Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mình không thể nào thích hắn được

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Chương 10: Mình không thể nào thích hắn được

“Đúng rồi, tới giữa con đường này có thể dừng lại một chút không? Tôi muốn mua một phần mì lạnh nướng. Trước đây ngại đường xa, không tiện đi mua, vừa lúc hai người đưa tôi…”

“Câm miệng!!!” An Nhu quát to một tiếng, cô thật sự không chịu nổi nữa!

Sao trên đời này lại có người nói nhảm được nhiều tới vậy?

Mới vừa rồi còn có chút thiện cảm với hắn, hiện tại chỉ còn lại buồn bực.

Đại mỹ nữ như tôi ngồi bên cạnh cậu vậy mà cậu không liếc lấy một cái, chỉ muốn ăn mì lạnh nướng?

Bà đây nướng cậu luôn cậu tin không?

Nhưng An Nhu nào biết, đâu phải Tô Giang không nhìn cô, rõ ràng là hắn không dám nhìn cô.

Cái đụng chạm mập mờ ban nãy vẫn còn đọng lại trong đầu hắn không cách nào xua đi được, nhịp tim hắn cũng chưa bình ổn hẳn.

Tô Giang chỉ có thể dùng biện pháp nói linh tinh để hóa giải rung động đang dâng trào trong lòng hắn.

“Từ giờ trở đi, không cho phép cậu nói cậu không được nói, cũng không được chỉ huy bọn họ lái tới chỗ này chỗ nọ, càng không cho phép ăn mì lạnh nướng!”

An Nhu tức tới mức nghiến răng ken két, hệt như nếu Tô Giang dám phản đối, chỉ một giây sau cô sẽ cắn hắn.

Tô Giang bị tiếng gầm của An Nhu dọa sợ, rụt cổ lại, không dám nói lời nào nữa.

“Thưa tiểu thư… Sắp tới giữa đường rồi, chúng ta có ngừng lại không?” Nhóm vệ sĩ ngốc nghếch lên tiếng hỏi.

“Ngừng cái đầu anh! Không cho ngừng!” An Nhu tức muốn chết rồi. Sao người nhà lại sắp xếp cho cô mấy tên vệ sĩ ngu ngốc như vậy?

Thế là Tô Giang ngồi cứng trong xe. Xuyên qua cửa sổ xe, trơ mắt nhìn mình với mì lạnh nướng lướt qua nhau.

“Ôi, quên đi, mì lạnh nướng à, chúng ta không có duyên…”

Hắn thất vọng vô cùng, thở dài trong lòng.

Xe chạy không bao lâu đã tới khu dân cư của Tô Giang.

“Cậu Tô, nhà cậu ở chỗ nào?”

“Cậu Tô?”

Vệ sĩ thấy không có ai trả lời, nghi ngờ quay đầu.

Tô Giang chớp chớp đôi mắt, dáng vẻ vô tội quay đầu nhìn về phía An Nhu.

An Nhu ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, vừa nãy mình đã hạ lệnh không cho phép hắn nói chuyện.

“Cái này có thể trả lời!” Dứt lời, An Nhu còn tức giận đạp lên chân Tô Giang.

Cô sắp bị tức chết rồi!

Sao trên đời này lại có người ngu ngốc tới mức này?

Không chỉ lưu manh mà còn ngốc nghếch, còn ngu dốt!

Mệt cho mình còn cảm thấy tim đập rộn lên vì hắn, đúng là đầu óc có vấn đề!

“Hít…”

Bị An Nhu đạp một đạp, Tô Giang hít sâu một hơi. Cái cô bé này xuống chân thật ác, không lưu tình chút nào!

“Cái kia… Anh gì kia, anh thả tôi xuống xe ở đây là được rồi.”

Xuống xe ở đây, đi chừng hai phút là tới nhà.

Trong lúc xuống xe, Tô Giang còn không quên chào hỏi An Nhu.

“Cảm ơn cậu đã đưa mình trở về, An đại tiểu thư. Hôm nào mình lại mời cậu ăn cơm!”

Lạch cạch!

Nói xong, Tô Giang đóng cửa xe lại, chạy nhanh rời đi.

An Nhu khoanh tay trước ngực nhìn theo bóng lưng Tô Giang, ngơ ngác xuất thần.

“Hắn cao thật, tướng mạo cũng phù hợp với thẩm mĩ của mình…”

An Nhu tự lẩm bẩm, ngay sau đó cô kịp phản ứng lại, vỗ mạnh vào cái đầu nhỏ của mình.

Mình đang nghĩ cái gì vậy? Không phải mình thật sự có ý với cái tên khốn nạn này đấy chứ?

Không đâu không đâu, mình tuyệt đối sẽ không thích cái tên lưu manh vô sỉ này!

Dọc theo đường về, An Nhu suy nghĩ miên man, xe về tới nhà lúc nào cô cũng không biết.

Vừa vào phòng khách, An Nhu đã cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh mà ấm áp.

Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện anh trai mình An Minh Kiệt đang mặc quần áo hưu nhàn, bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp.

An Minh Kiệt nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, thấy An Nhu mới vừa vào cửa, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ấm áp.

“Về rồi à?”

“Chờ lát nữa là có cơm, xong ngay thôi.” Hắn vừa nói vừa tiếp tục công việc trong tay.

An Nhu gật đầu, chạy lên lầu trở về gian phòng của mình. Cô đi tới bên giường, thả người nằm phịch lên mặt giường to lớn mềm mại.

Không biết tại sao, trong đầu toàn là gương mặt bất đắc dĩ của Tô Giang. Lúc này, gương mặt ấy trở nên rõ ràng lạ thường.

Cô càng nghĩ càng giận, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc khó có thể nói thành lời.

“Đáng giận! Khốn nạn! Vô sỉ! Lưu manh!”

An Nhu cầm cái gối hình thỏ con đáng yêu bên cạnh qua, coi nó thành Tô Giang mà đấm mấy đấm xả giận.

Dưới lầu, trên mặt An Minh Kiệt không còn ý cười ấm áp như trước nữa. Hắn vừa xào rau vừa nghe hai vệ sĩ báo cáo.

“… Cuối cùng chúng tôi đưa cậu Tô về nhà theo ý tiểu thư.”

Vệ sĩ nói xong lại thận trọng nhìn An Minh Kiệt. Hiện tại mặt ngoài An gia vẫn do gia chủ An Hưng Xương tọa trấn, nhưng thực tế người cầm quyền đã dần đổi thành An Minh Kiệt.

An Minh Kiệt đã sắp thành thủ lĩnh An gia đời kế tiếp.

“Các người đang nói… một học sinh lớp 12 bình thường, không chỉ có thể cởi dây trói trong chớp mắt, còn có tốc độ phản ứng và năng lực hành động xuất sắc hơn cả các người?”

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.