Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông Tin Thế Giới Game (2)

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

Zombie biến dị ngoài việc mạnh hơn zombie bình thường nó còn có một điều đặc biệt hơn, đó chính là trong đầu chúng có chứa một vật được gọi là tinh thạch.

Con người sau khi dùng tinh thạch cơ thể sẽ xảy ra biến dị, được gọi chung là người biến dị.

Nếu dùng tinh thạch của zombie biến dị cấp 1, con người sẽ được nâng cao sức mạnh và độ nhanh nhẹn gấp đôi bình thường. Hấp thụ hơn hai mươi viên sẽ tự động lại mạnh hơn gấp đôi cấp 1, thời điểm đó sẽ được xem là người biến dị cấp 2 và liên tục như thế cứ lên 1 cấp sẽ phải cần gấp đôi số linh thạch của cấp trước đây.

Nhưng nếu chỉ dùng duy nhất tinh thạch cấp 1 thì mãi mãi cũng chỉ có thể tăng cường sức mạnh và độ nhanh nhẹn. Chỉ có khi dùng được tinh thạch từ zombie biến dị cấp 2 trở lên, con người mới thật sự được cải tạo hoàn toàn trở thành người dị năng.

Tinh hạch zombie biến dị hệ lực lượng giúp cải tạo da thịt của con người săn chắc, cứng rắn hơn, sức chiến đấu cũng trở nên vô cùng bền bỉ. Sự tấn công được gây ra từ vũ khí hạng nhẹ và zombie bình thường sẽ không dễ dàng làm người dị năng hệ lực lượng bị tổn thương hay lây nhiễm bệnh độc - Nhóm người dị năng này, thường được sắp xếp ở vị trí thứ ba trong đội ngũ và là nhóm quan trọng trong xây dựng căn cứ.

Tinh hạch zombie biến dị hệ độc tuỳ vào người sử dụng, lần đầu tiên sẽ ngẫu nhiên cải tạo giác quan khác nhau: 

-Thị giác: Nâng cao khả năng nhìn được trong bóng tối, thôi miên đối phương định thân trong một khoảng thời gian ngắn tùy cấp độ, nhưng nếu gặp phải người hoặc zombie cùng hệ thì chỉ có thể áp dụng tối đa nhất đối với biến dị cấp thấp hơn - Thường được sắp xếp ở vị trí phía sau đội biến dị thính giác.

-Thính giác: Nâng cao khả năng nghe ở tầm xa, phán đón được chuyển động, số lượng của đối phương - Đa số được phân bố chuyên trực ở các thành lũy bảo vệ căn cứ và dẫn đường đội ngũ trong chiến đấu.

-Khứu giác: Nâng cao khả năng nhận biết sự thay đổi của xung quanh qua không khí - Được sắp xếp ở vị trí thứ tư hoặc cuối cùng trong đội ngũ, nhiệm vụ báo hiệu trước được từng đợt tấn công của đối thủ hệ độc và sự biến đổi của thời tiết.

-Xúc giác: Nâng cao khả năng cảm nhận thông qua việc tiếp xúc khi chạm vào cơ thể, hỗ trợ nhận biết người đã bị lây nhiễm bệnh độc và cứu trợ người bị thương - Chủ yếu phân bố ở khu kiểm tra người vào căn cứ và khu y tế hoặc ở hàng cuối cùng trong đội ngũ.

-Vị giác: Nâng cao khả năng cảm nhận thông qua việc nêm nếm, tất cả đều được sắp xếp trong đội ngũ nghiên cứu phát triển thực vật và động vật trong căn cứ, tìm thêm nguồn thức ăn cho nhân loại và trực thuộc ở đội hậu cần.

Zombie biến dị hệ khống chế, là zombie đáng sợ nhất nhưng chưa từng ai gặp qua mà có thể sống sót, cho nên nó vẫn là một ẩn số. Nó chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất vào ba năm trước, khống chế hơn triệu zombie tạo nên một triều thi vô cùng đáng sợ càng quét gần một nửa số lượng con người còn sống sót, tạo nên sự biến dị của zombie sau đó biến mất như chưa từng tồn tại, các căn cứ thầm truyền tai nhau gọi nó là "Zombie Vương".

Hiện tại có tổng cộng bốn căn cứ lớn làm trọng tâm ở bốn phương là: Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ. Mỗi phương lại chia làm tám nhánh ở tám hướng và bên dưới lại chia thành nhiều chi tùy khu vực.

Zombie cấp cao nhất mọi người từng gặp từ trước đến nay chỉ mới dừng lại ở biến dị cấp 3 hệ độc, cho nên các thủ lĩnh căn cứ gần như đều đang dừng lại ở cấp độ biến dị cấp 3 trung kỳ hoặc đỉnh phong.

Chính mình ghi nhớ lại những thông tin vừa đọc được, Thư Di Giai khẽ thở dài một hơi.

Giúp đỡ đối tượng công lược cứu lấy nhân loại, việc này… Cô nên bắt đầu từ đây?

Để máy sang một bên, cô một lần nữa bước ra khỏi phòng, đứng ở ban công bên ngoài hít thở không khí.

Ban đêm ở đây không giống như ở trên phi thuyền, bầu trời không có lấp lánh những ánh sao, ngoài đường lớn không có tiếng xe ồn ào, xung quanh cũng không có tiếng kêu của động vật nhỏ… Trước mắt cô chỉ có một bầu trời đen kịt, phía xa xa lấp lánh mấy ánh đèn nơi thành lũy căn cứ, gần một chút chính là một thân hình hoàn mỹ.

Khoan đã! Thân hình hoàn mỹ???

Thư Di Giai giật mình một cái, dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lại cửa sổ của nhà đối diện với phòng cô.

Cửa sổ được thiết kế theo kiểu cách đẩy từ phía dưới lên trên, lúc này chắc hẵng đang được chủ nhân nhà bên kia mở ra hơn một nửa để thoáng khí, nhờ vậy mà cô có thể nhìn thấy rõ được một phần cảnh ở bên trong, trước mắt cô bây giờ đang lấp ló nửa người trên của một người con trai, vừa nãy khi còn mặc áo thì nhìn trông có vẻ gầy gò, nhưng khi lớp vải che chắn đấy đã được lột bỏ thì lại để lộ ra một thân hình vô cùng cân đối, bắp tay khỏe khoắn, vai rộng eo thon, tuy khoảng cách cũng không tính là gần nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng được vòng bụng sáu múi không chút mỡ thừa nào của anh. CMN quá hoàn mỹ rồi!

Như nhận ra có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, người con trai bên tòa nhà đối diện kia bỗng nhiên ngưng lại động tác đang làm, đi thẳng về phía cửa sổ "cạch" một tiếng mở ra nhìn một vòng xung quanh.

Thư Di Giai ngồi bẹp dưới đất, lưng dựa vào lan can, tay bụm miệng, tim đập nhanh hoảng loạn đến mức đỏ bừng cả mặt. Cô… cô vừa làm gì a? Sao lại có thể rình trộm phòng người khác như vậy, đúng là vô sỉ mà!!!

Đến tận khi phía đối diện lần nữa "lạch cạch" vang lên tiếng đóng cửa, cô mới có thể thả lỏng được cơ thể lấy lại bình tĩnh thở hắt ra một hơi, chậm rãi xoay người chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn về phía cửa sổ bên kia.

"Thật may, không có nhìn thấy mình." Thư Di Giai vừa lẩm bẩm vừa vỗ vỗ ngực, sau đó nhanh chóng cúi thấp người yên lặng quay trở lại phòng.

Sáng hôm sau, vẫn như cũ Thư Di Giai vừa tỉnh giấc cục bột nhỏ Tiểu Thiên đã là người đầu tiên chạy đến vui vẻ nở nụ cười chào hỏi cô.

"Cô Tiểu Giai, chào buổi sáng! Chú Hạc Hiên bảo rằng sau này cô sẽ là người dạy cháu học, có phải là thật hay không?" Cậu nhóc nhỏ hai mắt lấp lánh nắm lấy tay cô lắc lắc chờ đợi câu trả lời.

Thư Di Giai nhìn thấy khuôn mặt bán manh của nhóc con liền nhịn không được phì cười một tiếng, hạ chân ngồi xổm xuống: "Đúng vậy, Tiểu Thiên có thích hay không."

"Rất rất thích." Nhóc con vui sướng đến mức giang hai tay ôm chầm lấy cổ cô.

"Sao Tiểu Thiên lại đến đây sớm như vậy? Đã ăn gì hay chưa?" Thư Di Giai vừa nói vừa xoa xoa đầu của nhóc con.

"Vẫn chưa ạ, cháu đến dẫn cô Tiểu Giai cùng đi, vì chú Hạc Hiên bảo cô rất ngốc đi một mình sẽ lạc đường."

Thư Di Giai: "..."

"Cô Tiểu Giai, chúng ta đi thôi." Tiểu Thiên vui vẻ nắm tay cô, nhảy chân sáo đi về phía nhà ăn.

Thời điểm hai người đến được nhà ăn, bên trong đã vô cùng đông đúc, Tiểu Thiên quen đường quen lối dẫn cô đi về phía bàn lớn ở phía trên cùng trong góc họi họp cùng baba nhà mình.

"Chào buổi sáng, Tiểu Giai." Vừa nhìn thấy cô đến Tống Khải Trạch đã nở nụ cười chào hỏi, anh còn chủ động kéo ghế ở bên cạnh mình cho cô.

"Chào buổi sáng, anh Khải Trạch." Thư Di Giai nhìn thấy động tác của anh trong lòng liền vui vẻ, tươi cười trả lời. Sau đó cũng không quên chào hỏi mọi người bên cạnh.

Khác với buổi tiệc ồn ào tối qua, lần ăn uống này mọi người trong nhà ăn đều ăn rất nghiêm túc, chỉ đúng duy nhất một động tác cúi đầu ăn.

Cho đến khi tất cả người trên bàn đã dùng xong phần của mình, Hạo Bách mới mở miệng nói chuyện. "Đội ngũ căn cứ của cậu, có tiếp tục đi cùng với căn cứ Bạch Hổ hay không?"

Thư Di Giai nghe thấy vấn đề Hạo Bách hỏi, cũng không tránh khỏi việc len lén nhỉnh lỗ tai chú ý lắng nghe.

"Tôi nghĩ vẫn là đi cùng nhau đi, anh đã nhận được tin tức về vị trí mới của bọn họ rồi sao?" Tống Khải Trạch vừa nói vừa rót một cốc nước rồi đặt ở trước mặt Thư Di Giai.

Hạo Bách liếc nhìn động tác của anh, hừ mũi một cái. "Tôi vừa nhận được lúc sáng sớm… Cậu đấy kiềm chế lại một chút đi không cần phải lộ liễu như vậy đâu, không phải hình mẫu của tôi, cho nên anh đây cũng không có ý định tranh giành với cậu."

"Căn cứ này cũng không phải chỉ có một mình anh." Dứt lời, Tống Khải Trạch liền nhìn về phía Tiểu Thiên ở đối diện cười nói: "Tiểu Thiên à, sau khi ăn xong con giúp ba Tống dẫn cô Tiểu Giai đi thăm quan căn cứ có được không?"

Nhóc con còn đang cặm cụi ăn, nghe thấy anh gọi chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ. "Vâng ạ!"

"Cảm ơn con nhé." Tống Khải Trạch vươn tay xoa đầu nhỏ của Tiểu Thiên một cái, sau đó nghiêng đầu mỉm cười nói nhỏ với Thư Di Giai bên cạnh mình. "Em chờ Tiểu Thiên ăn xong rồi đi dạo với thằng bé nhé, có gì không hiểu hoặc không nhớ thì cứ hỏi, trẻ con rất nhiệt tình sẽ không thắc mắc vì sao em hỏi đâu."

Thư Di Giai khuôn mặt ngạc nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thì ra anh vẫn luôn nhớ lời cô bịa ra vào tối hôm qua! Cô cứ nghĩ anh im lặng vì không muốn quan tâm, lại không nghĩ rằng anh chỉ là đang tìm cách giúp cô mà không làm cô ngại ngùng.

"Cảm ơn anh…"

"Là chuyện anh nên làm, xong công việc anh sẽ đến tìm em, ngoan nhé!" Nói xong, cũng không đợi cô trả lời Tống Khải Trạch đã đẩy ghế đứng dậy thu dọn chén, dĩa của mình và cả của cô cầm lên rồi nói với Hạo Bách cùng mấy người chung bàn. "Đi thôi, chúng ta đến phòng họp bàn bạc chi tiết."

Nhìn bóng lưng của đám người vừa rời đi, Thư Di Giai cảm thấy lòng ngực mình giống như vừa có một dòng nước ấm áp vô tình chảy qua nơi trái tim của cô "thình thịch, thình thịch, thình thịch."

Bạn đang đọc Điện Thoại Ta Có Trò Chơi Mạt Thế sáng tác bởi thuthuthuvuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuthuthuvuong
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.