Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức chân dung của bà Walburga Black

Tiểu thuyết gốc · 2823 chữ

Sau khi tắm rửa sạch sẽ Catherine ngồi trên giường nghiên cứu thuốc cải tạo cơ thể.

Nó sẽ ngâm mình trong độc dược liên tục bảy ngày, sau đó uống thuốc củng cố hai tháng. Sau khoảng thời gian đó phải tiếp tục theo dõi nửa năm, nếu không có tác dụng phụ gì nghiêm trọng thì mới được xem như là đã thành công.

Điều chế món thuốc này không lâu, chỉ mất khoảng mười hai tiếng. Nhưng đó lại là sự tổng hợp của nhiều loại độc dược khác nhau, thành ra muốn đi đến bước cuối cùng cũng khá gian nan.

Hiện tại Catherine còn thiếu một loại thảo dược để hoàn tất việc chuẩn bị cho món thuốc của nó.

Thảo dược này chỉ có ở vùng Tây Nam nước Anh, phải được hái lúc sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời chưa mọc, sau đó lập tức cho vào vạc thuốc, nếu không sẽ mất tác dụng. Dù muốn hay không, Catherine vẫn phải rời đi trong nay mai.

Đang ngồi soạn đồ thì Catherine nghe thấy giọng nói của chú Sirius vang lên ở bên ngoài:

- Catherine, con đã dậy chưa? Có muốn ăn sáng với chú không? Hôm nay có món con thích nè.

Catherine nói vọng ra:

- Con dậy rồi ạ. Tạm thời con chưa muốn ăn sáng, chú cứ để ở trong bếp, con sẽ ăn sau.

Chú Sirius không hề nghi ngờ gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Catherine nói không muốn ăn sáng cùng mình. Làm sao có thể ăn uống ngon miệng ở trong căn nhà âm u như địa ngục này được cơ chứ. Chú nói:

- Vậy con tự lo liệu nhé. Chú đi đây. Sắp tới chú bận, có thể sẽ không về. Con cứ xem đây như là nhà của mình, đừng ngại gì hết.

Catherine lễ phép đáp:

- Vâng ạ, chú cứ làm việc của mình, không cần để ý đến con.

Sau khi chắc chắn rằng chú Sirius đã rời khỏi, Catherine đi dạo một vòng quanh nhà, lẽo đẽo theo sau là con gia tinh Kreacher.

Kreacher luôn lẩm bẩm những lời khó nghe một cách không hề kiêng dè nhưng Catherine chẳng để tâm.

Khi nhìn thấy mặt dây chuyền của Slytherin được đặt trang trọng trong một cái tủ kính ở phòng khách, Catherine đã nhíu mày thật sâu.

Nó biết chú Sirius có ác cảm với căn nhà này. Ngoài phòng của nó ra, những nơi khác đều không được dọn dẹp, bụi bám dày cả lớp, chứng minh chú Sirius thậm chí còn chẳng thèm ngủ lại ở đây. Khi có thể rời đi thì chú đi thật nhanh, như thể việc ở lại lâu thêm một chút sẽ khiến chú phát ốm với ngôi nhà này.

Khi gia đình Weasley dọn đến, chắc chắn chú Sirius sẽ để cho bọn họ dọn dẹp hết tất cả những thứ khiến chú chướng mắt, mặt dây chuyền này là một trong số đó.

Thấy Catherine đứng nhìn mặt dây chuyền một hồi lâu, Kreacher cảnh giác nhìn nó, cất cao giọng:

- Máu Bùn tanh hôi, bẩn thỉu, mi có tư cách gì mà đứng ở đây, mau cút khỏi nơi này!

Catherine vẫn chăm chú nhìn mặt dây chuyền, ngón tay khẽ động đậy.

Khoảng mười phút sau Catherine cất bước rời đi.

Muốn xuống bếp thì phải đi qua đại sảnh. Catherine thấy trên tường treo rất nhiều tranh, nổi bật nhất là bức tranh ở chính giữa, bị che phủ bởi một tấm rèm nhung màu đen. Bức tranh này có kích thước lớn hơn nhiều so với những bức tranh khác. Trong đầu Catherine loé lên một suy nghĩ, nó vô thức tiến lại gần bức tranh ấy.

- Một Máu Bùn mà cũng dám đi đến trước mặt bà chủ diễu võ dương oai. Ôi bà chủ bất hạnh của tôi!

Con gia tinh tỏ ra cực kỳ xúc động khi nhắc đến bà chủ yêu quý của mình, bắt đầu lăn ra đất gào khóc.

Catherine thấy vậy thì quay đầu định bỏ đi. Nó cũng không thật sự muốn biết mẹ của chú Sirius trông như thế nào. Nữ chủ nhân của gia tộc Black có thể là một người phụ nữ quý phái, xinh đẹp, hoặc một người đàn bà điên thích la hét chửi rủa như trong truyện miêu tả. Ai mà biết được, cũng không cần biết làm gì.

Dù sao các bức chân dung cũng chỉ mô phỏng lại một phần tính cách và trí tuệ của người được vẽ. Đó là cả một quá trình "dạy dỗ" bức tranh của mình trong thời gian dài, về cách hành xử cũng như truyền thụ lại những tri thức hay ký ức có giá trị. Từ đó các bức chân dung có thể tương tác với thế giới thực như thể họ đang sống, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một bản sao bị giới hạn về mọi mặt. Không phải ai cũng làm được điều đó.

Catherine toan rời đi thì tấm rèm che phủ bức tranh khẽ động đậy. Kreacher thấy vậy liền vội vén rèm lên để lộ ra bức chân dung của bà Black, giọng kính cẩn:

- Bà chủ.

Ấn tượng đầu tiên của Catherine về bà Walburga Black là đôi mắt sắc bén và tràn đầy kiêu hãnh khi bà ta nhìn nó. Người phụ nữ ở trong tranh đẹp, một nét đẹp sang trọng và quý phái, nhưng cũng không kém phần u ám và ma mị.

Catherine ngạc nhiên vì bà ta không la hét vào mặt nó mà chỉ nhìn nó bằng ánh mắt hồ nghi, cất giọng lạnh lùng:

- Tại sao người của gia tộc Medicus lại ở đây?

Catherine khẽ nhíu mày, nó lễ phép đính chính:

- Có lẽ bà đã nhìn nhầm, con không phải người của gia tộc Medicus.

Người phụ nữ bên trong bức tranh liếc nhìn con gia tinh, giọng trở nên dịu dàng:

- Con nhỏ này từ đâu xuất hiện vậy Kreacher?

Con gia tinh khóc thút thít:

- Thưa bà chủ, con nhỏ này được cậu Sirius dẫn về chiều hôm qua. Tôi đã cố gắng ngăn cản cậu chủ vào nhà nhưng không thành công. Cậu Sirius đã nhốt tôi trong phòng chứa đồ cả ngày hôm qua.

Nói đến đây con gia tinh bắt đầu tự trừng phạt mình bằng cách đập đầu xuống đất.

Catherine vỡ lẽ, hèn gì từ lúc bước vào nhà đến lúc yên ổn ở trong phòng ngủ nó chẳng thấy Kreacher đâu, thì ra con gia tinh đã bị nhốt lại. Chú Sirius ơi là chú Sirius, chú có thể chết vì đối xử tệ bạc với Kreacher đó!

Nghe nhắc đến tên Sirius, gương mặt của người phụ nữ trong tranh bỗng đanh lại. Bà ta gằn giọng, ra chiều giận dữ lắm:

- Thằng mất dạy đó còn dám vác xác về đây sao? Nói với nó, nơi này không chào đón nó. Bảo nó dẫn con nhỏ này đi luôn đi.

Nói tới đây bỗng bà ta dừng lại, đánh giá Catherine từ trên xuống dưới, đôi mày thanh mảnh cau lại ra vẻ suy tư. Chợt bà ta cất giọng đanh đá:

- Mày là gì của thằng Sirius? Vợ hay con gái của nó?

Đối diện với vẻ hung dữ của người phụ nữ trong bức chân dung, Catherine vẫn rất bình tĩnh trả lời:

- Đều không phải, thưa bà. Con chỉ là người được chú Sirius tốt bụng cho ở nhờ một thời gian.

Bà Black nghe vậy liền lập tức tru tréo:

- Loạn! Loạn hết cả rồi! Không xem ai ra gì. Nhà này đâu phải là cái chợ mà muốn dắt ai về thì dắt. Mau cút ra khỏi nhà tao! Bảo Sirius cút luôn. Tao không chào đón nó về nhà.

Catherine nghiêm túc nói:

- Chú Sirius là người thừa kế duy nhất của gia tộc Black, chú ấy có quyền về nhà…

- Tao không cần một ranh con như mày dạy đời. - Bức chân dung bà Black ngắt lời Catherine. - Đây là nhà của tao! Nó không có quyền dắt người lạ về. Mau cút ra khỏi đây, nếu không thì đừng trách tao. Kreacher, mau đuổi nó đi!

Catherine bỗng nở ra một nụ cười mỉm, nó nhẹ nhàng nói:

- Bà Black, bà có tin rằng chỉ cần bà nói thêm một lời nào nữa thì con sẽ gỡ bà ra khỏi bức tường này không?

- Mày dám? - Bà Black có vẻ không tin, giọng thách thức.

Catherine không nói không rằng chậm rãi lại gần bức chân dung. Nó vừa vươn tay lên, lập tức Kreacher lao tới ngăn cản nhưng lại bị hất văng ra xa. Catherine chạm vào bức tranh, nhẹ nhàng gỡ ra khỏi tường. Nó để cho bức chân dung lơ lửng giữa không trung, mỉm cười nói:

- Bây giờ thì bà tin chưa? Con có thể đem bà đi đốt, hoặc đem vứt vào một nhà kho tối tăm bụi bặm nào đó. Nhưng con sẽ không làm như vậy, miễn là bà đừng đuổi chú Sirius đi hay xúc phạm đến những người bạn mà chú ấy dẫn về nhà.

Bà Black nói với vẻ khó tin:

- Tại sao mày làm được? Tao đã ếm bùa Dính vĩnh viễn rồi mà.

Catherine nhún vai:

- Không có thứ gì là vĩnh viễn cả. Pháp thuật của bà sẽ bị vô hiệu hóa khi gặp pháp thuật cao cấp hơn.

Bà Black không còn la hét nữa mà chợt trở nên bình tĩnh lạ thường, bà hỏi:

- Rốt cuộc mày là ai? Mày làm tao nhớ tới Augusta Medicus. Dáng vẻ này của mày trông đáng ghét y chang người phụ nữ đó.

Catherine không biết Augusta Medicus là ai, nhưng nó chắc chắn bản thân không liên quan gì tới người đó. Nó trả lời:

- Con là Catherine Evans, một phù thủy gốc Muggle.

Catherine vừa nói vừa trả bức chân dung về vị trí cũ. Bà Black muốn mắng chửi nhưng lại sợ bị gỡ ra một lần nữa nên nhịn xuống, kiêu ngạo nói:

- Đừng tưởng tao sợ mày, đồ Máu Bùn bẩn thỉu.

Catherine gật đầu đáp:

- Con biết bà ghét con. Nhưng chú Sirius là con trai bà, đừng ghét bỏ chú ấy, có được không? Chú ấy đã trải qua những năm tháng khổ cực bên trong nhà ngục Azkaban. Chú ấy đã chứng minh bản thân vô tội, và chú ấy xứng đáng được hưởng sự bình yên bên trong ngôi nhà này.

Bà Black "hừ" lên một tiếng, nói:

- Đáng đời nó lắm, ai bảo nó không nghe lời tao. Thằng con trời đánh đó là nỗi đau không thể nào nguôi ngoai trong lòng của tao, là sự sỉ nhục của cả gia tộc. Nó sống hay chết, có bình an hay không thì liên quan gì đến tao, tao đã gạch tên nó ra khỏi gia phả rồi.

Catherine nói:

- Con biết chú Sirius đã sai khi khiến bà buồn lòng. Nhưng bà hãy nhìn xem sau tất cả mọi sự cố chấp của bản thân, bà còn lại gì?

Bà Black định mở miệng mắng chửi Catherine nhưng sợ con nhỏ sẽ vứt mình đi nên cuối cùng bà ta chỉ nhíu mày thật sâu, không đáp lại.

Catherine thấy vậy bèn cúi đầu nói:

- Đã đến lúc con phải đi rồi. Xin thứ lỗi vì đã quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của bà.

Catherine vừa đi được mấy bước liền nghe bức chân dung gọi với theo:

- Mày có chắc là sẽ không nghe lời Sirius mà gỡ tao xuống?

Catherine khẳng định:

- Chỉ cần bà không mắng chửi những người bạn chú ấy dẫn về nhà, con sẽ không động đến bà. Con đã gắn bức chân dung của bà vào tường bằng bùa Dính vĩnh viễn. Ngoài con ra sẽ không ai gỡ bà xuống được.

Bà Black đáp với vẻ miễn cưỡng:

- Được thôi. Miễn là bọn chúng không phá nhà tao thì tao sẽ phớt lờ tất cả.

Catherine mỉm cười cam đoan:

- Con chắc chắn với bà là sẽ không một ai có thể làm xáo trộn đồ đạc trong nhà của bà.

Sau khi thoả thuận thành công với bức chân dung bà Black về vấn đề đón tiếp người lạ đến chơi nhà, Catherine trở về phòng của mình, để lại một lá thư cho chú Sirius rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, bà Black liền nói với Kreacher:

- Phòng đọc sách, kệ số năm, hàng thứ hai từ trên xuống dưới, quyển sách thứ tư từ trái sang phải. Bên trong đó có một tấm hình, lấy tấm hình ấy mang xuống đây cho ta.

Kreacher không dám chậm trễ, vội vã thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân. Chỉ trong tích tắc, nó trở lại với một tấm hình trên tay, cung kính đưa đến trước mặt bức chân dung.

Bà Black nhìn tấm hình, ra chiều suy tư. Một lát sau bà hỏi Kreacher:

- Con nhỏ đó ở phòng nào?

Con gia tinh đáp với vẻ giận dữ:

- Chính là phòng ngủ lớn ở tầng ba, thưa bà chủ.

Bà Black nghe xong liền gào lên:

- Quá lắm rồi! Thằng con mất dạy! Nó muốn ta tức chết đây mà. Tại sao nó dám cho một đứa con gái không mang họ Black ngủ ở đó?! Kreacher, mau lên dọn dẹp hết đồ đạc của con nhỏ ấy vứt đi.

Con gia tinh vừa biến mất mấy giây sau đã quay trở lại, run rẩy đáp:

- Thưa bà chủ, tôi không vào được bên trong căn phòng ấy.

Bức chân dung bà Black gào lên lồng lộn, tuôn ra những lời mắng chửi khó nghe nhất. Bà ta chửi Catherine, sau đó chửi chú Sirius, rồi chửi luôn người tên là Augusta Medicus.

Bà Black cứ thế mà chửi người này, mắng người kia đến hết ngày hôm đó.

Căn nhà u ám nay càng trở nên đáng sợ bởi những âm thanh rít gào đinh tai nhức óc phát ra từ bức chân dung.

...

Rời khỏi nhà của chú Sirius, Catherine ngẩng đầu lên nhìn trời, hít một hơi thật sâu. Quả nhiên đã là con người thì nên sống dưới ánh mặt trời. Ngôi nhà u ám đó thật sự khiến nó muốn phát bệnh.

Catherine mặc áo khoác tàng hình lên người, sau đó chậm rãi bước đi, bộ dáng thong dong như đang tản bộ. Đây là chiến lợi phẩm duy nhất nó tịch thu được từ trên người Crouch con, không xài thì thật phí phạm.

Nó băng qua quảng trường, đến trước một toà nhà cao năm tầng.

Chẳng mất nhiều thời gian, vài phút sau Catherine đã có mặt ở trên sân thượng của toà nhà ấy.

Catherine vừa cởi áo khoác tàng hình ra thì một con cú khổng lồ có bộ lông màu xám sà xuống đậu lên cánh tay nó, bám chặt vào găng tay khiến nó phải cau mày, nói:

- Ball, mày lại đi đâu mài móng rồi phải không?

Con cú kêu lên vài tiếng hờn dỗi, mổ lấy mổ để chiếc găng tay của Catherine, ý bảo nó không có mài móng gì hết, nó chỉ khoẻ hơn so với mấy tháng trước nên mới khiến cô chủ bị đau thôi.

Catherine lấy ra một viên kẹo cú để dỗ con Ball, nói:

- Cảm ơn mày nhé. Từ rày về sau nhớ chú ý cẩn thận.

Con Ball ngậm lấy viên kẹo, kêu lên hai tiếng rồi bay đi.

Catherine liếc nhìn sang một hướng khác, mỉm cười nói:

- Xin chào, bạn của Ball. Ball nói mày là thành viên duy nhất trong đàn có thể bay lượn thoải mái dưới ánh mặt trời. Cảm ơn đã đi một quãng đường dài để giúp tao. Từ giờ tao gọi mày là Meili nhé.

Nếu có người ở đây họ sẽ lấy làm ngạc nhiên lắm vì Catherine đang nói chuyện một mình, chỉ có con nhỏ mới biết sinh vật đứng đối diện nó là gì.

Catherine lấy ra một bộ yên cương, cẩn trọng hỏi:

- Mày có thấy phiền không nếu tao đặt thứ này lên lưng mày?

Có tiếng kêu nho nhỏ đáp lại, Catherine mỉm cười nói:

- Cảm ơn nhé. Tao đã hứa là sẽ làm, đảm bảo cho mày ăn uống thoả thích.

Vài phút sau Catherine đã an ổn ngồi trên lưng Vong Mã, nó mặc tấm áo khoác tàng hình lên người, nói:

- Đi thôi, Meili.

—------------------

Nguyệt: Ráng đăng một chương vào hôm nay (3/11) để chúc mừng sinh nhật người tình trong mộng của Catherine. Chúc chú Sirius một đời bình an.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.