Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gãy Chân

Tiểu thuyết gốc · 922 chữ

“Đù moá….. Còn sống luôn hả…..” Cơn đau buốt tận tâm cang cũng không thể khuất phục cái miệng tục tĩu có nó.

Nó mở hai mắt ra, khung cảnh xung quanh nhanh chóng đập vào mắt nó. Cả người nó xây xát nhẹ, chân thì đang bị treo lên bằng một miếng vải bự bự.

“Chắc gãy mẹ nó rồi….” Nó nhìn rồi lại nghĩ thầm, cơn đau từ cái chân liên tục truyền đến não nó.

Nó thở dài ngao ngán: “Lão thiên à, lần này ông chơi lớn quá…..”

Nó cũng không nghĩ rằng ông trời lại muốn nó vào sinh ra tử như thế. Nhưng sự thật vẫn phũ phàn, nó vẫn sống và kèm theo cái chân thương tật.

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ là hai giờ kém. Ánh sáng gay gắt bên ngoài cửa sổ kia làm nó hơi chơi mắt.

Nằm kế bên cửa sổ, nó có thể nhìn ra bên ngoài. Cũng nhiều lần nó đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố, nhưng chưa lần nào gặp phải tình huống éo le như thế này.

Nhìn sơ ngang khung cảnh nó cũng nhận ra đây là bệnh viên gì, nằm ở đường nào.

“Tiền viện phí chắc đắt lắm đây….” Nó lại nghĩ thầm, nó chẳng thể nào vui được khi mà hay tinh mình vừa sống sót lại cõng một số nợ hơi bị to.

Không có bảo hiểm, chắc lần này nó phải còng lưng ra làm kiếm tiền trả nợ rồi.

Nhìn xuống cái chân đang bó cứng ngắt kia, nó lại uất hận.

Ngắm đông ngắm tây một hồi, nó lại chìm vào giấc ngủ.

.

.

“Ting…. Ting….. Ting…..”

“Hệ thống kích hoạt thành công”

“Ký chủ đang chấn thương nặng… Chế độ tự phục hồi sẽ kích hoạt sau ba phút khởi động.”

Trong lúc nó ngủ, chẳng hay chẳng biết. Âm thanh máy móc kia lại xuất hiện trong đầu của nó.

Như một phép thần kỳ nào đó, những vết thương bên trong cơ thể nó đang dần được chữa trị.

“Bệnh nhân Vương Bá Minh. Đến giờ thay băng.”

Đúng vậy, nó họ Vương, tên Minh. Nếu đọc ngược lại chắc nhiều người sẽ rất buồn cười, một thằng nghèo như nó lại là Bá Vương. Nó cũng không hiểu sao ông bà già lại đặt cái tên này cho nó. Nhưng mà thôi cũng kệ, dù gì cũng đã vậy rồi cũng chẳng làm sao, chỉ là lúc nó đi học hay bị đám bạn trêu chọc mà thôi.

Âm thanh y tá vang lên, làm nó giật mình tỉnh dậy.

“Ừm…..” Nó mở mắt, hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn cô y tá. Mặt kệ cô y tá đang thao tác dưới chân, nó hướng ánh mắt về phía xa xăm.

Sau hơn hai mươi phút, cái chân của nó lại được treo lên ngay vị trí cũ.

“Đã thay băng cho anh xong.” Nói xong, cô y tá quay mặt hướng đi.

“Cô y tá, cho hỏi chút.” Bá Minh lại lên tiếng.

“Có chuyện gì?”

“Cho em xem hoá đơn viện phí.”

“Đợi một chút.”

Cô y tá đáp gọn hơ.

Bá Minh biết cái thái độ kia cũng rất bình thường, một thằng mồ côi như hắn là gì có tiền mà lo lót để cho nó vào bệnh viện này chứ.

Sau khi nó ra viện, số tiền viện phí khổng lồ kia nếu không nhanh chóng trả hết. Đến cái nhà của ông bà nội kia cũng không cánh mà bay.

Nó lại giật mình, điện thoại và bóp tiền còn cả chiếc xe không biết ra sao rồi. Đến giờ phút này nó mới nhớ mình còn mấy thứ đó.

Nó rướn người ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc nãy do đau quá nên nó cũng lười để ý trong phòng.

Chiếc điện thoại bể nát đang nằm trên bàn kế bên nó. Cái bóp tiền cũng nằm đó, tuy nhiên khi nó mở cái bóp ra. Bên trong không còn một đồng bạc nào.

“Bà mẹ thằng nào có lương tâm chó tha vậy.” Nó mở miệng chửi to, lại vứt cái bóp sang một bên.

Đúng là xã hội bây giờ, bọn trộm cắp lộng hành lộ liễu. Nếu cái điện thoại của nó không bị hư, chắc cũng bị hack từ khi nào rồi. Bất lực là thế, nhưng sắp sửa có cái làm nó bất lực hơn nữa cơ.

Vắt tay lên trán, nó chẳng suy nghĩ được gì nữa. Chẳng lẽ ông trời lại đối xử với nó như thế ư.

“Vương Bá Minh. Đây là hoá đơn tiền viện phí của anh cho đến bây giờ.” Cô y tá lúc nãy bước vào, tay cầm tấm bìa kẹp mấy trang giấy a4.

“Một trăm hai mươi tám triệu….. Bà mẹ nó ăn cướp à……” Sau khi đọc xong toàn bộ hoá đơn, nó hét to.

“Hừ… Không muốn nằm nữa thì đi về nhà. Ở đây lại tốn thêm tiền đó.” Cô y tá nọ lại lên giọng, từ đầu đến giờ chẳng có một chút nào là tác phong nghề nghiệp.

“Được. Cho tôi về nhà.” Bá Minh tức tối đập giường quyết định.

“Được, tôi sẽ báo cáo làm thủ tục cho anh.” Cô y tá nhếch miệng, lại đầu bước ra ngoài.

Bá Minh từ nãy đến giờ cũng chẳng để ý ra, cái chân từ bao giờ đã chẳng còn cảm giác đau như lúc trưa nữa.

Bạn đang đọc Đi Giao Hàng Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh sáng tác bởi minh130199
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minh130199
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.