Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thụ sủng nhược kinh

Tiểu thuyết gốc · 1813 chữ

“Xuỵt,...” Yên Nhi cuống quýt lên, vội bịt miệng Hàn Trùng rồi ngó qua ngó lại, nhìn trước nhìn sau như thể y vừa nói gì đại nghịch bất đạo không thể cho ai biết vậy. “Thiếu gia sao lại nói to như thế, những chuyện này biết là được rồi không nên rêu rao, nếu để Tam tiểu thư nghe được khi không lại vô cớ rước họa vào thân.”

“Em xem có ai khác ngoài ta và em đâu mà sợ.” Hàn Trùng nhẹ nhàng mỉm cười. Hàn Trùng cũng biết cổ đại thì luôn có những quy tắc, khuôn khổ để buộc chặt người, nhưng y biết chừng mực và biết làm như thế nào mới có lợi cho mình nhất.

Có lẽ kiếp trước là doanh nhân nên máu kinh doanh đưa lợi ích lên hàng đầu đã thấm sâu vào đến tận linh hồn. “Đây là mật lê mà thiếu gia thích nè, khó khăn lắm em mới xin được từ phòng bếp, thiếu gia ăn đi để hết đắng miệng.”

Sau khi đặt chén thuốc đã cạn xuống bàn, Hàn Trùng vươn tay lấy mật lê từ tay Yên Nhi qua, ngậm vào trong miệng. Hương lê thơm mát vương đầy khoang miệng, vừa ngọt thanh không quá gắt cho ta cảm giác mát mẻ của mùa hè ăn lê mật.

Yên Nhi thấy tư thái vươn tay, nhắm mắt của thiếu gia đặc biệt đẹp mắt, so với Tam tiểu thư nét đẹp kiều mị, phong tình vạn chủng thì Nhị thiếu gia lại thanh dật ưu nhã, mang cho người ta cảm giác thoải mái yên bình.

“Thiếu gia, Lão gia đến rồi.” Dung ma ma vừa đi vội vừa báo vọng vào từ trong sân.

“Không thể ngờ được lão gia lại đến thăm thiếu gia, thiếu gia mau mau ra ngoài.” Hàn Trùng thong thả khoan thai bước ra khỏi phòng, khi y bước đến dưới gốc cây đào rụng lá ngoài sân thì Hàn lão gia vừa bước qua nguyệt lượng môn đến trong Đào hoa viện.

“Phụ thân đại nhân.” Một âm thanh nhẹ nhàng, lạnh nhạt vang lên. Thu hút ánh nhìn của Hàn lão gia về phía thân ảnh trắng thuần trên nền hoa đào rụng cánh bay giữa trời xanh, dưới chân là thảm cỏ xanh ngả vàng đầu thu.

Hình ảnh ấy gợi lên trong ông những hồi ức êm đềm khi Mai Tuyết còn sống, người con gái luôn mỉm cười ngọt ngào khi thấy ông, có thể nói ở bên nàng ông luôn thấy bình lặng sau những căng thẳng trong triều đình. Có lẽ điều đó giờ đã quá xa vời.

“Phụ thân đại nhân.” Giọng nói một lần nữa kéo ông trở lại hiện thực, đứng trước mặt ông là đứa con dạ nhân duy nhất của ông và Mai Tuyết.

“Có lẽ đã lâu rồi phụ thân chưa ghé qua Đào hoa viện, phụ thân ngồi ghế thưởng trà mà Trùng nhi học được từ nương, xem thử ngài có hài lòng.” Hàn Trùng cũng rất bất ngờ không hiểu tại sao phụ thân đại nhân luôn lạnh nhạt này hôm nay lại đến thăm y.

Dù bất ngờ nhưng Hàn Trùng vẫn cư xử tự nhiên không mất lễ nghĩa, y xem như mình đang tiếp khách hàng ở kiếp trước là được, không có gì khó.

“Được…” Nói rồi ông ngồi xuống bộ bàn ghế được đặt dưới gốc đào. “Con rất giống mẹ con.” Nhìn thấy ngôn hành cử chỉ của Hàn Trùng ông không ngừng nhớ lại Mai Tuyết, cảm thán. Có lẽ do mất mẹ mà ông cảm giác Hàn Trùng đã trưởng thành hơn nhiều.

Hàn Trùng khiêu mi cười nhạt, vẫn tập trung pha trà nói: “Hôm nay phụ thân có thời gian đến thăm Trùng nhi, hay là có việc cần Trùng nhi đi làm?” Chỉ có việc liên quan đến Hàn Trùng thì ông mới nhớ đến mình còn có một đứa dạ nhân là con mà thôi.

“Ta mới từ bên tổ mẫu của con, biết được con vừa khỏe lại nên ta đến xem con như thế nào rồi, có cần gì không? Nếu cần gì cứ bảo Dung ma ma đến chỗ mẫu thân con mà báo một tiếng.” Hàn lão gia quan tâm nói.

Báo bà ta để làm gì, khi đã không muốn cấp cho thì đi báo chỉ nhận lại những cái nhìn đầy khinh miệt của đám hạ nhân bên đại phòng thôi. “Đa tạ phụ thân đại nhân đã quan tâm, con thấy mình ổn lắm. Khi nào bình phục hoàn toàn, còn sẽ đến thỉnh an tổ mẫu và mẫu thân để mọi người không còn lo lắng.” Hàn lão gia nhìn đứa con trước mắt mà ngẫm lại, có phải mình đã không để ý gì đến việc trong nhà nên mới để chuyện như vậy xảy ra hay không.

Trước khi đi ông còn khen một câu động viên tài pha trà của Hàn Trùng và phân cảnh phụ từ tử hiếu đến đây xem như hoàn hảo. Hàn Trùng nghĩ: “Ông ta đến đây để xác nhận xem mình đã chết chưa mới đúng.”

“Xoảng~”

Tiếng vỡ đồ gốm vang lên trong phòng của Tam tiểu thư Hàn Nguyệt. “Tại sao phụ thân lại đến Đào hoa viên của tiện nhân đó, thứ hạ tiện nam nhân có thể sinh con đó có gì quan trọng mà vừa nghe tin nó bệnh, là đến thăm nó. A… Á…” Trên mặt thiếu nữ là một tầng sương hàn rét lạnh cùng ánh mắt cay độc không phù hợp với gương mặt kiều diễm động lòng người.

Xung quanh Hàn Nguyệt là những mảnh sứ vỡ do nàng ta đập phá chỉ vì ghen tức khi Hàn Thượng thư chưa qua xem nàng ta đã đi quan tâm Hàn Trùng, người mà nàng ta cho là ti tiện, đê hèn.

“Con đang làm cái gì đó.” Ngoài cửa có tiếng quát lên.

Một mỹ phụ nhân mặc cẩm y bước vội vào, Hàn phu nhân Từ thị đã tứ tuần nhưng cũng có thể nhận ra khi trẻ bà cũng là một đại mỹ nhân, dù trang điểm nhẹ nhàng vẫn tôn lên nét đẹp e lệ, yêu kiều. Từ thị cũng xuất thân từ Từ gia là thư hương thế gia lâu đời, nên ánh mắt bà luôn toát lên vẻ trí tuệ, tư thái luôn đoan trang, thể hiện đúng chuẩn một tiểu thư quyền quý kiểu mẫu.

Nhìn thấy bà là sẽ biết được Hàn Nguyệt được thừa hưởng nét đẹp từ mẫu thân của nàng. Còn tính cách, có lẽ do được cưng chiều nên, “Con xem, con còn ra dáng một tiểu thư khuê các, một Vương phi tương lai hay không, như một bà thím đanh đá chửi đổng ngoài phố chợ. Ta đã nói con rồi, con vẫn như vậy sao mà làm đương gia chủ mẫu quản lý cả một Vương phủ đây.” Từ thị vừa nói vừa bước qua các mảnh vỡ và ngồi xuống nhuyễn tháp, nơi còn sạch sẽ nhất trong phòng này.

“Phong ma ma, dọn dẹp đi đừng để lão gia thấy được.” Bà tử theo sau Hàn phu nhân đáp lời, lập tức sai sử các nha hoàn bên dưới dọn dẹp. Các nha hoàn cũng đã quen với quá trình này nên trong một khắc căn phòng đã trở về nguyên bản.

Hàn Nguyệt cũng không phải bình hoa di động không não, nàng vẫn biết như vậy là không nên, nhưng nàng vẫn tức, như thể đồ vật của nàng bị tiện nhân đó lấy đi vậy. Từ bé đến lớn dù cho nàng mắng chửi, đánh đập Hàn Trùng như thế nào y cũng giữ bộ dáng yếu đuối đó, không phản kháng, bọn hạ nhân lúc nào cũng đem nàng và Hàn Trùng ra so sánh, nàng rất ghét cảm giác đó,

“Mẫu thân, do con giận tại sao phụ thân lại qua viện bên đó mà không qua đây. Phụ thân không thương nữ nhi nữa sao.” Trong mắt Hàn Nguyệt ngân ngấn lệ, một bộ mong manh, bị tổn thương.

Từ thị đau lòng nữ nhi, giọng cũng nhẹ nhàng đi. “Con đã lớn rồi, đừng lôi dáng vẻ tiểu nha đầu ra lấy lòng ta, con hãy đi lấy lòng người lớn hơn ấy. Dù sao Lão phu nhân cũng chưởng gia Hàn gia vài chục năm, con nên thường xuyên qua Phật đường thỉnh an lão phu nhân, học hỏi thủ đoạn chưởng phủ từ lão nhân gia. Ta không dạy nổi con.”

“Mẫu thân, thỉnh an tổ mẫu sao?.” Nhắc đến lão phu nhân là Hàn Nguyệt cảm giác như có một ánh mắt trong bóng tối sau tiếng tụng kinh đang nhìn chằm chằm mình. Mỗi lần thỉnh an tổ mẫu đều làm cho nàng nơm nớp lo sợ. “Đúng vậy, dù sao cuối năm con cũng phải gả đi rồi, nên học những thứ cần học. Những thứ con cần học vẫn còn rất nhiều đó.” Hàn phu nhân nhìn nữ nhi của mình đầy không nỡ nói.

“Vâng, con sẽ đi.” Bất đắc dĩ đáp ứng, Hàn Nguyệt cũng biết mẫu thân nói đúng nên ngoan ngoãn đáp lời. Nhưng ánh mắt sắc lạnh kia đã thể hiện quyết tâm sẽ không bỏ qua cho Hàn Trùng dễ dàng như vậy của nàng. Có lẽ cuộc sống mới của Hàn Trùng cũng không yên bình.

Phía đông của phủ Thượng thư, Đông Lai viện là viện tử của Đại thiếu gia Hàn Trực hiện tại đang dần dần học cách quản lý gia nghiệp, và được bồi dưỡng như gia chủ Hàn gia tương lai.

“Thiếu gia, hiện tại lão gia đang ở thư phòng. Tam tiểu thư mới nổi trận lôi đình đang ở cùng phu nhân trong viện của tiểu thư. Còn nhị… Nhị thiếu gia vẫn ở trong Đào hoa viện như trước.” Hàn Phúc quản gia của Hàn gia, đang kính cẩn bẩm báo cho nam tử anh tuấn đang chăm chú xem sổ sách sau trường án.

Ngửa mặt lên, Hàn Trực chưa trực tiếp trả lời mà đăm chiêu một lúc, “Phụ thân đang ở thư phòng sao, đi qua đó ta có chuyện cần hỏi phụ thân đại nhân.” Hàn Trực như nhớ đến việc gì, vội đứng lên bỏ lại một câu rồi bước ra khỏi cửa, quản gia vội bước theo sau.

Gió thu phất phơ ngoài cửa sổ kéo theo cái khô lạnh đặc trưng lùa vào trong phòng, làm cho tờ giấy Hàn Trực vừa đọc mở ra, trên đó chính là danh sách sính lễ của Thiên Hưng Vương phủ vừa đưa qua sáng nay.

Bạn đang đọc Đông Bích Hàn Trùng sáng tác bởi NhanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhanDinh
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.