục đích khoá học không hề nhắc đến việc thực hành sử dụng bùa chú phòng vệ? Chẳng phải đây là điều cốt lõi của môn học này hay sao?

Lúc này tiếng bàn tán nổi lên rõ hơn. Nhiều đứa đọc kỹ lại ba nội dung trong mục đích khoá học rồi khẽ cau mày, gật đầu tán thành với câu hỏi của Hermione.

Sao tụi nó không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ? Tụi nó đã tự tay viết chúng vào tập cơ mà.

Dễ hiểu thôi, đám học trò đã bị mụ Umbridge làm cho mệt mỏi và rối trí với mớ quy tắc của mụ ta.

Việc liên tục bị yêu cầu làm theo mệnh lệnh đã khiến mấy đứa nhỏ không có thời gian để suy nghĩ và nhận ra sự bất thường ở trong mục đích khoá học viết trên bảng. Và khi chúng an phận đọc quyển sách buồn ngủ kia, dần dần chúng sẽ lười phản kháng và nghĩ rằng: “Thôi kệ, sao cũng được.”.

Tuy nhiên, không phải đứa học trò nào cũng dễ dàng nghe theo mọi yêu cầu của giáo viên. Trong lớp học luôn tồn tại một số đứa đầu óc nhanh nhạy, có chính kiến, dám nói lên suy nghĩ của mình, ví dụ như Hermione. Nếu những đứa này chịu lên tiếng, chiêu trò của mụ Umbridge sẽ khó mà thành công như mụ mong đợi.

Mụ Umbridge nở ra một nụ cười méo mó, lớn giọng át đi tiếng bàn tán trong lớp:

- Trật tự! Khi cô còn đang đứng ở đây thì không ai được phép mở miệng nói chuyện, trừ phi cô cho phép.

Chờ cả lớp im lặng trở lại, mụ Umbridge nhìn Hermione bằng ánh mắt yêu thương đầy giả tạo, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi:

- Cô nghĩ lớp học của cô rất an toàn và cô không tìm thấy được bất kỳ lý do gì để học sinh trong lớp của cô phải sử dụng đến bùa chú phòng vệ cả, em Granger à.

Trước câu trả lời ấy của mụ Umbridge, nhiều đứa học trò đã không giấu nổi ánh mắt kinh ngạc. Trong lớp học thì lúc nào mà chẳng an toàn, nhưng tụi nó có đi học cả đời được đâu.

Ron bật thốt lên, giọng mỉa mai thấy rõ:

- Vậy tụi em học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bằng cách không dùng pháp thuật sao? Nghe thật mới mẻ, thưa cô.

Đâu đó trong lớp vang lên tiếng cười khẽ.

Mụ Umbridge nhìn sang Ron, khoé môi cong lên thành một nụ cười mỉm, mụ hỏi:

- Em là…?

Ron đáp cụt ngủn:

- Weasley.

Nụ cười của mụ Umbridge không vì câu trả lời cộc lốc của Ron mà suy suyển, mụ nói một cách nhẹ nhàng nhưng hàm ý răn đe rõ rệt:

- Trong lớp của cô, muốn phát biểu phải giơ tay xin phép, và khi cô đồng ý thì các em mới được mở miệng. Tôn trọng giáo viên là quy tắc ứng xử cơ bản. Cô nói như vậy em nghe có hiểu không, em Weasley?

Ron siết chặt cây viết lông ngỗng trong tay, đáp:

- Dạ hiểu, thưa cô.

Mụ Umbridge nở ra một nụ cười hài lòng.

Catherine thấy cánh tay của Hermione lần nữa giơ cao, lần này Harry ngồi kế nó cũng giơ tay.

Mụ Umbridge phớt lờ Harry, mụ nhìn sang Hermione và hỏi:

- Em còn gì thắc mắc sao, em yêu quý?

Hermione nói:

- Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám được lập ra để nghiên cứu và giảng dạy kiến thức về cách nhận biết cũng như chống lại pháp thuật hắc ám, đồng thời thực hành sử dụng bùa chú phòng vệ trong những trường hợp cụ thể, với các đối tượng hắc ám hoặc sinh vật hắc ám khác nhau.

Rõ ràng điều này không hề hiện hữu trong mục đích khoá học mà cô viết trên bảng. Cô cho em hỏi, lý do vì sao Bộ Pháp thuật quyết định đi ngược lại với mục tiêu đề ra ban đầu của môn học này?

Mụ Umbridge nhíu chặt cặp chân mày, cất cao giọng:

- Em Granger, em có phải chuyên viên giáo dục đã được Bộ Pháp thuật đào tạo và cấp bằng hay không?

Hermione bị hỏi bất ngờ như vậy liền tỏ ra bối rối:

- Dạ không, thưa cô. Nhưng mà...

Mụ Umbridge ngắt lời:

- Vậy thì em không có quyền lên tiếng. Nội dung dạy học đã được soạn thảo, đánh giá và thông qua bởi những chuyên viên có kinh nghiệm, trình độ học vấn cao hơn bất kỳ em học sinh nào trong lớp này. Chúng ta sẽ học tập môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một cách an toàn và lành mạnh.

Harry nói lớn mà không thèm giơ tay xin phát biểu:

- Nếu chẳng may bị tấn công mà không biết cách để tự vệ thì sẽ ra sao?

Mụ Umbridge rít lên qua kẽ răng:

- Giơ tay xin phát biểu, Potter!

Harry vung cánh tay nó lên như vung một nắm đấm, khiến cho gương mặt của mụ Umbridge trở nên méo mó, dù chỉ trong thoáng chốc.

Lần này đến lượt Dean Thomas giơ tay.

Mụ Umbridge phớt lờ Harry, quay sang Dean:

- Em là…?

Dean đáp:

- Dean Thomas, thưa cô.

Mụ Umbridge nhẹ nhàng nói:

- Mời em Thomas phát biểu.

Dean nói nhanh như thể sợ mụ Umbridge sẽ chặn họng nó:

- Em nghĩ Harry nói đúng, thưa cô. Sẽ thật nguy hiểm nếu như bị tấn công mà không biết sử dụng bùa chú tự bảo vệ mình. Tụi em đến đây để được học về cách tự vệ, chứ đâu phải để đọc thuộc lòng lý thuyết trong sách giáo khoa.

Mụ Umbridge kéo căng hai khoé miệng ra thành một nụ cười duyên dáng đến phát khiếp, mụ nói:

- Em mong muốn bị ai đó tấn công trong lớp sao, em Thomas yêu dấu?

Dean cố giải thích ý nó:

- Không, thưa cô. Nhưng mà...

Mụ Umbridge lại cắt ngang, không cho nó trình bày thêm gì nữa, mụ nói:

- Vậy thì tại sao phải học sử dụng bùa chú phòng vệ trong khi chúng ta đang được an toàn? Hả em yêu quý?

Không để cho ai kịp giơ tay, mụ lại nói tiếp:

- Rõ ràng cách dạy môn này tồn đọng nhiều vấn đề. Ông Hiệu trưởng đã quá dễ dãi trong việc tuyển chọn giáo viên. Không một pháp sư nào đảm bảo yêu cầu mà Bộ đặt ra, đó là chưa kể đến...

Mụ ta nói đến đây thì ánh mắt loé lên một tia khinh miệt, mụ cười thô lỗ:

- ... bọn lai căng cực kỳ nguy hiểm.

Catherine mím chặt môi, siết chặt hai bàn tay thành hai nắm đấm để ngăn bản thân manh động. Nhưng ở bên cạnh nó, Harry đã đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng:

- Cô là giáo viên thì nên ăn nói cho cẩn thận, đừng tùy tiện xúc phạm người khác.

Ngồi phía trước Catherine, Dean Thomas cũng làm y chang như vậy, thậm chí còn xô ngã bình mực trên bàn, làm mực đổ văng tứ tung, khiến Seamus và Neville ngồi hai bên kêu ré lên.

Dean nói lớn:

- Nếu cô muốn ám chỉ đến thầy Lupin thì em xin thưa, đó là giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất từ trước đến nay.

Sự phản ứng mạnh mẽ của hai thằng con trai khiến cho mụ Umbridge có chút bất ngờ. Mụ thu lại nụ cười, gằn giọng:

- Giơ tay xin phép, em Potter, em Thomas! Hai em đang cư xử vô lễ với giáo viên và điều này sẽ khiến nhà Gryffindor mất điểm nếu hai em tiếp tục tái phạm.

Catherine kéo Harry ngồi xuống. Dùng ánh mắt ra hiệu cho bạn hãy bình tĩnh.

Dean Thomas bực mình rút đũa phép từ trong cặp ra và dùng bùa chú tẩy rửa vết mực trước mặt mụ Umbridge, khiến gương mặt mụ nhăn lại thành cái nùi giẻ.

Hít thở sâu mấy hơi, mụ tiếp tục:

- Việc dễ dãi trong tuyển chọn giáo viên và không tuân thủ theo chương trình dạy học mà Bộ đưa ra đã khiến các em bị hù doạ, lâm vào sợ hãi và luôn nghĩ sẽ bị tấn công. Nhưng cô cam đoan hiện tại đang là thời buổi hoà bình và tất cả các em đều được an toàn. Bộ Pháp thuật biết điều gì là tốt nhất cho các em trong lúc này. Chỉ cần làm theo những gì cô hướng dẫn, tất cả các em sẽ đạt được kết quả tốt nhất trong Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng.

Một cánh tay giơ lên, là Parvati.

Mụ Umbridge lại nở nụ cười trìu mến mà nhìn Parvati, mụ hỏi:

- Em là…?

- Parvati Patil, thưa cô. Em muốn hỏi là trong Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng, môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có phần thi thực hành không ạ? Nếu có thì làm sao để đảm bảo là tụi em có thể thông qua được?

Mụ Umbridge đáp bằng giọng hiển nhiên:

- Miễn là các em học tốt lý thuyết thì khi thi thực hành sẽ không có vấn đề gì.

Parvati ngờ vực:

- Nói vậy là tụi em sẽ không được thực hành cho đến lúc bước vào phòng thi? Làm sao mà tụi em có thể?

Mụ Umbridge nhấn mạnh:

- Miễn là em chịu học kỹ lý thuyết, em Patil à.

Parvati thẳng thắn bày tỏ:

- Em không nghĩ là em có thể làm được. Điều này thật không công bằng. Đâu phải ai cũng có năng lực pháp thuật ngang nhau.

Nụ cười vẫn duy trì trên môi của mụ Umbridge, mụ nói với vẻ chắc chắn, không cho phép nghi ngờ:

- Em sẽ làm được, miễn là em tin cô.

Parvati buồn bực ngồi xuống. Rõ ràng câu trả lời của mụ Umbridge không làm cho con nhỏ hài lòng. Cô giáo mới là người không đáng tin nhất trong cái lớp này.

Catherine giơ tay. Mụ Umbridge nhìn nó bằng ánh mắt như thể đang tự hỏi có nên cho nó cơ hội phát biểu, cuối cùng mụ mỉm cười, cất giọng dịu dàng:

- Em Evans, em có điều gì muốn hỏi?

Catherine không ngạc nhiên khi thấy mụ Umbridge biết nó. Hẳn là mụ đã điều tra về nó. Nếu hai tháng hè mà nó ở Anh, dám mụ cũng phái giám ngục tới xử lý nó như đã làm với Harry.

Đâu phải chỉ một mình mụ Umbridge biết cười. Catherine cũng mỉm cười với mụ, giọng nhẹ nhàng như gió thổi bên tai:

- Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng rất quan trọng với em, cho nên em không muốn có bất kỳ sơ suất gì. Cô đã nói với Parvati rằng hãy tin tưởng ở cô, vậy nên em muốn biết…

Nói đến đây đột nhiên Catherine dừng lại, giọng điệu trở nên đanh thép:

- Căn cứ vào đâu mà cô chắc chắn rằng học kỹ lý thuyết thì sẽ thực hành thành công ngay trong lần đầu tiên? Mong cô đưa ra bằng chứng thuyết phục để em có thể tin cô.

Nhất thời mụ Umbridge không biết nên trả lời như thế nào. Không muốn kéo dài sự im lặng của mình quá lâu, cuối cùng mụ lên tiếng, giọng nghiêm nghị chứ không còn ngọt ngào như lúc nãy nữa:

- Tại sao cô phải chứng minh điều hiển nhiên đó? Việc của các em là nghe theo lời cô, chỉ cần làm như vậy, tất cả các em sẽ thi đậu.

Catherine lại giơ tay lên rồi phát biểu trước khi được cho phép:

- Đó chưa bao giờ là điều hiển nhiên như cô nói, bởi vì nó không rõ ràng, còn nhiều nghi vấn và có thể bị phủ định bất cứ lúc nào.

Mụ Umbridge quát lên the thé:

- Tôi chưa đồng ý cho em nói.

Catherine từ tốn đáp lại:

- Chẳng phải cô đã nhấn mạnh cô có mặt ở trường Hogwarts là vì học sinh chúng em sao? Tại sao lại không cho em phát biểu? Không nghe chúng em nói thì cô vì chúng em như thế nào?

Mụ Umbridge mím chặt môi.

Catherine mỉm cười, sau đó tiếp tục:

- Trong tiết Bùa chú và Biến hình, một câu thần chú có thể tiêu tốn của tụi em hàng giờ, thậm chí là hàng tuần để luyện tập mới may ra thành thạo. Vậy tại sao cô lại dám khẳng định môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không thực hành trên lớp mà vẫn đảm bảo thi đậu thực hành, chỉ trong lần thử đầu tiên?

Mụ Umbridge đứng sượng trân giữa lớp, không biết đáp lại như thế nào.

Catherine mỉm cười nhìn mụ, ánh mắt như thể đang rất chờ mong câu trả lời của mụ.

Độ khoảng một phút sau mụ mới lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng, ưỡn cao ngực, cố làm ra vẻ tự tin mà nói:

- Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khác những môn học khác. Sự khác biệt này sẽ được thể hiện thông qua chương trình giảng dạy mới mà Bộ biên soạn. Các em chưa học xong cuốn sách này, làm sao biết được các em không thể thực hành tốt như cô đã khẳng định? Chỉ cần làm theo mọi hướng dẫn của cô, chắc chắn các em sẽ thành công. Ngược lại, các em sẽ thi trượt.

Mụ Umbridge nhấn mạnh câu cuối, sau đó mỉm cười với lũ học trò.

Hermione giơ tay lên xin được phát biểu.

Mụ Umbridge làm như không thấy, mặc cho cánh tay của con nhỏ vẫn giơ cao.

Catherine thì không giống như Hermione, nó mặc kệ được cho phép hay không, cứ thế ngồi đó mà phát biểu:

- Lúc nãy cô có nhắc đến việc thế giới này hoà bình và chúng em được an toàn. Cô có thể đảm bảo được tụi em sẽ mãi an toàn? Nếu chẳng may gặp phải tình huống xấu, liệu tụi em có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân, nhất là trong các cuộc đấu tay đôi, khi mà tụi em chỉ được phép sử dụng pháp thuật đúng một lần duy nhất vào kỳ thi?

Mụ Umbridge kéo căng khoé môi thành một nụ cười xảo trá, được nguỵ trang khéo léo dưới ánh mắt đong đầy vẻ thương xót:

- Mặc dù không muốn nhưng cô buộc phải trừ nhà Gryffindor hai mươi điểm. Bởi vì em Evans đã nhiều lần phát biểu mà không xin phép cô. Từ giờ đến cuối tiết học, cô không có bổn phận phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em Evans.

Nói đến đây mụ dùng ánh mắt trìu mến nhìn lũ học trò, bày ra vẻ mặt yêu thương, nói:

- Đây là một lớp học công bằng và văn minh. Cô luôn có phần thưởng xứng đáng cho những em học trò ngoan ngoãn và biết vâng lời.

Catherine tiếp tục cất giọng chất vấn:

- Thưa cô, công bằng và văn minh ở đâu khi học sinh không được phép nói lên suy nghĩ của mình?

Mụ Umbridge gằn giọng:

- Im lặng! Tôi chưa cho phép em nói.

Catherine vẫn không dừng lại, thái độ cứng rắn hỏi:

- Cô sợ cái gì mà không cho phép em nói? Chuyện này liên quan đến thi cử cuối năm, ảnh hưởng tới tương lai của em, chẳng lẽ em không được phép hỏi cho ra nhẽ?

Mụ Umbridge rít lên qua kẽ răng:

- Cấm túc! Và trừ nhà Gryffindor thêm hai mươi điểm, vì thái độ hỗn láo với giáo viên của trò, trò Evans à.

Đạt được mục đích, Catherine thản nhiên mỉm cười với mụ Umbridge, nói:

- Nếu đó là tất cả những gì cô có thể làm để buộc em phải im lặng.

Catherine vừa dứt lời thì Harry đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:

- Voldemort đã hồi sinh, và thay vì hướng dẫn học sinh của mình cách chống lại hắn cùng đám Tử thần Thực tử, cô lại cấm chúng em sử dụng pháp thuật. Thật nực cười.

Cả lớp kêu ré lên khi nghe thấy Harry thốt ra cái tên đó. Mặt mụ Umbridge nhăn nhúm lại như tờ giấy nháp bị vò nát.

Mụ nói bằng giọng lạnh tanh:

- Nhà Gryffindor bị trừ hai mươi điểm.

Harry không phục hỏi:

- Lý do trừ điểm là gì?

Mụ Umbridge lúc này đã dở bỏ hoàn toàn khuôn mặt tươi cười, mụ đanh giọng:

- Vì trò đã nói dối, trò Potter à. Tất cả những lời nói trò thốt ra đều là dối trá.

Harry tức đến run người. Mặc cho Catherine ngăn cản, nó gân cổ quát thẳng vào mặt mụ Umbridge:

- Voldemort đã thực sự trở lại! Hắn ta mạnh mẽ hơn xưa, nguy hiểm hơn và vẫn còn rất nhiều tôi tớ thần phục dưới chân hắn. Em và Catherine đã chiến đấu với hắn. Catherine đã hạ gục được Barty Crouch Jr, bắt được cả Peter Pettigrew mang trở về trường Hogwarts. Tại sao mọi người lại không tin chuyện đó? Bằng chứng Crouch con còn sống rành rành trước mắt thế kia cơ mà, tất cả các bạn ngồi ở đây đều đã nhìn thấy còn gì.

Một sự im lặng bao trùm lên lớp học, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Harry.

Mụ Umbridge hít sâu một hơi, nói với vẻ không đành lòng:

- Rất tiếc là trò cũng bị cấm túc, trò Potter à. Năm giờ chiều mai, trò Potter và trò Evans hãy đến văn phòng của tôi, không được tới trễ.

Catherine nắm chặt tay của Harry để ngăn thằng bạn nhảy ra khỏi bàn học và lao lên ăn thua đủ với mụ Umbridge.

Ở trên bục giảng, mụ ta chấm dứt cuộc tranh luận bằng một tràng dài:

- Cô nhấn mạnh, tất cả những gì trò Potter nói đều là dối trá, là bịa đặt vô căn cứ. Các em còn nhỏ nên nhẹ dạ cả tin, điều này cô có thể hiểu được. Cô không trách các em nếu các em đã từng tin tưởng vào những lời bịa đặt ấy. Việc các em cần làm bây giờ là gạt bỏ những thông tin sai lệch ra khỏi đầu và tiếp nhận sự thật từ người đáng tin cậy, chính là cô.

Với tư cách là Thứ trưởng Bộ Pháp thuật, cô cam đoan chỉ cần các em nghe theo mọi sự hướng dẫn của cô, các em sẽ có được tương lai tươi sáng. Nếu các em còn điều gì băn khoăn trăn trở, hay chỉ đơn giản là muốn nhận lời khuyên của cô về chuyện này, hãy đến tìm cô sau giờ học, văn phòng của cô luôn mở rộng cửa chào đón các em. Nếu các em đặt niềm tin nơi cô, sẽ không có em học sinh nào bị bỏ lại phía sau.

Harry muốn nói gì đó nhưng Catherine cản lại. Bao nhiêu đó là đủ cho ngày hôm nay rồi.

Mụ Umbridge lấy lại nụ cười trên môi, mụ nói:

- Trở lại với bài học nhé. Các em hãy tiếp tục đọc chương một, không thảo luận, không nói chuyện riêng.

Nhìn đám học trò ở phía dưới đều tập trung đọc sách giáo khoa, mụ Umbridge mỉm cười với vẻ hài lòng xen lẫn đắc ý.

Mụ đi về phía bàn giáo viên, kéo ghế ra định ngồi nhưng khi mụ vừa đặt mông xuống thì cái ghế bị kéo ra sau hơn cả thước khiến mụ mất đà mà ngã chổng vó.

Tụi học sinh ngồi ở dưới phải lấy tay bịt miệng để ngăn không cho tiếng cười phát ra.

Mụ ta phải mất một lúc mới đứng dậy được, bởi vì đâu có ai thèm chạy tới đỡ mụ. Mụ đưa mắt nhìn quanh lớp, cố nén cơn giận, mỉm cười méo mó:

- Các em hãy đặt hai tay lên bàn, và đừng cử động, dù chỉ là một chút.

Đương nhiên là tụi học trò hiểu mụ muốn làm gì. Nhưng tụi nó không sợ, đứa nào cũng cất đũa phép vô cặp hết rồi.

Mụ Umbridge đi vòng quanh lớp học, kiểm tra từng đứa nhưng không phát hiện ra bất kỳ đứa nào lén giấu đũa phép trong hộc bàn hay trong túi áo. Mụ nghi hoặc quay trở lại bàn giáo viên, yêu cầu tất cả học sinh phải luôn để hai tay trên bàn trong lúc đọc sách.

Mụ ta muốn kéo ghế lại gần bàn giáo viên để ngồi xuống, nhưng mụ không tài nào làm cái ghế nhúc nhích được, dù đã rút đũa phép ra và đọc một mớ thần chú mà mụ nghĩ là hiệu quả.

Sau một hồi vật vã nhưng cái ghế vẫn trơ trơ, mụ Umbridge đành bỏ cuộc, ngồi đại xuống, mụ đã mỏi chân quá rồi. Bất thình lình cái ghế chuyển động, nhào tới bàn giáo viên và khoá mụ ta kẹt cứng giữa bàn và ghế.

Lớp học im phăng phắc. Lũ học trò len lén ngẩng đầu lên nhìn mụ Umbridge, đứa nào cũng ngạc nhiên, nhưng không có một ai hỏi han quan tâm mụ. Thấy ánh mắt giận dữ không hề che giấu của cô giáo, tụi nó lại cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu các khái niệm cơ bản.

Mụ Umbridge tức muốn nổ đom đóm mắt, đến độ ruột gan lộn tùng phèo, mặt đỏ như quả gấc. Mụ chỉ muốn chửi ầm lên nhưng mụ cố gắng kìm chế, không thể phá hỏng hình tượng cô giáo dịu dàng hiền hậu mà mụ đã dày công đắp nặn từ hôm qua tới giờ.

Mụ giương mắt quan sát từng đứa học sinh nhưng chẳng có ai đang cầm đũa phép trên tay, đứa nào đứa nấy đều đặt hai tay trên bàn, đọc sách rất chăm chú. Mụ nghĩ có lẽ đó là một loại đũa phép tàng hình. Từng gương mặt một đều rất bình thản, không có đứa nào lộ ra vẻ lo âu, chán ghét hay hả hê.

Được lắm, đúng là lũ ranh con khó ưa.

Lúc này mụ Umbridge chỉ ước có thể ngay lập tức tống hết đám học sinh trước mặt vào ngục Azkaban, như vậy mụ mới thấy hả dạ.

Mãi đến khi chuông reng báo hết tiết cái ghế mới chịu trở về vị trí bình thường, nhưng ngặt một nỗi mụ Umbridge không sao nhấc mông ra khỏi đó được.

Tụi học trò thu dọn tập vở rồi chào cô giáo ra về, hoàn toàn không hề quan tâm hay liếc mắt tới mụ Umbridge, dù tụi nó cũng rất tò mò không biết thế lực nào đã làm được điều đó.

Đứa nào đứa nấy đều biết tốt nhất là không làm gì trong trường hợp này, chớ có dại mà đưa đầu ra cho cô giáo mới nắm thóp. Nhìn mặt cô giáo đi, cô đâu cần biết ai làm, đứa nào lại gần là cô trừng phạt đứa đó ngay, chắc chắn luôn.

Dù sao đi nữa thì trong lòng mỗi đứa đều đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình, và thái độ của mụ Umbridge khiến một số đứa lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Trên đường đến Đại Sảnh Đường để ăn tối, Ron nói với Harry và Catherine:

- Hai bồ lại lập kỷ lục. Ngày đầu tiên đi học đã bị cấm túc. Nhất là bồ đó Catherine, thầy Snape và mụ Umbridge đều là những thầy bà khó chơi.

Catherine nhún vai:

- Làm như mình sợ lắm. Nếu mụ Umbridge muốn hù doạ mình thì mụ chọn sai người rồi.

Hermione mím chặt môi, không nói gì. Nó đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, vậy mà lại không có cơ hội để tranh luận với mụ Umbridge. Nhìn thái độ của mụ, tranh luận một cách công bằng và văn minh là điều không thể. Xem ra nó phải thay đổi chiến lược.

Harry cũng im lặng giống như Hermione, nó vẫn còn đang bực mình vì bị mụ Umbridge gọi là đồ dối trá. Phải cố gắng lắm nó mới kiềm chế sự hả hê để giữ vẻ mặt bình thản lúc mụ ta quét cặp mắt như ra đa dò quanh lớp. Nghĩ tới tình cảnh của mụ Umbridge lúc nãy, Harry bất giác bật cười. Đáng đời lắm.

Ron lại nói:

- Chuyện lúc nãy không biết là ai làm ha? Mụ Umbridge tức đến độ mặt đỏ ké nhưng lại không bắt được thủ phạm. Mấy bồ không biết đâu, mình phải gồng lắm mới nhịn cười được đó.

Catherine nháy mắt:

- Đoán xem?

Ron ngạc nhiên:

- Là bồ sao? Bồ giấu đũa phép ở đâu?

Catherine vén tay áo chùng lên, để lộ tay áo sơ mi. Mặt trong tay áo sơ mi được may thêm một cái túi dài và nhỏ đủ để nhét đũa phép vào trong đó. Nó thì thầm:

- Mình chưa bao giờ cất đũa phép vào trong cặp mà giấu ở đây.

Ron phá lên cười thích chí, ngay cả Hermione và Harry vốn đang im lặng cũng phải nhìn Catherine bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Catherine giải thích:

- Mình đã may thêm cái túi này để tập luyện tấn công bất ngờ. Mấy bồ biết đó, khi kẻ địch nhìn thấy chúng ta không có đũa phép trên tay, chúng sẽ mất cảnh giác và xem thường đối thủ. Đó là cơ hội tốt để tấn công và hạ gục đối phương. Khi nào có dịp mình sẽ hướng dẫn các bồ cách đánh lén hiệu quả nhất.

Harry nhìn bóng lưng của Catherine ở trước mặt, thầm nghĩ bản thân cần phải cố gắng hơn nữa. Sự việc xảy ra trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã cho nó thấy, đối với những người như mụ Umbridge, không thể tranh luận hay nói lý lẽ với mụ ta được. Càng nói sẽ chỉ càng chuốc thêm tức giận vào người.

Cũng may Catherine đã cản nó lại kịp thời, nếu không nó đã trúng kế mụ ta, tự đưa mình vào tròng. Nghĩ vậy Harry bèn chọt chọt Catherine, chờ con nhỏ quay đầu lại, nó nói:

- Cảm ơn bồ.

Catherine đang nói chuyện hăng say với Ron về cái túi bí mật giấu đũa phép, đột nhiên được Harry cảm ơn, nó cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Tại sao lại cảm ơn mình?

Harry nói:

- Lúc nãy bồ đã cản mình lại, không cho mình tiếp tục đôi co với mụ Umbridge.

Catherine mỉm cười:

- Là ai thì cũng phải làm thế thôi. Giận quá mất khôn. Bồ nên học cách khống chế cảm xúc đi. Mình đâu thể ở bên cạnh bồ mãi mà khuyên bồ được.

Harry hỏi:

- Tại sao bồ lại không thể ở bên cạnh mình mãi được?

Catherine đáp:

- Thì tụi mình phải lớn mà Harry. Dù sao thì bồ cũng nên bớt nóng tính lại. Đi mau lên, mình đói bụng rồi.

Nói rồi Catherine kéo Harry đuổi theo Ron và Hermione.

Cái giá của trưởng thành là không thể ở bên cạnh nhau được nữa hay sao? Harry cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nó hỏi thì Catherine lại không trả lời. Nó không muốn ép bạn, dự định sẽ viết thư hỏi chú Sirius.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.