Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào mừng Dolores Umbridge đến với trường Hogwarts!

Tiểu thuyết gốc · 4166 chữ

Malfoy đi rồi, bầu không khí trong toa tàu trở lại vui vẻ như trước.

Catherine ngồi nhìn ra khung cảnh đen kịt bên ngoài cửa kính, cố trấn áp những cảm xúc không tên đang len lén trỗi dậy ở trong lòng.

Gần đến nhà ga ở làng Hogsmeade, Hermione và Ron đứng dậy, nhờ các bạn xách hộ hành lý xuống tàu rồi chạy đi làm nhiệm vụ của Huynh trưởng.

Con mèo Crookshanks của Hermione nhảy vào vòng tay của Catherine, nằm gọn trong lòng con nhỏ, kêu meo meo một cách thích chí.

Nhờ có sự giúp đỡ của Ginny, Neville và cả Luna mà Harry với Catherine không phải tay xách nách mang một đống hành lý rời khỏi tàu.

Như thường lệ, vừa bước xuống tàu Harry liền đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cao lớn quen thuộc của bác Hagrid, nhưng nhìn dáo dác cả buổi mà nó chẳng thấy bác Hagrid đâu. Thay vào đó, đón tiếp tụi học sinh năm nhất chính là cô Grubbly-Plank.

Harry có chút lo lắng, nhưng rồi nó tự trấn an rằng có lẽ bác Hagrid chỉ bị bệnh thôi, làm gì có chuyện bác ấy lại bỏ dạy một lần nữa.

Catherine đi bên cạnh Harry, thấy vậy bèn nói:

- Bồ đừng quá lo lắng. Chẳng phải bác Hagrid từng lỡ miệng tiết lộ rằng bác ấy sẽ đi đâu đó với bà Maxime trong hè sao? Nay mai bác ấy sẽ trở về thôi.

Harry nghe Catherine nói thế thì yên tâm phần nào.

Tụi nó chậm rãi tiến lại những chiếc xe không ngựa kéo để di chuyển vô toà lâu đài.

Vào đầu năm học thứ ba, Catherine phát hiện ra nó có thể nhìn thấy Vong Mã. Nó không biết vì sao, kiếp này nó chưa từng chứng kiến ai qua đời ngay trước mắt mình. Nhưng rồi Catherine tự đưa ra lời giải thích mà nó cho rằng hợp lý nhất. Chính những trải nghiệm kinh hoàng ở kiếp trước đã ảnh hưởng đến việc nhìn nhận về cái chết của nó ở kiếp này. Catherine biết rõ chết là như thế nào, thấu hiểu được nỗi đau mà nó mang lại, cũng như dám đối diện với nó. Những người thấy được Vong Mã có lẽ đều đã từng trải qua cảm giác mất mát, đau khổ hoặc ray rứt khi đối diện với chuyện tử biệt sinh ly.

Cedric Diggory không chết, Harry không nhìn thấy được Vong Mã, cho nên lúc này nó đang bình thản trèo lên cỗ xe ngựa, ánh mắt chăm chú tìm kiếm ánh đèn phát ra từ căn chòi của bác Hagrid nhưng lại không thấy gì.

Harry nói nhỏ với Catherine:

- Có lẽ bồ nói đúng, bác ấy chưa trở về.

Catherine gật đầu, khẽ trấn an bạn:

- Bác ấy sẽ về sớm thôi.

Khi cỗ xe ngựa dừng lại, Catherine thấy Ron và Hermione đã đứng ở bậc thềm tiền sảnh đợi nó và Harry.

Bốn đứa cùng nhau tiến vào Đại Sảnh Đường, ngồi xuống vị trí quen thuộc ở dãy bàn ăn nhà Gryffindor.

Khi thấy Harry bước vào, một số học sinh nhìn nó bằng ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn dò xét.

Harry không thèm để ý, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng bác Hagrid ở dãy bàn ăn của giáo viên nhưng bác không ngồi ở đó. Nó nói với Catherine:

- Vậy là bác ấy thật sự chưa quay trở về.

Bỗng Harry nhíu mày, bàn tay siết chặt, chỉ về phía người phụ nữ diện nguyên cây đồ màu hồng ngồi bên cạnh thầy Snape, nghiến răng nói:

- Đó là mụ Umbridge, tay chân của lão Fudge. Mụ ta có mặt trong phiên toà xử mình hồi hè. Mụ tới trường Hogwarts làm gì?

Ron làu bàu:

- Rõ quá rồi còn gì. Giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Hermione nhìn người phụ nữ mà Harry vừa chỉ, nghi hoặc hỏi:

- Chả nhẽ ông Fudge muốn mượn tay mụ để đuổi học Harry?

Catherine mỉm cười, thản nhiên nói:

- Mụ sẽ không thể đuổi học Harry. Đây là trường Hogwarts, không phải Bộ Pháp thuật. Chỗ này không phải sân nhà của mụ, nếu muốn chiến thắng, e rằng mụ phải cố gắng nhiều.

Harry nghe vậy thôi không chú ý đến mụ Umbridge nữa. Nó kéo Ron ngồi xuống, hai thằng bắt đầu thảo luận về những sản phẩm chăm sóc chổi mới nhất, bởi vì Ron vừa có được một cây chổi bay mới toanh, phần thưởng cho chức Huynh trưởng của anh chàng.

Catherine thấy nhiều người nhìn về phía Harry với vẻ giễu cợt, nó lấy làm lạ, bèn quay sang hỏi Hermione:

- Đừng nói là Nhật báo Tiên tri lại đăng tin vịt về Harry sau vụ giám ngục tấn công dân Muggle nha?

Hermione gật đầu xác nhận, thì thầm vào tai Catherine:

- Bồ đoán đúng rồi. Bài báo đó phát hành tuần trước, nội dung hoàn toàn sai lệch với sự thật. Mọi người đều đã thống nhất với nhau là không nhắc tới bài báo ấy trước mặt Harry. Bồ biết rồi thì để trong lòng, đừng khơi lại làm gì, không khéo Harry lại nổi sùng lên.

- Cụ thể là báo viết cái gì về Harry? - Catherine tò mò hỏi.

Hermione nhìn sang hai thằng bạn, sau đó nhỏ giọng đáp:

- Họ viết Harry bắt nạt thằng anh họ Dudley. Bồ ấy phải ra toà là vì đã dùng pháp thuật bắt nạt dân Muggle, nhưng Bộ đã khoan dung và cho bồ ấy cơ hội sửa sai, đại khái vậy. Họ không nhắc gì tới giám ngục Azkaban hết. Chú Sirius tức điên lên vì chuyện này, nhưng bồ biết đấy, chú ấy không thể làm gì được tờ Nhật báo Tiên tri.

Những lúc như thế này mới thấy việc nắm trong tay quyền lực tuyệt đối thật tốt làm sao, Catherine thầm nghĩ. Hèn gì ông Fudge thà sống trong giả dối chứ không muốn thừa nhận Voldemort đã hồi sinh. Bởi vì ông ta sợ. Sợ quyền lực bị cướp đi, sợ hoà bình (dù chỉ là thứ hoà bình giả dối) bị phá huỷ, sợ phải đối mặt với việc đưa ra các quyết định trọng đại, cũng như gánh vác trách nhiệm cho những quyết định của mình. Và hơn hết, ông ta sợ bị Voldemort ra tay thủ tiêu nếu lên tiếng thừa nhận hắn ta đã hồi sinh.

Một ông Bộ trưởng hèn nhát, kéo theo một bộ máy bị mục ruỗng từ bên trong.

Chung quy lại không thể trách được ai cả, bởi vì mỗi người đều có lý tưởng sống của riêng mình. Họ cho điều đó là đúng thì họ làm, nếu điều họ đang làm đi ngược lại với lợi ích của số đông thì họ sẽ bị đào thải. Ông Fudge là một trong số đó, kể cả mụ Umbridge cũng vậy. Sau bọn họ chính là Voldemort và những kẻ ủng hộ hắn ta.

Catherine tự hỏi rốt cuộc thì Voldemort muốn tìm kiếm thứ gì, quyền lực, sức mạnh, sự bất tử, hay tất cả, hoặc đơn giản chỉ là chứng minh sự tồn tại ưu việt của bản thân? Nếu có dịp, nhất định nó sẽ hỏi hắn ta về điều này, để mở mang tầm mắt.

Catherine mải mê suy nghĩ, không để ý rằng ở cách đó hai dãy bàn ăn, có một người đang nhìn nó với vẻ tò mò.

Sau khi tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi, buổi lễ phân loại bắt đầu.

Chiếc nón phân loại ca lên một bài ca trước giờ chưa từng có khiến toàn bộ học sinh đều dỏng tai lên chăm chú lắng nghe. Khi bài ca kết thúc, Hermione thì thầm:

- Cái nón nói đúng quá. Chúng ta phải đoàn kết.

Catherine gật đầu, đúng là phải đoàn kết, nhưng mà trong vụ này chắc chắn nhà Slytherin bị cho ra rìa. Con người ta chỉ đoàn kết khi họ có chung một mục đích, hoặc chung một kẻ thù. Nhà Slytherin không hề đáp ứng được cái nào trong hai tiêu chí đơn giản này so với ba Nhà còn lại.

Buổi lễ phân loại kết thúc, cụ Dumbledore đứng lên, cười hiền từ với lũ học trò rồi nói:

- Chén thôi.

Lập tức thức ăn được dọn lên, trông thịnh soạn và ngon lành đến mức nhiều đứa chỉ ước gì có một cái bụng thật to để ăn hết chỗ này. Lũ học trò thi nhau vỗ tay cho sự tâm lý của thầy Hiệu trưởng đáng kính.

Catherine khởi động bằng một đĩa súp nóng để làm ấm cơ thể. Nó ăn rất chậm, vừa ăn xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt có một đĩa thịt đã được cắt sẵn từ một tảng thịt nướng khổng lồ ở cách đó không xa.

Catherine theo thói quen nhìn về phía Harry, mỉm cười tỏ ý cảm ơn. Lúc nào cũng vậy, từ năm nhất cho tới hiện tại, Harry đều giúp nó làm chuyện này.

Hermione cũng có một đĩa thịt giống Catherine, dĩ nhiên là do Ron cắt ra. Thậm chí Ron còn dọn mấy món Hermione thích ăn đến trước mặt nhỏ bạn của mình, vô cùng chu đáo.

Không biết từ bao giờ những việc này đã trở thành thói quen của hai thằng con trai.

Ron ngồi ôm đĩa sườn cừu nhai nhồm nhoàm, không hề để ý rằng cô bạn ở bên cạnh đang nhìn mình.

Catherine kết thúc bữa ăn bằng món tráng miệng ưa thích của mình, bánh trifle.

Lúc này hầu như lũ học trò đều đã ăn xong, tiếng dao nĩa va chạm vào đĩa dần vơi đi, thay vào đó là tiếng trò chuyện, cười giỡn ồn ào. Vài phút sau, tất cả thức ăn và bát đĩa đều được dọn sạch.

Cụ Dumbledore đứng dậy, lập tức Đại Sảnh Đường trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của tất cả học sinh đồng loạt hướng về phía cụ Dumbledore, chờ đợi cụ lên tiếng.

Như thường lệ, ngài Hiệu trưởng dặn dò đôi điều về nội quy nhà trường và giới thiệu giáo viên mới. Năm nay là cô Grubbly-Plank và mụ Umbridge.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, phần nhiều là để chào đón cô Grubbly-Plank, bởi vì tụi học trò không biết nên dành thái độ gì với giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Môn học này mỗi năm mỗi đổi giáo viên, có lẽ bà giáo dị hợm kia cũng chỉ đến dạy trong năm nay rồi lại ra đi như những người khác.

Cụ Dumbledore lại tiếp tục bài phát biểu của mình, chuyển sang thông báo về sự trở lại của giải đấu cúp Quidditch liên trường sau một năm tạm dừng tổ chức. Nhưng cụ phải dừng lại giữa chừng vì có người lên tiếng “e hèm” ngắt ngang.

Việc cụ không nói nữa làm cho học sinh toàn trường xôn xao khó hiểu. Ai mà lại vô duyên đến vậy, bộ không biết phép lịch sự cơ bản là phải chờ người khác nói hết rồi mới được lên tiếng sao?

Có tiếng ghế bị đẩy ra, ánh mắt lũ học trò lập tức đổ dồn về phía âm thanh ấy, tự hỏi thầy Hiệu trưởng kiếm ở đâu về bà giáo viên bất lịch sự thế kia.

Dolores Umbridge đứng lên, thành công thu hút sự chú ý của toàn trường. Mụ xấu xí, hợm hĩnh trong cái áo len màu hồng xù lông và cái nơ cũng màu hồng gắn trên cổ.

Mụ ta đứng không khác khi ngồi là mấy. Cũng khó trách, bởi vì mụ ta lùn tịt, nhưng không phải kiểu thấp bé thông thường mà là bè ra một cách mất cân đối. Khuôn mặt của mụ to quá khổ, rộng và bè, treo trên một cái cổ nhỏ, suýt thì không thấy cổ của mụ ở đâu.

Mụ có mái tóc xoăn màu nâu chuột, đính trên đó là một cái nơ đen trông rất điệu. Đôi mắt của mụ to, tròn và hơi lồi ra, được đỡ lấy bởi một cặp bọng mắt cũng to không kém.

Từ trên xuống dưới trông mụ như một con cóc to tướng biết mặc đồ.

Khi mụ mở miệng, lũ học trò phát hiện ra miệng mụ rộng một cách bất bình thường, trông dị hợm vô cùng. Trái ngược với vẻ bề ngoài, mụ Umbridge có một giọng nói the thé không ra hơi:

- Cảm ơn thầy Hiệu trưởng về lời chào đón nồng nhiệt mà thầy đã dành tặng cho tôi khi nãy.

Mụ Umbridge nở ra một nụ cười điệu đà, nhưng giọng nói lại không có một chút ý tứ muốn cảm ơn nào.

Mụ bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến sát lại các dãy bàn ăn, khi chỉ còn cách độ bốn thước thì mụ dừng lại, nở ra một nụ cười thân thiện, cất giọng lanh lảnh:

- Thật vui làm sao khi được trở lại ngôi trường này, với một cương vị hoàn toàn mới, được ngắm nhìn những gương mặt hân hoan chào đón cô của các em học sinh. Thật là dễ thương làm sao. Cô tin rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ trở thành những bạn tốt của nhau.

Hẳn là hân hoan chào đón. Cả trường vẫn đang bàn tán xôn xao, không có dấu hiệu là sẽ dừng lại để nghe mụ Umbridge phát biểu.

Cụ Dumbledore đã ngồi xuống, ánh mắt cụ nhìn mụ ta như thể cụ rất trông chờ vào bài diễn văn của mụ.

Catherine có thể thấy các thầy cô giáo khác không giữ được bình tĩnh như cụ Dumbledore, họ giương đôi mắt khó chịu mà nhìn về phía mụ Umbridge. Kể cả những người thân thiện và tốt tính nhất là cô Sprout và cô Grubbly-Plank cũng phải nhướng cao cặp chân mày khi mụ ngắt lời Hiệu trưởng của bọn họ.

Mụ Umbridge hắng giọng thêm mấy cái nữa để ra hiệu cho học sinh im lặng nhưng không ai chịu hợp tác. Rõ ràng cách mụ ngắt lời và chen ngang lúc cụ Dumbledore đang phát biểu làm cho nhiều đứa thấy tụi nó không cần thiết phải tôn trọng một người mà ngay đến phép lịch sự cơ bản cũng không có. Đấy là chưa kể từ bên trong con người mụ toát ra một thứ gì đó rất khó nói, khiến người ta cảm thấy không thể ưa nổi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Tất cả im lặng!

Rõ ràng là mụ Umbridge đã mất kiên nhẫn trước sự bất hợp tác này, mụ buộc phải mở miệng thay cho tiếng hắng giọng bất lịch sự. Nhưng cũng nhờ vậy mà tụi học trò mới chịu im lặng, dù chẳng có mấy ai trong số chúng thật sự lắng nghe, trừ một số Huynh trưởng mới nhậm chức muốn thể hiện sự gương mẫu của mình.

Thấy toàn trường đã im lặng, mụ Umbridge lại nở nụ cười trên môi, dịu dàng nói bằng cái giọng the thé không ra hơi của mụ:

- Từ lâu, giáo dục luôn là ưu tiên hàng đầu của Bộ Pháp thuật. Vì vậy mà hôm nay cô có mặt ở đây, để đem đến cho các em một môi trường học tập tốt nhất và phù hợp nhất với những quy định mà Bộ Pháp thuật đặt ra. Tất cả đều vì tương lai của các em.

Mụ dừng vài giây, hắng giọng rồi tiếp tục, nụ cười vẫn nở trên môi, mụ ngọt ngào nói:

- Các em học sinh thân thương, các em đang mang trong mình món quà trời ban, và cô ở đây để giúp đỡ các em trở thành những phù thủy trẻ gương mẫu và đầy triển vọng trong tương lai.

Trải qua nhiều đời Hiệu trưởng, với những cống hiến to lớn và vĩ đại của biết bao vị giáo sư đáng kính, trường Hogwarts đã trở thành nơi tốt nhất trên nước Anh và có thể nói là cả châu Âu về đào tạo pháp sư, phù thủy trẻ tuổi.

Mụ Umbridge mỉm cười, đưa ánh mắt về phía dãy bàn của giáo viên nhưng không một ai thèm phản ứng, chỉ có cụ Dumbledore là gật đầu tươi cười đáp lại mụ.

Dolores Umbridge lại tiếp tục, nụ cười vẫn thường trực trên môi, giọng nói đã bớt ngọt ngào nhưng vẫn điệu đà:

- Tuy nhiên, Bộ Pháp thuật nhận thấy vẫn còn nhiều vấn đề tồn đọng ở ngôi trường này. Nếu không giải quyết những vấn đề ấy, việc truyền đạt kiến thức đến các em học sinh sẽ không được trọn vẹn.

May thay, Bộ Pháp thuật đã có những giải pháp rất kịp thời để giúp đỡ trường Hogwarts vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cô tin chắc rằng một vài sự thay đổi nho nhỏ và đúng chỗ là điều cần thiết để xây dựng trường Hogwarts trở nên tốt đẹp hơn.

Nếu tất cả chúng ta cùng đoàn kết vì sự tiến bộ của nhà trường, các em sẽ có một năm học trọn vẹn và thành công mỹ mãn. Các em sẽ trở thành niềm tự hào của gia đình, của thầy cô, của trường Hogwarts và của cả cộng đồng phù thủy.

Mụ Umbridge càng nói càng hăng say, như thể tâm huyết cả đời của mụ đều đặt vào bài diễn văn này.

Catherine bắt đầu buồn ngủ, mười lăm phút đã trôi qua mà mụ Umbridge vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Nó nghe thấy Ron thì thầm với Harry:

- Làm sao mụ ta có thể cười được như vậy trong suốt mười lăm phút đồng hồ mà không bị mỏi miệng nhỉ?

Đáp lại Ron là tiếng cười khẽ của Harry.

Nhiều học sinh bắt đầu lo ra. Có đứa chống cằm ngủ gục, có đứa nhìn chăm chăm về cái cầu thang dẫn lên phòng sinh hoạt chung, đứa thì ngồi săm soi móng tay hay đầu tóc của nhau. Tiếng nói chuyện bắt đầu râm ran trở lại, nhưng không ồn ào mà chỉ khe khẽ, đủ ở mức không làm ảnh hưởng đến bài phát biểu của mụ Umbridge.

Nửa tiếng sau, mụ Umbridge đọc xong bài diễn văn của mình. Chỉ có mỗi cụ Dumbledore là nhiệt tình vỗ tay, các giáo viên khác miễn cưỡng chạm nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau cho có.

Học sinh toàn trường chỉ thật sự im lặng và tập trung khi thầy Hiệu trưởng của chúng đứng lên tiếp tục bài phát biểu đang bị dang dở khi nãy.

Khi cụ Dumbledore hoàn tất việc dặn dò của cụ cho năm học mới, Hermione quay sang nói với Harry:

- Bộ Pháp thuật muốn can thiệp vào trường Hogwarts. Họ muốn giám sát cụ Dumbledore, và cả bồ nữa đấy, Harry à.

Catherine tỉnh bơ nói:

- Nhìn sự tâm huyết của mụ Umbridge dành cho bài diễn văn, có lẽ mụ đã đặt ra mục tiêu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Hermione trầm ngâm:

- Không biết mụ sẽ làm gì?

Ron nhún vai:

- Có lẽ là mỉm cười “thân thiện” với tụi mình.

Catherine bật cười, còn Hermione thì cau mày:

- Mụ tưởng mụ có thể khiến tụi mình mất cảnh giác với nụ cười đó sao? Bồ nghĩ như thế nào về chuyện này, Harry?

Harry đáp:

- Mình chẳng nghĩ gì hết. Mình muốn đi ngủ.

Lúc này học sinh bắt đầu di chuyển ra khỏi Đại Sảnh Đường. Hermione không để ý đến Harry nữa, kéo Ron đứng dậy nói:

- Suýt thì quên mất, tụi mình là Huynh trưởng mà, tụi mình phải hướng dẫn các em học sinh năm nhất di chuyển lên phòng sinh hoạt chung.

Cô nàng quay sang nói với Harry và Catherine:

- Gặp lại hai bồ sau nha.

Ron cũng vẫy tay nói:

- Tụi mình đi trước, lát gặp.

Catherine vẫy tay với hai đứa bạn:

- Gặp lại sau.

Trên đường về phòng sinh hoạt chung, Harry đi bên cạnh Catherine, im lặng không nói tiếng nào.

Có lẽ sự xuất hiện của mụ Umbridge ở trong trường Hogwarts khiến Harry cảm thấy phẫn nộ, và nó đang cố kìm nén cơn tức giận bằng cách tỏ ra là nó vẫn ổn.

Vừa bước vô phòng sinh hoạt chung, Catherine thấy hai anh em sinh đôi đang treo một tờ thông báo bự tổ chảng lên tường, nó lại gần đọc rồi hỏi:

- Hai anh có chắc chúng đủ an toàn để thử nghiệm lên người?

Anh Fred tự tin nói:

- Tụi này chắc chắn, Catherine à.

Anh George đưa cho Catherine một tờ rơi, nói:

- Đây là những sản phẩm bọn anh sắp ra mắt, em đem về tham khảo đi, thích cái nào cứ nói. Bọn anh sẽ ưu tiên cho em.

Catherine cầm lấy tờ rơi, xem lướt qua rồi nhét vào túi áo chùng, vui vẻ nói:

- Vậy em không khách sáo nữa. Em chờ tin tốt từ hai anh.

Catherine vẫy tay với cặp sinh đôi. Nó đi đến chỗ Harry, thấy bạn đang ngồi thẫn thờ, bèn hỏi:

- Lúc nãy bồ bảo muốn đi ngủ mà, sao còn ngồi đây?

Harry im lặng không trả lời. Catherine lại hỏi:

- Bồ không vui vì sự có mặt của mụ Umbridge ở trong trường hả?

Nghe nhắc tới mụ Umbridge, Harry liền bùng nổ:

- Tại sao cụ Dumbledore lại để cho mụ ta bước vào bên trong trường Hogwarts, làm giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Mình không thể hiểu nổi.

Catherine mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Harry, chậm rãi nói:

- Chuyện này cũng dễ hiểu mà. Cụ Dumbledore không thể tìm được bất kỳ ai chịu dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Bộ Pháp thuật lấy đó làm cái cớ, phái mụ Umbridge tới trường dạy học, chẳng lẽ cụ Dumbledore lại từ chối? Mình thấy mụ Umbridge đã phạm sai lầm lớn, đó là trở thành giáo viên môn học bị nguyền rủa này. Mụ sẽ không thể trụ lại lâu đâu.

Harry nói:

- Mình cũng biết là như vậy, nhưng mình thấy khó chịu lắm. Mụ ta mở miệng ra một câu là Bộ Pháp thuật, hai câu cũng là Bộ Pháp thuật. Điều đó khiến mình rất tức giận. Ông Bộ trưởng đã giở trò hèn hạ, chắc bồ cũng biết rồi ha. Lúc nãy mình thấy bồ và Hermione thì thầm với nhau.

Harry nói đến đây thì dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục:

- Mụ ta đáng ghét như vậy, không biết mụ sẽ làm nên những chuyện khủng khiếp gì nữa. Có lẽ mụ sẽ khép mình vào một tội danh nào đó mà mình không làm, sau đó đuổi học mình cũng nên.

Catherine nhìn Harry, không biết an ủi thế nào, đành nói:

- Bồ không nên nghĩ nhiều đến những chuyện đó làm gì cho mệt óc. Từ từ rồi tụi mình tìm cách đối phó với mụ Umbridge sau. Bốn cái đầu chẳng lẽ lại không suy nghĩ ra kế gì hay, đúng không nào? Việc bồ cần làm bây giờ là ngủ sớm để lấy sức sáng mai đi học.

Harry nhìn Catherine chăm chú, không biết nghĩ gì, nhưng sau đó vẫn gật đầu, nói:

- Vậy mình đi ngủ đây. Chúc bồ ngủ ngon.

Catherine mỉm cười đáp lại:

- Ngủ ngon.

Harry đi được mấy bước thì quay lại, cất giọng cảnh báo:

- Bồ đang tiếp tay cho cặp sinh đôi đi trên con đường mà má hai ảnh không đồng ý đó. Bác Weasley đã cảnh báo hai ảnh rất nhiều về vụ này.

Catherine nhún vai:

- Đừng nói như thể bồ không làm gì. Mình đã thấy hết rồi, hai tháng trước, lúc chuẩn bị rời khỏi sân ga 9¾.

Harry ngạc nhiên nhìn Catherine.

Catherine nói tiếp:

- Bồ đừng lo, có mỗi mình biết chuyện đó thôi.

Harry thở phào, chủ động giải thích:

- Chú Sirius cho mình rất nhiều tiền, mình xài không hết. Mình nghĩ mình có thể dùng số tiền đó giúp hai ảnh sáng tạo nên những thứ mang đến niềm vui và tiếng cười cho mọi người.

Catherine gật đầu, nói:

- Mình cũng nghĩ như bồ. Nhưng mình không có tiền, cho nên mình góp cái khác. Hy vọng là bác Weasley không biết chuyện này.

Hai đứa nhìn nhau, sau đó cùng bật cười. Chỉ bấy nhiêu đó thôi nhưng cũng đủ giúp buổi tối tệ hại của Harry trở nên vui vẻ hơn nhiều, dù chỉ là thoáng qua.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.