Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước ngày về (1)

Tiểu thuyết gốc · 3158 chữ

Bốn đứa ngồi trò chuyện đến tận mười một giờ rồi trở về Đại Sảnh Đường ăn trưa. Trong lúc nói chuyện Catherine cũng hiểu được lý do vì sao chú Sirius đến trễ trong thử thách thứ ba.

Chú ấy dựa theo giấc mơ của Harry, kết hợp với những tư liệu về Bartemius Crouch Sr mà chú đã điều tra trong thời gian qua, cuối cùng tìm đến được nơi ông ta đang bị Voldemort cầm tù, cũng là chỗ hắn đã trú ẩn mấy tháng qua.

Đây là một biệt viện nằm trên ngọn đồi vắng vẻ ở ngoại ô thành phố. Những năm đầu tiên sau khi trốn thoát khỏi ngục Azkaban, Barty Crouch con đã bị cha mình giam giữ ở đây. Sau đó, cảm thấy không an tâm, ông ta quyết định chuyển con trai về bên cạnh để có thể dễ dàng giám sát và xử lý những tình huống ngoài ý muốn xảy ra, bởi vì Crouch con càng ngày càng trở nên khó điều khiển. Có những lúc hắn gần như kháng cự được Lời nguyền Độc đoán từ cha mình, ông Crouch đã phải mất rất nhiều công sức mới trấn áp được tâm trí đang muốn nổi loạn của hắn.

Việc cho Crouch con đi xem Cúp Quidditch Thế giới là một sai lầm. Ông Crouch không biết vì sao mình lại mềm lòng mà đưa ra quyết định ấy. Có lẽ ẩn giấu bên trong sự cứng rắn và nghiêm khắc mà ông Crouch vẫn luôn thể hiện ra bên ngoài chính là trái tim của một người cha, dù bây giờ giữa họ không còn là cha con đúng nghĩa nữa.

Catherine cảm thấy gia đình Crouch thật bất hạnh, có một đứa con như Barty Crouch Jr đúng là vô phước.

Ngoài ếm Lời nguyền Độc đoán lên ông Crouch, Voldemort còn tra tấn ông ấy để moi móc thông tin về cuộc thi Tam Pháp thuật và những thay đổi của Bộ Pháp thuật trong thời gian qua. Việc bị tra tấn trong thời gian dài khiến cho đầu óc của ông Crouch trở nên hỗn loạn, gần như là mất trí.

Vào ngày diễn ra kế hoạch hồi sinh, Voldemort đã không cho ông Crouch một cái chết êm ái bằng Lời nguyền Giết chóc mà bỏ mặc ông ta trong căn phòng khoá kín nhung nhúc chuột, để ông ta bị gặm nhấm từ từ cho đến chết.

Chưa hết, trước khi rời khỏi nơi trú ẩn để đến nghĩa địa Little Hangleton, Voldemort đã thiết lập một cạm bẫy ở đó, bất kỳ ai bước vào căn nhà ấy đều sẽ phải bỏ mạng.

Cũng may Catherine đã tặng cho chú Sirius một lá bùa hộ mạng phòng thân, chính lá bùa ấy đã giúp chú thoát chết trong gang tất.

Khi nhắc tới chuyện này, Harry đã nói với Catherine bằng giọng biết ơn sâu sắc:

- Nếu không có lá bùa ấy, chắc chú Sirius khó thoát khỏi cái bẫy mà Voldemort đã dựng nên, cũng sẽ không cứu được ông Crouch. Cả mình và chú Sirius đều mắc nợ bồ.

Catherine tỏ vẻ không vui, nói:

- Không có ai nợ ai điều gì ở đây hết. Lá bùa chú Sirius cho mình cũng đã cứu mình một mạng đấy thôi. Nếu đã xem nhau như người một nhà thì bảo vệ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.

Sau khi biết được sự công hiệu của lá bùa do mình dày công chế tạo, Catherine bắt đầu suy tính đến việc làm bùa cho các bạn của mình. Việc này đòi hỏi thời gian và công sức rất nhiều. Nó đã mất mấy tháng trời mới chế tạo ra được một lá bùa hộ mạng tặng cho chú Sirius, chưa đeo được bao lâu thì chú ấy đã phải xài tới. Cứ đà này thì không ổn chút nào, nó cần nghĩ đến phương án khác để bảo đảm cho sự an toàn của chú Sirius một cách đơn giản và hiệu quả nhất.

Khi bước vào Đại Sảnh Đường ăn trưa, Catherine lại thấy ánh mắt của các bạn học nhìn mình có chút kỳ lạ, nó hỏi Hermione:

- Có tin đồn gì không hay về mình sao?

Hermione ấp úng đáp:

- Đại khái bây giờ mọi người đều nghĩ vì bồ mà Harry mới thua. Tụi nó nói do bồ xuất hiện ở trong mê cung, cùng Harry chui vào cái tủ đó nên mới dẫn tới sự cố, khiến Harry bị dịch chuyển đến nơi khác, bỏ lỡ những chặng cuối cùng của thử thách.

Thì ra là vậy. Biết được nguyên nhân, Catherine không thèm quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn mình nữa. Nó chuẩn bị tinh thần cho việc có người đến gây sự với mình, thế nhưng lại chẳng có ai tới kiếm chuyện với nó. Trong bữa ăn, sực nhớ tới chuyện gì đó, nó quay sang hỏi Hermione:

- Bồ vẫn giữ ý định khởi kiện Rita Skeeter chứ?

Hermione cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu:

- Không. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, mình không còn tin tưởng vào Bộ Pháp thuật nữa. Mình sẽ xử lý ả ta theo cách của riêng mình. Vả lại mình nghĩ ả sẽ có chút tác dụng gì đó trong tương lai.

Nói đến đây Hermione nhỏ giọng lại, ghé sát vào tai Catherine hỏi:

- Về vụ con nhỏ Laura Hall, bồ định xử lý thế nào? Mấy ngày nay nó cứ đi khắp nơi nói xấu bồ đó.

Catherine nghe xong không hề tức giận, trái lại còn nở ra một nụ cười bí hiểm:

- Nếu đã như vậy thì một cuộc trò chuyện thân mật ắt sẽ giải quyết được vấn đề.

Hermione không đoán được Catherine định làm gì, cất giọng dặn dò:

- Bồ nên có chừng mực, chớ làm gì quá đáng. Dù sao bây giờ ông Fudge cũng đang lăm le đuổi học bồ, đừng cho ông ta có cơ hội làm điều đó.

Catherine phẩy tay ra hiệu cho Hermione hãy yên tâm, nói:

- Bồ cứ chờ mà xem. Dù sao cũng là con gái với nhau, mình sẽ đối xử nhẹ nhàng với em ấy. Chỉ đơn giản là một cuộc trò chuyện dễ thương giữa chị gái và em gái mà thôi.

Hermione đưa ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Catherine, cuối cùng con nhỏ lựa chọn im lặng và tin tưởng vào bạn.

Ăn trưa xong Catherine tạm biệt các bạn, một mình chạy đi đâu đó, chỉ nửa tiếng sau con nhỏ đã trở lại phòng sinh hoạt chung, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Không biết con nhỏ đã làm gì, khi cả bọn xuống Đại Sảnh Đường ăn tối thì khắp các dãy bàn ăn đang lan truyền tin Laura Hall bị những nữ sinh ở cùng ký túc xá đánh hội đồng phải nằm bệnh thất từ chiều đến giờ.

Mấy đứa bạn của Catherine đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra thì Ginny ngồi xuống đối diện tụi nó. Nghe Hermione hỏi về Laura Hall, cô bé đáp với giọng khinh bỉ:

- Con nhỏ đó bị đánh là đáng đời. Em ngứa mắt nó từ hồi năm ngoái. Lúc nào nó cũng tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại chuyên môn đi đâm thọt, nói xấu người khác. Hồi chiều không biết nó bị ai chọc cho phát điên, tự dưng trở mặt, lôi hết thói hư tật xấu, kể cả những điều riêng tư thầm kín nhất của mấy nhỏ bạn cùng phòng ra mà phê phán, bình phẩm. Lúc đó em cũng có mặt, nó cứ thế mà nói oang oang, khi ấy cả sân trường có gần trăm người đều nghe thấy hết.

Mấy nhỏ kia không tức mới lạ, lập tức rút đũa phép ra đánh hội đồng nó. Con nhỏ bị trúng đủ loại bùa, nằm bất tỉnh nhân sự. Em nghe nói nó đã tỉnh dậy cách đây hơn nửa tiếng rồi, nhưng vừa tỉnh nó liền mở miệng phê phán cách chữa trị của bà Pomfrey, nói ra những lời lẽ khó nghe lắm. Hiện tại nó đã bị dẫn lên văn phòng của cô Sprout.

Hermione nghe xong liếc mắt nhìn Catherine, chỉ thấy nhỏ bạn của mình trưng ra vẻ mặt thản nhiên mà ngồi hóng chuyện.

Ron tò mò hỏi:

- Con bé ấy làm gì em mà em ngứa mắt?

Ginny bĩu môi:

- Hồi năm ngoái nó dám đi bêu rếu em giành bạn trai của nó. Thằng đấy em chỉ nói chuyện đúng một lần lúc ngồi gần nhau ở thư viện, không hiểu nổi sao nó đồn vậy luôn. Nó tưởng là em không biết, nhưng em biết hết, em có nhiều bạn bè bên nhà Hufflepuff lắm. Vậy mà khi gặp em nó lại làm như nó mới là người bị hại, bày ra vẻ rụt rè nhút nhát, thấy mà ghét. Em thề là lúc ấy em chỉ định đến xem con nhỏ nào nói xấu mình thôi, vậy mà nó lại khóc lóc các kiểu, sau đấy lăn đùng ra bất tỉnh để ăn vạ. Mất hết cả hứng.

Ginny rất được các nam sinh mến mộ vì con bé vui vẻ, hoà đồng, tính tình thân thiện, cởi mở, trên người mang theo một nguồn năng lượng tích cực khiến cho tất cả mọi người đều muốn ở gần. Con bé đâu cần phải cướp bạn trai của ai, bởi vì ai cũng muốn trở thành bạn trai của nó.

Catherine không ngờ bên trong trường Hogwarts lại có những chuyện như thế này xảy ra. Chợt nó thấy Pansy Parkinson coi vậy mà dễ thương hơn so với nhiều đứa con gái xấu tính khác. Ít nhất con nhỏ đấy yêu - ghét ra mặt chứ không giả tạo, giấu dao sau lưng như con Laura Hall. Nếu biết con bé đó thần kinh đến vậy thì nó sẽ không nương tay mà dạy dỗ hẳn một trận ra trò cho bõ ghét.

Catherine nói:

- Con nhỏ đó bị bệnh, em đừng để ý đến nó.

Ginny thắc mắc:

- Bệnh gì vậy chị?

Catherine đáp tỉnh bơ:

- Bị điên đó em. Người bình thường chẳng ai làm vậy.

Ginny bật cười:

- Có lẽ chị nói đúng. Để xem phen này nó giải thích với cô Sprout như thế nào về những hành động của mình từ chiều đến giờ.

Ginny nghĩ Catherine nói vậy để châm chọc về hành vi của Laura Hall nên không mấy quan tâm, nhưng Hermione thì lại tỏ ra lo lắng. Chờ Ginny đi khỏi, con nhỏ khều nhẹ Catherine, nhỏ giọng hỏi:

- Bồ đã làm gì con bé đó vậy?

Catherine giải thích:

- Để nó sống đúng với con người thật của nó thôi.

Hermione lại hỏi:

- Chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì tới đầu óc của nó chứ? Nếu nó bị điên thật thì không hay chút nào.

Catherine trấn an:

- Con bé đó sẽ không sao hết. Mình chỉ muốn cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của nó.

Thấy ánh mắt lo lắng của Hermione, Catherine lại nói:

- Không ai tra ra được mình đâu. Bồ cứ yên tâm. Rời khỏi trường Hogwarts nó sẽ trở lại bình thường.

Hermione nghe vậy liền yên tâm hơn hẳn, toan nói gì đó thì Harry chồm qua hỏi:

- Hai bồ làm gì mà thậm thà thậm thụt to nhỏ nãy giờ vậy?

Hermione giật mình đánh thót, nhưng Catherine lại bình tĩnh đáp:

- Tụi này đang nói về Laura Hall. Bồ có thắc mắc gì về con bé đấy thì cứ hỏi.

Harry nhìn Catherine, như hiểu ra điều gì, nó nói:

- Con bé đó bị vậy là đáng đời nó. Ăn tối xong tụi mình đi dạo một lúc nhé?

Catherine gật đầu đồng ý. Bữa tối kết thúc, Ron và Hermione trở về phòng sinh hoạt chung, còn Harry và Catherine thì tản bộ ở ngoài sân trường.

Lúc này đã hơn bảy giờ, vẫn là một đêm không trăng, sao giăng đầy trời, bóng tối bao trùm lên khắp nơi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tán lá của những cây cổ thụ lay động tạo nên tiếng xào xạc đầy vẻ ma mị.

Harry dẫn Catherine đi đến chỗ ngồi quen thuộc, hướng mắt nhìn ra hồ Đen. Catherine nhìn theo bạn, chỉ thấy trước mặt là một màn đêm thăm thẳm. Nó im lặng chờ Harry lên tiếng trước, nhưng Harry lại chẳng nói gì cả, chỉ ngồi nhìn ra xa xăm.

Catherine kiên nhẫn chờ đợi Harry mở lời, mặc cho cơn đau có thể quay trở lại bất cứ lúc nào. Tác dụng phụ của độc dược diễn ra theo từng đợt, vì thế Catherine được thoải mái đôi chút. Nếu không thì nó cũng chẳng biết phải giấu giếm các bạn về tình trạng sức khỏe của mình như thế nào.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là năm hay mười phút gì đó, chợt Harry lên tiếng:

- Bồ có biết mình ghét nhất điều gì ở bồ không?

Catherine đáp ngay tắp lự:

- Mình không biết.

Harry vẫn không nhìn vào mặt Catherine, ánh mắt hướng ra hồ Đen, giọng nghe có vẻ như đang kìm nén một cơn giận dữ khủng khiếp lắm:

- Bồ thích làm theo ý của bồ, chẳng cần biết mình có muốn điều đó hay không.

Lần này đổi lại là Catherine im lặng. Đúng như những gì Harry nói, nó thích tự làm theo ý mình bất chấp người khác nghĩ gì về hành động của nó.

Nó làm mọi thứ cũng chỉ vì muốn đạt được mong ước của mình. Nó có mục đích, có động cơ; không hẳn là vì người khác, hay vì thế giới, đơn giản chỉ vì nó muốn như thế mà thôi.

Harry nói không sai, nó chẳng có gì để phản bác.

Thấy Catherine im lặng, Harry hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

- Lúc bồ bị Voldemort tra tấn, bồ có biết mình đã cảm thấy như thế nào không?

Catherine im lặng. Nó không muốn nghe Harry nói nữa. Bây giờ nó chạy về phòng sinh hoạt chung còn kịp không?

Harry không biết được suy nghĩ của Catherine, lại nói:

- Bồ có biết lúc bồ đứng chắn trước mặt mình, thay mình hứng trọn Lời nguyền Giết chóc của Lucius Malfoy, mình đã bất lực và tuyệt vọng đến mức nào không?

Đáp lại Harry vẫn là sự im lặng.

Biết Catherine vẫn đang lắng nghe mình, Harry tiếp tục nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:

- Nếu mình bị Voldemort giết chết, thì đó là số phận mà mình phải cam chịu…

- Không có cái gì gọi là số phận ở đây cả! - Đột nhiên Catherine lên tiếng cắt ngang lời của Harry. - Mình sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.

Harry quay sang nhìn thẳng vào mặt Catherine, nó không thể thấy rõ ánh mắt của nhỏ bạn khi nói ra câu đó, nhưng giọng điệu dứt khoát kia, nó có thể cảm nhận được con nhỏ rất chắc chắn và quyết tâm khi nói như vậy.

Nó tức giận, giọng nói cũng vì thế mà lớn hơn bình thường:

- Đây là vấn đề của mình, không phải của bồ, tại sao bồ lại cứ phải xen vào làm gì?

Catherine đáp với lẽ đương nhiên:

- Bởi vì chúng ta là bạn.

- Mình không cần bạn bè hy sinh vì mình như thế! - Harry gằn giọng.

Câu trả lời của Catherine khiến cho cơn giận ở trong lòng Harry dâng lên như nước lũ. Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc Catherine đứng chắn trước mặt, nó bỗng cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ hãi cái chết, mà chính là sợ hãi việc vĩnh viễn mất đi một người thân thuộc ở bên cạnh mình.

Catherine nghe ra được sự tức giận ở trong giọng nói của Harry, nó suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Nếu bồ không muốn mình mạo hiểm tính mạng vì bồ, vậy thì mình sẽ mang bồ đến chỗ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để lập công chuộc tội. Chúng ta đi ngay luôn nhé.

Đang nói chuyện nghiêm túc mà nhỏ bạn chẳng chịu tiếp thu, lại còn phát ngôn kiểu giỡn chơi như thế, Harry tức đến xì khói. Nó sắp bùng nổ thì bỗng thấy Catherine ngồi ở bên cạnh co người lại, toàn thân run lên. Cơn giận bay biến, nó vội hỏi:

- Bồ không sao chứ?

Catherine đáp gọn lỏn:

- Mình lạnh.

Harry biết Catherine sợ lạnh, bèn nói:

- Tụi mình về phòng sinh hoạt chung thôi.

Catherine nghe vậy liền phủi mông đứng dậy, giục:

- Đi thôi. Ngoài này lạnh quá.

Lúc này Harry cũng đã đứng dậy, Catherine định sải bước đi trước nhưng bất ngờ Harry nắm tay kéo nó lại, ôm chặt nó vào lòng, giọng nhẹ nhàng nhưng lại như van lơn:

- Đừng vì mình mà mạo hiểm tính mạng nữa, mình xin bồ đó. Mình rất sợ khi nghĩ đến việc có thể vĩnh viễn mất đi bồ.

Catherine không biết đáp lại như thế nào để an ủi Harry.

Cả người nó đau đớn quá, đau đến độ nó ước gì có thể lập tức ngất đi cho rảnh nợ. Nó sợ nó sẽ không chống đỡ nổi nếu cứ tiếp tục ở đây. Nó chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ để không cho ai thấy sự đau đớn hằn lên trong ánh mắt hay gương mặt của nó.

Catherine cố đè nén cơn đau, nói bằng giọng bình thường nhất có thể:

- Bồ buông mình ra có được không? Để người khác nhìn thấy họ lại đồn ầm lên.

Catherine vừa dứt lời Harry đã buông nó ra, nhưng một giây sau nó lại nghe Harry thì thầm bên tai:

- Thì cứ để cho bọn họ đồn.

Đầu óc Catherine vì cơn đau đến đột ngột mà trở nên hỗn loạn, nó không nghe được những lời Harry vừa nói.

Catherine không đứng vững nữa, nó ôm chặt lấy Harry, ngước mắt nhìn bạn, mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng đủ sức để thốt nên thành câu. Khi Harry cúi xuống nhìn nó, thậm chí nó còn không thể thấy rõ khuôn mặt đang ngày một tiến sát lại gần của bạn.

Chợt Catherine có cảm giác giống như bị điện giật, toàn thân run lên. Linh hồn nó bị chấn động, có vài hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong tâm trí, một giây sau cả người nó trở nên mềm nhũn.

Catherine mất đi ý thức, đổ gục xuống trong vòng tay của Harry.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.