Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ở bên cạnh tôi lúc này...

Tiểu thuyết gốc · 3311 chữ

Không thể nói di chuyển trên lưng Vong Mã là một trải nghiệm tuyệt vời nhưng đó chắc chắn là trải nghiệm đáng nhớ.

Catherine không đi thẳng một mạch mà cứ chốc chốc nó lại đáp xuống để tìm kiếm một số loại thảo dược đã được đánh dấu trên bản đồ.

Cuộc hành trình bị gián đoạn hai tiếng, bởi vì đột nhiên cơn đau ập đến khiến Catherine không thể ngồi vững trên lưng Vong Mã. Đó cũng chính là lý do vì sao nó không di chuyển vào ban đêm. Buổi tối cơn đau sẽ kéo dài lâu hơn, từ ba đến bốn tiếng, nó sẽ chẳng thể nào yên ổn đi đến nơi muốn đến trong tình trạng tồi tệ đó.

Khi hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc Catherine kết thúc cuộc hành trình của mình.

Việc đầu tiên nó làm chính là trả công cho con Vong Mã như đã hứa. Vùng đất này không có nhiều loài động vật hoang dã, nhưng ngựa và cừu được dân làng chăn nuôi thì đếm không xuể.

Trước đó Catherine đã gọi điện thoại trò chuyện với một người chủ trang trại trong khu vực này để hỏi mua thịt cừu với giá rất cao, dễ dàng nhận được sự đồng ý của ông ta. Vừa tới nơi nó liền đi đến địa điểm đã hẹn trước để thực hiện giao dịch.

Do đã thoả thuận từ trước nên chẳng mất nhiều thời gian, mười phút sau Catherine đã có số thịt cừu để cho con Vong Mã ăn trong mấy ngày, bù lại nó phải trả một số tiền không nhỏ. Nhìn chiếc ví xẹp lép mà nó rầu rĩ mãi không thôi.

Bước ra khỏi trang trại, đến một nơi không có người, Catherine nhét hết mấy thùng gỗ đựng thịt cừu vào trong túi đeo chéo, sau đó thong thả rời khỏi làng.

Ngôi làng này thật yên tĩnh, nó đi cả đoạn đường dài như thế mà chẳng thấy có bao nhiêu người. Nhà cửa ở đây cũng thưa thớt, chủ yếu là nhà dân, ít thấy cửa hàng và quán trọ, hoàn toàn khác hẳn vẻ náo nhiệt ở các thành phố lớn.

Catherine rất thích sự tĩnh lặng của buổi chiều tà. Trong mắt của nó, hoàng hôn mang theo nỗi buồn của sự kết thúc, dẫu vậy đó vẫn là những giây phút đẹp đẽ nhất trong ngày.

Nó vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ráng chiều lui dần, nhường bước cho bóng tối len lỏi qua nóc của những ngôi nhà, choàng lên hàng cây hai bên đường, chẳng mấy chốc nhuộm đen cả bầu trời và mặt đất.

Đến một chỗ vắng vẻ, cách xa ngôi làng, trên một cánh đồng hoang bao la không bóng người thì Catherine dừng lại. Nó lấy bốn thùng gỗ đựng thịt ra xếp chồng lên nhau, gói lại bằng một tấm vải lớn, nói với con Vong Mã đang nằm nghỉ ngơi ở cách đó không xa:

- Đây là phần thưởng của mày, nếu ăn hết thì vô rừng kiếm ăn, đừng tuỳ tiện vào làng săn mồi, nhớ không? Khi nào bác Hagrid trở về trường Hogwarts tao sẽ nhờ bác ấy tìm chỗ ở cho mày và bầy đàn của mày.

Con Vong Mã kêu lên những tiếng hân hoan đáp lại Catherine, há miệng cắp lấy túi vải đựng thịt rồi giương cánh bay lên không trung, chẳng mấy chốc biến mất vào giữa nền trời đen thẫm.

Chỉ còn lại một mình, Catherine đi lần dò trong đêm tối. Lúc này nó đang rất đói bụng nhưng vì yêu cầu của món thuốc, nó phải dằn cơn đói xuống, mò mẫm tìm kiếm loại thảo dược được ghi trong quyển sổ tay kia.

Cánh đồng hoang này rất rộng lớn, không thấy điểm dừng. Theo như đánh dấu trên bản đồ mà Catherine tìm thấy trong quyển sổ ghi công thức độc dược thì đây chính là nơi cây Erica mọc. Đó là loại cây bụi thấp, hoa hình chuông, có màu hồng hoặc tím, lá nhỏ hình kim. Tuy nhiên không phải cây Erica nào cũng có thể dùng để điều chế độc dược.

Catherine cần tìm một bụi Erica có thể phát sáng trong đêm tối, khoẻ mạnh, không bị côn trùng đeo bám. Loại Erica đặc biệt này chỉ nở hoa vào khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc một đến hai giờ. Khi những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống mặt đất, hoa và lá của chúng sẽ héo rũ và không còn sử dụng được nữa, vì thế việc canh thời gian rất quan trọng.

Trước khi cơn đau ập đến lần thứ hai trong ngày, Catherine đã tìm thấy một bụi Erica như vậy. Nó mừng như bắt được vàng, vội vã dựng lều, dán bùa bảo vệ lên bốn phía chung quanh căn lều của mình rồi mới an tâm đối phó với cơn đau dữ dội nhất từ trước đến giờ. Loại bùa bảo vệ này nó mua qua thư cú, công hiệu chỉ kéo dài khoảng mười hai tiếng, nhưng như vậy là đủ với nó.

Lần này Catherine bị đau đớn dày vò cả đêm, càng kéo dài lâu nó càng không đủ sức chịu đựng những cơn đau như cắt da cắt thịt này.

Hậu quả là nó đã phải dùng đến thuốc an thần để chống lại cơn đau và ý nghĩ muốn tự kết liễu cuộc đời để được giải thoát, sau đó chìm vào mê man lúc nào không hay.

Đến khi Catherine tỉnh lại thì đã là giữa trưa, kế hoạch cứ thế mà đi tong. Nhưng nó không có thời gian để tức giận hay tự trách bản thân, bởi vì sự xuất hiện của một người mà nó không ngờ tới.

Catherine vừa bước ra khỏi lều liền bắt gặp cặp mắt màu xám đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên không hề che giấu.

Tại sao thằng này lại ở đây?

Vừa hỏi thì Catherine tự có câu trả lời luôn.

Bây giờ là một giờ trưa, nó sử dụng lá bùa lúc mười giờ tối, đến thời điểm hiện tại đã quá mười hai tiếng, bùa hết công hiệu từ đời nào rồi, ai cũng có thể đến đây, ai cũng có thể nhìn thấy căn lều của nó.

Sai lầm, đúng là sai lầm mà!

Bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Cuối cùng Catherine là người lên tiếng trước, cảnh giác hỏi:

- Mày đi một mình hay đi nhiều người?

Draco Malfoy không hiểu tại sao Catherine lại hỏi như vậy nhưng ánh mắt của con nhỏ khiến nó thấy sợ, thành thật trả lời:

- Tao đi một mình.

Catherine nhìn thẳng vô mắt Malfoy, sau khi xác nhận thằng này nói thật nó liền thả lỏng, vừa dọn lều vừa hỏi:

- Tại sao mày lại ở đây?

Malfoy đã lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không dám gây sự, bởi vì nhìn Catherine lúc này trông dữ dằn lắm. Tuy vậy nó vẫn trả lời với vẻ kiêu ngạo không hề che giấu:

- Toàn bộ cánh đồng hoang này và đất đai ở khu vực lân cận đều thuộc sở hữu của gia đình tao. Tại sao tao lại không thể có mặt ở đây?

Catherine ngớ người. Gia đình Malfoy giàu có đến vậy sao? Họ khinh miệt Muggle, nhưng vẫn kiếm tiền từ dân Muggle, thậm chí là kiếm nhiều tiền từ dân Muggle hơn bất cứ phù thủy nào, bất chấp Đạo luật Quốc tế về Bí mật Phù thủy. Nó cười nhạt, hỏi:

- Mày khoe khoang như vậy không sợ tao đi mách lẻo cho người khác biết chuyện gia đình mày vi phạm Đạo luật Quốc tế về Bí mật Phù thủy sao?

Malfoy không sợ, tự tin đáp:

- Mày sẽ không làm như vậy.

Catherine tự nhận mình không phải người tốt, chẳng hiểu Malfoy lấy ở đâu ra sự tự tin đó, thầm nghĩ: "Mày cứ tin tao đi, rồi ngày nào đó tao chơi một vố cho hết hồn thì đừng trách tại sao tao ác."

Bắt gặp ánh mắt gian xảo của Catherine, Malfoy có chút đề phòng, hất hàm hỏi ngược lại:

- Tại sao mày ở đây?

Catherine không trả lời, nhìn Malfoy, hỏi:

- Mày có chắc là ba mày không có mặt ở gần đây?

Nghe nhắc đến ba mình, trong mắt Malfoy loé lên một tia buồn bã, nó quay mặt đi, đáp:

- Dạo này ba tao bận lắm.

Catherine nhún vai, nhét đồ đạc vào trong túi đeo chéo rồi nói:

- Ba mày muốn giết tao mà. Chỉ cần mày báo tin là ông ấy độn thổ đến đây ngay, bất chấp có đang bận hay không. Thôi tao chuồn trước cho chắc ăn, tạm biệt.

- Đừng đi. Tao sẽ không nói cho ba biết mày ở đây.

Cánh tay của Catherine bị Malfoy nắm chặt, nó nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt dò xét, hỏi:

- Có chắc là ba mày không tới đây?

- Ừ! Ba mẹ tao chưa bao giờ tới đây. - Malfoy đáp chắc nịch.

Catherine suy nghĩ giây lát, cuối cùng hiểu ra được lý do. Dù bọn họ là chủ đất, nhưng bởi vì Đạo luật Quốc tế về Bí mật Phù thủy, bọn họ không thể lộ diện.

Nó phải hoàn thành món thuốc của mình trong thời gian sớm nhất, đành liều vậy.

- Tao có thể tin mày không? - Catherine hỏi lấy lệ, dù nó đã chắc chắn câu trả lời là gì. Có nhiều chuyện biết rõ là dư thừa nhưng không làm thì lại thấy bứt rứt khó chịu.

Malfoy gật đầu xác nhận, vẫn không buông tay Catherine, như thể sợ con nhỏ sẽ đi mất.

Catherine nhẹ nhàng gỡ tay Malfoy ra, hỏi:

- Gần đây có chỗ nào ngủ lại qua đêm không? Tốt nhất là một nơi yên tĩnh, vắng vẻ, không người qua lại, không ai tới quấy rầy.

Malfoy đáp rất nhanh:

- Có một nơi như thế, là nhà của tao. Hiện tại tao đang ở đó một mình.

Catherine mỉm cười, hỏi:

- Vậy thì ngày mai tao có thể đến nhà mày làm khách được không?

- Tại sao không phải là hôm nay? - Malfoy thắc mắc.

Catherine chỉ vào bụi Erica héo rũ, giải thích:

- Tao cần hái hoa và lá của loại thảo dược này vào lúc sáng sớm, khi mặt trời chưa mọc. Tao đã bỏ lỡ vào sáng nay, không thể tiếp tục bỏ lỡ nữa.

Malfoy bật cười, giọng mỉa mai:

- Do ngủ quên chứ gì. Catherine Evans mà cũng biết ngủ quên sao? Không thể tin nổi! Mày có cần tao cho mày một cái đồng hồ báo thức không?

Catherine không giận, mỉm cười hỏi ngược lại:

- Vậy mày có muốn ở lại đây đêm nay, làm đồng hồ báo thức cho tao vào sáng sớm mai không?

Malfoy sững người, ở qua đêm với Catherine sao? Nó nên nhận lời như thế nào để con nhỏ không cho rằng nó là người dễ dãi nhỉ?

Catherine không để ý đến Malfoy đang bối rối, đi dựng lại lều, đồng thời dựng thêm một cây dù lớn để che nắng, chắn gió. Làm xong mọi việc, nó chui vào lều tắm rửa, tẩy sạch bụi đất bám trên người. Đêm qua nó bị đau đớn hành hạ, không có tâm trí đâu mà chăm sóc bản thân. Cả một ngày không tắm, thật sự rất khó chịu.

Nửa tiếng sau Catherine chui ra khỏi lều, thấy thằng Malfoy, nó ngạc nhiên hỏi:

- Sao mày vẫn còn ở đây? Trời nắng nóng thế này, mày đứng vậy không thấy mệt sao?

Malfoy nhìn Catherine, ngượng ngùng đáp:

- Tao… tao ở lại với mày.

Catherine xua đuổi:

- Tao chỉ giỡn chơi thôi. Đừng nói mày tin là thật nha. Có nhà không ở, chui rúc trong lều của tao làm gì. Lều của tao nhỏ, thêm mày nữa thì chật chội lắm.

Malfoy hơi quê, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Nó ngồi xuống trước cửa lều của Catherine, vênh váo nói:

- Đất của tao, tao thích ở đâu thì ở.

Catherine mỉa mai:

- Phải của mày không? Hay là của ba mẹ mày?

Malfoy cố cãi:

- Của ba mẹ tao thì cũng là của tao. Tao là con trai duy nhất trong nhà mà.

Catherine gật gù đáp:

- Mày nói cũng phải.

Malfoy kiêu ngạo nói:

- Chứ còn gì nữa. Những người xuất thân từ Muggle như mày làm sao hiểu được chuyện này.

Catherine lại gật đầu tỏ vẻ tán thành:

- Mày nói đúng, tao không hiểu được.

Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng Catherine lại âm thầm thở dài.

Ông Malfoy đã chọn sai đường, càng lún sâu vào càng khó cứu vãn. Mọi việc ác ông ta làm đều để lại những hậu quả khó lường.

Một đứa nhỏ chưa hiểu sự đời như Malfoy, làm sao có thể gánh vác và bảo vệ cả gia tộc vượt qua sóng gió trong thời gian tới?

Catherine rất muốn nói với Malfoy rằng thay vì ngồi ở đây huênh hoang về sự giàu có của mình thì hãy quay trở về nhà, tìm hiểu những vấn đề mà ba mẹ của nó đang phải đối mặt khi Voldemort hồi sinh, để biết được bản thân đang ở trong tình huống nguy hiểm đến cỡ nào.

Nó nhìn gương mặt hào hứng của Malfoy, cuối cùng quyết định nuốt xuống những lời định nói. Đến lúc phải biết thì sẽ biết thôi.

Malfoy thấy vẻ mặt đăm chiêu của Catherine, cho rằng những lời nói của nó khiến con nhỏ buồn, bèn giải thích:

- Tao không có ý xem thường mày hay mấy đứa xuất thân từ Muggle, tao chỉ nói sự thật mà thôi. Chuyện này cũng giống như việc tao không hiểu được tại sao tụi mày lại có thể sống mà không cần đến pháp thuật vậy.

Catherine nhoẻn miệng cười, đáp:

- Tao hiểu mà. Mày đã thay đổi nhiều lắm, tao rất thích sự trưởng thành này của mày. Nếu không thì tao sẽ chẳng ngồi ở đây nghe mày nói nhiều như vậy.

Malfoy bị nụ cười của Catherine làm cho đứng hình, bất giác đỏ mặt. Nó cúi đầu xuống để che giấu sự xấu hổ của mình. Một lúc sau lấy lại tinh thần nó ngẩng đầu lên hỏi:

- Có phải tụi mày ghen tỵ với sự giàu có của gia tộc Malfoy, cho nên mới không thèm chơi với tao?

Catherine nhún vai:

- Do thái độ của mày thôi. Lần đầu tiên gặp Harry ở trong trường Hogwarts mày đã làm những hành động gì, mày còn nhớ không?

Malfoy ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu.

Catherine thẳng thắn nói:

- Trong tình bạn hay tình yêu cũng vậy, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Lần đó mày đã mỉa mai Ron, Neville và Hermione trước mặt Harry. Mày nghĩ một người trung thực và có trái tim nhân hậu như Harry sẽ chấp nhận đứa xấu tính như mày làm bạn hay sao? Với suy nghĩ đó thì mày chỉ có thể kết bạn và chơi chung được với mấy đứa xấu tính giống mày thôi.

Nhìn vẻ mặt khó coi của Malfoy, Catherine mỉm cười động viên:

- Dĩ nhiên đó là mày của năm học đầu tiên. Bây giờ mày khác nhiều lắm, tao tin trong tương lai mày sẽ có những người bạn thật sự như mày hằng mong muốn.

Malfoy do dự một hồi rồi nói:

- Ba tao từng dạy tao không cần bạn bè, chỉ cần quan tâm đến những người mang lại lợi ích cho tao.

Catherine hỏi:

- Mày suy nghĩ gì về lời của ba mày?

Malfoy im lặng rất lâu, sau đó như thể đã lấy hết can đảm, nó bộc bạch:

- Tao nghĩ ba tao nói đúng, nhưng tao luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Những lúc có chuyện buồn ở trong lòng tao không biết tâm sự với ai. Bên cạnh tao không có ai đủ để cho tao tin tưởng.

Catherine nhìn Malfoy, bất chợt nó hỏi:

- Tại sao lại nói thật cho tao biết? Không sợ tao nhiều chuyện sao?

- Bởi vì tao tin mày. - Malfoy trả lời mà không cần suy nghĩ.

Catherine lại hỏi:

- Mày thích tao, cho nên mới tin tao? Hay mày tin tao vì tao là một người đáng tin?

Malfoy giật mình khi nghe Catherine hỏi như vậy, nó cúi đầu nhìn xuống đất, một lúc sau chợt nó lên tiếng:

- Có biết tại sao tao đến đây không?

Catherine lắc đầu, làm sao nó biết được.

Malfoy vẫn không ngẩng đầu lên, giọng buồn rười rượi:

- Bởi vì ngôi nhà kia, đã không còn là nhà nữa rồi.

Catherine im lặng. Nó có thể đoán được chuyện gì xảy ra với gia đình Malfoy sau khi Voldemort hồi sinh. Ông Malfoy chắc chắn sẽ không thể thường xuyên ở nhà, lúc nào cũng cáu gắt, hoảng sợ vô cớ. Bà Malfoy, dù không phải Tử thần Thực tử nhưng có chồng làm việc dưới trướng Voldemort, bà ấy vui mới lạ. Chẳng ai vui sướng khi phải phục vụ kẻ có thể tra tấn và giết chết mình bất cứ lúc nào, à có đấy chứ, Bellatrix Lestrange và Barty Crouch con.

Cảm xúc tiêu cực của ba mẹ ảnh hưởng rất lớn đến tâm hồn đứa con của họ. Malfoy thấy buồn là phải. Bây giờ thằng nhỏ này lương thiện hơn trước nhiều lắm, rất dễ bị tổn thương. Mà cho dù có xấu tính và ủng hộ cái ác đi chăng nữa thì chắc chắn một phù thuỷ vị thành niên chưa trải đời như Malfoy cũng sẽ thấy sợ hãi, dè chừng, tựa như một người tội phạm, sợ bị xã hội phát hiện và phán xét.

Malfoy lại tiếp tục, giọng hơi run:

- Ba tao nói, từ năm học sau, tao phải thể hiện rõ ràng lập trường của mình, nếu không thì gia đình tao sẽ không được yên thân. Cho nên tao biết, tao với mày là không thể nào.

- Vậy tại sao lúc nãy tao muốn đi mày giữ tao lại làm gì? - Catherine hỏi.

Malfoy im lặng, không trả lời.

Lúc này đến lượt Catherine tỏ ra bối rối. Nó cảm nhận được Malfoy đang mang trong mình một nỗi buồn khó nói thành lời. Nó nên an ủi đứa nhỏ này như thế nào đây? Nếu tỏ ra thân thiết quá có khiến Malfoy hiểu nhầm nó cũng thích Malfoy không ta? Suy đi nghĩ lại, nó quyết định im lặng.

Đột nhiên Catherine nghe Malfoy nói, giọng chua chát:

- Chắc mày đang xem thường tao chứ gì. Một Malfoy yếu đuối, chẳng đáng mặt Slytherin. Thích cười thì cứ cười, đừng im lặng như thế.

Catherine đang định lên tiếng phủ nhận thì bất chợt cơn đau ập đến kèm theo cảm giác buồn nôn. Nó nhăn mặt, rút lại lời định nói, sau đó chui nhanh vào trong lều, kéo khoá lại.

Tiếng Malfoy vọng vào từ bên ngoài:

- Mày bị làm sao vậy?

Catherine làm gì có thời gian để trả lời Malfoy. Nó liên tục nôn ra máu, đầu óc choáng váng, cả người đau đớn, nước mắt trào ra trong vô thức. Tình hình lúc này thật tồi tệ, bằng mọi giá nó phải nhanh chóng hoàn thành độc dược cải tạo cơ thể để chấm dứt tình trạng tồi tệ này. Catherine chỉ kịp nghĩ được đến đó thì ngất lịm đi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.