Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước ngày về (2)

Tiểu thuyết gốc · 2475 chữ

Khi tỉnh lại Catherine thấy mình đang nằm trong bệnh thất, cơn đau đã qua đi, chỉ còn lại cảm giác râm ran khó chịu. Nó chưa kịp lên tiếng thì Harry đã vội hỏi:

- Bồ thấy trong người thế nào?

Catherine mơ hồ đáp:

- Mình thấy khoẻ lắm. Sao mình lại vào đây?

Catherine chỉ nhớ khi cơn đau ập đến nó liền muốn nhanh chóng trở về phòng sinh hoạt chung, tại sao khi tỉnh dậy nó lại nằm ở trong bệnh thất? Đã có chuyện gì xảy ra?

Harry nhìn Catherine bằng ánh mắt bối rối, dè dặt hỏi:

- Bồ không nhớ gì hết sao?

Catherine nghiêng đầu suy nghĩ, đáp:

- Tụi mình đứng dậy định trở về phòng sinh hoạt chung.

- Sau đó thì sao? - Harry hỏi với vẻ bồn chồn, bất an.

Catherine cảm thấy ánh mắt của Harry có chút kỳ lạ, tự hỏi có phải Harry đã biết điều gì đó về cơn đau mà nó đang cố che giấu? Không muốn dông dài, nó bèn đáp:

- Sau đó như thế nào thì sao mình biết được. Mình đang hỏi bồ mà bồ hỏi ngược lại mình. Bà Pomfrey có nói mình bị gì không?

Harry nhớ tới lời của bà Pomfrey: "Con bé chỉ bị bất tỉnh do xúc động mạnh, không có gì nguy hiểm."

Nó đáp với vẻ nhát gừng:

- Bà Pomfrey nói bồ không bị gì hết. Tỉnh dậy là có thể rời khỏi bệnh thất. Nhưng nhìn mặt bồ trông thiếu sức sống quá, hay bồ ngủ lại một đêm ở đây để bà Pomfrey theo dõi?

Catherine nghe bà Pomfrey nói nó không sao thì nhẹ nhõm. Nó vội vã trèo xuống giường, kiên quyết nói:

- Đi thôi. Mình không muốn ngủ lại ở bệnh thất đâu, mình đã nằm quá lâu ở đây rồi.

Harry không rõ Catherine thật sự không nhớ gì hay đang giả vờ, nó đi bên cạnh bạn mà trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm không yên.

Catherine cảm nhận được sự bất ổn của Harry, nó dừng lại hỏi:

- Bồ không sao chứ? Hay là trước khi mình bất tỉnh đã có chuyện gì đó xảy ra?

Harry lập tức phủ nhận:

- Không có. Mọi thứ đều ổn. Đột nhiên bồ bất tỉnh, mình liền đưa bồ đến bệnh thất.

Catherine yên tâm, nó mỉm cười nhìn Harry, hỏi:

- Vậy bồ đã hết giận mình chưa?

- Mình không giận bồ. - Harry nói. - Mình giận bản thân mình. Đừng bao giờ vì mình mà đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm. Hãy hứa với mình.

Catherine không hề nghĩ ngợi nhiều, nói luôn:

- Nếu sau này có chuyện gì không hay xảy ra thì mình sẽ ưu tiên cho mạng sống của bản thân.

Harry nghe vậy thì hài lòng. Nó đâu biết rằng sau khi nói ra câu đó, Catherine đã âm thầm gạch bỏ hai chữ "bản thân" ở trong đầu, thay vào hai chữ "mọi người". Nhìn kỹ lại đi, con nhỏ chẳng hề hứa hẹn gì cả.

Trở về phòng sinh hoạt chung, Catherine trò chuyện vài câu với Ron và Hermione rồi lấy cớ buồn ngủ mà chuồn thẳng.

Một ngày dài đằng đẵng cuối cùng cũng bình yên vô sự trôi qua.

Sáng hôm sau Catherine dậy sớm chuẩn bị hành lý để trở về nhà. Chợt nhớ ra nó đâu còn nhà để về, Catherine ngồi buồn bã, thẫn thờ một lúc lâu.

Trong buổi lễ kết thúc năm học vào tối cùng ngày, cụ Dumbledore tuyên bố trước toàn trường rằng Voldemort đã trở lại. Cụ ôn tồn nói:

- Một năm học nữa lại trôi qua. Đêm nay thầy có nhiều điều muốn nhắn nhủ tới các con, nhưng trước hết thầy nghĩ thầy cần phải thông báo trước toàn trường một sự thật. Không phải ai cũng có thể chấp nhận được sự thật này. Tuy nhiên, dù các con chối bỏ hay tìm cách chứng minh ngược lại, sự thật vẫn là sự thật, không gì phủ định được.

Cụ Dumbledore dừng lại vài giây, dùng ánh mắt hiền từ nhìn lũ học trò, kể cả những đứa thuộc trường Beauxbatons và Durmstrang. Sau đó cụ lại tiếp tục, từng lời rõ ràng, rành mạch được thốt ra, mang theo một thông tin đáng sợ:

- Chúa tể Hắc ám Voldemort đã hồi sinh vào tối ngày hai mươi tư tháng sáu.

Cả Đại Sảnh Đường bỗng trở nên lặng ngắt như tờ khi cái tên Voldemort được thốt ra. Học sinh đứa nào đứa nấy há hốc mồm, nhìn nhau bằng ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi.

- Ai cũng tin rằng Chúa tể Hắc ám Voldemort đã chết. Nhưng hắn chưa bao giờ chết. Hắn vẫn còn sống, mất hết sức mạnh, nhưng vẫn còn tồn tại trên cõi đời này. Vào đêm hai mươi tư tháng sáu vừa qua hắn đã hồi sinh, bằng một kế hoạch được vạch ra từ lâu.

Trước hết, thầy buộc phải thừa nhận rằng thầy đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, để cho thuộc hạ của Voldemort trà trộn vào trường, giả danh làm giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Thầy xin lỗi vì đã đặt các con vào tình huống nguy hiểm trong suốt năm học vừa qua.

Cụ Dumbledore làm một hành động mà Catherine nghĩ là khó có người nào ở độ tuổi của cụ có thể làm được. Cụ cúi đầu xin lỗi trước học sinh toàn trường.

Ánh mắt của lũ học trò đồng loạt hướng về phía cụ Dumbledore. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tụi nó vẫn im lặng chờ nghe thầy Hiệu trưởng tiếp tục bài phát biểu của mình.

Cụ Dumbledore từ tốn kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ hồi hè đến giờ xoay quanh Voldemort và Barty Crouch con. Bắt đầu từ sự mất tích của bà Bertha Jorkins, cho đến việc Crouch con và Đuôi Trùn giở trò hèn hạ, đánh bại thầy Moody rồi giả dạng thầy để quang minh chính đại có mặt trong trường Hogwarts, nhằm bỏ tên Harry Potter vào chiếc Cốc Lửa.

Sau giây phút hoảng hốt ban đầu, giờ đây cả Đại Sảnh Đường trở nên im phăng phắc.

Catherine không biết trong số những học sinh ngồi ở đây có bao nhiêu người tin vào những điều cụ Dumbledore kể, nó chỉ biết một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống thì không có cách nào nhổ bỏ được.

Cụ Dumbledore kết thúc câu chuyện của mình bằng hình ảnh Barty Crouch con bất tỉnh nhân sự, bị trói trên ghế trong căn phòng trống ở tháp Tây. Cụ nói:

- Đây là bằng chứng xác đáng chứng minh rằng Barty Crouch Jr còn sống, tiếc rằng nó đã bị Bộ Pháp thuật bác bỏ, chỉ vì đó không phải điều Bộ muốn công nhận vào thời điểm này.

Toàn trường rộ lên tiếng xì xầm bàn tán. Không phải đứa học trò nào cũng biết Barty Crouch con, nhưng chuyện đó đâu quan trọng, chỉ cần toàn bộ Hogwarts nhìn thấy hình ảnh hắn vẫn còn sống, như vậy là đủ. Một tên tội phạm nguy hiểm như Crouch con cần được nhận diện, để tránh những rủi ro có thể xảy ra nếu chẳng may đụng độ hắn ở bên ngoài Hogwarts.

Chẳng mấy chốc tin đồn về việc Barty Crouch con trốn thoát khỏi ngục Azkaban sẽ lan ra. Nếu Bộ Pháp thuật muốn bưng bít chuyện này thì phải bịt miệng tất cả phù thủy sống ở Anh, hoặc dùng bạo lực để trấn áp họ.

Cụ Dumbledore nhìn về phía tụi học sinh trường Durmstrang và Beauxbatons, nói:

- Chúa tể Hắc ám Voldemort rất giỏi gây chia rẽ và gieo rắc lòng thù hận lên người khác. Để chống lại hắn, tất cả chúng ta phải đoàn kết một lòng. Dù khác quốc gia hay ngôn ngữ, chỉ cần tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau, thầy tin rằng các con sẽ có đủ sức mạnh để chống lại sự trỗi dậy của Voldemort. Thầy luôn chào đón những vị khách quay trở lại Hogwarts bất cứ lúc nào.

Từ giờ trở đi sẽ là một thời kỳ đen tối. Thầy ước gì thầy không phải đứng ở đây để nói ra những điều này, nhưng thầy cảm thấy thầy cần phải có nghĩa vụ và trách nhiệm nói lên sự thật. Các con xứng đáng được biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài Hogwarts.

Mọi sự yên bình giả tạo đều nguy hiểm, không chỉ đối với chính bản thân của các con mà còn đối với gia đình và bạn bè của các con. Thầy nói ra sự thật này không phải để các con hoảng sợ mà là để các con có sự chuẩn bị về tư tưởng lẫn kỹ năng.

Có thể phụ huynh của các con không tin và không chấp nhận được việc Chúa tể Hắc ám Voldemort hồi sinh, không sao cả. Việc phớt lờ sự thật cũng giống như khi các con đi dưới một trận mưa gió bão bùng mà không được bảo vệ. Dù có nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy màn mưa trắng xoá, các con vẫn sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau rát khi từng giọt nước mưa rớt xuống người mình. Sự thật là thứ không thể giấu che, càng không vì bị phủ nhận mà biến mất. Đến một ngày nào đó nó cũng sẽ được phơi bày, tất cả mọi người đều sẽ phải nhìn vào sự thật nếu muốn tiếp tục tiến lên. Thầy tin rằng tất cả các con đều biết bản thân phải làm gì.

Cụ Dumbledore phát biểu xong, khắp Đại Sảnh Đường lập tức vang lên tiếng bàn tán ồn ào, đa phần đều cảm thấy việc Chúa tể Hắc ám hồi sinh thật khó tin.

Không để học sinh hoang mang quá lâu, vài phút sau, cụ Dumbledore tiếp tục buổi lễ bằng việc công bố tổng điểm của bốn Nhà sau một năm học.

Năm nay nhà Hufflepuff đoạt cúp Liên Nhà.

Màn thể hiện xuất sắc của Cedric Diggory trong cuộc thi Tam Pháp thuật từ đầu năm đến giờ đã giúp anh ấy thu về 1500 điểm thưởng cho Nhà của mình. Mặc dù Harry cũng kiếm được 1000 điểm thưởng cho nhà Gryffindor nhưng khi tổng kết lại nhà Gryffindor vẫn thua nhà Hufflepuff 10 điểm.

Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm nhà Hufflepuff đoạt cúp Liên Nhà, học sinh toàn trường, trừ nhà Slytherin, đều vui vẻ chúc mừng. Ai cũng thấy Cedric Diggory và nhà Hufflepuff hoàn toàn xứng đáng với niềm vinh dự này.

Bầu không khí nặng nề khi nãy bị xoá tan hoàn toàn. Giờ đây toàn Đại Sảnh Đường được bao phủ bởi những lá cờ màu vàng mang biểu tượng con Lửng đại diện cho nhà Hufflepuff.

Vừa ăn tiệc bế giảng năm học Catherine vừa suy nghĩ xem nó nên đi đâu trong hai tháng hè. Nghĩ hoài không ra, Catherine quyết định tới đâu hay tới đó. Quan trọng nhất vẫn là đảm bảo an toàn cho Harry trong suốt chặng đường di chuyển trên xe lửa từ Hogwarts đến sân ga 9 ¾. Khi Catherine đề cập đến vấn đề này, Harry nói:

- Cụ Dumbledore bảo rằng mình không cần phải lo lắng về chuyện này. Hiện tại Voldemort mới hồi sinh, cần củng cố lực lượng, hắn sẽ không dại gì manh động để khiến cho cả thế giới biết đến sự tồn tại của hắn.

Catherine không tin tưởng vào lý do mà Harry vừa đưa ra, mặc dù nghe qua rất hợp lý. Nhưng nếu cụ Dumbledore đã lên tiếng bảo đảm thì nó cũng yên tâm phần nào, chỉ sợ Voldemort bất chấp tất cả để tiêu diệt Harry thì phiền phức to.

Buổi tiệc kết thúc, kết quả học tập cũng được gửi đến tận tay từng đứa học trò. Năm nay Catherine vẫn giữ hạng hai toàn khối, chỉ đứng sau Hermione, lần này môn học kéo nó xuống vẫn là môn Lịch sử Pháp thuật. Có một điều khiến Catherine ngạc nhiên không thôi, Draco Malfoy vậy mà lại có tên trong top năm toàn khối. Coi bộ thằng này đúng là nói được làm được, cũng khá đấy chứ.

Catherine ngước mắt lên định tìm kiếm Draco Malfoy bên dãy bàn ăn nhà Slytherin, nhưng chợt nhớ đến chuyện thằng này thích mình, nó lại thôi. Hy vọng Malfoy hiểu được thời cuộc, biết khó mà dừng lại, nếu không thì nó buộc phải ra tay, để đảm bảo an toàn cho nhà Malfoy, và cũng là an toàn cho chính nó.

Sáng hôm sau Catherine bị cơn đau thấu xương đánh thức. Nó cắn răng chịu đựng chờ cơn đau qua đi, sau đó vệ sinh cá nhân, trang điểm để che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt rồi cùng các bạn xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Chưa yên ổn được bao lâu thì một cơn đau khác ập đến khiến Catherine toát mồ hôi, mặt mày tái mét. Tình hình này không ổn chút nào.

Cố gắng chống đỡ cho đến khi yên vị trên xe lửa, Catherine nói với các bạn:

- Hãy đánh thức mình khi gần đến nơi nhé.

Harry nhìn Catherine, chợt nó hỏi:

- Bồ trang điểm hả?

Catherine mỉm cười đáp:

- Ừ. Dạo này mình ngủ không ngon giấc nên trông hơi tiều tụy, mình trang điểm một chút để che giấu sự mệt mỏi ấy đi. Bồ có ý kiến gì không?

Harry lắc đầu. Nó ngập ngừng giây lát rồi vỗ vỗ lên vai mình, nói:

- Vậy bồ ngủ đi, mình cho mượn vai nè.

Catherine nhìn xuống vai Harry bằng ánh mắt đánh giá, sau đó lắc đầu, giọng chê bai:

- Vai bồ không êm, mình không thèm.

Harry hơi quê, đáp trả:

- Mặc kệ bồ. Lát nữa ngủ đập đầu vô cửa sổ u đầu ráng chịu.

Catherine thò tay vào túi đeo chéo lục lọi gì đó rồi rút ra một cái gối dán lên cửa sổ, nó nói tỉnh bơ:

- Êm rồi nhé. Mình ngủ đây. Mấy bồ cứ tám chuyện thoải mái.

Nói rồi Catherine tựa đầu vào gối mà ngủ ngon lành.

Chỉ có ngủ mới giúp nó quên đi cơn đau đang hoành hành. Chưa hết, lọ độc dược nhỏ xíu nó sử dụng sẽ thể hiện tác dụng phụ sau một tuần, cũng chính là tối nay.

"Cố gắng lên, Catherine, mày sẽ vượt qua được thôi." - Catherine tự trấn an chính mình.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.