Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

... Kết thúc ...

Tiểu thuyết gốc · 5228 chữ

Không biết đây là lần thứ mấy Malfoy đứng trước cửa phòng ngủ của Catherine. Nó đã thử mấy lần nhưng không mở được. Nó không có ý nhìn lén hay xâm phạm riêng tư gì đâu, nó chỉ muốn chắc chắn con nhỏ vẫn ổn.

Mục đích ban đầu của Malfoy khi đến vùng đất này chính là muốn đi thật xa, thoát khỏi tầm mắt của ba, để có thể bình tâm suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Chưa bao giờ Malfoy thấy ba mẹ cãi nhau gay gắt như vậy. Nó không biết ba mẹ cãi nhau về chuyện gì, nhưng dường như mẹ rất không tán thành việc ba đang làm.

Chỉ trong một buổi tối mà ba mẹ đã cãi nhau đến hai lần. Nó thấy ba tức giận rời khỏi phòng, còn mẹ thì mím chặt môi, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm sau ba rời khỏi nhà từ rất sớm, thậm chí còn không ăn sáng với mẹ con nó. Mãi đến tối ba mới về, không nói không rằng gọi nó vào thư phòng để hỏi chuyện:

- Con đã ngồi kế Evans hai năm, con thấy con bé đó là người như thế nào?

Malfoy nghe ba hỏi mà giật mình, nó vội vã điều chỉnh cảm xúc, trả lời bằng giọng chán ghét:

- Con nhỏ đó lúc nào cũng ra vẻ ta đây, rất khó ưa. Con ghét nó lắm.

Ông Malfoy nheo mắt nhìn con trai, lạnh lùng hỏi:

- Con có chắc là con đang nói sự thật?

Malfoy gật đầu khẳng định. Nó tưởng vậy là xong chuyện, ai dè ba nó lại nổi giận đập bàn, quát:

- Con nói dối! Tại sao con lại có loại tình cảm đó với một đứa con gái Máu Bùn thấp kém?! Mau trả lời ba!

Malfoy giật mình. Tại sao ba biết được chuyện này? Nó đã che giấu tình cảm của mình với Catherine rất kỹ, chính bản thân nó còn không tin là mình thích con nhỏ ấy nữa mà.

Trước cơn giận dữ chưa từng có của ba, Malfoy không dám lên tiếng. Nó không thể thừa nhận rằng mình thích Catherine, càng không biết nên phủ nhận như thế nào để cho ba tin.

Sự im lặng của con trai khiến ông Malfoy nổi trận lôi đình. Ông rút đũa phép chỉ vào thằng con trai cưng của mình, nghiến răng nói:

- Ba không cần biết vì sao con thích con nhỏ Máu Bùn đó, ba sẽ cho con quên hết mọi ký ức về nó. Đã là con của ba thì phải sống sao cho ra dáng một Malfoy. Chỉ vì con mà ba bị thằng nhãi ranh Crouch cười vào mặt, lại còn bị Ngài trút cơn thịnh nộ khi nhắc đến chuyện của hai năm trước. Con thật sự làm ba rất thất vọng.

Malfoy nghe mà không hiểu gì hết. Nó sợ hãi nhìn ba, giờ đây trông ba như một người xa lạ, khác xa người ba mà nó từng ngưỡng mộ và kính trọng. Tại sao ba lại nhìn nó bằng ánh mắt căm thù như vậy? Nó là con của ba mà.

Đúng lúc đó bà Malfoy xông vào, kéo con trai ra xa chồng, dịu dàng nói với thằng con:

- Con về phòng trước đi, để mẹ nói chuyện với ba.

Ông Malfoy thấy vợ liền hạ đũa phép xuống, giọng nghiêm nghị:

- Em không thể để cho nó đi. Nó đã khiến nhà ta lao đao khốn đốn mấy ngày qua. Nó cần phải sửa sai, bằng cách quên đi con nhỏ đó…

Malfoy gần như là bỏ chạy ra khỏi thư phòng. Nó chạy trở về phòng, nhốt mình trong đó, hoang mang lo sợ.

Nó sợ đối diện với ánh mắt thất vọng và chán ghét của ba, sợ đối diện với những lời chất vấn của cả ba và mẹ, sợ nhất chính là việc ba bắt nó phải quên đi những chuyện về Catherine.

Dù chỉ là những giây phút tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng mấy năm qua nó cũng đã góp nhặt được nhiều kỷ niệm đẹp về Catherine. Nó không muốn quên.

Có lẽ Catherine đã nói sự thật. Ba thật sự từng muốn giết nhỏ.

Tại sao ba lại phải làm như thế? Cái người mà ba kêu bằng “Ngài” ấy là Chúa tể Hắc ám? Có phải chính ông ta bắt ba làm như vậy?

Lần đầu tiên trong đời Malfoy thấy mình có nhiều nỗi sợ đến vậy. Những câu hỏi không lời giải đáp càng khiến nó hoang mang hơn. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nó có suy nghĩ muốn chạy trốn.

Và Malfoy đã thực sự chạy trốn. Lúc đó nó vẫn chưa biết rằng không dám đối diện với vấn đề sẽ chỉ khiến cho vấn đề trở nên trầm trọng hơn mà thôi.

Chỗ này là một trong vô số cơ ngơi của gia đình nó, vắng bóng người và yên bình.

Không ai biết nó ở đây, chính nó cũng không ngờ điểm dừng chân của mình lại là nơi này. Nó đã bỏ đi mà không nói tiếng nào với ba mẹ, cũng không để lại bất kỳ lời nhắn nào.

Malfoy suy nghĩ rất đơn giản, nó là đứa con duy nhất của ba mẹ, không lý nào ba mẹ lại bỏ mặc nó. Mẹ thương nó như vậy, mẹ sẽ thuyết phục được ba thôi. Chỉ cần không phải quên đi những chuyện đã xảy ra, nó sẽ cố gắng giả vờ là bản thân không thích Catherine để cho ba vui lòng. Nó nắm chặt chìa khoá và cũng là Khoá Cảng ở trong tay, tự an ủi mình như vậy.

Malfoy không ngờ ngày đầu tiên đến đây nó lại gặp được Catherine. Trông con nhỏ như bị bệnh, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, thiếu sức sống. Đặc biệt là mái tóc, tóc của Catherine đã mỏng đi thấy rõ, nhìn xơ xác chứ không còn mượt mà, mềm mại như trước.

Dẫu vậy trong mắt Malfoy thì Catherine của hiện tại vẫn rất đẹp, khiến tim nó đập lên thình thịch.

Nó không biết nên đối diện với Catherine như thế nào, sợ bị xua đuổi, cũng sợ con nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét. Nhưng Catherine đối xử với nó bình thường như mọi khi, khiến nó trút được gánh nặng đè chặt trong lòng mấy ngày qua.

Đây là lần đầu tiên Malfoy và Catherine nói chuyện nghiêm túc mà không đâm thọt nhau, cũng không cần phải để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Ước gì mỗi ngày đều như thế này.

Bất chợt Malfoy nghĩ nếu Catherine Evans là phù thủy thuần huyết, có phải nó sẽ có thể đường đường chính chính thích con nhỏ hay không?

Malfoy không thấy Catherine khác phù thủy thuần huyết ở chỗ nào. Con nhỏ xinh đẹp, giỏi giang, hay cười, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.

Tuy có những lúc Catherine tỏ ra hung dữ, sẵn sàng ăn miếng trả miếng và đôi khi sử dụng bạo lực, nhưng Malfoy cảm nhận được sâu thẳm bên trong tâm hồn con nhỏ là sự mềm mại và yếu đuối, khiến nó rất muốn nâng niu, che chở, mặc dù con nhỏ không có vẻ gì là cần người khác che chở.

Ba luôn dạy nó rằng sau này chỉ được phép kết hôn với phù thủy thuần huyết, đó cũng là một trong những việc phải làm để kế thừa và phát huy niềm tự hào máu trong của gia tộc.

Malfoy chưa bao giờ muốn làm trái lời ba, cho tới khi nó nhận ra từ sáng đến tối nó chỉ nghĩ về một người duy nhất, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác. Nó biết điều đó là sai trái, nhưng nó không thể dừng lại được.

Catherine thật sự bị bệnh, con nhỏ nôn ra máu, rất nhiều máu, nằm cuộn tròn đau đớn trên đất, nước mắt không ngừng chảy dài.

Khi chui vào bên trong lều, nhìn thấy cảnh đó Malfoy đã thật sự hoảng sợ. Nó không biết phải làm gì, chỉ biết cẩn thận lau đi từng vết máu còn vương trên miệng con nhỏ, sau đó dọn dẹp sạch sẽ đống máu trên sàn.

Đây là lần đầu tiên nó làm việc này, cũng chính là lần đầu tiên nó chăm sóc người khác.

Trông Catherine có vẻ đau đớn lắm, đôi mày thanh tú nhíu chặt, miệng rên rỉ trong vô thức, mồ hôi hoà cùng nước mắt thấm ướt cả gối, khiến khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của con nhỏ nay trở nên tèm lem, nhìn mà thấy thương hết sức.

Rốt cuộc thì Catherine bị làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên Malfoy thấy một người bị bệnh tật hành hạ đến mức sống dở chết dở như thế này. Liệu con nhỏ có vượt qua được không?

Malfoy không biết phải làm gì, chỉ biết vụng về lau đi nước mắt trên mặt Catherine, vụng về lau khô mồ hôi trên trán con nhỏ, vụng về quan tâm, chăm sóc một người mà nếu là nó của năm mười một tuổi sẽ bảo rằng đó là Máu Bùn dơ bẩn.

Cảm giác đau lòng này là sao? Malfoy không hiểu. Nó chỉ biết rằng nó đã đau đến độ không thể thở nổi khi thấy Catherine cuộn tròn trên giường, sắc mặt tái xanh, đôi môi tím tái.

Malfoy tự hỏi Potter có biết bạn mình bị bệnh nặng hay không?

Khi Catherine tỉnh dậy Malfoy rất muốn chạy đến ôm chầm lấy con nhỏ nhưng nó nhịn xuống được. Bây giờ chưa phải lúc.

Nhìn Catherine đi lại trước mặt, Malfoy có cảm giác nhẹ nhõm và bình an đến lạ. Hy vọng con nhỏ sẽ thật sự ổn nếu món thuốc đó hoàn thành.

Từ bao giờ Malfoy lại nghĩ cho người khác nhiều đến vậy? Có phải vì một chữ “thích” kia không?

Đúng vậy. Nó thích Catherine. Nó thừa nhận điều đó. Từ giờ trở đi nó sẽ không bao biện hay tự lừa dối chính mình nữa.

Tại sao nó lại phải thấy xấu hổ khi thích Catherine? Con nhỏ xinh đẹp, tài giỏi, có khí chất hơn bất kỳ đứa con gái thuộc gia đình quý tộc nào nó từng gặp.

Ở Catherine luôn có một sự điềm đạm đáng tin cậy, con nhỏ ít khi nổi nóng hay mất bình tĩnh. Càng lớn Malfoy càng thấy Catherine trở nên tĩnh lặng và nhu hoà như nước, hoàn toàn khác với dáng vẻ nóng nảy bộp chộp của những đứa khác thuộc nhà Gryffindor. Đáng lẽ con nhỏ nên được phân vào nhà Slytherin mới đúng.

Malfoy đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày vừa qua thì bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình, hình như phát ra từ phòng của Catherine.

Nó gõ cửa phòng, cố làm ra vẻ tức giận, nói lớn:

- Evans, mày làm gì trong đó vậy? Mau tắt chuông báo thức đi.

Không có tiếng người đáp lại. Một phút, hai phút, năm phút trôi qua, đáp lại Malfoy chỉ là tiếng chuông kêu inh ỏi.

- Evans, tao đếm đến năm mà mày không trả lời thì tao vào nha.

Thiếu nữ đang nằm bất tỉnh ở trong bồn tắm đột nhiên mở choàng mắt, bụm miệng ho lên sặc sụa, môi mấp máy cả buổi vẫn không thốt nên thành lời.

Malfoy nói xong liền đếm một lèo đến năm. Không có ai trả lời.

Sợ Catherine gặp chuyện chẳng lành, Malfoy đặt tay lên nắm cửa, vặn thử một cái, ai dè mở ra được.

- Đừng vào! Nguy hiểm!

Nhưng đã quá trễ, cửa vừa mở Malfoy liền xông thẳng vào bên trong phòng ngủ, không kịp nghe thấy lời cảnh báo của Catherine.

Cái giá phải trả cho hành động thiếu suy nghĩ chính là việc Malfoy bị dính bẫy do Catherine giăng sẵn.

Sàn nhà lúc này trở thành một bãi cát lún, khiến Malfoy tiến không được mà lùi cũng không xong, cả người nó nhanh chóng bị chìm sâu vào trong cát.

Biết Malfoy sẽ gặp nguy hiểm nếu tự tiện xông vào phòng, Catherine chỉ kịp nện một đấm lên đồng hồ báo thức cho nó câm miệng rồi vội vã thu hồi bẫy đặt quanh bồn tắm, sau đó vớ áo khoác ở trên kệ choàng lên người, nhanh chóng mở cửa phòng tắm xem xét tình hình.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, chỉ chưa đến một phút mà Malfoy đã bị nhấn chìm đến tận đầu, chỉ còn nhìn thấy được chỏm tóc màu bạch kim trên đỉnh đầu.

Catherine lục trong túi đeo chéo lấy ra một lọ thủy tinh, nhỏ xuống hố cát một vài giọt, lập tức bãi cát lún biến mất, sàn nhà trở về lại như bình thường.

Catherine thấy Malfoy nằm im bất động, vội chạy tới kiểm tra. Nó vỗ vỗ lên mặt Malfoy mấy cái thì thằng này mới tỉnh dậy, ôm ngực ho một trận dữ dội.

Malfoy thấy Catherine, không màng đến việc vừa thoát chết trong gang tấc, vội hỏi:

- Mày không sao chứ?

Catherine đứng dậy, lùi ra xa Malfoy, không trả lời câu hỏi mà chỉ nhẹ nhàng nói:

- Đi ra ngoài đi.

Malfoy biết mình đã làm sai, vội vã xoay người thối lui. Ai dè vừa chạy tới cửa thì nó nghe tiếng Catherine kêu nó lại, giọng thều thào:

- Malfoy, giúp...

Malfoy dừng bước, ngoái đầu nhìn thì thấy Catherine đang nằm rũ rượi trên sàn nhà.

Nó vội chạy tới đỡ con nhỏ dậy, hỏi:

- Mày bị sao vậy?

Catherine nói một cách khó nhọc:

- Thuốc… thành… bồn… đem… lại… đây…

Malfoy vội chạy vào bên trong phòng tắm, nó tới bồn tắm kiểm tra nhưng không thấy lọ thuốc nào cả. Malfoy bị mùi hương ngọt đến ngây người của chất lỏng bên trong bồn tắm làm cho khó chịu, định quay trở ra hỏi Catherine kỹ hơn thì nó phát hiện ra dưới đáy bồn có một chai độc dược.

Chất lỏng bên trong bồn gần như trong suốt, giống như nước nhưng không phải nước.

Malfoy không nghĩ gì nhiều, lập tức cho tay vào định vớt chai độc dược lên nhưng vừa chạm vô bề mặt chất lỏng nó liền rụt tay lại. Malfoy nhìn xuống bàn tay mình, năm đầu ngón tay giờ đây đỏ ửng và đau rát như bị bỏng.

Thứ nước gì thế này? Đáng sợ quá đi.

Malfoy nhìn quanh, phòng tắm trống trơn, không có bất kỳ đồ vật nào có thể dùng để vớt cái chai lên được. Nó định xả hết chất lỏng trong bồn nhưng lại sợ Catherine trách nó tự tiện hành động.

Malfoy chạy trở ra, nó khẽ lay người Catherine, hỏi:

- Độc dược của mày bị rớt xuống bồn tắm rồi. Tao xả hết nước trong bồn nha?

Không có tiếng đáp lại, Malfoy lay người Catherine thêm vài lần thì giật mình phát hiện ra cả người con nhỏ mềm nhũn, chạm vào có cảm giác như chạm một miếng thạch.

Malfoy hoảng hốt, biết rằng không thể chần chờ lâu hơn được nữa. Nó nhìn khắp phòng ngủ, cũng không thấy thứ gì xài được.

Đành liều vậy.

Malfoy lại chạy vào phòng tắm, đến bên cạnh cái bồn đầy chất lỏng ghê người kia, nó hít sâu một hơi, sau đó cắn răng nhúng cả cánh tay xuống.

Lấy được độc dược Catherine cần, Malfoy lập tức chạy đến chỗ con nhỏ. Nó lật người Catherine dậy, bóp miệng con nhỏ rồi đổ thuốc vào.

Quá trình này diễn ra vô cùng gian nan, bởi vì Catherine gần như mất đi khả năng nuốt.

Nếu Catherine không có ý chí và sự quyết tâm, nếu Malfoy không nhẫn nại và cẩn thận, có lẽ chỗ thuốc kia đã chảy tràn ra ngoài hết.

Cũng may lượng độc dược cần uống không quá nhiều, mười lăm phút sau Malfoy nhìn chai thuốc cạn đáy mà thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nó giật nảy người như bị điện giật, vội nhắm mắt lại, lùi ra xa, sau đó chạy tới giường ôm chăn đắp lên người Catherine.

Làm gì mà như nhìn thấy ma vậy? Bị một tấm chăn dày đè lên người, Catherine cảm thấy khó chịu, yếu ớt lên tiếng:

- Nóng.

Malfoy làm như không nghe thấy.

- Nóng! - Catherine lớn tiếng lặp lại.

Malfoy không nói không rằng lấy chăn quấn Catherine thành một cục rồi ôm lên giường, để con nhỏ nằm ngay ngắn, đắp chăn lại, sau đó bỏ đi một nước.

Catherine không hiểu gì hết, nó cảm thấy vô cùng nóng, nhưng lại không có sức để thoát ra. Nó đâu có dè chỉ uống thuốc trễ có mấy phút mà hậu quả lại nghiêm trọng đến thế. Đúng là thất sách.

Độc dược tác dụng vô cùng chậm, Catherine nằm trằn trọc đến gần ba giờ sáng thì tứ chi mới lấy lại được cảm giác.

Nó tung chăn ngồi dậy, vội chạy đi kiếm gương soi.

Vừa nhìn thấy bản thân ở trong gương, Catherine liền hiểu tại sao Malfoy lại có thái độ như vậy với mình. Cảm giác xấu hổ ập tới, nó không biết giấu mặt vào đâu.

Một tiếng sau, Catherine ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài thì thấy Malfoy đã đứng đợi sẵn ở trước cửa từ bao giờ.

Ánh mắt cả hai chạm nhau vài giây, sau đó không hẹn mà cùng quay mặt sang hướng khác.

Sau phút bối rối ban đầu, Catherine vội lấy lại sự tự tin, mỉm cười lên tiếng:

- Tao phải đi rồi. Cảm ơn, vì tất cả.

Malfoy quan tâm hỏi:

- Mày đã khoẻ hẳn chưa? Nếu chưa thì cứ ở lại thêm vài ngày. Vả lại trời chưa sáng, mày lên đường bằng cách nào?

Catherine đáp:

- Tao đã khoẻ hẳn rồi. Tao đến như thế nào thì đi như thế đó, mày không cần quan tâm.

Nói rồi Catherine lấy ra một lọ độc dược nhỏ xíu chứa chất lỏng trong suốt đưa đến trước mặt Malfoy, nói bằng giọng dịu dàng:

- Đây là thuốc Lãng quên. Chỉ một giọt có thể giúp mày quên đi ký ức về tao trong một năm, bốn năm là bốn giọt. Làm ơn uống và quên tao đi. Như thế sẽ tốt cho cả hai.

Lọ thuốc này có giá bán thấp nhất là năm trăm Galleon vàng.

Catherine đã dành một năm để nghiên cứu phương pháp, thêm một năm mày mò cùng vô số lần tự thử nghiệm lên chính bản thân mới điều chế ra được hai lọ vào giữa tháng mười một năm ngoái.

Khi bị pha loãng một ngàn lần, thuốc chỉ có tác dụng khiến người uống quên đi những việc xảy ra trong vòng một tiếng trước đó. Nhờ vậy mà Catherine mới dám tự thử, tự đánh giá về tính công hiệu của độc dược.

Nó đã bán được một lọ vào tháng giêng và thu về bảy trăm Galleon vàng, nhờ đó nó mới có tiền mua nguyên liệu độc dược và vật dụng cần thiết để chế tạo bùa hộ mạng cho chú Sirius.

Trở lại thực tại, Malfoy nhìn lọ độc dược, đôi mắt màu xám hiện lên vẻ đau khổ. Điều đó khiến Catherine bất giác chạnh lòng.

Nhưng con nhỏ là người không dễ bị cảm xúc chi phối, nó đi đến trước mặt Malfoy, nhẹ nhàng thuyết phục:

- Tao có thể đoán được lý do vì sao mày đến đây. Tin tao đi, khi quên được tao rồi mày sẽ thấy thế giới này tươi đẹp hơn nhiều. Tao không phải là người có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mày. Trái lại, tao sẽ mang đến bất hạnh cho mày và cho cả gia đình của mày. Đừng để ba mẹ của mày phải thất vọng vì mày. Mày còn tương lai tươi sáng ở phía trước, đừng vì tao mà rơi vào bế tắc. Malfoy à, xin nhắc lại một lần sau cuối, tao không thích mày, mãi mãi không thích mày. Dừng lại đi. Uống cái này và quên hết tất cả, sau đó bắt đầu lại. Tao…

Những lời tiếp theo không có cơ hội được thốt ra.

Malfoy bất ngờ ôm lấy hai má Catherine, nâng đầu con nhỏ lên và đặt xuống đôi môi đang hé mở của thiếu nữ một nụ hôn.

Mềm mềm, lành lạnh, và có hương thơm dễ chịu như mùi hương trên dây buộc hai gói quà không biết là của ai.

Nụ hôn đến quá bất ngờ, Catherine không kịp phản ứng. Khoảnh khắc môi chạm môi, hai mắt nó vẫn còn đang mở to đầy kinh ngạc.

Chỉ là một cái chạm nhẹ rồi thôi nhưng cũng đủ khiến Catherine hoá đá.

Nụ hôn đầu của nó mất tiêu rồi! Cứ như vậy mà mất đi, không một lời báo trước.

Malfoy thấy Catherine không phản ứng, lại cúi xuống đặt lên môi con nhỏ một nụ hôn.

Dường như đó là bản năng, Malfoy nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mềm mại của thiếu nữ, như thể đang vuốt ve thứ quý giá nhất trên đời.

Một dòng điện chạy xẹt qua người Catherine. Vô số hình ảnh hiện lên trong tâm trí nó, như một thước phim tua nhanh, khiến đầu óc nó trở nên hỗn loạn, cứ như vậy mà đứng chết trân, quên mất việc phải đẩy Malfoy ra.

Tại sao lại như thế? Tại sao lại để cho nó thấy những điều này làm gì? Nỗi buồn man mác dâng lên như cơn thủy triều ở trong lòng nó là cảm xúc của ai?

Catherine bất giác rơi lệ, nước mắt lăn dài trên má.

Thấy Catherine khóc trong lặng lẽ, Malfoy tưởng rằng hành động sỗ sàng của nó khiến con nhỏ buồn, cho nên chủ động dừng lại.

Khoảnh khắc hai đôi môi rời nhau ra, những hình ảnh kia cũng không còn nữa. Catherine không hiểu sao những hình ảnh đó lại hiện lên trong tâm trí nó, mang đến cho nó cảm giác buồn bã đến mức nước mắt tuôn rơi trong vô thức.

Catherine đứng ngây như phỗng nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Malfoy thấy vậy thì sợ lắm, vội giải thích:

- Xin lỗi. Tao không cố ý làm như vậy. Chỉ tại...

Catherine lau nước mắt trên mặt, ngắt lời Malfoy:

- Lần sau nếu muốn hôn ai làm ơn hỏi xin phép xem người đó có đồng ý hay không.

Không chờ Malfoy kịp phản ứng, Catherine túm lấy cánh tay phải của Malfoy, vén tay áo chùng lên cao, để lộ ra một mảng da đỏ tấy kéo dài từ khuỷu tay đến bàn tay, bong tróc ra thành từng mảng.

Catherine hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.

Nếu là người bình thường, bị hôn bởi người mình không thích, dù người đó có đẹp trai, phong độ, hay dịu dàng đến đâu đi chăng nữa thì trong lòng vẫn thấy cực kỳ chán ghét. Nhưng Catherine lại không thấy chán ghét, chỉ cảm thấy đau lòng.

Độc dược nó dùng để ngâm mình đâu phải thứ người bình thường có thể tùy tiện chạm vào.

Catherine kéo Malfoy vào trong phòng ngủ, lục túi lấy ra hai lọ độc dược, bắt Malfoy uống một lọ, còn một lọ nó cẩn thận bôi lên cánh tay của Malfoy. Cũng may có sẵn thuốc giải độc, nếu không thì nó chẳng biết cứu chữa như thế nào.

Vừa làm Catherine vừa hỏi:

- Có đau không?

Sự dịu dàng của Catherine làm cho Malfoy thấy vui lắm, nó nhún vai:

- Lúc nãy thì có đau, nhưng bây giờ hết đau rồi.

Malfoy dừng lại giây lát, ngập ngừng nói:

- Xin lỗi.

- Vì điều gì?

- Vì đã làm cho em khóc.

Catherine không đáp, lẳng lặng băng bó cho Malfoy, một lúc lâu sau nó mới lên tiếng, nói:

- Đừng thích tôi nữa. Không có kết cục tốt đâu.

Malfoy bất ngờ rướn người hôn nhẹ lên môi Catherine, nói:

- Biết làm sao được. Mặc kệ kết cục như thế nào, trên đời này anh chỉ thích mỗi em thôi, mãi mãi chỉ thích một mình em.

Tại sao lại hôn nữa rồi? Catherine giơ tay định cho Malfoy một bạt tai nhưng bất chợt nó dừng lại. Sao câu này nghe quen quen.

Catherine giật mình, tim bỗng đập lên thình thịch, nó nhìn Malfoy bằng ánh mắt nghi hoặc.

Thấy Catherine bị mình hôn mà không đánh, không mắng, Malfoy bạo gan hơn, nắm tay kéo Catherine ôm vào lòng, tay luồn qua mái tóc dài của con nhỏ, nâng đầu thiếu nữ lên và đặt xuống một nụ hôn triền miên.

Vô số hình ảnh lại hiện lên trong tâm trí của Catherine, không rõ ràng như lúc nãy mà mơ hồ khó hiểu. Cảm xúc nó nhận được từ nụ hôn này không phải nỗi buồn vô hạn mà là sự khát khao mãnh liệt, khiến tim nó đập loạn xạ, đầu óc quay vòng vòng, sau đó mụ mị đi. Mùi thơm trên tóc, trên người thiếu niên dễ chịu và mê hoặc đến nỗi khiến cho chút lý trí còn sót lại của Catherine sụp đổ. Nó nhắm mắt, choàng tay qua cổ thiếu niên.

Chính vào khoảnh khắc đó, Catherine cảm nhận được một niềm hân hoan vui sướng dâng lên trong tim, nhưng đó không phải cảm xúc của nó, mà là cảm xúc của người đối diện. Malfoy đang rất hạnh phúc. Còn Catherine thì sao? Nó không biết, tâm trí nó bây giờ lấp đầy hình bóng của người trước mặt.

Càng hôn lâu nụ hôn của Malfoy càng mang tính chiếm hữu, điều này khiến cho Catherine cảm thấy không thoải mái. Lý trí vốn đã mất lại quay trở về, Catherine đẩy Malfoy ra, nói:

- Bao nhiêu đó là đủ rồi.

Malfoy nhìn Catherine bằng ánh mắt say mê, nhẹ nhàng vén tóc thiếu nữ ra sau tai, dịu dàng vuốt ve gò má của người con gái trước mặt, hỏi bằng giọng mơ màng:

- Có phải chúng ta đã gặp nhau trước khi đến Hogwarts? Anh thấy em rất quen thuộc, như thể đã biết em từ trước.

Catherine không trả lời. Thiếu niên nó thấy trong mơ có phải Malfoy không? Dường như là không. Nhưng sao hai người lại thốt nên những lời giống nhau đến vậy?

Thấy Catherine im lặng, Malfoy kéo con nhỏ vào lòng, nói:

- Không cần biết quá khứ như thế nào, hiện tại và tương lai, cho đến hết đời, anh chỉ thích một mình em thôi.

Nói thì hay lắm, làm được hay không thì chưa biết, Catherine nghĩ thầm.

Mùi hương trên người Malfoy khiến Catherine cảm thấy thư giãn. Nó cứ để mặc cho Malfoy ôm mình, hỏi:

- Vì thích tôi mà anh từ bỏ cả gia đình sao?

Malfoy chần chờ giây lát rồi đáp:

- Ba muốn anh quên em, nhưng anh không muốn, cho nên đã bỏ đi.

Catherine nhíu mày, không ổn chút nào. Nó không muốn vì nó mà nhà Malfoy trở nên bất hoà hay lâm vào tình huống nguy hiểm. Nếu sống theo cảm xúc, bỏ mặt hết thảy, đoạn tình cảm này sẽ kết thúc trong bi thảm.

Nếu Catherine mạnh hơn Voldemort và có đủ năng lực bảo hộ gia tộc Malfoy khỏi hắn ta thì nó sẽ không bận tâm đến chuyện Malfoy thích nó nhiều đến mức nào. Thích thì cứ thích, nó có thể đáp lại hoặc không, nhưng nó sẽ bảo vệ hết tất cả mọi người.

Đó chỉ là “nếu như”, chứ trong hiện thực thì nó không có khả năng đó. Bây giờ nó đi bước nào tính bước đó, chưa kể Voldemort cho nó cảm giác nguy hiểm và khó đoán hơn trong truyện gấp nhiều lần.

Nói không chừng hắn ta sẽ lợi dụng Malfoy để moi thông tin từ nó, hoặc buộc Malfoy gây hại đến nó, hoặc khiến Malfoy phải trả giá đắt vì thích nó, hay chỉ đơn giản là khiến một trong hai đau khổ khi nhìn thấy người còn lại bị giày vò.

Không! Catherine không thể để cho chuyện đó xảy ra.

Chỉ cần Malfoy quên đi Catherine Evans, nó sẽ trở về là một Malfoy như ba mẹ nó mong muốn. Nó không cần phải lựa chọn giữa gia đình hay tình yêu. Nó có thể làm theo mọi yêu cầu của ba nó mà không cần phải cảm thấy cắn rứt lương tâm hay đau khổ quá nhiều.

“Bạn lựa chọn gia đình, tôi lựa chọn bảo vệ bạn. Bạn chọn tôi, cả hai chúng ta sẽ cùng chết.”

Catherine đã có quyết định của riêng mình, nó nhẹ nhàng đưa tay vào trong túi đeo chéo lục tìm gì đó, bỗng nó nghe Malfoy thì thầm vào tai mình:

- Anh sẽ về nhà đối diện với ba, thuyết phục ba dần rút khỏi tổ chức hắc ám kia. Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh tin mình có thể làm được mọi thứ vì em. Đừng rời xa anh, có được không?

Thật ngây thơ. Nhưng cũng thật ngang trái, khiến cho người khác phải đau lòng.

Catherine nhẹ nhàng đáp lại:

- Trên đời này không chỉ có tình yêu đôi lứa mới là lẽ sống.

Malfoy không hiểu, toan hỏi lại thì cảm thấy cổ đau nhói lên như bị vật gì đó nhọn hoắt đâm vào, cả người mất đi ý thức, đổ gục xuống vai Catherine.

Catherine đặt Malfoy nằm ngay ngắn trên giường, lấy thuốc Lãng quên ra rồi dứt khoát nhỏ vào miệng Malfoy bốn giọt.

Làm xong nó đắp chăn lại cho Malfoy, viết một bức thư rồi đi ra ngoài ban công, huýt sáo gọi con Ball lại. Nó đeo lá thư vào chân con cú, dặn:

- Giao đến gia tộc Malfoy, đừng để ai phát hiện.

Con Ball ngậm viên kẹo cú trong tay Catherine rồi vỗ cánh bay đi.

Tôi không phải là người cho bạn hạnh phúc mà bạn hằng mong muốn, vậy nên hãy quên tôi đi.

Trong đêm tối, có một người con gái bước thật nhanh về phía trước, thoắt ẩn thoắt hiện. Bóng tối như vòng tay của người mẹ, ôm lấy thiếu nữ vào lòng. Cơn gió đêm như bàn tay người cha, khẽ khàng lau đi nước mắt trên mi cô.

Không ai biết rằng kết thúc cũng chính là khởi đầu. Có người hỏi “mãi mãi” trong “mãi mãi chỉ thích một mình em” là bao lâu? Lâu lắm, rất lâu, đó là sự tồn tại sánh ngang với đất trời.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.