Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mảnh Ghép Cốt Truyện 1

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Khu tập luyện căn cứ Bạch Hổ:

"Cố lên, cố lên!"

"Anh Hạo cố lên!"

"Hạc Hiên cố lên!"

Hôm nay, trên sân tập của căn cứ Bạch Hổ đặc biệt vô cùng náo nhiệt hơn mọi ngày, người người chen chúc nhau chỉ để cùng một mục đích, được đến gần hơn bên cạnh lôi đài của sân tập.

Thủ lĩnh khu căn cứ Bạch Hổ - Hạo Bách trước nay luôn được mệnh danh là "Ông vua lôi đài" danh tiếng vang xa, chiến đấu ở bất kỳ khu căn cứ nào cũng luôn giành được thắng lợi chưa lần nào bị bại trận khi giáp lá cà.

Thế mà giờ đây trên lôi đài, đã trôi qua rất lâu rồi Hạo Bách vẫn chưa phân được thắng bại với Hạc Hiên, hai người thế mà lại ngang tài ngang sức không ai chịu thua ai.

"Thằng nhóc thối, không tệ a! Một thời gian không đấu với nhau, hiện tại sức chiến đấu cũng đáng sợ rồi đấy." Hạo Bách tay cầm rìu chém đến, ánh mắt tán thưởng nhìn vào Hạc Hiên.

Hạc Hiên nhanh nhẹn né tránh, lách người sang một bên ý đồ muốn vòng về phía sau lưng Hạo Bách tấn công. "Là nhờ anh Hạo chỉ bảo."

Cái danh "Ông vua lôi đài" của Hạo Bách cũng không phải là cái thùng rỗng, vừa nhìn thấy Hạc Hiên di chuyển anh đã rất nhanh nhìn ra ý đồ của cậu nhanh chóng xoay người đưa khiên chống đỡ.

"Chậc, chậc, đến cả chiêu dương đông kích tây này cũng đã học được rồi. Xem ra phải xuất hết toàn lực để đấu với cậu thôi, không thể như trước đây chỉ dùng bảy phần sức nữa rồi."

Dứt lời, động tác của Hạo Bách thật sự đã nhanh và mạnh hơn rất nhiều, liên tục xuất chiêu không ngừng. Người bên dưới lôi đài cũng đều căng thẳng theo từng động tác của anh, gần như nín thở mà quan sát.

"Anh Tống, anh đoán thử xem ai sẽ thắng?" Tam Mộc ở phía dưới đứng bên cạnh Tống Khải Trạch lên tiếng hỏi.

"Hửm? Nếu tôi nói là Hạo Hiên cậu có tin hay không?" Tống Khải Trạch mắt vẫn luôn hướng về lôi đài, cất giọng bình thản trả lời.

"Làm sao có thể!" Tam Mộc mắt trợn to ngạc nhiên nâng cao giọng.

"Haha… Không phải trong lòng cậu đã có sẵn đáp án rồi hay sao, còn hỏi tôi làm gì? Đùa cậu một chút thôi, nhanh thôi sắp kết thúc rồi." Tống Khải Trạch bỗng cất giọng cười, vừa nói vừa quay sang nhìn Tam Mộc vỗ vỗ vai cậu mấy cái.

Đúng như lời Tống Khải Trạch đã nói, chỉ gần một phút sau đao trên tay của Hạc Hiên thật sự đã bị Hạo Bách đánh bay đến văng ra khỏi lôi đài, cắm thẳng xuống mặt đất.

"U Woahhh! Anh Hạo vô địch, anh Hạo bách thắng! ! !"

Trận đấu vừa kết thúc, bên dưới đài ngay lập tức là một trận la hét, vang vọng khắp cả căn cứ Bạch Hổ.

Anh Hạo bước lên mấy bước, nắm tay lại cụng vào vai Hạc Hiên một cái cười to mấy tiếng: "Khá lắm, lâu lắm rồi anh đây mới được đánh một trận thoải mái như vậy."

"Hôm nay múa rìu qua mắt thợ, để anh Hạo chê cười rồi." Hạc Hiên cũng nở lên một nụ cười, tay xoa xoa sau cổ nói.

"Khiêm tốn rồi, đi thôi, đi ăn!" Hạo Bách vỗ vai cậu mấy cái, sau đó hướng về phía lôi đài rống lớn. "Hôm nay nói nhà ăn quay cừu nướng, tất cả anh em hai hôm nay vất vả rồi."

"Không vất vả! Cảm ơn anh Hạo!" Người bên dưới đồng loạt nói to.

Nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài Thư Di Giai thật sự cũng tò mò muốn đi nhìn xem, nhưng lại nhìn về phía điện thoại vẫn còn nhiều mục thông tin mới cô còn chưa có tiếp nhận xong, chỉ đành ngậm ngùi đè nén sự tò mò xuống sâu trong lòng tiếp tục trao đổi với hình ảnh 3D của tiểu nhân miêu.

"AA, thông báo vừa rồi có nói tôi vừa nhận được một mảnh cốt truyện có phải hay không?"

"Đúng vậy, người chơi hiện tại có muốn tiếp nhận phần cốt truyện này luôn không?" Tiểu nhân miêu gật cái đầu nhỏ hỏi cô.

"Tiếp nhận..." 

Thư Di Giai còn chưa kịp trả lời xong, đã nhìn thấy điện thoại lóe lên một luồng sáng trắng, chói đến mức cô không thể mở nổi mắt mà nhìn. Cho đến khi luồng sáng đã biến mất cô lần nữa mở mắt ra, bốn phía xung quanh đã không còn là căn phòng ở căn cứ Bạch Hổ nữa mà đã trở thành một phòng ý nghiệm xa lạ.

"Mẫu thí nghiệm NLM.23M26L6 chuẩn bị được tiêm vào cơ thể người tình nguyện, mọi người nhanh chóng tập trung quan sát."

Một người mặc áo blouse trắng đột ngột xuất hiện tay cầm máy phân tích bước xuyên qua người cô, đi đến từng bàn tập họp mọi người.

Nhìn người nọ xuyên thẳng qua người mình, Thư Di Giai kinh ngạc đến mở to mắt há hốc miệng không nói nên lời. Đây… Đây là chuyện gì đang xảy ra?

"Người chơi hiện tại đang ở trong ảo cảnh của cốt truyện, tất cả người và vật ở đây đều là ảo ảnh." Giọng AA bỗng vang lên văng vẳng bên tai cô, nhưng cô tìm kiếm khắp nơi một vòng cũng không nhìn thấy được điện thoại đang ở đâu.

"AA cô đang ở đâu." 

"Tôi vẫn đang ở bên cạnh cô, chỉ là mắt cô đang tiếp nhận hình ảnh của ảo cảnh nên không thể nhìn thấy tôi mà thôi."

Nghe thấy câu trả lời của AA, Thư Di Giai cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, thả lỏng cơ thể tiếp tục quan sát diễn biến ở trước mắt.

Sau khi nhận được thông báo, tất cả người ở trong phòng thí nghiệm đều ngay lập tức buông bỏ công việc trong tay, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa đến phòng kính quan sát. Cho nên hiện tại trước mắt cô ảo cảnh cũng đã chuyển sang một căn phòng khác, phòng quan sát nơi mọi người đang tập trung.

Xung quanh phòng kính tập trung rất đông người, ai ai cũng đều đang hướng mắt về phía cái giường đang được đặt ở trung tâm phòng kính với đủ loại cảm xúc, hy vọng, mong chờ, lo lắng,...

Cửa phòng kính sau một lúc lâu cuối cùng cũng được mở ra, sáu người mặc đồ bảo hộ chống khuẩn toàn thân không phân biệt được nam nữ tiến vào, theo sau còn có một khay bay chứa mấy ống tiêm với chất lỏng màu đỏ chói.

Đầu tiên, họ kiểm tra thông số tình trạng sức khỏe của người tình nguyện qua màn hình lớn bên trái được treo trên đầu giường. Sau đó, bắt đầu đưa ống kim rút lấy chất lỏng màu đỏ trong lọ dung dịch thí nghiệm rồi từ từ tiêm vào trong cơ thể người trên giường, một mũi ở bắp tay trái, lại một mũi ở bắp tay phải.

Màn hình bên phải vốn đang chiếu hình ảnh cấu trúc gen bình thường của người nọ cũng theo đó mà chậm rãi biến hóa. 

1 giây, 2 giây, 3 giây, trôi qua người trên giường vẫn không có xảy ra bất kỳ tình trạng bất thường nào, chỉ có nhiệt độ cơ thể nóng hơn một chút so với ban đầu nhưng rất nhanh cũng đã biết mất.

Tuy chỉ là ảo ảnh nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ được người xung quanh gần như đều đang vui mừng, họ lẩm bẩm đếm từng giây ở trong miệng cho đến khi tròn 100, không biết là giọng của ai vang lên đầu tiên nhưng chỉ mới nghe thấy từ "Thành công, thành công rồi!" tất cả mọi người bỗng chốc đều vỡ òa.

Nhưng Thư Di Giai còn chưa kịp cảm nhận được sự vui mừng đó, trước mắt lần nữa đã biến đổi sang hình ảnh khác.

Lần này là phòng hồi sức, người đang nằm ở giữa phi thuyền hồi sức chính là người tình nguyện vừa rồi ở trong phòng kính. Lồng hồi sức vừa vang lên tiếng thông báo "bíp, bíp" hai người mặc áo blouse đã nhanh chóng tiến đến mở cửa phi thuyền đỡ lấy người nằm bên trong.

"Một tuần nay anh cảm thấy thế nào rồi?" Người mặc áo blouse thấp hơn lên tiếng hỏi.

"Tôi có thể thấy rõ cơ thể của mình thật sự đã khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều, thậm chí còn có thể một mình nâng cả cái giường trong phòng lên cao, chỉ là không biết vì sao vẫn luôn cảm thấy đói bụng, nhưng miệng lại không cảm nhận được vị giác cái gì cũng không muốn ăn. Lâu lâu còn cảm thấy đờ đẫn, vừa chớp mắt liền không nhớ được mình muốn làm gì." Người tình nguyện kể lại tất cả những triệu chứng mà mình đã gặp phải, sau khi tiêm chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể.

"Được rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ báo cáo lại với bên trên. Giờ thì tôi sẽ dẫn anh đi đo lường thử sức mạnh tối đa có thể đạt được sau khi biến đổi gen, theo tôi." Người áo blouse thấp hơn nói xong liền mang theo người tình nguyện rời đi, để lại người áo blouse cao gầy vẫn luôn ghi chép.

Sau khi nét bút cuối cùng được dừng lại, cảnh tượng cũng ngay lập tức được chuyển ngang, lần này ảo cảnh vừa chuyển đổi cô liền đã nhìn thấy được một màn vô cùng rùng rợn, máu me. Người thí nghiệm vừa rồi ở phòng hồi sức vẫn còn rất bình thường, hiện tại hai mắt đã trắng dã còn man rợ đến mức xé đi cánh tay của người áo blouse thấp đang nằm bất động trên vũng máu.

Người ở bên ngoài phòng đo lường ai ai sắc mặt cũng tái méc, hoảng loạn nhìn vào cảnh tượng ở bên trong không tin vào mắt mình. 

Sau đó, chỉ thấy một đám người mặc áo vest đen tiến vào nâng súng điện từ bốn phía bắn vào người tình nguyện, rồi lôi anh ra khỏi bên ngoài cũng không ai biết là đi về đâu.

Ảo cảnh đến đây thì bỗng dưng chớp nháy liên tục, lấp lóe không thể nghe thấy hay nhìn rõ gì nữa. Hình ảnh cuối cùng mà Thư Di Giai nhìn thấy được chính là phòng thí nghiệm đã bị niêm phong, một bóng người lén lút từ phía nắp ống cống ngầm bên hông phòng thí nghiệm chui lên, trên tay còn mang theo một cái vali lẫn vào trong đêm tối biến mất.

… 

"Cốc, cốc, cốc"

"Tiểu Giai."

"..."

"Tiểu Giai, em vẫn chưa tỉnh à?"

"..."

Nhìn vào cánh cửa vẫn luôn im lặng trước mắt, Tống Khải Trạch bất chợt âm trầm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng anh chỉ vừa bước mới bước được mấy bước, cửa sau lưng đã "kẽo kẹt" mở ra.

"Anh Khải Trạch."

Tống Khải Trạch nghe thấy âm thanh liền ngay lập tức quay đầu lại, đập vào mắt chính là bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Di Giai đang nép sau cánh cửa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không biết vì sao lúc này anh lại cảm thấy lồng ngực mình hình như có gì đó rất lạ, trái tim của anh giống như bị lệch đi một nhịp so với bình thường...

Bạn đang đọc Điện Thoại Ta Có Trò Chơi Mạt Thế sáng tác bởi thuthuthuvuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuthuthuvuong
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.