Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông Tin Thế Giới Game (1)

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Nhìn người trước mặt bỗng dưng bất động, ánh mặt chăm chú vào mình mãi không buông Thư Di Giai lần nữa mở miệng cố ý nâng giọng cao hơn.

"Anh Khải Trạch!"

Sau tiếng gọi to Tống Khải Trạch cuối cùng cũng đã dứt ra được khỏi suy nghĩ miên man, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thư Di Giai.

Anh cất bước chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, vươn tay xoa đầu cô, giọng nói cũng bất giác dịu dàng hơn rất nhiều.

"Tỉnh rồi à? Ngủ lâu thế chắc em cũng đói rồi, vào sửa soạn lại một chút đi anh dẫn em đến nhà ăn."

Thư Di Giai chớp mắt mấy cái, sau đó khóe miệng bất giác mỉm cười gật đầu một cái. "Anh chờ em một chút nhé."

Không để Tống Khải Trạch đứng đợi quá lâu, rất nhanh Thư Di Giai đã quay trở lại, hai người cùng nhau sánh bước đi đến nhà ăn tập thể của căn cứ Bạch Hổ.

Hiện tại trời đã sẩm tối, nhưng không hiểu vì sao khí trời mãi vẫn còn oi bức, mấy ngọn gió lâu lâu thổi đến không những không thể làm dịu đi cái nóng xung quanh mà còn làm cho người nhận được khó chịu đến mức cau mày.

Thư Di Giai cũng vậy, theo bản năng khẽ nhíu mày một cái chủ động tìm đề tài phá đi bầu không khí ngượng ngùng hiện tại.

"Trời hôm nay hơi nóng anh nhỉ?"

"Hửm?" Tống Khải Trạch hít vào một hơi, sau đó chậm chậm thở ra nhẹ giọng nói. "Mùa đông năm nay so với năm trước đã dịu đi rất nhiều rồi."

"Mùa đông?" Thư Di Giai tròn xoe hai mắt không thể tin được, quay đầu nhìn anh.

"Đúng vậy, đã là tháng cuối cùng trong năm rồi. Em không biết sao?" Vừa nói, anh vừa quay đầu đối mặt với cô.

Thư Di Giai bị anh nhìn liền chột dạ, ngay lập tức cụp mắt cúi đầu: "Em… Em không biết, từ sau khi tỉnh dậy ở khu thí nghiệm cái gì em cũng không nhớ."

"Cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng không sao?"

"...Vâng."

Không gian xung quanh lần nữa rơi vào im lặng, thẳng cho đến khi hai người đến gần cửa nhà ăn.

"Ba Tống, chị gái nhỏ!" Tiếng gọi của Tiểu Thiên vang lên vô cùng rõ ràng giữa nhà ăn ồn ào, náo nhiệt. Tiếp đến, rất nhanh Thư Di Giai đã bị một bóng dáng nhỏ bé tròn trịa nhào đến ôm chặt lấy đôi chân, va chạm mạnh đến mức thiếu chút nữa cô đã ngã ngửa người về phía sau, nhưng rất may Tống Khải Trạch đã kịp thời đưa tay đỡ lấy.

"Tiểu Thiên, đừng nghịch ngợm." Anh lên tiếng, nắm lấy cổ áo thằng bé nhấc lên trên không trung rồi ôm vào lòng. "Con như thế có thể sẽ làm cô té đau đấy, mau xin lỗi."

Tiểu Thiên chu chu cái môi nhỏ, tỏ vẻ đáng thương. "Chị gái nhỏ, thật xin lỗi."

"Phải gọi là cô mới đúng." Cô xoa đầu cục bột trước mặt, hai mắt cười đến híp lại.

"Không được, em muốn gọi là chị cơ! Làm cô quá lớn, sau này sẽ không thể cưới." Tiểu Thiên liên tục lắc cái đầu nhỏ từ chối.

"Cưới cái gì?" Phía sau lưng Tiểu Thiên bỗng vang lên giọng nói. "Kêu con đứng ở cửa đón ba Tống và cô, con lại ra đây nháo cái gì đó hả thằng nhóc thối!"

Vừa dứt lời Hạo Bách đã đánh một cái vang dội vào sau gáy con trai của mình.

Tiểu Thiên bị đánh đau lập tức nháo lên, oa oa gào thét: "Oaaaa… Baba thật hung dữ, baba đánh con… Oaaa." 

"Đưa nó cho tôi, hai người vào bên trong trước đi, thằng nhóc này nuông chiều nó quá lại sinh hư rồi." Hạo Bách vươn một tay đỡ lấy Tiểu Thiên vào trong lòng mình, tay còn lại đẩy Tống Khải Trạch cùng Thư Di Giai vẫn còn đang ngơ ngác vào phía bên trong nhà ăn.

Cho đến khi Thư Di Giai chính mình tỉnh táo lại, thì cô đã ngồi vào vị trí từ lúc nào không hay, trước mặt còn có một dĩa to đựng mấy cái màn thầu và thịt nướng. Tống Khải Trạch thì ngồi ở vị trí bên cạnh cô, còn phía đối diện chính là Tiểu Thiên mặt đang lấm lem nước mắt, hai bên là Hạo Bách và Hạc Hiên.

"Cô nhóc, cứ tự nhiên ăn nhiều vào nhé, hôm nay căn cứ đãi thịt ngại ngùng là sẽ mất phần đấy." Hạo Bách nhìn cô khách khí cười nói một tiếng, sau đó bắt đầu bận rộn làm bánh bao kẹp thịt dỗ dành con trai nhỏ của mình.

Sau khi dùng xong bữa tối, nhìn một đám đàn ông trước mắt cười đùa, ca hát, ăn uống no say, Thư Di Giai chỉ có thể buồn chán lặng lẽ trốn ra khỏi nhà ăn.

Một mình đi dạo xung quanh, cô cuối cùng cũng có thể thoải mái quan sát căn cứ. Hiện tại tất cả mọi người gần như đều đã tập trung về phía nhà ăn ở phía bắc, xung quanh chỉ còn lác đác vài người canh giữ, tuần tra khắp căn cứ nhất là ở tường vây bảo vệ.

Người trong căn cứ hầu như đa số ai cũng đều rất thân thiện với cô, chỉ cần nhìn thấy cô đến gần đều sẽ mỉm cười, ân cần hỏi xem cô có cần mình dẫn đường hay giúp đỡ gì không. Nhiệt tình đến mức cô còn chưa đi được nửa đoạn đường trở về phòng, đã phải từ chối gần hơn mười lời đề nghị giúp đỡ.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn tránh né đường lớn mới không còn gặp thêm nhiều người như vậy nữa, nhưng mà cô quả thật không thể ngờ tới mình thế mà lại đi lạc! Cô hiện tại cũng không biết mình đã đi đến đâu, xung quanh đều là mấy cái nhà vòm to xem kẻ lớn nhỏ, mỗi vòm còn được bao quanh bởi mấy hàng rào sắt cao chừng hai mét, trông vô cùng cơ mật.

Thư Di Giai đã đi loanh quanh một lúc lâu, đổi hướng rẽ mấy lần vẫn như cũ không tìm được đường ra, tất cả đường đi đều dẫn cô quay trở lại ngay vị trí cũ. Ngay bây giờ, cô thật sự muốn tự đánh cho bản thân mình một cái thật mạnh a! Cái tật xấu không xác định được phương hướng nhưng thích đi bậy này của cô, từ ngoài đời vào đến game đúng là vẫn như cũ không thể sửa.

Chính mình chịu thua, vừa định mở miệng gọi AA thì ở phía sau lưng cô đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân. Hình như có ai đó đang đi về phía này, Thư Di Giai nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, cũng không có nghĩ rằng người đang đi tới thế mà lại là người quen.

"Cô tại sao không đi về phòng, mà lại chạy loạn đến đây?" Hạc Hiên vừa tiến đến gần đã chủ động lên tiếng trước chất vấn cô.

Thư Di Giai còn chưa nói gì đã bị lớn giọng, khó chịu đến mức còn không thèm chào hỏi đã cộc lốc trả lời: "Tôi đi dạo. Sao nào? Đi dạo còn phải xin phép anh sao?"

"Chưa từng gặp ai đêm khuya còn đến khu chăn nuôi, trồng trọt để đi dạo như cô." Anh nhún vai một cái, lướt qua cô tiếp tục đi về phía trước.

Tuy không có quay đầu lại lần nào, nhưng Hạc Hiên vẫn có thể cảm nhận được rõ Thư Di Giai đang chậm bước đi theo phía sau lưng mình. Anh thậm chí còn biết được cô đang tức giận, trẻ con đến mức cố ý đi đạp thật mạnh vào cái bóng của anh trên mặt đất, nhưng anh vẫn luôn im lặng không nói một lời.

Mất chừng hơn mười phút đi bộ một chút, Thư Di Giai cuối cùng cũng đã nhìn thấy thấp thoáng được tòa nhà mà cô đang ở. Cô vui vẻ đến mức quên đi cả người dẫn đường, nhanh chân chạy về phía trước vượt mặt qua cả Hạc Hiên. Nhưng còn chưa kịp chạy vượt qua được mấy bước, nón của áo hoodie sau đầu đã bị nắm chặt kéo ngược trở lại.

"Anh làm cái gì đấy?" Thư Di Giai tức giận hét lên, hai tay vùng vẫy vươn về phía sau áo muốn gỡ cái tay đang nắm chặt của Hạc Hiên ra khỏi nón áo của mình.

"Nói chuyện với tôi một chút."

"Nói cái gì? Tôi không có chuyện gì muốn nói với anh cả! Mau buông ra!"

"Không được chạy, tôi có chuyện cần nói."

"Được rồi, buông ra, tôi không chạy."

Chờ đến khi nhận được câu trả lời mà mình muốn Hạc Hiên cuối cùng mới chịu buông tay, nhìn cô mặt mày cau có chỉnh lại quần áo rồi mới chậm rãi lên tiếng hỏi.

"Cô có biết chữ hay không?"

"Có, làm sao? Đến chuyện này anh cũng quản à." Cô vừa nói vừa trừng mắt nhìn anh.

Hạc Hiên cũng không có quan tâm mấy đến cái trừng mắt của cô, cầm lấy máy tài liệu trên tay rồi đưa đến trước mặt Thư Di Giai.

"Cầm lấy."

"Đây là cái gì?" Thư Di Giai cũng không có cầm lấy như lời anh nói, mà ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Là máy tài liệu sơ lược những điều cần biết để hòa nhập thế giới, nhanh chóng học thuộc để dạy lại cho Tiểu Thiên, trong căn cứ hiện tại cũng chỉ có mỗi cô chưa có việc để làm, cho nên không được từ chối." Anh nói xong cũng không đợi cô trả lời đã trực tiếp nhét vào trong tay cô rồi rời đi.

Thư Di Giai nhìn về phía bóng lưng của anh, tức đến nghiến răng nghiến lợi vừa ôm lấy máy tài liệu đi nhanh trở về phòng vừa lẩm bẩm trong miệng mắng chửi anh: "Tên thần kinh! Đã thần kinh lại còn không biết galang."

Vừa bước vào trong phòng cô đã nhanh chóng ngã người xuống giường, khởi động máy tài liệu mà Hạc Hiên đã đưa. Vừa nhìn thấy nội dung bên trong, Thư Di Giai đã ngay lập tức trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. 

Đây... Đây không phải là những điều cô đang cần biết hay sao? Thật là may mắn quá đi! Có cái này là cô không cần phải cực nhọc bắt chuyện hỏi thăm nữa rồi.

Bên trong máy gần như ghi đầy đủ mọi thứ về thế giới này, từ con người cho đến khí hậu thời tiết và sự phát triển.

Thế giới Game này có bối cảnh giống như Trái Đất trước đây, bị thủng mất tầng ozon cho nên khí hậu mỗi mùa hiện tại đều luôn ở trạng thái oi bức như nhau, chỉ có nóng hơn hoặc nóng ít hơn.

Đại dịch zombie theo như trong đây ghi chép, thì xảy ra đến nay đã hơn năm mươi năm. Nhưng zombie đến ba năm gần đây mới bắt đầu xuất hiện tình trạng biến dị, zombie biến dị đều sẽ có thể lực và sức chiến đấu vô cùng mạnh và nhanh nhẹn hơn so với zombie bình thường rất nhiều.

Cấp bậc zombie biến dị càng cao thì ý thức của chúng sẽ ngày càng lớn, biết che dấu yếu điểm, biết ra chiêu tấn công. Từ cấp 2 trở lên, zombie còn bắt đầu được chia ra thành ba loại gồm hệ độc, hệ lực lượng và hệ khống chế, càng ngày càng khó giải quyết hơn.

Bạn đang đọc Điện Thoại Ta Có Trò Chơi Mạt Thế sáng tác bởi thuthuthuvuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuthuthuvuong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.