Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nó là ai

Tiểu thuyết gốc · 763 chữ

Năm nay nó hai mươi bốn tuổi, trong căn phòng trọ chưa đầy tám mét vuông tại thành phố sầm uất, nhưng cuộc sống của nó chẳng có tí màu sắc gì cả.

Ba nó mất năm nó chưa tròn ba tuổi, ông bà nội và mẹ nó lần lượt cố gắng nuôi nó hơn hai mươi năm.

Thứ duy nhất mà ba nó để lại chính là mặt dây chuyền màu đen kịch mà nó vẫn còn đeo trên cổ. Bất giác nó lại sờ lên mặt dây chuyền kia.

Ông bà nội nó chỉ có một mình ba nó, kẻ đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh. Lại khiến cho tuổi già của hai ông bà nhanh chóng trôi qua.

Ông mất năm nó tám tuổi, bà mất sau đó hai năm.

Vốn dĩ cuộc đời nó rất sung sướng, nhưng từng bước từng bước ông trời cướp đi những người thân yêu nhất của nó.

Tưởng chừng một ngày nào đó nó sẽ được báo hiếu với mẹ. Nhưng tiếp theo đó, vì cái dịch bệnh chết tiệt kia làm nó mất đi người thân cuối cùng.

Năm đó là năm cuối nó sẽ ra trường, nhưng bao nhiêu công sức nó lại đổ sông đổ bể.

Bao nhiêu tiền của đều lo hết cho việc học hành, nó cũng chẳng phụ lòng mẹ. Năm nào nó cũng nằm trong danh sách sinh viên được hưởng học bổng. Số tiền học bổng đó cũng đủ nuôi sống hai mẹ con cả năm. Mẹ mất, số tiền còn dư đó nó cũng cố gắng để mẹ nó được an vị trong một ngôi chùa.

Đến nay cũng hơn một năm, đáng lẽ ra nó đã ra trường. Nhưng một năm trước, số tiền đáng lý để đóng học phí khi nó cũng đã tiêu xài hết.

Nó thở dài một hơi, lại nhìn lên trần nhà. Mấy tấm la phông đen kịt kia lại y chang cái cuộc đời đó.

Nó lại nhếch miệng lên cười đểu.

“Lão thiên à, cuộc sống này chẳng còn cái gì để mất cả. Ông muốn chơi tôi thì tôi cũng chấp nhận chơi theo ông.” Nó lại lẩm bẩm.

Bao nhiêu đau thương nó cũng phải gánh chịu cả rồi, chẳng còn cái gì khiến nó phải đau khổ cả.

Phải nói đến cuộc sống lúc trước, ông bà nội cũng không phải khá giả. Nhưng số tiền dành dụm kia cũng đủ cho một gia đình bốn người sống thoải mái.

Mẹ nó cũng làm nghề buôn bán nhỏ lẻ, cũng có đồng vào đồng ra. Nhưng từ khi mẹ nó mất, cả căn nhà kia nó phải cho thuê để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Hai mươi bốn tuổi, cái tuổi mà người ta khởi nghiệp thành công, mang tiền về cho mẹ. Còn nó phải còng cái lưng ra để gánh cuộc đời đen như mực kia.

Nhưng thâm tâm nó không bao giờ cho phép nó gục ngã. Lão thiên kia muốn nó chết thì nó cũng phải đội mồ sống dậy.

“Ting Ting…..”

Âm thanh điện thoại bỗng reo lên làm nó phải thở một hơi dài. Tiền tích góp cả năm nay cũng đủ nó mua một cái điện thoại thông minh.

Vội vào nhà vệ sinh dội một gáo nước lên mặt, quơ cái khăn đang treo trên đó lau đi mồ hôi. Rồi sau đó nó nhìn vào gương.

“Đẹp trai thì được cái đách chó gì…..” Nó bực bội trong cổ họng.

Chải tóc xong xuôi, nó mặc chiếc áo thun ba lỗ vào. Khoác chiếc áo dày cộm, đội cái mũ ba phần tư lên.

“Bà mẹ giờ này làm gì mà nắng thế.” Vừa bước ra khỏi phòng trọ, nó đã phải nhíu mày.

Thời tiết bây giờ cũng quá khắc nghiệt đi chứ, nắng thì nắng như đổ lửa. Còn mưa thì như thác đổ mấy ngày mấy đêm.

“Xịch xịch xịch……..”

“Xịch xịch xịch……..”

“Cái đéo gì nữa rồi…..” Nó lại buộc miệng.

Cái chiếc drame thời ông nội nó để lại, đến nay chắc cũng hơn hai chục năm. Được sửa qua không biết bao nhiêu lần.

Nó rất trân quý chiếc xe này, cho dù có ra sao thì nó cũng phải bảo quản nó thật tốt.

“Bà mẹ chắc tao bán mày quá……” Tuy nói vậy, nhưng lòng nó chẳng thể nào dám bán đâu.

“Tạch tạch tạch tạch…..” Chiếc xe cuối cùng cũng nổ máy, nó lại bắt đầu đi kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Bạn đang đọc Đi Giao Hàng Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh sáng tác bởi minh130199
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minh130199
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.