Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người biết bí mật của tôi...

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Catherine choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Nó không nhớ rõ chi tiết, chỉ mang máng rằng nó đã gặp phải một kẻ địch rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến nó run sợ. Nó đã thua trong trận chiến với kẻ đó, bị chìm dưới biển sâu.

Giấc mơ này có phải là điềm dữ hay không?

Catherine mãi suy nghĩ mà không để ý rằng bên cạnh có người, đang nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng không yên.

- Mày không sao chứ?

Catherine bị giọng nói của Malfoy kéo về thực tại, nó bật người ngồi dậy, mở miệng một cách khó khăn, hỏi:

- Mấy giờ rồi?

Malfoy đáp:

- Ba giờ sáng, yên tâm đi, mặt trời chưa mọc đâu.

Catherine thở phào. Nó không thèm để ý đến Malfoy, cũng chẳng màng kiểm tra tình trạng hiện tại của bản thân, nhanh chóng đứng dậy, lôi ra một cái vạc và hai thùng gỗ đựng đủ loại thảo dược khác nhau.

Catherine theo thứ tự đổ từng nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào vạc, sau đó mang găng tay, vén cửa lều đi ra ngoài.

Bầu trời đêm trong vắt và đầy sao.

Malfoy đi theo, hỏi:

- Có cần tao giúp gì không?

Catherine đáp gọn lỏn:

- Không.

Catherine cúi xuống nhìn bụi Erica đang phát sáng trong đêm tối, thật may mắn làm sao, chúng đang nở hoa.

Hoa Erica mới nở chứa một chất kịch độc, gây chết người chỉ vài giây sau khi chạm vào nên Catherine cẩn thận dùng một chiếc nhíp hái xuống từng đoá hoa cho vào lọ.

Hoa vừa được hái xuống thì bụi cây cũng bắt đầu trở nên héo úa, Catherine thấy vậy liền đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng trước khi cả bụi cây khô héo và chết rũ nó cũng đã thu thập đủ nguyên liệu cho món thuốc của mình.

Catherine nhanh chóng chui vô lều, đem nguyên liệu bỏ thẳng vào vạc. Làm xong nó thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ cần ngồi canh lửa tới chiều là được.

Lúc này Catherine mới sực nhớ đến chuyện trưa qua nó đã nôn ra máu, vội chạy vào nhà vệ sinh để kiểm tra. Mặt mày và quần áo của nó rất sạch sẽ nhưng khoang miệng thì đóng toàn máu khô, hèn gì lúc nãy mở miệng ra nói chuyện thấy kỳ kỳ.

Catherine đánh răng súc miệng, tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Malfoy, đột nhiên Catherine dừng bước, như thể muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh nó lại đi tiếp, bước chân trở nên gấp gáp.

Catherine cúi đầu đi thẳng đến cái vạc, ngồi quay lưng lại với Malfoy.

Malfoy đứng dậy đi đến trước mặt Catherine, quan tâm hỏi:

- Mày đang bị bệnh gì sao? Tao thấy mày ói ra rất nhiều máu.

Đôi mắt của Catherine vẫn dán chặt vào cái vạc, chậm rãi đáp:

- Tao ổn. Chỉ cần món thuốc này hoàn thành tao sẽ khoẻ lại thôi.

Nói đến đây con nhỏ dừng lại, do dự một lúc rồi nói:

- Cảm ơn.

Hai tiếng "cảm ơn" nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Malfoy vẫn nghe được, đáp lại bằng một tiếng "ừ" ngắn gọn.

Sau đó không ai nói với ai câu nào nữa, mỗi người mải mê theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Malfoy biết Catherine không thích người khác xớ rớ làm phiền trong lúc nấu thuốc nên nó yên lặng ngồi trong góc lều, thỉnh thoảng len lén nhìn trộm một chút rồi lại thôi. Dù Catherine đang bệnh nặng, thân hình tiều tuỵ, sắc mặt nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ, nhưng trông con nhỏ vẫn rất xinh đẹp, một vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến nó bất giác cảm thấy đau lòng, chỉ muốn chạy đến ôm con nhỏ vào lòng mà nâng niu, che chở.

Trong đầu Malfoy lúc này liên tục lặp đi lặp lại một suy nghĩ duy nhất: Nó thích, rất thích, rất rất thích người con gái này! Thích đến nỗi nó không thể tự lừa dối lòng mình được nữa. Thích đến nỗi muốn con nhỏ chỉ có thể thuộc về mình.

Nếu Catherine mà biết Malfoy đang nghĩ gì, nó sẽ thẳng tay tống cổ Malfoy ra khỏi lều.

Thuốc trong vạc đã bắt đầu ổn định, Catherine cho thêm vài nguyên liệu vào, chỉnh lửa nhỏ lại rồi vén cửa lều đi ra bên ngoài.

Nó bắc ghế ngồi nhìn ra xa xăm. Khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống cánh đồng hoang, bỗng nó nghe thấy bên cạnh có tiếng động, Malfoy ngồi xuống bên cạnh nó, nói:

- Ở trang viên nhà tao có chỗ ngắm bình minh đẹp lắm. Khi nào có dịp tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt.

Catherine nhịn không được cười khẩy:

- Tao nghĩ không có cái dịp nào như mày nói đâu.

Chợt Catherine nghe thấy tiếng bụng ai đang sôi lên sùng sục, nó nhìn Malfoy, nói:

- Trời sáng rồi, mày nên về nhà đi.

Malfoy sợ đi rồi sẽ không tìm được Catherine nữa, nó quả quyết:

- Tao ở lại rồi về cùng mày luôn.

Catherine không ép buộc, đi hay ở là quyền của người ta. Nó chạy vào lều, lục túi lấy ra một cái hộp đựng rất nhiều bánh kẹo, chủ yếu là sô-cô-la.

Nó cầm cái hộp đưa cho Malfoy, nói:

- Nếu mày không chê sô-cô-la của Muggle thì ăn cho đỡ đói đi.

Nếu là trước đây, chắc chắn Malfoy sẽ mở miệng chê bai đủ kiểu rồi mới làm ra vẻ miễn cưỡng ăn. Nhưng không hiểu sao bữa nay nó chỉ im lặng cầm lên một thanh sô-cô-la rồi nói:

- Loại này ăn rất ngon.

Catherine ngạc nhiên hỏi:

- Mày cũng biết Lindt sao? Tao thích nhất là sô-cô-la đắng của thương hiệu này đó.

Làm sao mà Malfoy không biết được, chính con nhỏ đã đưa cho nó một thanh vào năm ngoái mà, nhưng xem ra con nhỏ không nhớ gì hết.

- Mày ăn với tao không?

Catherine từ chối:

- Không. Mày ăn đi. Hiện tại tao không thể ăn được bất cứ thứ gì. Đừng hỏi tại sao. Tao không trả lời đâu.

Malfoy nghe vậy thì không nói gì nữa. Con nhỏ này nhiều bí mật như vậy, tụi Potter có biết không?

Quá trình nấu thuốc diễn ra rất thuận lợi. Catherine đổ độc dược vào trong năm cái chai nhỏ, sau đó quay sang nói với Malfoy:

- Đi thôi. Về nhà mày.

Hai tiếng "về nhà" thốt ra từ miệng Catherine khiến Malfoy giật mình, nghe thật quen tai, khiến cho nó có cảm giác rung động mãnh liệt.

Trên đường đi không ai nói với ai câu nào.

Ngôi nhà mà Malfoy nói hoá ra cũng chỉ là một biệt thự sân vườn bình thường chứ chẳng phải trang viên giống như Catherine đã tưởng tượng. Phong cách trang trí và lắp đặt nội thất không khác mấy gì so với dân Muggle, điều đó càng khiến Catherine ngạc nhiên hơn.

Malfoy chủ động giải thích:

- Đây là ngôi nhà của một Muggle độc thân đã chết. Ba tao mua lại từ bà con của ông ta, xem như của để dành.

Malfoy nhấn mạnh hai chữ "mua lại", như thể muốn nói rằng ba nó thật sự đã mua, chứ không phải dùng pháp thuật để chiếm đoạt.

Malfoy nói sao thì Catherine tin vậy, chẳng thèm nghi ngờ, cũng chẳng buồn hỏi nhiều.

Malfoy dẫn Catherine lên tầng hai, mở cửa một căn phòng, chỉ vào trong đó mà nói:

- Mày ở phòng này nhé, tao ở bên cạnh. Có gì cần thì gọi tao.

Catherine nhìn vào bên trong, không thấy màu sắc nào khiến nó khó chịu liền gật đầu đồng ý, hỏi:

- Nhà này có gia tinh không?

Nghe nhắc đến gia tinh, Malfoy nhíu mày, giọng ghét bỏ:

- Không có, tao không thích gia tinh.

- Tại sao lại không thích? Không có gia tinh vậy ai phục vụ mày khi mày ở đây? - Catherine hiếu kỳ hỏi.

Malfoy đáp:

- Có lẽ do chúng xấu xí, dơ dáy và trông hèn mọn nên tao không thích. Tao không cần ai phục vụ, tao không thích có người xa lạ động chạm vào đồ đạc của mình.

Catherine tròn mắt nhìn Malfoy, hỏi:

- Mày tự nấu ăn sao?

Malfoy nhướng mày, như thể câu hỏi của Catherine đã xúc phạm nó, nhưng nó vẫn trả lời:

- Một Malfoy sẽ không tự nấu ăn.

- Vậy có người nấu cho mày ăn hả? - Catherine hỏi tới.

Malfoy đẩy Catherine vào phòng, nói:

- Không phải mày nói muốn nghỉ ngơi sao, đi nghỉ ngơi đi.

Catherine thấy Malfoy không muốn tiếp tục chủ đề này nên dừng lại, không truy hỏi nữa. Nó nhìn thẳng vào mặt thiếu niên đối diện, nói một cách nhẹ nhàng chậm rãi:

- Tao sẽ ở trong phòng một tuần lễ không đi ra ngoài. Mày đừng thắc mắc, cũng đừng tò mò tao đang làm gì, và tuyệt đối không được tự tiện vào phòng của tao, hiểu không?

Malfoy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù trong lòng nó rất tò mò, không biết Catherine làm gì mà ở tận bảy ngày không ra ngoài.

Catherine đóng cửa lại, kiểm tra kỹ lưỡng khắp căn phòng, sau khi chắc chắn chỗ này không có gì nguy hiểm nó liền dán bốn lá bùa lên bốn góc phòng, đề phòng có người lạ muốn đột nhập vào.

Bùa này cao cấp hơn loại bùa nó dùng lúc ở trên cánh đồng hoang, hiệu quả kéo dài trong bao lâu thì nó không rõ. Nó đã tốn rất nhiều tiền để mua chúng trên chợ đen, vì nó không thể tự mình chế tạo được nhiều bùa như thế trong thời gian ngắn được.

Mặc kệ, nó vẫn còn phương án dự phòng nếu bị cản trở giữa chừng, hy vọng không phải dùng tới.

Catherine bước vào phòng tắm, khoá cửa lại rồi làm tương tự như trong phòng ngủ. Kế tiếp nó lấy ra mấy chục chai độc dược lớn nhỏ khác nhau, đặt ngay hàng thẳng lối trên kệ. Chuẩn bị xong xuôi nó bắt tay vào thực hiện công đoạn cuối cùng của món thuốc.

Catherine điều chế độc dược tới khuya thì xong. Nó múc ra một muỗng độc dược rót vào hai lọ thuỷ tinh rỗng. Đối với lọ đầu tiên, Catherine rắc vào một thứ gì đó dạng bột có màu xanh lam, khuấy đều một cách nhẹ nhàng theo chiều kim đồng hồ năm lần. Nó nhỏ vào lọ thứ hai một giọt chất lỏng màu đỏ như máu, để cho chất lỏng ấy tự lắng xuống, dán nhãn rồi đặt ở thành của bồn tắm.

Bồn tắm bây giờ đã bị đổ đầy độc dược, một chất lỏng sền sệt có mùi của bùn non. Khi ngâm đến ngày thứ bảy mà chất lỏng này đổi màu và toả hương thơm thì có nghĩa là Catherine đã thành công. Nó chỉ cần tỉnh dậy và uống nốt lọ độc dược còn lại là hoàn thành giai đoạn đầu tiên.

Catherine kiểm tra mọi thứ lại một lần nữa, cài đặt đồng hồ báo thức, sau đó cởi hết quần áo bước vào trong bồn tắm.

Đây là một kiểu bồn tắm cổ điển được lát đá và chạm trổ tinh tế, nhưng nó làm gì có tâm trạng thưởng thức sự giàu có xa hoa toát lên từ gian phòng tắm rộng thênh thang này.

Uống xong lọ độc dược đầu tiên, Catherine cảm thấy cổ họng như bị cháy khô, bỏng rát và đau đớn.

Nó trầm mình xuống bồn độc dược, toàn thân nó bây giờ như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, không đau nhưng ngứa ngáy khó chịu. Catherine giãy dụa quằn quại trong vô thức, một lúc sau thì cả người nó đều chìm hẳn xuống.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.