Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau một tháng xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

Mùa thu thường được bắt đầu vào tháng sáu âm lịch trong năm, là một mùa luôn gợi nhiều thi hứng với sự nhẹ nhàng thanh tao, không nồng cháy như mùa hạ, không lạnh lùng như mùa đông. Khi nhắc đến mùa thu, như một phản ứng tự nhiên người ta cảm thấy một chút chạnh lòng, vô cớ buồn man mác. Trong tiếng Hán chữ “thu” kết hợp với chữ “tâm” thành chữ “sầu”. Điều ấy ngầm thể hiện triết lý mùa thu đậu trên trái tim thi nhân đọng lại một mối sầu.

“Thiếu gia, người cuối cùng đã tỉnh rồi?” Một giọng nói trong trẻo mang theo niềm vui sướng chân thành vang lên. Yên Nhi rất vui vì thiếu gia nhà nàng sau nhiều ngày hôn mê do rơi xuống hồ, cuối cùng đã tỉnh. Nhiều nha hoàn ma ma trong phủ đều nói thiếu gia vì quá thương tâm sau khi mẫu thân qua đời vì khó sinh mà nghĩ quẩn, tự gieo mình xuống hồ. “Thiếu gia, người cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào khó chịu không, để nô tỳ đi gọi đại phu đến xem.” Vừa nói nàng vừa đặt chén thuốc đặc sệt màu nâu thẫm lên bàn.

Trong chén thuốc sóng nước gợn lăn tăn được khuấy động bởi gió thu lùa vào từ cửa sổ, cũng làm cho thiếu niên đang ngồi kế bên hoàn thần. “Yên Nhi có cảm thấy trời nay rất buồn không?” Hàn Trùng nhìn cây đào ngoài cửa sổ đang rụng lá mà hỏi.

Thiếu niên có gương mặt ưa nhìn, thanh tú không thể xem là xinh đẹp xuất chúng được, nhưng do y vận một thân áo dài trắng thuần, cùng đôi mắt nhạt màu đặc trưng của dạ nhân, lãnh tĩnh trong từng ánh mắt, tao nhã trong từng cử chỉ nên trông y rất có phong vị đặc biệt.

Y chính là Hàn Trùng nhị thiếu gia của Thượng thư phủ, và là dạ nhân duy nhất trong Hàn gia, còn là con của di nương thấp kém nên cha không thương, huynh muội khinh mạc. Trong khoảnh khắc dại dột đã tự gieo mình xuống hồ, may quá thay có người bắt gặp và cứu kịp.

Nhưng cũng phải cảm ơn khoảnh khắc dại dột ấy đã giúp y của hiện tại được sống lại. Trong cơ thể mười sáu mười bảy tuổi này là một linh hồn của người hiện đại hai mươi tám tuổi. Đúng vậy, Hàn Trùng đã xuyên qua, sau khi phát hiện anh người yêu phản bội và lừa đảo chiếm lấy công ty một tay y dựng nên. Y đã bị tai nạn xe và có mặt tại đây trong cơ thể người cùng tên này.

Có thể ông trời thương xót cho phận gay mồ côi còn bị lừa đảo nên đã trao cơ hội sống lại này cho y, với thân phận có gia đình đầy đủ. Không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa đây.

“Nô tỳ cảm thấy bình thường, thiếu gia lại nhớ Mai di nương nên buồn thôi. Mà em thấy cả phủ chắc có mỗi thiếu gia đang sầu thôi, ai ai cũng vui mừng kiểm tra sính lễ của Tam tiểu thư mới vừa mang đến kìa. Mà thiếu gia uống thuốc đi cho mau khỏe, này là chén cuối cùng rồi.”

Cuối cùng rồi sao? Hàn Trùng đã xuyên qua và bệnh liệt giường hơn một tháng trời chỉ để thích nghi với cơ thể và thân phận mới này. Nay có thể xem là y đã hòa nhập tương đối với thời không này rồi. “Em nói gì, sính lễ hỏi cưới sao?” Hàn Trùng rũ mi uống chén thuốc và hỏi.

“Thiếu gia quên rồi sao, là Thiên Hưng Vương hỏi cưới Tam tiểu thư nhà chúng ta đó.” Đúng là hào môn thế gia, tình người bạc bẽo, mẹ y mới mất chưa lâu, trong nhà đã lo hỷ sự quên mất đi sự tồn tại của một di nương chết không rõ nguyên nhân rồi. “Thiên Hưng Vương?! Là Thái tử trước kia, sau khi bị phế truất sao?” Dù Hàn Trùng ở trong Đào hoa viện dưỡng bệnh, nhưng y vẫn có nghe được mấy nha hoàn tam đẳng nói chuyện phiếm trong sân khi làm việc.

“Xuỵt,...” Yên Nhi cuống quýt lên, vội bịt miệng y rồi ngó qua ngó lại, nhìn trước nhìn sau như thể y vừa nói gì đại nghịch bất đạo không thể cho ai biết vậy. “Thiếu gia sao lại nói to như thế, những chuyện này biết là được rồi không nên rêu rao, nếu để Tam tiểu thư nghe được khi không lại vô cớ rước họa vào thân”

Hàn tam tiểu thư chính là Hàn Nguyệt con của Đại phu nhân Hàn phủ, có thể xem là đích trưởng nữ của Hàn gia. Cùng với trưởng nữ của Lễ bộ Thượng thư được gọi là Phượng Kinh Song Mỹ, cùng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Nàng ta luôn luôn kiêu ngạo và khinh thường Tam thiếu gia dạ nhân duy nhất Hàn phủ, bên ngoài mà có chuyện phật ý không vui luôn quay về Hàn gia và trút giận lên nguyên thân và mẹ của nguyên thân. Dù như vậy, vì nàng ta là hòn ngọc quý trên tay người phụ thân lâu lâu mới thấy mặt kia nên không ai nói gì chỉ càng xem thường mẹ con của y hơn.

Phật đường Hàn gia, trên bồ đoàn chính giữa sảnh đường đang ngồi một bà lão tóc hoa râm phục sức đơn giản, tay lận tràng hạt miệng nhẫm đọc kinh văn.

“Lão phu nhân, Đại lão gia đã đến.” Bà tử vào bẩm báo nhỏ nhẹ bên tai.

“Mẫu thân cho gọi con.” Một trung niên ngũ tuần tư thái dõng dạc, khí thế uy nghiêm cho thấy là người thường xuyên ở vị trí cao. Bước theo sau bà tử đi vào, ông chính là gia chủ Hàn gia Lại bộ Thượng thư đương nhiệm Hàn Chính.

“Con là người có địa vị, lão bà ta cũng không nên nhiều lời về chuyện trong nhà của con. Nhưng ta cũng là Lão phu nhân của Hàn gia không thể làm như không thấy được. Con tính sao về cái chết của Mai di nương? Trong Hàn gia không thể có người chết không minh bạch được. Con đừng chê lão bà ta phiền. Phu nhân của con đã không quản nổi hậu trạch thì con cũng phải trông nom một hai, là Lại bộ Thượng thư mà chuyện xấu trong nhà đưa đến tai người hữu ý thì cũng ảnh hưởng đến công việc trong triều của con nữa.”

Hàn lão gia cung kính đứng một bên, kính cẩn nghe, “Mẫu thân dạy phải, do việc thành hôn của Tam nha đầu và Thiên Hưng Vương, nên con vẫn chưa chấn chỉnh lại việc trong nhà, còn cái chết của Mai Tuyết có nhiều điều vẫn cần phải điều tra xemxem xét thêm. Sau khi Tam nha đầu thành hôn, con sẽ chỉnh đốn lại.” Ông cũng đau đầu, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

“Đó là chuyện trong nhà của con, ta không thể chuyên quyền xen vào được. Mai di nương cũng là người đáng thương, cũng xuất thân trong gia đình gia giáo nếu không phải trong nhà gặp chuyện không may lại nghèo túng thì nàng cũng không chịu làm thiếp cho người đâu. Nàng cũng sinh được cho con một dạ nhân, thế mà số khổ chết thảm như vậy. Người Mai gia cũng độ lượng, biết tin Mai di nương chết cũng không làm lớn chuyện, chỉ muốn nhận về di thể Mai di nương để tự mình an táng. Ta tất nhiên là không đồng ý. Mai gia cũng không cầu gì nhiều chỉ mong ta trông nom một hai Nhị tiểu dạ tử là đã cảm kích lắm rồi, cả nhà đau thương ta nhìn thấy cũng lòng chua xót.”

Hàn lão phu nhân rút khăn tay, chấm nước mắt nơi khóe mi. Ngô bà tử kế bên châm trà vào chén sứ trên bàn cho hai người rồi than thở: “Mai di nương là người hiền lành, đứa nhỏ nàng nuôi dưỡng cũng đáng thương. Vì quá đau buồn mà nghĩ xấu, đến bây giờ mới đỡ hơn một chút thì suốt ngày thẫn thờ, kiệm lời. Không tiếp xúc với ai, chỉ ở trong Đào hoa viện dưỡng bệnh. Thân dạ nhân đã khổ nay còn thêm sầu.” Ngô bà tử cũng sụt sùi nói.

Hàn lão phu nhân im lặng rũ mắt, lần tràng hạt nhẹ nhàng nói. “Được rồi, ta chỉ muốn nhắc nhở con Hàn gia muốn hưng thịnh thì phải nghiêm chỉnh trị gia, phải biết rằng họa trong nhà mà ra, rất nhiều đại gia tộc đều thối nát từ nội bộ, con nên lấy đó làm gương.” Lão phu nhân nói xong như trút được gánh nặng mà mắt nhắm lại, giọng nói yếu đi.

Lư hương trên bàn trà tỏa ra làn khói nhẹ nhàng lặng lẽ trái ngược với những dòng suy nghĩ nặng nề của những người nơi đây. Trong chốn hồng trần đầy nhộn nhịp này có mấy ai suy nghĩ nhẹ nhàng, dù muốn thì cũng sẽ bị những dòng đời va chạm nhau tạo ra các liên kết giữa người với người mà quên mất đi thuần niệm trong ta. Nơi nào có người nơi đó có thị phi, đó chính là hồng trần.

Bạn đang đọc Đông Bích Hàn Trùng sáng tác bởi NhanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhanDinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.