Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Nạn

Tiểu thuyết gốc · 959 chữ

Chiếc xe dream hai chục năm của ông nội nó vẫn còn hoạt đống tốt, chẳng gấp gáp gì nó lại thong dong trên tuyến đường nhộn nhịp.

Một giờ rưỡi trưa, trời nắng như đổ lửa. Hơi nóng dưới mặt đường bốc lên cũng làm người ta cảm thấy khó thở.

Hai bên vỉa hè, xung quanh các bóng cây đều có thể bắt gặp các bô lão đang ngồi điều binh khiển tướng.

Nó cũng chẳng để ý đến những sự việc xung quanh. Một đường đi thẳng đến chỗ làm của nó.

“Két Két ét….”

“Nay tới sớm vậy cưng”

“Dạ tới sớm mới gặp được chị chứ.” Nó lại giơ ra bộ mặt giả trân.

Chị Hạnh, năm nay ba mươi hai tuổi. Đã qua một đời chồng nhưng nhan sắc vẫn còn tươi tắn, là bông hoa hồng tại nơi này. Chồng của Hạnh vì gian gian diu díu mập mờ với một con bồ nhí nào đó nên chị mới đâm đơn ly dị.

Kể lại sự tích đó của chị cũng khiến bao anh em nơi đây thụt cả vòi vào.

Trong một đêm mưa gió trời không bão bùng, chị được tin nhỏ em bắt gặp lão chồng của chị đang ôm ấp với một con mi nơ nào đó.

Không màng cả việc tô son đánh phấn, chị như một cơn gió đến nơi đó và sau đó…….

.

.

Là ly dị ngay ngày hôm sau.

Tuy tính chị hơi thoải mái, nhưng bông hồng nào mà chẳng có gai. Điều khiến bao thằng nơi đây ngán chị đó chính là sự hiền dịu của chị khi bất cứ ai phạm sai lầm.

Nó cũng hơi hơi ngán chị, nhưng đến nay nó vẫn phạm phải một sai lầm nào khiến bông hồng kia phải mọc ra mấy cây gai bằng sắt cả.

“Hôm nay đơn hàng khá nhiều đó. Lo mà giao cho xong nhé.” Chị Hạnh quay mặt trăm tám mươi độ, cái vẻ lả lơi kia nhanh chóng thay đổi.

Nó cười nhẹ một cái, lại bê thùng đồ bỏ lên xe.

Đúng vậy.

Nghề hai tay của nó hiện tại đó chính là giao hàng.

Nó chạy giao hàng đến nỗi mà trong đầu nó có nguyên một cái bảng đồ thành phố. Bất kì con đường hay con hẻm nào nó đều có thể cân được.

Trên tay nó là cục hàng đầu tiên trong buổi chiều, nó lẩm bẩm.

“Đường Nguyễn Tri Phương, Hẻm 2/3/5/23/345/5467……….”

Chưa đầy mười lăm phút sau, nó đã xuất hiện chính xác địa chỉ ghi trên cục hàng.

“Alô. Chị ơi chị có đơn hàng ạ.” Nó móc điện thoại ra, bấm cái số trên đơn hàng rồi gọi.

“À vâng. Anh đợi một chút em ra ngay.” Giọng nữ bên kia lảnh lót đáp lại.

Nó liền mường tượng ra một cô gái mười tám đôi mươi với cái giọng trong trẻo như chim sáo. Nhưng chưa tới hai phút, một bà cô ba chục hiện ra trước mặt nó.

Mạch suy nghĩ kia nhanh chóng tan theo mây khói, nó nhanh chóng nhận tiền rồi quay đầu xe chạy đến địa chỉ tiếp theo.

Đến hơn bốn giờ chiều, nó cuối cùng cũng xong công việc. Chiều hôm nay giao hơn hai mươi cục hành. Chắc cũng được hai trăm mấy tiền công.

Đối với cái ngành nghề này, nó gặp không biết bao nhiêu là sự tình hài hước hay éo le. Để mà ngồi kể chắc có thể cả tháng chưa hết.

Nó gặp qua không biết bao nhiêu người, từ già đến trẻ. Người khó tính cũng có, người dễ tính cũng có, cô gái trẻ và anh shipper may mắn cũng có.

Tuy nhiên một điều mà không ai có thể tin được, nó còn là trai tân…..

Nhận hai trăm ba chục ngàn tiền công buổi chiều, nó nhét vội vào bóp. Sau đó phóng xe thẳng về phòng trọ.

“Ọt ẹt…..” Đang trên đường, bỗng dưng âm thanh phát ra từ cái bụng của nó.

“Đi mua cơm cái đã…..” nó mỉm cười, lại ngó nghiêng tìm quán cơm.

Cái khó nhất khi đi ăn cơm đó chính là trả lời cho câu hỏi: “Hôm nay ăn gì?”

Và nó cũng thế.

“Đi ăn cơm gà vậy…. Đứng trước ngã ba, nó lại đưa ra một quyết định.

Vốn trọ nó chỉ quẹo trái chưa đầy hai trăm mét, nhưng quán cơm gà kia lại cách đến tận cả cây số, phải qua một cây cầu dài.

Quyết định xong, nó lại bon bon trên đường.

“Cây cầu này không biết bao nhiều người nằm lại bên dưới.” Nó lại lẩm bẩm.

Cầu thì dài và cao, sông cũng rộng. Nhưng lòng sông lại rất cạn, đến giữa sông cũng chưa đầy ba mét. Hơn nữa bên dưới lại vô số đá ngầm hay những mảng bê tông lụn vụn.

Người nhảy cầu này tự tử nếu còn sống cũng chẳng lành lặn gì. Chẳng có việc thanh niên phóng cầu tự tử sau đó lại bơi vào bờ ngồi khóc sướt mước, cây cầu này sau khi nhảy chỉ có gia đình họ khóc mà thôi.

Đang suy nghĩ vẫn vơ.

“Tèn Tèn Tèn……. Tèn Tèn Tèn…….”

“NÉ VÔ, XE MẤT THẮNG”

Một âm thanh xét toạt cả không khí vang vọng vào lỗ tai của nó.

Bất giác nó nhìn vào kiếng chiếu hậu, một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía nó.

Chiếc xe bấm còi inh ỏi cả một góc trời.

“Thời tới rồi….” Nó chỉ nghĩ được mấy chữ……

“Ầm ầm ầm…….”

Sau đó……..

À

Và chắc không còn sau đó nữa….

.

.

.

Còn hông.

.

.

Còn chứ…….

Bạn đang đọc Đi Giao Hàng Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh sáng tác bởi minh130199
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minh130199
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.