Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Minh Kiệt (2)

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Chương 9: An Minh Kiệt (2)

“Chỉ cần gia nhập An gia, mọi người sẽ thành người một nhà!”

“An gia, vĩnh viễn sẽ không nhắm thẳng nòng súng về phía người nhà!”

Đây là khẩu hiệu của An gia từ khi mới bắt đầu sáng lập, cũng là nền móng quan trọng kể từ khi An gia được thành lập tới nay.

Bởi vậy, so với các gia tộc khác, thành viên An gia ở chung càng hòa hợp hơn, cũng càng đoàn kết hơn.

“Lão Trần, chút nữa tới bệnh viện băng bó lại đi. Xin lỗi ông, lần này xuống tay hơi ác.”

An Minh Kiệt đi tới bên cạnh lão Trần, ngồi xổm người xuống đỡ lão dậy.

Trong mắt lão Trần có ánh lệ lóe lên, giọng nghẹn ngào: “Không sao, An thiếu, tôi hiểu được, lần này là tôi sơ suất, đã mang thêm phiền phức tới cho An gia.”

Bất kể là gia tộc nào, gặp phải chuyện như bại lộ tin tức thế này, đều sẽ xử tử cả nhà không lưu lại một người sống.

Nhưng ở An gia, ông ta có thể sống!

Sau khi lão Trần rời đi rồi, An Minh Kiệt mới xoay người, nhanh chóng chỉ huy mọi người bắt đầu dọn dẹp nơi này.

Vết máu trên sàn nhà, vật phẩm tán lạc, mỗi một thứ đều được nhặt lên lau chùi, cho tới khi nó khôi phục dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ vốn có.

Lý Tài lặng lẽ đi tới bên cạnh An Minh Kiệt, hắn cũng châm một điếu thuốc, khói thuốc mơ hồ lượn lờ giữa hai người.

Hai người đứng sóng vai bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Bên phía Lâm gia cậu tính xử lý thế nào?” Lý Tài dò hỏi.

“Tên khốn kiếp Lâm Hối kia dám hố tôi như vậy, thù này nhất định phải báo.”

“Nhưng chúng ta đánh với Lâm gia như thế, không sợ Phong gia ngư ông đắc lợi hay sao?”

An Minh Kiệt nghe vậy cũng nhướng mày.

“Tam đại gia tộc hắc đạo Giang Đô thành, An gia ta, Lâm gia cùng Phong gia, chẳng qua chỉ là gia tộc ở sát biên giới mà thôi.”

“Gia tộc có cơ hội tấn thăng trở thành long đầu chân chính, cũng chỉ có An gia và Phong gia. Lâm gia vẫn còn kém một chút. Chúng ta liều mạng với bọn họ, đúng là không đáng.”

An Minh Kiệt đặt tay lên cửa sổ gõ nhè nhẹ, hệt như đang trầm tư. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng:

“Như vậy đi, một tháng sau chính là cơ hội để tam đại gia tộc cùng nhau tranh đoạt tấn thăng long đầu, đợi tới lúc đó lại trả thù cũng không muộn.”

“Trong khoảng thời gian này cứ tạm yên lặng trước, tôi sẽ quay về hỏi xem cha tôi có suy nghĩ thế nào.”

“Ông cũng nên nhân cơ hội này dọn dẹp sạch sẽ khu vực của chúng ta, không được lưu lại bất kỳ một tên sâu mọt nào của Lâm gia với Phong gia.”

Lý Tài gật đầu. Mấy chuyện như thanh lý môn hộ này dễ như trở bàn tay với hắn.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. An Minh Kiệt nhíu mày.

Vào giờ này rồi còn có ai gọi điện thoại cho hắn?

Vừa lấy di động ra nhìn vào màn hình, An Minh Kiệt đã biến sắc, vội vàng nhận máy: “Alo, thầy Trương?”

“Đúng, tôi là anh trai của An Nhu An Minh Kiệt, con bé kia lại gây ra chuyện gì ở trường rồi ư?”

“Đúng đúng… Cái gì?!”

An Minh Kiệt trừng to mắt. Có người thổ lộ với em gái hắn ngay trước mặt cả lớp?

Là tên khốn nạn nào dám liều mạng như vậy?

Trong mắt An Minh Kiệt tràn đầy sát khí.

“Được rồi thầy Trương, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý hết, xin thầy cứ yên tâm.”

“Khổ cực cho thầy rồi, lúc An Nhu ở trường làm phiền thầy quan tâm nhiều hơn.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, không khí quanh người An Minh Kiệt như giảm đi vài độ.

“Lão Lý, chuyện thanh lý tạm gác qua một bên, giúp tôi tìm một người trước!”

“Ai?”

“Tên Tô Giang, là bạn cùng lớp của An Nhu.”

“Muốn sống hay chết?”

“Giữ lại một hơi, mang tới trước mặt tôi.”

“Được.”

Lý Tài đồng ý. Chỉ là bắt một học sinh về thôi, giao cho hắn có thể tính là dùng dao mổ trâu để giết gà.

“Không phải tôi nói mấy người, nhưng bắt cóc thì cứ bắt cóc đi, sao phải đưa tôi tới nơi hoang giao dã lĩnh này?”

“Còn cả cái thứ phủ kín đầu tôi nữa, bao lâu rồi chưa giặt, toàn mùi là mùi!”

“Hắc đạo mấy người làm việc thật ẩu tả…”

Ở ghế sau, Tô Giang than thở hết chuyện này tới chuyện khác. An Nhu ngồi bên cạnh hắn, bất đắc dĩ bịt kín lỗ tai.

Hai vệ sĩ ngồi ở hàng trước vốn nên giữ nghiêm túc, lúc này lại đen mặt lại.

“Thật muốn chơi chết thằng nhóc này!”

“Thôi quên đi, nhịn một chút, đại tiểu thư không cho chúng ta ra tay.”

“Đại tiểu thư sẽ không thật sự…”

“Mau ngậm cái miệng thúi của mày lại đi, đây là việc chúng ta có thể vọng luận được sao?”

Dứt lời, vệ sĩ còn thận trọng nhìn qua gương chiếu hậu, rất sợ An Nhu nghe thấy lời bọn họ vừa nói.

Thấy An Nhu vẫn đang bịt kín lỗ tai, không chú ý tới những lời bọn họ vừa nói, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để An Nhu nghe được, còn ghi thù bọn họ, cuộc sống của bọn họ ở An gia sau này sẽ không dễ chịu đâu.

“Này này, tôi cũng không cần vội, đừng phóng nhanh vượt đèn đỏ.”

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.