Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2132 chữ

Thư phòng Thượng thư phủ, Hàn thượng thư sau khi từ Đào hoa viện về đến thư phòng luôn cảm giác có một ngọn núi đang chực chờ ông bất cẩn là sẽ đổ ập xuống, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục. Hàn thượng thư dựa lưng vào ghế bành, tay day trán, không còn tư thái uy nghiêm khi gặp người khác nữa.

Đó là hình ảnh Hàn Trực thấy được khi vừa đến. Có thể thấy Hàn thượng thư đang không thoải mái. “Phụ thân, chuyện Tam muội không cần nghĩ kỹ lại sao, Thiên Hưng Vương…”

Chuyện thông gia cùng hoàng tộc của các danh môn quyền quý muốn củng cố địa vị của bản thân trong triều cũng không còn xạ lạ gì nữa. Nhưng Thiên Hưng Vương là ai, Thái tử tiền triều, trưởng tử của tiên đế, huynh đệ ruột với tiểu Hoàng đế trên kia. Có thể thấy, thân phận quá nhạy cảm, Thiên Hưng Vương còn là người không an phận, mấy năm nay đã có lời đồn rục rịch muốn động. Hiện tại còn thông gia với Lại bộ Thượng thư, thì người khác có nghĩ khác đi cũng không phải là chuyện lạ gì.

Hàn Phúc theo sau nghe được nhắc đến Thiên Hưng Vương bèn lặng lẽ đóng cửa thư phòng, đứng ngoài túc trực.

“Biết làm sao được, thiên mệnh khó tránh a…” Hàn thượng thư cũng bất đắc dĩ, ban hôn cho ai không ban, lại ban cho Thiên Hưng Vương.

Hàn Trực khó hiểu, “Tại sao lại như vậy, Hoàng thượng đang nghĩ gì không biết nữa? Phụ thân trong triều ai cũng biết là một lòng trung thành, là bậc đại thần phò trợ hai triều không nói hai lời, tận tâm tận lực, mà lại làm cho tâm người rét lạnh như vậy được chứ.” Hàn Trực nói ra suy nghĩ của mình không khỏi thở dài chua sót.

Nhìn đứa con trưởng tử của mình có được suy nghĩ như vậy ông cũng kiêu ngạo. Hàn thượng thư dù sao cũng lão làng, suy nghĩ thấu đáo hơn Hàn Trực nhiều. “Việc này là của vị kia sau rèm hạ chỉ, không ngoài hai mục đích…”

Ông không khỏi nghĩ đến người phụ nữ vừa mất phu quân không hề đau buồn như những nữ tử khác mà còn rất tỉnh táo, lập tức cùng các đại thần thân tín nâng con trai lai lịch mơ hồ của mình lên ngai vàng, buông rèm nhiếp chính. Sự quyết đoán, gan dạ không thua gì đấng mày râu này, dưới thủ đoạn của Tuyên Thái hậu các quan đại thần không phục cũng phải phò trợ tiểu hoàng đế ngồi vững vàng trên ngai báu.

Năm năm trước, khi Tiên đế đi tuần phía Nam, duyệt quân ở Nam Định Thành thì bất ngờ đột ngột qua đời. Thái y chuẩn đoán là chết do phát bệnh, gạt qua các nghi vấn về cái chết của Tiên đế, Thái hậu cùng các đại thần đã tuân theo di chiếu phò trợ Thái tử lúc bấy giờ mới sáu tuổi lên làm Hoàng đế.

Vì Hoàng đế tuổi nhỏ nên Tuyên Thái hậu buông rèm nhiếp chính cho đến nay. Còn Thiên Hưng Vương La Dân trước kia từng là trữ quân nhưng do phạm sai lầm nên bị tiên đế phế truất lập La Tuấn làm Thái tử. Thiên Hưng Vương luôn nghi ngờ về huyết thống của tiểu Hoàng đế nên Thái hậu luôn nghi kỵ hắn hơn ai hết.

“Thái hậu làm việc gì cũng có lý do cả, một mặt muốn thông qua ta để giám sát và thăm dò nhất cử nhất động của Thiên Hưng Vương, một mặt khác cũng đang thăm dò chúng ta, có những ai đang suy nghĩ không nên có hay không. Sau đó cùng một mẻ hốt dọn, dọn sạch chướng ngại cho Hoàng thượng tiện nắm giữ đại quyền sau khi bà ta lui về hậu cung.”

Hàn Trực suy nghĩ sâu xa, nghiền ngẫm lời Hàn thượng thư nói, bất giác hắn phát hiện như thể luôn có một thanh đao cận kề trên cổ, như đi trên băng mỏng bất cứ lúc nào cũng có thể vạn kiếp bất phục. Không ngờ chỉ một cuộc hôn sự của một tiểu thư phủ Thượng thư cũng liên lụy đến vận mệnh quốc gia như vậy.

Không khỏi làm cho Hàn Trực phải cẩn thận hơn. “Phụ thân đại nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ.” Hàn thượng thư cũng không ủ rủ quá lâu, khí thế uy nghiêm của ông lại trở về nói, “Dù Thái hậu nghĩ gì cũng không sao cả chỉ cần chúng ta làm tốt việc của mình, không có làm xằng làm bậy thì Hàn gia vẫn hưng thịnh.” Có lẽ sự việc cũng không nghiêm trọng như ông nghĩ.

“Nguyệt nha đầu tính tình bướng bỉnh con nên thường xuyên trông chừng nó, đừng để nó xảy ra chuyện gì không nên.”

“Vâng phụ thân. Con nghe nói mẫu thân vẫn luôn dạy bảo tam muội, còn nhắc nhở muội ấy nên thường xuyên qua chỗ tổ mẫu mà học tập, chắc không có chuyện gì đâu, phụ thân không cần lo lắng. Nhưng mà chuyện Mai di nương và nhị đệ,...” Hàn Trực không khỏi nhớ đến thảm trạng khi mới phát hiện Mai di nương, một xác hai mạng nằm trên vũng máu trong phòng sinh và cảnh tượng vớt Hàn Trùng từ trong hồ lên mà bất giác nhăn mày ghét bỏ.

Hàn thượng thư liếc nhìn biểu cảm của trương tử mà thở dài. “Trùng nhi dù sao vẫn là con cháu Hàn gia, con là huynh trưởng vẫn nên trông nom một chút. Huynh đệ một nhà thì nên đoàn kết với nhau thì vẫn tốt hơn.”

“Vâng, phụ thân dạy phải.” Hàn Trực rũ mi đáp.

Tháng bảy, những ngày nắng gắt xen những ngày mưa dầm, đêm qua có một cơn mưa đầu mùa đi qua đã cuốn đi gần hết những lá vàng trên cây đào trong sân, giờ chỉ còn lại một cái cây xơ xác tiêu điều.

Vang bên tai là những tiếng đế kêu trên vách tường do đón ánh nắng ấm áp đầu tiên trong ngày mà nỉ non vui sướng. Nghe nỗi buồn không tên trong những niềm vui rất thật. Hàn Trùng cảm thấy bình yên rất lạ, vừa ngồi dưới gốc đào đọc sách lịch sử vừa nghe bản giao hưởng của tự nhiên.

Ở đâu cũng vậy sách lịch sử luôn là kết tinh của trí tuệ nhân loại, được đúc kết từ kinh nghiệm quý báu của thế hệ đi trước, ta luôn học được những bài học quý báu từ đó. Hàn Trùng đọc sách vừa có thể tìm hiểu về thế giới này vừa có cái nhìn tương lai đại khái cho cuộc sống sau này của mình.

Dạ nhân ở thế giới này cũng gần giống với nữ tử, gả chồng sinh con và chưởng gia, chỉ là sẽ thoải mái hơn nữ tử một chút mà thôi. Hàn Trùng nghĩ, có thể mình nên lấy một người bình thường một chút, người mà sẽ cho phép y được làm những gì mình thích. Sau đó có thể bắt đầu lại sự nghiệp kinh doanh của mình và có một gia đình hạnh phúc là mãn nguyện rồi. Nhưng vận mệnh là bất định, không ai nói trước được điều gì.

“Thiếu gia, thiếu gia,...” Dung ma ma hớt hãi chạy vào.

“Có chuyện gì mà làm Dung ma ma vội vàng như vậy, không phải ta bảo người đi lấy nguyệt ngân tháng này của Đào hoa viện sao?” Dung ma ma là người đã chăm sóc Hàn Trùng từ bé nên y biết bà là người cẩn trọng chưa xao động bao giờ.

Sau khi bị sự lãnh tĩnh của thiếu gia lây nhiễm bà cũng bình tĩnh trở lại, Dung ma ma luôn có cảm giác thiếu gia rất khác trước kia. Trước đó cũng trong im lặng là sự nhu nhược có một chút yếu đuối nhưng bây giờ thì tĩnh lặng mà thong dong, bĩnh tĩnh lạnh nhạt mà cơ trí.

“Bẩm thiếu gia, lão nô đến phòng thu chi thì người ở đó nói, nguyệt ngân tháng này phát đủ hết rồi, Đào hoa viện nhận rồi sau đó quên mất chứ không có chuyện chưa giao. Lão nô nhớ rất rõ tháng này ta vẫn chưa lấy mà.” Dung ma ma bối rối nói.

“Phòng thu chi sao?” Hàn Trùng hạ sách, ánh mắt xa xăm suy nghĩ. Y hỏi: “Quản lý thu chi là người của Đại phu nhân hay của Lão phu nhân? Người của lão phu nhân sẽ không làm khó dễ chúng ta. Vậy là người của Đại phu nhân rồi, nhưng bà ta cũng không phải là người không có đầu óc như vậy khi mà Phụ thân vừa đến chỗ ta, chỉ có…” Chưa dứt câu Hàn Trùng đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tiện nhân kia, đang tìm nguyệt ngân tháng này sao.” Hàn Nguyệt một thân váy dài màu vàng nhạt, như một chú kim điệp lượn vào Đào hoa viện cùng với vẻ mặt đắc ý, tay cầm hồng bao thêu hình hoa đào, đó chính là nguyệt ngân của Đào hoa viện.

“Tam muội, lâu rồi không gặp. Đa tạ muội mang ngân lượng qua hộ ta.” Nói rồi Hàn Trùng vương tay định lấy hồng bao trên tay Hàn Nguyệt nhưng nàng giật tay lùi về sau, Hàn Trùng bắt hụt, y nhíu mày lạnh nhạt hỏi: “Tam muội có ý gì?”

Hàn Nguyệt cười khẽ, nói: “Ngân lượng nào của ngươi, từ nay cho đến khi ta thành hôn thì nguyệt ngân của Đào hoa viện rách nát này sẽ là của bổn tiểu thư chuẩn bị cho hôn lễ. Ta đến đây để thông báo với ngươi thế thôi, không phải ngươi muốn chết sao. Không dùng ngân lượng được thì để ta dùng giúp cho. Ha Ha…” Sau khi thỏa thuê nguyện vọng được lên mặt người khác lấy tiền của họ thì Hàn Nguyệt cũng bước trở ra.

Hàn Trùng cười khổ khi có người muội muội cực phẩm này, vào viện người khác vênh váo thông báo lấy tiền người ta và không để người khác kịp phản ứng đã đi mất. Thật sự Hàn Trùng không biết nên vui hay nên buồn đây. Thấy Hàn Trùng đứng im không nói, Dung ma ma và Yên Nhi bên cạnh với biểu cảm quả nhiên là như vậy.

“Bây giờ Lão phu nhân đang làm gì?” Dung ma ma và Yên Nhi giật mình khi Hàn Trùng tự nhiên vô cớ nhắc đến Lão phu nhân làm gì. Yên Nhi thắc mắc nhưng vẫn cung kính đáp: “Bẩm thiếu gia, hiện tại sau khi ăn sáng xong Lão phu nhân thường hay đi dạo tiêu thực trong hoa viên, sau đó sẽ trở về Phật đường niệm kinh. Mà thiếu gia nhắc đến Lão phu nhân làm gì ạ?”

Yên Nhi vẫn không cam lòng hỏi. “Thì đi thỉnh an Lão phu nhân chứ sao, sẵn tiện đòi lại những thứ nên thuộc về ta.” Khi nghe thiếu gia nói lời đó, Dung ma ma và Yên Nhi như thấy Hàn lão gia đang ở trước mắt vậy khí thế bức nhân, và cảm xúc không cam lòng lan tỏa xung quanh.

“Thiếu gia đã không còn là thiếu gia nữa rồi.” Dung ma ma và Yên Nhi đồng thời nghĩ theo một cách tích cực, họ mừng rớt nước mắt khi thiếu gia cuối cùng đã muốn tranh rồi.

Không phải thiếu gia của họ thay đổi mà là thay thành một người khác rồi. Lúc nãy Hàn Trùng không tranh giành hay đôi co với Hàn Nguyệt vì y biết, không có Đại phu nhân cho phép thì nguyệt ngân của Đào hoa viện cũng không đến tay Hàn Nguyệt được. Cho dù có giằng co với hàn Nguyệt cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Việc này cũng giống như vừa mới bước chân vào lĩnh vực kinh doanh vậy, không có chỗ dựa là đường đi rất gian nan. Mà trong Hàn gia này người lớn nhất, là chỗ dựa mà Hàn Trùng có thể tìm được thì chỉ có Hàn lão phu nhân. Nên tranh thủ khi bà còn thương xót cho đứa trẻ mới mất mẹ và lòng thương hại với cái chết của Mai di nương. Nên rèn sắt khi còn nóng.

Bạn đang đọc Đông Bích Hàn Trùng sáng tác bởi NhanDinh

Truyện Đông Bích Hàn Trùng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhanDinh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.