Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm Thù Đại Hận

Tiểu thuyết gốc · 2941 chữ

"Lam Ly!" Đường Tam vẻ mặt khó tin quát hướng Lam Ly.

Lam Ly vừa phóng ra băng nhận kia một kích chí mạng, chỉ chút nữa thôi Đới Mộc Bạch và Tần Minh đã trở thành xác chết.

Không chỉ Đường Tam, ở đây tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi. Chẳng ai ngờ rằng Lam Ly sẽ đối họ ra sát chiêu, còn vào trong hoàn cảnh nguy cấp này.

"Lam Ly, ngươi... muốn làm gì?" Ninh Vinh Vinh run giọng hỏi. Lam Ly biểu cảm thật đáng sợ, Ninh Vinh Vinh chưa bao giờ thấy cô ấy bộc lộ ra khuôn mặt như vậy.

Lam Ly đứng ở giữa tàu, dung nhan xinh đẹp cứng lại vì giận dữ, đôi mắt tím tuyệt mỹ không biết từ lúc nào hóa đỏ, huyết quang bừng bừng lan tỏa đến kì dị. Cả đại hải ngay lúc ấy bất chợt nổi lên hồi gió lớn, gió hất tung mái tóc bạch kim cùng váy áo, Lam Ly bấy giờ chẳng khác nào một nữ quỷ xuất hiện trong màn sương đêm.

Cho dù là Thất Quái hay Tần Minh, khoảnh khắc ấy cũng không kìm được nhịp tim đập nhanh dữ dội. Đại gia biết rõ nếu Lam Ly muốn đối bọn họ xuống tay, thì tất cả chỉ có một con đường...

Chết!

"Lam Ly, có phải có hiểu lầm gì hay không?" Ninh Vinh Vinh cực độ lo lắng. Lam Ly bây giờ rõ ràng đã biến thành người khác, đôi mắt đỏ kì dị kia y hệt ánh mắt khi Lam Ly hoá thân Cửu Vĩ Lam Hồ, ánh mắt nhìn bọn họ không còn thân thiết như trước nữa.

"Ánh mắt đó dường như tồn tại thù hận." Chu Trúc Thanh nhàn nhạt nói.

"Vì sao chứ?" Mã Hồng Tuấn khó hiểu nhíu mày.

Áo Tư Ca bật thốt: "Chẳng lẽ, là chuyện Nana vì chúng ta mới hôn mê, Lam Ly muốn báo thù!"

Lý do này ở khía cạnh nào đó có lý, nhưng tại sao Lam Ly phải nhẫn nhịn đến giờ mới ra tay. Mọi người tâm trạng thoáng chùng xuống, thật sự, phải cùng Lam Ly đối địch sao?

Đường Tam không tin điều Áo Tư Ca suy đoán, nhưng hắn không thể hiểu nổi vì sao tình huống này lại xảy ra. Đường Tam thở dài, nói: "Dù thế nào, ta e rằng chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

Lam Ly nhìn Tần Minh, Thất Quái cùng Bạch Trầm Hương chín người đứng một chỗ trên boong tàu thủ thế phòng thủ. Đôi môi đỏ không che giấu nhếch lên nụ cười chế diễu.

"Nhân loại, các ngươi nghĩ rằng chỉ cần hợp lực, chuyện gì cũng có thể đối phó? Các ngươi nghĩ các ngươi đủ mạnh? Các ngươi nghĩ lòng tốt của các ngươi là đáng khen sao?" Lam Ly nói, thanh âm cứng rắn khác hẳn ngày thường, vừa vấn tâm vừa công kích tinh thần chín người, mà so với cô, họ vốn chỉ là những nhân loại nhỏ yếu không hơn không kém.

Đứng trước lời chỉ trích của Lam Ly, chín người bao gồm Bạch Trầm Hương vậy mà cũng không mảy may nao núng. Cái chết đang chờ ngay trước mắt nhưng vậy thì sao chứ? Sử Lai Khắc người có thể là kẻ yếu nhưng tuyệt đối không thể hèn. Càng là trong hiểm cảnh, bọn họ càng khiến người đời phải ngưỡng mộ, không một ai riêng phần mình chạy trốn, không một ai khóc lóc van xin hay rên rỉ. Thứ khiến bọn họ tự hào chính là đoàn kết.

Lam Ly chế diễu sự đoàn kết đó sao? Còn câu sau...

Đường Tam đôi chút hiểu ra, Lam Ly một phần đây là muốn ngăn cản bọn họ xuống biển. Nguyên nhân đâu?

"Lam Ly, ta mặc kệ ngươi vì lý do gì trở bạn thành thù. Ta chỉ muốn nhắc ngươi nhớ, chúng ta là quái vật Sử Lai Khắc, đoàn kết, chính nghĩa, chúng ta không thể thấy chết không cứu." Đường Tam kiên định nói.

Theo sau Đường Tam, tám người còn lại đồng loạt khẳng định: "Phải, chúng ta là quái vật Sử Lai Khắc."

Tiếng đồng thanh lấn át bởi gió biển, chín người trước mặt nhỏ bé đến đáng thương nhưng ánh mắt đều bừng bừng chiến ý hướng đến Lam Ly.

Lam Ly bật cười, nụ cười chua xót: "Đường Tam, ngươi đây là muốn nhất quyết xuống biển cứu người?"

"Phải." Đường Tam không do dự trả lời.

"Cho dù ta nói cho ngươi biết những tên kia chẳng phải loại gì tốt đẹp?" Lam Ly lần nữa hỏi.

Đường Tam thoáng bất ngờ nhưng nghĩ lại chẳng có gì đáng kinh ngạc, với thực lực của Lam Ly e là cô ấy sớm đã biết có người gặp nạn. Hơn nữa không chỉ một người. Đã vậy...

Đường Tam vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc: "Nếu ta còn sống, người ta nhất định cứu, tốt hay xấu không phải do ngươi nói là được. Lam Ly, chúng ta biết ngươi rất mạnh nhưng nếu ngươi nhất quyết ngăn cản, vậy thì thứ lỗi, chúng ta mạo phạm rồi."

Đường Tam cất cao giọng tuyên bố, đồng thời tiên phong phóng thích vũ hồn trong trạng thái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Phía sau Đường Tam, Thất Quái, Tần Minh cùng Bạch Trầm Hương cũng đồng loạt phóng thích vũ hồn, hồn hoàn phô trương xuất hiện, một mảnh đại hải tích tắc vụt sáng chói lọi trong đêm.

Lam Ly cười lớn, vừa cười vừa nói, thanh âm bất lực khiến nhóm Đường Tam thoáng chốc trở nên vô cùng khó xử: "Haha, ngu ngốc! Đường Tam, ngươi quên tất cả những lời đại sư nói với ngươi sao? Là kẻ cầm lái, ngươi đang dồn tất cả đồng đội ngươi vào nguy hiểm. Ngươi cho rằng hành trình này đối với các ngươi không có gì đáng ngại? Đường Tam, ngươi sai rồi. Các ngươi đều sai. Các ngươi căn bản không biết vì cớ gì các ngươi bình an tới tận bây giờ!"

"Phải, nhân loại đáng hận! Các ngươi nghĩ vì cớ gì có thể bình an?"

Lam Ly sực tỉnh, bởi giọng nói rét lạnh bất ngờ vang lên kế lời cô.

Chín người nhóm Đường Tam nhất thời rơi vào khủng hoảng, vì cùng lúc thanh âm lệnh người kinh hãi kia cất lên, đại hải bỗng nhiên cuồng bạo dữ dội, sóng biển như từng đợt đao trảm hung hăng đánh táp vào tàu, khiến đội hình phòng thủ của họ nhanh chóng bị phá vỡ. Thực lực yếu Bạch Trầm Hương trực tiếp bị chấn ngược trở lại giữa tàu, may mắn Lam Ly đã kịp thời bắt lấy.

Lam Ly vẻ mặt càng biến trở nên giận dữ, huyết sắc trong mắt dường như muốn nhuộm đỏ cả đại dương.

"Mau lại đây." Lam Ly mở miệng nói ba chữ ngắn gọn với Đường Tam, ánh mắt hung dữ thủy chung vẫn luôn nhìn về một phương hướng.

Đường Tam âm thầm cắn môi, tình thế thật hỗn loạn nhưng thứ làm hắn rối loạn chính là trong một cái phán đoán, hắn đã trách lầm Lam Ly, còn đứng đầu ý muốn cùng cô ấy đối địch. Hắn nên tin tưởng nếu Lam Ly là địch, bọn hắn đã chẳng có cơ hội nói nhiều như thế. Phản ứng của Lam Ly trước đó tất có nguyên do, e rằng nó liên quan đến biến động của đại hải, mọi chuyện không hề đơn giản.

Đường Tam đi, Thất Quái và Tần Minh cùng đi tới chỗ Lam Ly. Vừa kịp lúc bọn họ hội tụ, xung quanh tàu bấy giờ liền nổi lên ba đầu chân chính quái vật. Bọn chúng thân hình kì dị, phi thường to lớn. Dòng nước dưới tàu bị chúng khống chế thành cái đại đại vòng xoáy, chực chờ nuốt trọn con tàu, mà bầu trời ngay phía trên cũng đột ngột xuất hiện tử vân.

Lam Ly giữ nguyên tư thế, khống chế con tàu đứng yên giữa vòng xoáy, lạnh lùng nhìn xuất hiện trong đám tử vân, một nam tử cao lớn đang dần đáp xuống trước mặt.

Nam tử tướng mạo phi phàm, khoác trên thân trường bào đen u ám nặng nề, cả người hắn toát ra một loại uy áp đặc thù khiến nhóm Đường Tam bị bóp nghẹt không thở nổi. Thấy vậy, Lam Ly tức thì tỏa ra sinh mệnh khí tức nhường chín người dễ chịu, mọi người đều riêng phần mình im lặng, bọn họ biết chuyện đang xảy ra bọn họ không có khả năng tham dự vào.

Nam tử nhìn thấy Lam Ly đối với nhóm Đường Tam quan tâm, trong ánh mắt chỗ sâu tránh không được lóe lên một tia lửa giận, bất quá rất nhanh liền biến mất.

Nam tử khẽ nhếch môi, gương mặt tà mị lạnh nhạt gọi Lam Ly: "Đã lâu không gặp, tiểu công chúa."

Lam Ly nhìn nam tử. Mặc dù đã có phán đoán nhưng khi hắn thực sự xuất hiện, Lam Ly tâm bất giác vẫn có chút rung động không yên.

"Ngươi còn biết gọi ta công chúa?" Lam Ly hừ lạnh quay đi, phớt lờ lời chào hỏi.

Lần này nam tử khóe miệng cười càng sâu, thanh âm bất giác trở nên nhu hòa, nói: "Tiểu công chúa thật giống lúc trước. Mỗi lần ta chọc cô giận, cô đều sẽ nói như vậy."

"Đúng, ta giận. Kình Phong, ngươi thật to gan! Ngươi biết ta ở đây, ngươi thế mà vẫn dám tấn công bọn ta?" Lam Ly gọi thẳng tên nam tử, thanh âm lạnh lùng mang theo uy áp vương giả.

Kình Phong thoáng giật mình lùi nửa bước, nhưng tức giận đã ngay lập tức khiến hắn khôi phục tinh thần: "Tiểu công chúa, cô từ lúc nào đem mình gộp chung với nhân loại. Chính vì biết cô tại ta mới phải nhọc lòng thu xếp cục diện này, không ngờ ngay phút quyết định liền bị cô phá vỡ. Chẳng lẽ đến cô cũng quên, nhà chúng ta mất như thế nào sao? Cô quên Cửu Vĩ..."

"Câm miệng! Đừng nhắc cái tên ấy trước mặt ta." Lam Ly chặn đứng lời Kình Phong, không để hắn nói ra sự tồn tại của Cửu Vĩ Lam Hồ Tộc.

Kình Phong hiểu ý ngậm miệng, ánh mắt xót xa nhìn Lam Ly.

Lam Ly nhỏ giọng nói: "Kình Phong, ta không quên nhưng đó đã là quá khứ, không ai có lỗi với chúng ta."

Kình Phong cười ngặt nghẽo: "Không ai có lỗi ư? Ngay đến ta cô cũng muốn che giấu. Tiểu công chúa, cô biết vì sao ta lại nhớ được tất cả mọi chuyện? Vì ngày hôm đó... ta vốn không bị Hàn Băng Ngọc Tủy phong ấn."

"Bởi vì người khiến ta bận tâm đột nhiên biến mất, ta sợ kết cục của cô ấy cũng giống như bao người khác. Ta sao có thể chịu yên ổn ngủ say." Câu này Kình Phong nói thật nhỏ, nhỏ tới nỗi chỉ mình hắn nghe được.

Lam Ly kinh ngạc, Kình Phong không bị Cửu Vĩ Lam Hồ Tộc phong ấn ư? Vậy vì sao hắn có thể sống sót.

Kình Phong nhìn Lam Ly, cố che giấu đi âu yếm. Kình Phong nói: "Tiểu công chúa, đừng nói với ta cô không biết hậu quả ngày hôm đó. Vì sao người của vương tộc tất cả phải băng hóa? Đó không đơn giản chỉ bảo vệ, mà còn là phong ấn. Đúng, vương tộc đã cứu được rất nhiều, nhưng tất cả bọn chúng sau khi tỉnh lại đều mất hết kí ức, tất cả bọn chúng đều như chưa từng tồn tại trước đây. Tiểu công chúa cô là không biết hay không muốn chấp nhận, nữ vương và vương tộc vốn chỉ là vật hy sinh, là thứ đồ Hải Thần dùng để giữ lại quyền lực của hắn ở Đấu La Đại Lục mà thôi."

"Kình Phong, ta không cho phép ngươi xúc phạm Hải Thần đại nhân." Lam Ly hét lớn. Kình Phong tên ngu ngốc không biết, thứ hắn thấy chưa chắc đã là sự thật. Sự thật thực ra còn kinh khủng và bi thảm hơn hắn nghĩ nhiều. Ngay chính thần cũng không có khả năng xoay chuyển vận mệnh của mình, nói gì đến lo chu toàn chuyện ở Đấu La Đại Lục xa xôi.

Kình Phong sững sờ, nhưng lại bất ngờ cười: "Tiểu công chúa, đến giờ cô vẫn gọi hắn đại nhân? Nhớ lại xem hắn đã bỏ mặc vương tộc của cô như thế nào? Trận đại họa lúc trước thay vì hy sinh vương tộc, hắn nên làm là cứu các cô trở về mới đúng. Sau cùng thì sao? Để vương tộc diệt vong, giữ lại một mảnh đại hải cho hắn! Tiểu công chúa cô nhìn xem, Đấu La Đại Lục bị nhân loại chiếm làm của riêng, bọn hắn xem mình là bá chủ. Long Tộc cũng vậy, bọn hắn cũng tự mình xưng vương, dồn hải hồn thú chúng ta chỉ quanh quẩn một phía. Nhưng cô yên tâm, cách đây không lâu ta cảm nhận được Long Tộc tên kia khí tức đột nhiên biến mất, hắn không còn là vật trở ngại. Nhân loại hồn sư thì không cần lo lắng, bọn chúng thật ích kỉ, tham lam, vì thế chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tự mình tiêu trừ lẫn nhau. Tiểu công chúa, ta biết cô mang theo ai tới đây, Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng nhận ra cô ta, thực quá tốt, vậy suy đoán của ta không hề sai. Và tên kia nữa - kẻ được Hải Thần chọn lựa, bọn chúng đều nằm trong tay chúng ta. Đây là cơ hội của hải hồn thú, đã tới lúc chúng ta đòi lại những gì thuộc về mình."

Kình Phong chậm tiến về phía Lam Ly, thành tâm nói, càng hy vọng Lam Ly sẽ đi theo hắn. Nhưng đổi lại, thứ Kình Phong nhận được lại là cái lắc đầu của Lam Ly.

"Ngươi điên rồi, Kình Phong."

Kình Phong đứng như trời trồng, lời của Lam Ly khiến hắn thật đau lòng.

Lam Ly nhìn Kình Phong, ra sức thuyết phục hắn: "Dừng tay lại đi, đừng để hận thù khiến ngươi đau khổ. Kình Phong, ngươi có thể sống sót là tốt rồi. Tính mạng của ngươi không phải do vương tộc cứu, ngươi không cần vì vương tộc vướng mắc. Bây giờ ngươi rất mạnh, điều đó chẳng phải do sự kiện kia mà có sao? Vậy tại sao ngươi phải hận. Kình Phong, nghe ta, Đấu La Đại Lục bây giờ rất tốt, tốt hơn lúc trước nhiều. Từ bỏ hận thù, được không? Ta không muốn kết cục của ngươi bi thảm, mặc dù điều đó có thể khiến vận mệnh bị đảo lộn."

"Tiểu công chúa, cô có ý gì? Kết cục của ta? Haha, tiểu công chúa, ta đã không còn là con cá nhỏ suốt ngày chỉ biết chơi đùa bên cạnh cô. Đừng khiến ta phải cảm thấy may mắn như vậy chứ, ta có được sức mạnh này tất cả đều vì mục đích phục thù cho vương tộc. Ta tuyệt đối không từ bỏ." Kình Phong cố chấp nói, tiếng sét bất ngờ vang lên xé ngang bầu trời, chứng minh cho lời thề hắn mãi vững vàng như thiên trường địa cửu.

Lam Ly sống mũi bỗng cảm thấy cay cay. Nói cho cùng Kình Phong chính là người thân duy nhất của Lam Ly trên đại lục này, vậy nhưng chẳng bao lâu nữa Lam Ly sẽ lại một mình mà thôi.

"Kình Phong a Kình Phong, ngươi thật chấp mê bất ngộ. Thôi được, nếu như đó là mệnh của ngươi, ta không có cách nào xoay chuyển. Năm năm! Cứ xem như nể tình chúng ta từng quen biết, ngươi cho bọn họ năm năm thời gian, được không?"

Lam Ly trút bỏ đi gương mặt giận dữ, thay vào đó là khổ sở van xin. Kình Phong trong lòng quặn thắt, Lam Ly cuối cùng chỉ dùng câu từng quen biết để nói về mối quan hệ hai người thôi sao? Cô ấy muốn dùng trăm vạn năm tình cảm chỉ để đổi lấy năm năm ngắn ngủi cho kẻ thù? Ha, thì ra từ trước tới nay thế gian chỉ có một người tương tư.

"Kình Phong." Lam Ly thanh âm nhẹ nhàng kêu gọi.

Kình Phong khổ sở quay đi, tránh không để Lam Ly nhìn thấy sự yếu đuối trong hắn. Lặng người một chút, Kình Phong chậm nói: "Sau năm năm, ta sẽ không nể tình bất kì ai nữa."

Lời vừa dứt, Kình Phong phất áo bước thẳng, một đầu quái vật cung kính tiến tới đón nhận hắn dung nhập vào biển sâu.

Lam Ly thở ra một hơi nặng nề, tinh thần suy sụp khiến Lam Ly vậy mà cũng yếu nhược ngã khụy. Ninh Vinh Vinh nhanh chóng đỡ lấy Lam Ly, vừa vặn nghe được Lam Ly nhỏ giọng nói ra câu cuối trước khi lâm vào hôn mê.

"Kình Phong, tiểu Băng xin lỗi ngươi."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.