Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

Tiểu thuyết gốc · 3211 chữ

Dưới tác dụng của độc dược an thần, Catherine chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Đến khi nó tỉnh dậy trời đã về chiều, và nó thì đang gục đầu lên vai Hermione. Nó nói bằng giọng mơ màng:

- Êm quá.

Hermione đẩy Catherine ra với vẻ ghét bỏ:

- Bồ đang khen hay đang chê mình đó?

Catherine dụi mắt, lấy lược ra chải lại tóc tai, cười nói:

- Mình khen bồ mà.

Hermione giúp Catherine tết tóc cho gọn gàng, khen:

- Tóc bồ đẹp quá, vừa dày vừa mềm mại óng mượt, không như tóc mình xù lên một cục.

Catherine nói:

- Mình chỉ mong nó đừng dài thêm nữa. Vào mùa hè mình thích để tóc ngắn cho mát mẻ.

Hermione ngắm nghía tác phẩm của mình, vui vẻ nói:

- Thật đẹp. Mái tóc này của bồ là niềm mơ ước của nhiều người đấy.

Catherine nhoẻn miệng cười thật tươi để đáp lại lời khen của bạn. Nó tự ngắm mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng. Khuôn mặt của nó đã có sức sống trở lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của đau đớn hay bệnh tật gì.

Sau một giấc ngủ dài, Catherine thấy cơn đau giảm đi rất nhiều nên nó hăng hái trò chuyện với các bạn.

Một lúc sau Catherine biết được trong lúc ngủ nó đã bỏ lỡ chuyện anh Fred và anh George bị ông Ludo Bagman lừa.

Nghe xong Catherine thở dài:

- Hèn chi hai ảnh cứ mượn con Ball của mình đi giao thư hoài. Ước gì mình có nhiều tiền để giúp hai ảnh. Mình rất thích các sản phẩm của hai anh.

Hermione nghiêm nghị nói:

- Bồ không nên tiếp tay cho họ. Hai ảnh nên chăm chỉ học hành hơn là tập trung vô mấy thứ tào lao.

Ron phản đối:

- Đâu có tào lao đâu Hermione. Mình thấy hay mà.

Thế là Ron và Hermione đã có một cuộc tranh luận nảy lửa về những điểm hay ho thú vị cũng như sai trái khi sử dụng các sản phẩm của cặp sinh đôi.

Catherine và Harry chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, cố gắng thể hiện rằng bản thân không nghiêng về bất kỳ ai trong hai đứa bạn mỗi khi bị lôi vào cuộc cãi vã một cách bất đắc dĩ.

Trước khi bước ra khỏi sân ga 9¾ để vào nhà ga Ngã Tư Vua, Harry gọi cặp sinh đôi lại nói gì đó.

Catherine thấy được cảnh này liền lấy làm lạ. Harry không chiến thắng cuộc thi Tam Pháp thuật thì lấy đâu ra tiền để đầu tư vào các sản phẩm của cặp sinh đôi?

Thắc mắc thì thắc mắc, Catherine vẫn làm như chưa thấy gì, kéo rương hành lý đi trước. Hè này đã không còn ai đứng chờ nó trở về nữa rồi.

Catherine nhìn thấy chú Sirius đang đứng cạnh dì dượng của Harry, kế bên là bà Weasley.

Sau khi thoát khỏi cái ôm của chú Sirius và bà Weasley, Harry phát hiện ra không có người nhà của Catherine, nó bèn hỏi:

- Ba má bồ đâu?

Catherine đáp một cách thản nhiên:

- Họ bị mắc kẹt trong một vụ làm ăn ở nước ngoài nên không về được. Mình sẽ tự bắt xe về.

Harry nhìn dì dượng của nó rồi lại nhìn sang chú Sirius. Nó không tin dì dượng sẽ tốt bụng đến đón mình khi đã có chú Sirius thay họ làm chuyện đó, nó hỏi:

- Sao dì dượng lại ở đây?

Ông bà Dursley nhìn sang chú Sirius với vẻ dè dặt, ông Dursley cao giọng đáp:

- Tới đón mày chứ làm gì nữa. Nhanh lên xe về, trời sắp tối rồi.

Harry phản đối:

- Con sẽ đi theo chú Sirius về.

Lúc bấy giờ chú Sirius mới lên tiếng:

- Chú tới đây không phải để đón con, Harry à. Con nên lên xe của dì dượng để còn kịp về ăn bữa tối. Chú sẽ gặp lại con sau.

Harry thắc mắc:

- Không đón con vậy chú tới đây làm gì?

Chú Sirius mỉm cười chỉ vào Catherine, đáp:

- Chú tới đón Catherine.

Cả Catherine và Harry đều tròn xoe mắt mà nhìn chú Sirius.

Harry định hỏi gì đó nhưng dì dượng đã lôi nó vào trong xe và khoá cửa lại, dượng Vernon nói một cách mất kiên nhẫn:

- Đừng làm phí phạm thời gian của tao như vậy chứ.

Harry nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, nói với các bạn:

- Hẹn gặp lại mấy bồ. Catherine, nếu được thì đến nhà mình chơi nhé.

Catherine gật đầu lấy lệ, vẫy tay chào tạm biệt Harry.

Trước khi theo bố mẹ lên xe, Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt ái ngại. Hiểu được bạn định nói gì, Catherine lên tiếng trước:

- Mình không sao đâu. Chúc bồ nghỉ hè vui vẻ nhé.

Tạm biệt Ron và Hermione xong, khi chỉ còn lại hai người, Catherine ngẩng đầu lên hỏi chú Sirius:

- Là cụ Dumbledore nhờ chú tới đón con sao?

Chú Sirius gật đầu. Catherine lại hỏi:

- Chú định dẫn con đi đâu? Hiện tại xem ra không có chỗ nào an toàn dành cho con hết.

Chú Sirius đáp ngắn gọn:

- Con yên tâm, chỗ này rất an toàn.

Mặc dù chú Sirius không tỏ thái độ gì nhưng khi quan sát kỹ sắc mặt của chú ấy, Catherine vẫn nhận ra chú đang không vui. Nó cẩn trọng hỏi:

- Con đã nói gì sai sao?

Chú Sirius chỉ lắc đầu mà không đáp lại câu nào. Catherine nhìn ánh mắt của chú, đoán rằng chú đang khó chịu với nó về điều gì đó.

Bất chợt Catherine cảm thấy không tiếp tục thích chú Sirius là một việc làm đúng đắn, nó nói với vẻ thờ ơ:

- Chú không thích đi đón con thì chú về đi. Con tự lo cho bản thân được. Chào chú.

Nói rồi Catherine kéo rương đồ lách qua người chú Sirius, định bụng đi thẳng. Nhưng nó bị chú ấy kéo lại, chú nói với vẻ mặt không vui:

- Con đừng bướng bỉnh như vậy. Con định đi đâu? Hiện tại Voldemort bỏ qua cho Harry vì hắn chưa biết nên giết thằng bé như thế nào, nhưng con thì khác. Con đang bị Tử thần Thực tử truy lùng ráo riết. Chỉ cần con rời khỏi nhà ga Ngã Tư Vua, con sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chồng chất. Con đã khiến cho Harry buồn bã, dằn vặt suốt cả tuần qua, nhiêu đó vẫn chưa đủ hay sao? Con xem thường mạng sống của bản thân đã đành, đằng này còn khiến người khác vì con mà mất ăn mất ngủ.

Catherine cau mày. Hoá ra đây là nguyên nhân chú Sirius có thái độ khó chịu với nó. Bởi vì nó đã khiến đứa con trai đỡ đầu yêu dấu của chú phải buồn. Catherine chưa bao giờ nghĩ mình làm như vậy là sai, nhưng cảm thấy chỗ này không phải nơi để tranh luận, nó bình tĩnh đáp:

- Con không phải đứa nhỏ ngang bướng như chú nói. Nếu chú đã đến để rước con thì chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.

Chú Sirius nhìn Catherine, không còn gắt gỏng nữa mà dịu dàng nói:

- Con nói đúng, để chú dẫn con tới đó. Chúng ta sẽ độn thổ.

Catherine biết độn thổ là như thế nào. Nó nhét mấy cái rương vô trong túi đeo chéo, sau đó ôm lấy cánh tay của chú Sirius một cách hết sức tự nhiên, nói:

- Con đã chuẩn bị xong rồi.

Chú Sirius mỉm cười xoa đầu Catherine, giọng trìu mến:

- Ngoan lắm. Đi thôi.

Trải qua một loạt cảm giác khó chịu, loáng một cái hai người đã đến nơi.

Catherine thấy mình đang đứng ở một quảng trường nhỏ trông như thể đã lâu không có ai đoái hoài chăm sóc, phía xa là những căn nhà mục nát liền kề nhau, thoạt nhìn không giống như chỗ Catherine có thể trọ lại được trong suốt mùa hè.

Bất chợt trong đầu nó nghĩ đến một khả năng, ngôi nhà của dòng họ Black, toạ lạc tại số 12, quảng trường Grimmauld, thành phố Luân Đôn. Như để chứng thực cho suy nghĩ của Catherine, chú Sirius hướng dẫn nó cách vào bên trong.

Catherine nghe rồi làm theo. Khi toà nhà đồ sộ hiện lên, chú Sirius nhìn nó, nở một nụ cười bất đắc dĩ:

- Chào mừng con đến nhà chú. Con là người đầu tiên chú dẫn về nhà đó.

Catherine mỉm cười, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi đi theo chú vào bên trong.

Chú Sirius hỏi:

- Con có muốn đi tham quan một vòng không? Dù sao từ rày về sau đây sẽ là nhà của con.

Catherine đang muốn được ở một mình nên nó từ chối:

- Con chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu mà thôi, không cần phải tham quan hết căn nhà làm gì. Chú dẫn con về phòng của con là được rồi.

Chú Sirius nghe Catherine nói vậy thì cau mày, tỏ ý không vui, chú trịnh trọng tuyên bố:

- Có lẽ con chưa biết, từ giờ chú sẽ là người giám hộ hợp pháp của con. Mọi thứ của chú đều là của con. Con không phải là đứa ăn nhờ ở đậu.

Catherine cảm thấy bất ngờ, nó hỏi:

- Vậy bây giờ con với chú là mối quan hệ gì?

Chú Sirius tỏ ra lúng túng, chú gãi đầu nói:

- Chú cũng không rõ. Cụ Dumbledore chỉ hỏi chú có thể làm người giám hộ cho con hay không và chú đã đồng ý.

Catherine không ngờ có ngày nó sẽ trở thành người nhà của chú Sirius theo cách này, vừa đi nó vừa nói:

- Chuyện đó cũng không quan trọng. Cảm ơn chú đã thu nhận con, cho con một nơi ở trong lúc tứ cố vô thân.

- Đó là chuyện chú nên làm. - Chú Sirius nghiêm túc đáp. - Vì Harry mà con mới mất đi gia đình.

Catherine không đồng ý với cách nói của chú Sirius, nó đính chính:

- Chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi. Trong tương lai không xa con sẽ lại đoàn tụ với gia đình của mình.

Chú Sirius nhìn Catherine, chợt chú nói:

- Cảm ơn con vì lá bùa. Trước giờ chú chưa sở hữu loại bùa hộ mạng nào lại cản phá được hết thần chú hắc ám như lá bùa mà con đã cho chú.

Catherine đáp:

- Con cũng cảm ơn chú vì đã tặng chiếc kẹp tóc ấy cho con. Con thoát chết là nhờ nó.

Chú Sirius mỉm cười:

- Chú đâu có ngờ món đồ ấy lại công hiệu đến vậy, biết thế chú đã cho con sớm hơn.

Catherine tò mò hỏi:

- Chú có được kẹp tóc ấy như thế nào vậy?

Chú Sirius đáp tỉnh bơ:

- Đây là món đồ duy nhất bà má "yêu dấu" cho chú mà chú còn giữ lại, trước giờ chú luôn cất nó trong kho vàng của mình ở ngân hàng Gringotts.

Catherine nghe ra được sự mỉa mai trong giọng nói của chú Sirius khi nhắc đến người mẹ quá cố của mình.

Nó "ồ" lên một tiếng, áy náy nói:

- Xin lỗi chú, vì bảo vệ con mà di vật của má chú đã không còn. Nhưng đây là đồ vật dành cho nữ giới, sao má của chú lại cho chú?

Chú Sirius ấp úng đáp:

- Thứ này không được truyền lại cho chú, mà là cho… Nói chung cũng không quan trọng, con không cần biết làm gì.

Catherine tinh ý nhận ra chú Sirius có ý lảng tránh khi nói về vấn đề này nên nó không đào sâu vào, để tránh cho chú ấy rơi vào tình huống khó xử.

Chẳng mấy chốc Catherine được dẫn vô phòng ngủ mà chú Sirius đã chuẩn bị sẵn.

Căn phòng rất rộng, khoảng năm mươi mét vuông, gấp đôi phòng ngủ của nó ở nhà, được trang trí theo phong cách dịu dàng nữ tính, đủ dễ thương, nhưng vẫn không kém phần sang trọng.

Catherine kinh ngạc reo lên:

- Sao chú cho con ở chỗ rộng dữ vậy?

Chú Sirius cười:

- Hè năm ngoái con đã nói với chú rằng con thích có một căn phòng ngủ rộng thênh thang còn gì. Bây giờ ước mơ của con thành hiện thực rồi nhé. Thích không, công chúa nhỏ? Nếu không thích thì cứ nói với chú, chú sẽ sửa lại theo ý của con.

Catherine không ngờ lời nói vu vơ của mình vậy mà lại được chú Sirius ghi nhớ kỹ ở trong lòng. Nó đảo mắt một vòng quanh căn phòng, không nhìn thấy bất kỳ vật dụng nào mang màu sắc khiến mình khó chịu, liền vui vẻ đáp:

- Con rất thích. Cảm ơn chú.

Chú Sirius nhìn Catherine, bất chợt đổi sang giọng nghiêm túc:

- Dù có thích con trai của chú đến cỡ nào đi chăng nữa thì con cũng không nên liều mạng như vậy. Chú thật sự không muốn con và gia đình của con bị liên luỵ vào chuyện này. Chú đã nhắc nhở con nhiều lần mà con vẫn không chịu tiếp thu, cứ thích làm theo ý mình.

Catherine nghe chú Sirius nói mà lùng bùng lỗ tai, cất giọng chất vấn:

- Chứ chẳng lẽ chú bảo con đứng trơ mắt nhìn Harry bị giết? Nếu là chú thì chú có làm như vậy không? Với lại con chỉ xem Harry là bạn mà thôi. Nếu tối đó người đối mặt với Lời nguyền Giết chóc là Ron hoặc Hermione hay bất kỳ người nào khác thì con vẫn sẽ làm như vậy.

Chú Sirius bị nói cho cứng họng, giọng hoà hoãn:

- Nhưng con là con gái, con không cần phải…

Catherine ngắt lời, nói một tràng:

- Chú ơi, bảo vệ bạn bè đâu có phân biệt giới tính. Con có bùa hộ mạng của chú nên con mới dám lao ra như vậy, nếu không thì con đã làm cách khác rồi. Chú thử nghĩ mà xem, nếu con để cho Harry chết, dễ gì con được yên thân. Có khi mọi người sẽ cho rằng vì con mà Harry mới bị giết. Con chỉ có một cái miệng, làm sao chống lại sự đàm tiếu của thiên hạ? Đến lúc đó dù con có giải thích cách mấy thì cũng chưa chắc có người chịu lắng nghe con. Con biết mình cần phải làm gì, chú đừng ý kiến. Chú cũng không có cái quyền đó đâu. Giờ con muốn nghỉ ngơi. Phiền chú đi ra ngoài giúp con.

Chú Sirius im lặng suy nghĩ những lời Catherine vừa nói, một lúc sau chú mới áy náy nói:

- Chú xin lỗi. Chú không nghĩ là con lại bị áp lực như vậy khi trở thành bạn của Harry.

Catherine xua tay, đáp:

- Con không có áp lực gì hết. Chính chú mới khiến cho con bị áp lực, chú cứ nói lung tung.

Chợt nhận ra mình vừa ăn nói thiếu lễ phép với chú Sirius, Catherine vội xin lỗi:

- Xin lỗi chú, con lỡ lời.

Chú Sirius lắc đầu cười, dịu dàng nói:

- Con không có lỗi. Chú mới là người có lỗi. Chú đã áp đặt suy nghĩ của chú lên con mà không biết rằng việc đó khiến con khó chịu.

Catherine gật gù, nhón chân lên vỗ vai chú Sirius, hài lòng nói:

- Chú biết vậy là tốt, cứ tiếp tục phát huy. Sau này đừng xen vào chuyện của con, cũng đừng có ý kiến gì về những quyết định của con trong tương lai.

Sirius nhìn dáng vẻ này của Catherine mà giật mình, lúc này trông con nhỏ giống như một người trưởng thành hơn là một đứa con nít mười bốn, mười lăm tuổi.

Bất chợt Catherine cảm thấy cả người nóng ran, hai mắt mờ dần. Biết tác dụng phụ của thuốc đã đến, nó vội vã nói:

- Chú ơi giờ con buồn ngủ quá, mai nói chuyện tiếp nhé.

Vừa nói Catherine vừa đẩy chú Sirius ra ngoài, chúc chú ấy ngủ ngon rồi khoá cửa lại.

Cánh cửa vừa khoá liền "cạch" một tiếng mở ra, chú Sirius đứng ở bên ngoài hỏi vọng vô:

- Mới năm giờ chiều mà ngủ cái gì? Con có ổn không? Lát nữa con có muốn ăn tối với chú không?

Catherine mất kiên nhẫn đáp:

- Con không ăn. Con chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Chú mà còn mở cửa một lần nữa thì đừng trách con.

Catherine vừa dứt lời liền đóng sầm cửa lại. Nó nghe thấy tiếng chú Sirius nói lớn:

- Xin lỗi con, chú không cố ý. Vậy chú sẽ không làm phiền con nữa. Chúc con ngủ ngon.

Tiễn được chú Sirius đi rồi, khi chỉ còn một mình trong phòng, Catherine vội cởi hết quần áo rồi quan sát thật kỹ, thầm nghĩ: "May mà mình phản ứng nhanh, không thì chú Sirius sẽ bị một phen hú hồn hú vía mất."

Làn da mịn màng của Catherine đang dần nhăn nheo lại với tốc độ chóng mặt. Một nửa số tóc trên đầu nó đã chuyển sang màu trắng và bắt đầu rụng dần. Đây là tác dụng phụ của độc dược hỗ trợ, đến chậm nhưng gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ cần vài giọt cũng đủ khiến một người đang cạn kiệt năng lượng pháp thuật bùng nổ sức mạnh. Tuy kéo dài không lâu nhưng trong những trận chiến quan trọng bao nhiêu đó là quá đủ để lật ngược tình thế.

Nhờ có thuốc này mà Catherine mới thành công điều khiển Barty Crouch con độn thổ đến gần Lều Hét, đánh bại các Tử thần Thực tử chỉ với một đòn duy nhất, đồng thời dựng nên kết giới lớn bao quanh Lều Hét nhằm kéo dài thời gian chờ cứu viện tới.

Cả người Catherine mất hết sức lực, nó cố gắng đi về phía rương hành lý, mở rương lấy ra năm chai độc dược đã chuẩn bị sẵn, được đánh số từ một đến năm.

Catherine quấn chăn ngồi trên giường uống lọ thuốc số một, sau đó ngủ thiếp đi. Vài tiếng sau nó tỉnh dậy, cả người như bị nhấn chìm trong băng giá. Nó run cầm cập mở lọ thuốc thứ hai ra uống rồi ngất lịm.

Một đêm kinh hoàng.

Khi Catherine uống lọ thuốc số năm thì trời đã sáng hẳn. Nó yếu ớt đi kiếm gương soi, vui mừng khi thấy tóc không còn bạc nữa và da dẻ đã hồng hào trở lại. Tuy nhiên số tóc đã rụng thì không cách nào hồi phục lại được, mái tóc dày bồng bềnh của Catherine giờ đây trông mỏng đi thấy rõ.

Catherine kiểm tra toàn bộ thân thể, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nó cũng đã vượt qua thử thách đầu tiên.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.