Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện (2)

Tiểu thuyết gốc · 2780 chữ

Như sực nhớ tới điều gì, Hermione nói với Catherine bằng giọng trách móc:

- Catherine, tội của bồ không nhẹ đâu. Bồ đã nói dối tụi mình hai lần.

Catherine biết Hermione đang nhắc tới chuyện gì, nó cúi đầu tỏ vẻ ăn năn.

Hermione khoanh tay trước ngực, bộ dáng chị hai, cất giọng tra khảo:

- Bồ hãy kể lại chi tiết về lần bồ bị ám sát.

Catherine kể lại đại khái:

- Mình bị đánh choáng, sau đó tỉnh dậy thì thấy đã nằm trên bờ, bên cạnh là bồ và Ron. Mình còn chẳng hiểu vì sao mình nổi được lên trên mặt nước. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mình không biết kẻ đã tấn công mình là ai, có nói ra cũng đâu điều tra được gì, chỉ càng khiến cho mọi người lo lắng. Sau thử thách thứ nhất, Harry sử dụng Bản đồ Đạo tặc để kiểm tra xem có người lạ bên trong trường Hogwarts không thì không thấy ai. Mình đoán hắn ta đã trốn thoát khỏi Hogwarts từ đời nào. Cho nên mình lựa chọn im lặng, chờ đợi xem kẻ trong bóng tối sẽ làm gì tiếp theo.

Hermione nhìn Catherine, chợt nó hỏi:

- Kẹp tóc chú Sirius cho bồ đâu rồi? Còn nữa, bông tai của bồ hẳn không phải bị mất như bồ đã kể đâu nhỉ?

Catherine nghe vậy thì đưa tay lên đầu kiểm tra, sau đó quay sang Harry hỏi:

- Bồ có thấy kẹp tóc của mình ở đâu không?

Harry lắc đầu:

- Mình không để ý.

Catherine nói với Hermione:

- Mình không biết chính xác chiếc bông tai bị mất khi nào, có lẽ là lúc rơi xuống nước. Bởi vì sau đó mình có quay lại chỗ đã bị đánh lén để tìm bông tai mấy lần nhưng đều không thấy. Kể cả kẹp tóc cũng vậy. Lúc đó sắp chết tới nơi, ai hơi đâu mà để ý đến nó có còn ở trên đầu hay không.

Hermione suy nghĩ rồi hỏi:

- Lúc bị trúng Lời nguyền Giết chóc, bồ có nghe thấy tiếng gì đó vỡ tan ra không?

Catherine gật đầu, nó hồ nghi:

- Ý bồ là kẹp tóc đó đã cứu mạng mình? Và đôi bông tai mình đang đeo cũng là một dạng bùa hộ mệnh?

Hermione gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch:

- Chắc chắn là như vậy.

Catherine cảm thấy có chút khó tin, nói:

- Nếu là đồ vật thuộc về thế giới pháp thuật thì nó không nên ở trong nhà mình.

Hermione gợi ý:

- Nếu bồ không tin thì có thể nhờ chú Sirius tìm người kiểm tra chiếc bông tai còn lại giúp bồ.

Catherine ậm ờ đáp cho qua chuyện. Còn lâu nó mới nhờ chú Sirius, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này nó chẳng muốn làm phiền đến chú ấy.

Hermione vẫn không buông tha Catherine, nói với giọng răn đe:

- Sau này dù có chuyện gì xảy ra bồ cũng không được phép giấu giếm tụi này. Bồ đã nói dối về việc bị ám sát, sau đó lại nói dối về vụ lẻn vô mê cung. Bồ làm như vậy xuất phát từ ý tốt, nhưng lại vô tình khiến cho tụi này nghĩ bồ không xem tụi này là bạn.

Catherine trưng ra khuôn mặt ăn năn hối lỗi, thành khẩn nói:

- Mình biết lỗi rồi. Mấy bồ tha lỗi cho mình nha.

Hermione lại hỏi:

- Làm sao bồ thoát khỏi con mắt phép của thầy Moody mà lọt vô mê cung được hay vậy?

Catherine nửa thật nửa giả đáp:

- Mình tình cờ đọc được công thức pha chế một loại độc dược tàng hình trong văn phòng của thầy Snape. Loại độc dược này chỉ giúp tàng hình trong một khoảng thời gian nhất định, như bồ thấy đó, mình hiện hình ngay trước khi bước vô cái tủ. Nếu trễ hơn một chút thì đố ông Fudge bắt bẻ được mình.

Hermione vẫn còn muốn chất vấn nhưng Harry lên tiếng nói đỡ cho Catherine:

- Dù sao Catherine cũng chỉ vừa mới khoẻ lại thôi, bồ hãy nương tay với bồ ấy một chút, Hermione à.

Hermione nhún vai nói:

- Cũng được thôi. Nhưng Catherine à, không có lần sau nhé.

Catherine như được ân xá, vội giơ tay lên hứa:

- Lần sau mình sẽ không giấu bồ chuyện gì nữa.

Trong lúc trò chuyện với các bạn, Catherine biết được Cedric Diggory đã giành chiến thắng trong cuộc thi Tam Pháp thuật một cách không thể thuyết phục hơn.

Nó hỏi:

- Vậy rốt cuộc gợi ý "Tôi ở trước mặt bạn, nhưng bạn không thể nhìn thấy được tôi" là đang muốn đề cập đến chuyện gì vậy?

Hermione đáp:

- Còn nhớ cái tủ mà Harry chui vô không? Ba quán quân còn lại cũng buộc phải chui vô ba cái tủ tương tự và đánh nhau với thứ gì đó ở bên trong không gian của cái tủ. Nếu đánh thắng sẽ được dẫn đến vị trí của chiếc cúp thật, đánh thua thì phải quay trở lại vạch xuất phát. Trừ Harry ra, chỉ có Cedric Diggory và Viktor Krum là vượt qua được ải này.

Mình đã hỏi mấy đứa bên nhà Ravenclaw, gợi ý mà Diggory có được chính là: Tôi là bạn, nhưng bạn không phải là tôi. Và cái tủ anh ấy bước vào thì sáng trưng như ban ngày.

Catherine suy nghĩ giây lát rồi vỗ đùi đánh đét:

- Chính là cái bóng. Anh ấy chỉ cần khiến nơi đó mất đi ánh sáng là sẽ chiến thắng.

Hermione gật đầu, giơ ngón cái khen ngợi:

- Bồ giỏi thật đấy. Bồ mà đi thi thì chẳng có đối thủ.

Catherine ngượng ngùng gãi đầu.

Hermione nói tiếp:

- Mình nghĩ trường hợp của Harry cũng tương tự. Gợi ý đó sẽ giúp bồ ấy chiến thắng trong ải này. Tiếc là Harry không có cơ hội sử dụng đến nó.

Ron nói chen vào:

- Lúc Harry chui vào tủ, trên màn hình chỉ hiện lên một màu đen thui. Cho nên ai cũng nghĩ là bồ ấy đang ở trong thử thách, chứ đâu có biết là bồ ấy đã bị dịch chuyển đến nơi khác, mà cái tủ ấy cũng biến mất hồi nào hổng hay.

Hermione gật đầu, tiếp tục nói:

- Tụi này tưởng đó là một phần của cuộc thi. Nhưng nửa tiếng trôi qua mà Harry vẫn không bước ra khỏi đó khiến tụi này bắt đầu nghi ngờ liệu có chuyện gì không hay đã xảy ra?

Ron nói:

- Bồ đi với Catherine, không lý nào bồ lại ở trong đó lâu đến vậy.

Catherine thắc mắc:

- Cedric Diggory cứ như vậy mà đến được chỗ chiếc cúp thật hả? Sao nghe dễ dàng quá.

- Không có đâu. - Hermione đáp. - Trước khi đến được lối đi dẫn tới nơi đặt chiếc cúp thật, anh ấy suýt chút nữa bị lừa bởi một chiếc cúp giả. May mà anh ấy cẩn thận, dùng bùa Hiện hình để kiểm tra.

Sau đó Cedric Diggory đi thêm một lúc thì đến được lối đi dẫn tới cúp thật. Trước lối đi có một tượng đá canh giữ, anh ấy phải trả lời đúng liên tiếp mười câu hỏi trong vòng năm phút thì mới được cho qua.

Chỉ có ba cơ hội để thực hiện thử thách, nếu cả ba lần đều không thành công thì tượng đá ấy sẽ biến mất, lối đi bị bít lại và anh ấy buộc phải tìm đường khác.

Ron cười đắc ý:

- Anh ta không làm được ngay trong lần đầu tiên, phải trầy trật mãi mới thành công vượt qua ải đó. Trong mười câu hỏi có hai câu đố mẹo, bốn câu liên quan đến kiến thức về độc dược và bốn câu đánh đố sự hiểu biết về các loại bùa chú.

Hermione tỏ ra không hài lòng với thái độ đó của Ron, lườm bạn một cái rồi nói với Catherine:

- Cedric Diggory xém thành công ngay trong lần đầu tiên. Anh ấy đã trả lời đúng bảy câu, sang đến câu thứ tám thì bị Krum phá đám. Hai người bọn họ đấu tay đôi một trận ra trò, ngang tài ngang sức. Cuối cùng Cedric Diggory thắng nhờ chiêu đánh lạc hướng khiến Krum bị sao nhãng, trúng bùa Điểm huyệt.

Tuy phải trả lời lại từ đầu với những câu hỏi mới nhưng nhờ bình tĩnh mà Cedric Diggory đã vượt qua được bức tượng đá, tiến đến vị trí của chiếc cúp thật. Anh ấy thành công trong lần thực hiện thử thách cuối cùng, nhưng như vậy cũng giỏi lắm rồi.

Đổi lại là mình, chưa chắc mình làm được. Áp lực về thời gian và việc giới hạn số lần thực hiện thử thách chính là hai thứ cản trở lớn nhất trong ải này.

Catherine ngạc nhiên hỏi:

- Vậy là xong rồi sao? Nghe có vẻ đơn giản, không hề xứng tầm với vòng thi cuối của cuộc thi Tam Pháp thuật chút nào.

Hermione lắc đầu đáp:

- Chưa hết. Chiếc cúp thật được đặt ở giữa một hồ nước đen ngòm, trong nước là bầy Cá Răng Kiếm hung dữ, chốc chốc lại nhảy lên há miệng khoe ra hàm răng sắc nhọn khiến ai nhìn thấy cũng phải sởn da gà. Không thể dùng bùa chú để lấy cúp, cũng chẳng có thuyền hay bất kỳ phương tiện nào để chèo ra giữa hồ, chỉ có chục bó củi khô không biết ai chất đống ở gần đấy. Theo bồ, trong tình huống đó bồ sẽ làm gì?

Catherine suy nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Chắc mình sẽ bắc cầu đi qua bằng mấy bó củi khô kia.

Hermione tán thưởng:

- Đó chính xác là điều Cedric Diggory đã làm. Tới lúc này thì mình mới nhận ra thử thách thứ ba là một bài thi tổng hợp. Kiến thức về sinh vật, bùa chú, độc dược, đấu tay đôi và cả phép biến hình đều được đưa vào thử thách để kiểm tra xem trình độ sử dụng pháp thuật của các quán quân tới đâu.

Harry chua chát nói:

- Nếu không bị Voldemort bắt đi thì mình cũng chẳng thể thắng nổi. Tới khúc trả lời mười câu hỏi trong vòng năm phút là mình thấy mình hết đường đi tiếp.

Hermione thở dài:

- Thật ra mười câu hỏi đó mình cũng không trả lời hết được. Mình bí từ hai câu đố mẹo đầu tiên.

Ron gật gù nói:

- Mình biết nên tặng gì cho bồ vào Giáng sinh rồi.

Hermione tò mò hỏi:

- Bồ sẽ tặng gì cho mình?

Ron cười:

- Sách Đố vui dành cho lứa tuổi măng non. Mấy câu đố mẹo đều có trong đó. Mình thấy ngạc nhiên vì bồ không biết đến chúng.

Hermione nhướng mày nhìn Ron, sau đó nhún vai nói:

- Được thôi. Mình cũng biết nên tặng bồ thứ gì rồi.

Catherine thấy chủ đề thảo luận bị đẩy đi xa, vội hỏi:

- Vậy sau đó Cedric Diggory thuận lợi lấy được chiếc cúp hả?

Hermione đáp:

- Cũng không thuận lợi lắm. Khi Cedric Diggory sắp chạm vào cúp thì Viktor Krum xuất hiện. Hai người bọn họ lại đấu phép một lần nữa. Bởi vì có đề phòng nên lần này Cedric Diggory không dễ dàng gì hạ gục được Krum.

Bọn họ đánh nhau hơn mười phút, xài đủ thứ phép, cuối cùng không biết do Krum xui xẻo hay Diggory may mắn mà khi cả hai nhảy lên bục gỗ định nắm lấy cúp thì Krum bị trượt chân té, thành ra Diggory trở thành người đầu tiên chạm vào được chiếc cúp. Đó là một cái Khoá Cảng, mang anh ấy đến đứng trước mặt ban giám khảo. Vậy là anh ấy trở thành người chiến thắng.

Ron cay đắng nói:

- Lúc đó toàn trường nhảy ào lên hoan hô cho Cedric Diggory, hầu như không một ai để ý hay thắc mắc về sự biến mất của Harry.

Harry chán nản đáp lại:

- Đâu thể trách mọi người được. Nếu là mình thì mình cũng sẽ vỡ oà trong niềm vui chiến thắng của trường Hogwarts mà chẳng để ý gì tới ai khác nữa. Có trách thì phải trách chính bản thân mình. Mình đã tự chui đầu vào rọ, còn làm liên lụy đến Catherine.

Catherine vỗ vỗ lên vai Harry, an ủi:

- Không phải lỗi của bồ, mình tự nguyện đi theo bồ mà. Bồ lúc nào cũng cảnh giác cao độ. Có trách thì trách Bản đồ Đạo tặc bị lỗi ấy chứ. Nếu không thì sao Barty con ở trong trường cả năm học mà lại chẳng hiện tên lên đó dù chỉ một lần.

Harry lắc đầu đáp:

- Không phải. Bản đồ Đạo tặc đã bị người khác chỉnh sửa. Có lẽ là Barty con làm, có một khoảng thời gian hắn ta giữ nó mà. Chú Sirius nói khi nào rảnh chú sẽ khôi phục lại như cũ giúp mình.

Catherine nghe xong thì gật đầu an tâm.

Nói chuyện một lúc thì ba đứa kia muốn nghe Catherine kể lại toàn bộ trận đấu tay đôi giữa nó và Barty con để cả bọn cùng học hỏi.

Catherine kể lại đúng y chang những gì đã diễn ra, trừ việc nó dùng pháp thuật không đũa phép và sử dụng thuốc hỗ trợ vào phút cuối. Catherine rất mừng vì các bạn không bắt nó kể tường tận chi tiết trận đấu tay đôi ấy. Nó biết ơn lắm, chỉ mong ba đứa bạn không nghi ngờ gì.

Tụi bạn phục Catherine sát đất khi con nhỏ có thể cầm cự với Barty con hơn mười lăm phút.

Hermione nói với vẻ quyết tâm:

- Mục tiêu của tụi mình sang năm là thi triển thành công thần chú không tiếng động và rèn luyện phản xạ nhanh trong các cuộc đấu tay đôi.

Catherine cổ vũ:

- Chỉ cần chăm chỉ luyện tập ắt sẽ thành công. Sang năm tụi mình nên tìm hiểu về các câu thần chú hắc ám và cách phá giải chúng. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hermione cho là phải, lên tiếng tán thành:

- Lát nữa mình sẽ liệt kê những quyển sách mấy bồ cần phải đọc trong hè để chuẩn bị cho việc rèn luyện pháp thuật vào năm học tới. Ron à, bồ có ý kiến gì không? Sao mặt bồ nhăn nhó quá vậy?

Ron bị điểm danh, vội đáp:

- Ủa, trông mặt mình nhăn nhó lắm hả? Chắc bồ nhìn nhầm đó. Mình không phản đối việc đọc sách giải trí trong hè đâu.

Hermione hài lòng gật đầu. Con nhỏ nhìn Catherine, quyết tâm nói:

- Hè này mình phải cố gắng đọc thêm nhiều sách hơn nữa mới được. Nhưng lý thuyết thôi vẫn chưa đủ, thực hành cũng rất quan trọng, mà mình thì lại không giỏi khoản này.

Catherine cổ vũ:

- Bồ phụ trách mảng lý thuyết, mình phụ trách phần thực hành. Tụi mình hỗ trợ lẫn nhau. Mình chỉ giỏi vung đũa phép chứ không giỏi sắp xếp, hệ thống chương trình tập luyện. Nếu không có bồ thì mình chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Ron nói nhỏ với Harry:

- Nghe tụi con gái nói chuyện sao mình thấy mình dốt quá.

Hermione thính tai nghe được, lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói:

- Ron à, bồ mà chịu tự động não suy nghĩ để làm bài tập thì bồ đã giỏi hơn bây giờ rồi. Năm sau đừng hòng mình cho bồ chép bài của mình nữa.

Ron kêu lên:

- Ôi! Hermione ơi, đừng làm vậy với mình mà.

Hermione hất cằm nhìn sang chỗ khác, miệng nói:

- Xê ra!

Nhìn mấy đứa bạn vui vẻ, Catherine cũng dần vơi đi nỗi buồn vì phải xa bố mẹ mà không một lời từ biệt. Giờ này có lẽ họ đã đi đến một nơi thật xa, thoát khỏi tầm kiểm soát của Voldemort và bè lũ Tử thần Thực tử, quên mất rằng mình vẫn còn một đứa con gái đang ở lại quê nhà.

Catherine không biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ biết nó cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.

----------

Nguyệt: Mới đó mà đã được 101 chương. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đọc bộ truyện này, dù nó còn nhiều thiếu sót.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.