Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất hoà

Tiểu thuyết gốc · 2908 chữ

Tối đó, khi đã xong nhiệm vụ và trở về phòng ngủ, Hermione cho Catherine xem những bài viết xuyên tạc về cụ Dumbledore và Harry mà Nhật báo Tiên tri đã đăng.

Đúng lúc này thì Lavender và Parvati cùng nhau trở về phòng. Thấy xấp báo trên giường của Catherine, mà tờ đầu tiên lại chính là bài viết về Harry, tính tò mò nổi lên, Parvati hỏi với vẻ hứng thú:

- Bồ cũng đọc nữa sao? Vậy bọn họ viết có đúng không, về chuyện Harry dùng pháp thuật bắt nạt người anh họ Muggle chỉ vì anh ta lỡ miệng gọi bồ ấy là đồ quái dị?

Hermione cau mày, nói với vẻ khó chịu:

- Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi. Tờ Nhật báo Tiên tri viết láo. Sự thật là giám ngục Azkaban đã tấn công anh họ của Harry và đám bạn của anh ta. Harry đã giải cứu cho bọn họ.

Parvati hỏi:

- Bồ có bằng chứng không? Chứ nói khơi khơi ai mà tin.

Hermione hỏi vặn lại:

- Nhật báo Tiên tri cũng viết khơi khơi chứ có đưa ra bằng chứng nào đâu, sao bồ lại tin bọn họ mà không tin lời người trong cuộc?

Lavender lập tức lên tiếng giải vây cho Parvati:

- Bồ là bạn của Harry, lời nói của bồ đâu đáng tin. Nhật báo Tiên tri là tờ báo lớn nhất nước Anh, chẳng lẽ lại đăng tin sai sự thật? Với lại ba má của mình cũng nói những gì báo viết là đúng. Mình tin ba má. Nếu báo nói láo, tại sao cụ Dumbledore lại bị loại ra khỏi Pháp thuật đoàn và Liên đoàn Pháp sư Quốc tế? Không có lửa thì làm sao có khói. Ba mình bảo những gì cụ Dumbledore nói về sự trở lại của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đều là bịa đặt, chỉ vì cụ đã quá ám ảnh về hắn ta.

Catherine lên tiếng:

- Mình đã thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Mình cũng đã thấy Barty Crouch con còn sống, hắn đã giả dạng làm thầy giáo trong suốt năm học còn gì.

Lavender lắc đầu, tỏ ra xem thường:

- Mình không tin những gì bồ nói đâu, đó chỉ là lời nói dối mà thôi. Ba má đã phân tích cho mình, và mình thấy đúng. Không có kẻ giả mạo nào đủ thông minh và tài tình để có thể qua mắt được tất cả mọi người, kể cả cụ Dumbledore và người của Bộ Pháp thuật trong suốt một năm cả. Vả lại làm gì có ai đụng độ với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà còn sống sót trở về. Nếu bồ muốn dựa vào những lời nói dối này để trở nên nổi tiếng thì bồ chọn sai cách rồi.

Hermione lên tiếng bênh vực Catherine:

- Bồ làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi nói. Không có ai điên khùng tới mức chỉ vì muốn nổi tiếng mà phải nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh thất ròng rã năm ngày đâu.

Lavender cười mỉa:

- Chứ không phải bồ ấy tự làm tự chịu hả? Bồ ấy phá hỏng phần thi của Harry còn gì.

Catherine nhìn bạn cùng phòng, dù bình thường không nói chuyện nhiều nhưng nếu tình cờ gặp nhau trên hành lang hay thư viện, hai đứa vẫn sẽ gật đầu chào hỏi. Nó không nghĩ trong mắt Lavender nó lại là một con người như thế. Nó đáp lại với vẻ bình thản:

- Mình không cần bồ tin mình, bởi vì chuyện đó đâu ảnh hưởng gì tới việc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hồi sinh. Nhân tiện, cảm ơn vì đã thẳng thắn với mình.

Lavender nói, giọng hơi lớn:

- Làm ơn đừng nhắc tới hắn ta nữa. Hắn đã chết rồi.

Parvati cũng lên tiếng tán thành với quan điểm của bạn thân:

- Chuyện Nhật báo Tiên tri viết về Harry như vậy là đúng hay sai tạm gác sang một bên. Mình chỉ hy vọng từ rày về sau hai bồ đừng bao giờ ra rả bên tai tụi mình rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hồi sinh. Khó chịu lắm. Làm ơn cho tụi này hai chữ bình yên.

Hermione nhìn chằm chằm Lavender và Parvati bằng ánh mắt thất vọng, hít một hơi thật sâu, nói:

- Được thôi. Hai bồ cứ tin những gì mà hai bồ muốn tin. Mình không còn gì để nói.

Lavender nhún vai:

- Mình chỉ tin vào sự thật. Không phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao, thế giới vẫn đang rất yên bình.

Parvati gật đầu đồng ý với Lavender, nói thêm:

- Xin lỗi nếu sự thẳng thắn của tụi này làm hai bồ không vui.

Hermione gằn giọng:

- Không cần. Hai bồ đâu cảm thấy có lỗi, xin lỗi cho vui mồm thì thôi, không cần thiết.

Lavender và Parvati tỏ vẻ “tụi này không làm gì sai” với Hermione, sau đó đứa nào về giường đứa nấy.

Catherine đứng dậy, kéo rèm che lại giường ngủ của nó và Hermione, ếm lên một bùa Chống nghe trộm rồi quay sang nói với Hermione:

- Từ từ rồi hai bồ ấy sẽ hiểu ra thôi.

Hermione tức giận ghê gớm, mặt mày đỏ bừng, nói:

- Mình không ngờ họ lại nghĩ về bồ như vậy. Ai thì mình còn phớt lờ được, chứ hai người đó cùng Nhà, cùng phòng, sao họ lại…

Catherine ngắt lời Hermione:

- Mình không sao. Mình không tức thì bồ tức làm gì.

- Nhưng mà…

Catherine mỉm cười:

- Để mình tĩnh tâm đọc hết mấy bài báo này, có được không?

Hermione thở dài, im lặng ngồi xuống bên cạnh Catherine để cho nhỏ bạn tập trung đọc báo.

Trong số này chỉ có đúng một bài về Harry, phát hành vào tuần trước, còn lại đều là những bài báo hạ thấp uy tín của cụ Dumbledore.

Chờ Catherine xem xong, Hermione thở dài ngao ngán:

- Bồ nói đúng, không có Rita Skeeter thì cũng sẽ có người khác viết báo láo ăn tiền. Bồ nhìn xem, rút kinh nghiệm từ Rita Skeeter, mấy bài báo này đều không đề tên thật mà chỉ ghi “Nhóm phóng viên của Nhật báo Tiên tri”. Đúng là dối trá.

Catherine tỏ ra bất đắc dĩ:

- Biết làm sao được. Mọi người thà tin vào những lời bôi nhọ này còn hơn tin vào chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh. Họ sợ đối diện với sự thật.

Hermione nói:

- Những người ủng hộ cụ Dumbledore ra mặt đều bị gây khó dễ, như ba của Ron chẳng hạn. Dạo gần đây bác ấy bị giao cho nhiều công việc hơn, gần như là không có thời gian để về nhà, dù trước đây bác ấy không cần phải làm những việc đó. Một số cô chú trong Hội, ví dụ như chú Shacklebolt hay cô Tonks, không thể hiện rằng họ đi theo phe cụ Dumbledore, nhờ vậy đến bây giờ họ vẫn được Bộ tin tưởng.

Đến đây thì chợt Hermione nhỏ giọng lại, gần như là thì thầm:

- Theo như tụi mình nghe lén được trong một cuộc họp của Hội, mọi người ở Bộ đang bị giám sát. Nếu ai thể hiện ra một xíu xiu sự không trung thành nào với Bộ thì đều bị đem đi điều tra và kỷ luật, hoặc nhẹ hơn là bị người ta tìm cách gây khó dễ, giống trường hợp của bác Weasley. Từ sau phiên toà của Harry, một số vị trí quan trọng, có quyền đưa ra phán quyết độc lập đều bị thay thế bằng người thân tín bên cạnh ông Fudge.

Catherine không ngạc nhiên lắm trước thông tin này:

- Dù ông Fudge có cố gắng bưng bít như thế nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì sự thật cũng sẽ được phơi bày. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh đâu phải chỉ để hoạt động âm thầm trong bóng tối.

Hermione lo lắng nói:

- Mình chỉ sợ hắn ta âm thầm thâu tóm Bộ Pháp thuật từ bên trong.

Catherine suy nghĩ rồi lên tiếng trấn an Hermione:

- Cụ Dumbledore sẽ không để cho hắn làm điều đó. Bồ quên Hội Phượng Hoàng rồi sao? Những Tử thần Thực tử làm việc trong Bộ luôn bị đặt dưới con mắt giám sát của người trong Hội. Việc này của người lớn, để bọn họ lo liệu đi. Tụi mình nên tập trung vào việc học và đối phó với mụ Umbridge.

Hermione cảm thấy Catherine nói có lý, ánh mắt trở nên kiên định, nói với vẻ quyết tâm:

- Được rồi, mình sẽ đi nghiên cứu lại cuốn sách giáo khoa môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một lần nữa. Hồi mới mua mình đọc vài chương nhưng càng đọc càng thấy vô lý và phản cảm nên đã xếp xó dưới đáy rương. Mình nghĩ mình phải đọc nó một cách nghiêm túc để phản biện lại mụ ta khi có cơ hội.

Catherine bật cười:

- Việc này thì chỉ có bồ làm được. Nhưng bồ không định đi ngủ sao?

Hermione lục rương đồ lấy ra quyển sách dày cộm, nói:

- Mình sẽ ngủ sau khi đọc xong, biết đâu ngày mai có môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Catherine nghe vậy bèn nói:

- Mình sẽ thức với bồ, nhưng không phải để đọc quyển sách ấy.

Vừa nói Catherine vừa lôi từ đầu giường ra một cuốn Dược thảo Toàn thư quyển số hai, viết về các loại thảo dược mọc ở vùng Bắc Âu.

Hermione nhìn quyển sách to quá khổ trong tay Catherine bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Catherine không nhịn được cười, trêu chọc:

- Bồ đã đọc xong bộ Bách khoa Toàn thư mười bảy quyển chú Sirius tặng chưa?

Hermione nhướng mày, giọng buồn bực:

- Mình mới đọc được một nửa mà thôi.

Catherine cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai Hermione:

- Mình trêu đấy. Lượng kiến thức đồ sộ mà bộ bách khoa ấy cung cấp không dễ gì tiếp thu trong một sớm một chiều. Đi thôi, xuống phòng sinh hoạt chung đọc sách nào.

Như nhớ tới chuyện gì, Hermione vui vẻ khoe:

- Hè này chú Sirius lại tặng mình bộ sách về sinh vật huyền bí ở khắp các nơi trên thế giới. Mình đã đọc hết chỉ sau một tuần. Mấy quyển này dễ hiểu và dễ nhớ hơn bộ bách khoa kia.

Catherine gật đầu:

- Chú Sirius sẵn sàng tặng cho bồ một cái thư viện nếu bồ muốn. Chú ấy luôn hết lòng vì con cháu.

Hermione đắn đo vài giây rồi nói:

- Chú ấy thật tốt. Nhưng mình có cảm giác chú ấy đối tốt với tụi mình là vì Harry.

Catherine mỉm cười, đáp:

- Chuyện đó không có gì sai, dù sao chú ấy cũng thật lòng với tụi mình, chứ không phải giả vờ hay qua loa lấy lệ.

Hermione im lặng suy nghĩ, sau đó gật đầu:

- Bồ nói đúng.

Catherine khoác tay Hermione, nhe răng cười:

- Đi thôi, nếu bồ không muốn ngày mai dậy trễ.

Hai đứa con gái vui vẻ trò chuyện như thể cuộc tranh luận nho nhỏ với Lavender và Parvati chưa từng xảy ra.

Sáng hôm sau, khi Catherine và Hermione cùng bước xuống phòng sinh hoạt chung thì thấy Ron và Harry cũng đang đi xuống, vẻ mặt Harry trông quạu quọ cực kỳ.

Catherine hỏi:

- Chào buổi sáng, Harry. Mới sáng sớm mà sao ngó bồ có vẻ không vui vậy?

Harry không trả lời nên Ron đành trả lời thay:

- Cãi nhau với Seamus. Về chuyện gì thì hai bồ cũng biết rồi đấy. Má Seamus tin những gì Nhật báo Tiên tri viết.

Hermione an ủi:

- Đâu thể bắt tất cả mọi người đều tin mình được, Harry. Lúc này mà cãi vã thì đâu được ích lợi gì. Rồi Seamus sẽ hiểu ra vấn đề sớm thôi.

Harry nổi cáu, tuôn ra một tràng:

- Mình đâu có muốn cãi nhau với nó, nhưng nó dám nghi ngờ về nhân phẩm của mình, nó cũng tin là đầu óc cụ Dumbledore có vấn đề. Còn nhớ hồi cuối năm nó ngồi nghe cụ Dumbledore nói một cách chăm chú như thế nào về sự trở lại của Voldemort, vậy mà giờ nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Mình không thể hiểu nổi. Bao nhiêu đó bằng chứng chưa đủ thuyết phục sao? Hay là nó muốn Voldemort tới tận đầu giường chào hỏi thì nó mới chịu tin là hắn ta đã trở lại?!

Khi cái tên Voldemort được thốt ra, Catherine thấy Ron và Hermione đồng loạt rùng mình. Dù đã nghe rất nhiều lần, nhưng tụi nó vẫn không cách nào cảm thấy thoải mái khi cái tên ấy được thốt ra. Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, không biết nói sao cho phải. Tụi nó đâu thể kề đũa phép lên cổ tất cả mọi người để bắt họ phải tin rằng Chúa tể Hắc ám đã hồi sinh.

Catherine nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở các bạn:

- Chúng ta nên nhanh xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng nếu không muốn bị trễ tiết học đầu tiên. Harry, đừng quên kẻ mà bồ phải đối phó không phải Seamus mà là mụ Umbridge.

Lửa giận trong Harry bị giọng nói từ tốn của Catherine dập tắt. Nó gật đầu nói:

- Ừ, đi ăn sáng thôi.

Hermione thấy Harry đã bình tĩnh trở lại, định tiếp tục bước đi nhưng ngay sau đó lại bị cái thông báo to đùng của anh em sinh đôi nhà Weasley làm cho chú ý. Cô nàng không vui nói:

- Rõ ràng là hôm qua mình đã bảo họ phải gỡ nó xuống rồi. Ron à, chúng ta phải gặp hai ảnh để lên tiếng về vụ này. Tụi mình không thể để cho họ làm xằng làm bậy mãi được.

Ron nói mà không nhìn vào mắt Hermione:

- Chừa mình ra đi Hermione. Mình sẽ phạt hai ảnh nếu có đứa bất tỉnh nhân sự bị đưa đi bệnh thất. Chưa tới lúc đó thì đừng lôi mình vào.

Hermione trừng mắt nhìn Ron rồi ngoe nguẩy bỏ đi một mạch. Ron quay sang phàn nàn với Harry và Catherine:

- Mình không hiểu sao Hermione lại phải làm quá lên như vậy. Trước giờ hai ảnh vẫn hay bày trò này nọ, có thấy bồ ấy nói gì đâu, bây giờ lại nhặng xị.

Catherine nghiêm túc giải thích:

- Đứng ở góc độ của Huynh trưởng thì Hermione cần phải lên tiếng về việc này. Bồ nên thông cảm cho Hermione, và hơn hết, hãy thảo luận với bồ ấy để tìm ra giải pháp, đừng để bồ ấy phải hành động một mình như vậy.

Ron vẫn không nhận ra được vấn đề, quả quyết nói:

- Bồ đừng hòng lôi mình vô vụ này. Bồ lúc nào cũng cùng phe với Hermione.

Catherine nhún vai, ôm cặp bỏ đi thẳng, bộ dáng không khác gì Hermione khi nãy.

Harry kéo Ron chạy theo Catherine, giục:

- Đi thôi Ron, mình muốn biết khi nào có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Khi xuống tới Đại Sảnh Đường, ba đứa thấy Hermione đang chất vấn hai anh em sinh đôi trong vô vọng.

Cả ba ăn ý chọn ngồi cách xa cuộc cãi vã rồi nghiên cứu thời khoá biểu của mình.

Ron kêu lên với vẻ khổ sở:

- Thiệt tệ hết sức. Sao các thầy cô có thể nhét bốn môn này trong một ngày được chứ. Nhìn nè, Lịch sử Pháp thuật, Độc dược, Tiên tri và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Có phải mình đang gặp ác mộng không? Ai đó hãy mau tới đánh thức mình đi.

Catherine bị Ron chọc cười, đáp:

- Bồ không nằm mơ đâu, nhưng cơn ác mộng mang tên Dolores Umbridge thì sắp sửa bắt đầu và sẽ kéo dài cả năm học.

Ron rầu rĩ nói:

- Hy vọng mụ Umbridge biết dạy chứ không phải chỉ đứng trên bục giảng hắng giọng liên tục để gây sự chú ý.

Lúc này thì Harry cũng phải bật cười. Bất chợt nó cảm thấy sự xuất hiện của mụ Umbridge ở trong trường Hogwarts không phải là điều gì đó quá khó để chấp nhận.

Nghĩ về cuộc cãi vã tối qua, Harry được an ủi phần nào khi biết ngoài ba đứa bạn thân ra thì Neville và bà của cậu ấy cũng tin tưởng nó với cụ Dumbledore. Như vậy là đủ rồi.

Hermione không thể làm gì được hai anh em sinh đôi nên tức giận đùng đùng mà dời trận địa sang chỗ Ron.

Vừa thấy Hermione ngồi xuống Ron liền nói ngay:

- Hôm nay mọi thứ đã đủ tồi tệ rồi Hermione à. Đừng kéo mình vào chuyện anh Fred và anh George nữa. Chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này sau khi học xong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, được chứ?

Hermione bị đánh phủ đầu, rất tức giận, nhưng không biết con nhỏ suy nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha cho thằng bạn của mình:

- Được thôi, bồ không thể né tránh chuyện này mãi được đâu.

- Mình biết rồi. - Ron tránh được một kiếp nạn, vội vã hứa hẹn.

Bốn đứa gấp rút giải quyết bữa sáng của mình rồi xách cặp chạy đi học.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.