Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Minh Kiệt

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Chương 8: An Minh Kiệt

“Vậy chuyện kia… Nể tình cậu vừa cứu mình xong, lần này mình bỏ qua cho cậu, cậu mau đi nhanh đi!”

An Nhu nhìn loạn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào Tô Giang.

Tô Giang lại chỉ chớp chớp mắt, đứng bất động.

“Nhóc con, đừng có không biết tốt xấu, kêu mày đi thì mau đi đi, còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?”

Vệ sĩ khó chịu. Tên nhóc này còn không đi nhanh đi là sao nữa?

Mặt An Nhu càng đỏ hơn. Không phải hắn muốn ở lại bên mình thêm một hồi nữa đấy chứ?

“Không phải… không phải tôi không đi.”

Vẻ mặt Tô Giang đầy bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: “Nhưng mấy người trói tôi tới đây, tôi có biết đây là đâu đâu? Tôi đi đâu được? Tôi còn không biết đi ra ngoài thế nào.”

“Máy người phải đưa tôi về chứ!”

An Nhu với vệ sĩ cùng tỉnh ngộ, vừa rồi bọn họ đã quên mất chuyện này.

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong một câu lạc bộ xa hoa Giang Đô thành.

Anh đèn mờ nhạt mà thần bí, bầu không khí tràn ngập căng thẳng.

“Tạch! Tạch!”

Tiếng bật lửa rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh, nó lại có vẻ chói tai vô cùng.

Trên sofa, một người đàn ông anh tuấn ngồi thẳng thớm, trên người hắn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Áo khoác trông rất cao cấp, còn sáng bóng, ánh mắt thâm thúy khiến người ta sợ hãi.

Ở sau lưng hắn là một đám đàn em mặc hắc y đứng thắng tắp chỉnh tề, mỗi người đều mặc âu phục, đeo kính đen, mặt không chút biểu cảm, eo cũng thẳng tắp.

Mà ở phía trước người đàn ông thì có một người đàn ông trung tiên đang quỳ rạp trên mặt đất, quần áo của ông ta đã bị máu tươi nhiễm đỏ, trên mặt còn lưu lại vết tích bị đánh.

Thân thể ông ta run rẩy, dùng giọng lậu gió cầu xin: “An… An thiếu gia… Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này đi…”

“Tôi chỉ nhất thời sơ suất mới không cẩn thận tiết lộ tin tức hành động… Tôi cũng không biết Lâm gia lại nhân cơ hội mà ra tay với An thiếu…”

Hàm răng của người đàn ông không được đầy đủ, khiến giọng nói phát ra cũng không rõ ràng. Ánh mắt ông ta tràn ngập hoảng hốt, phảng phất như An thiếu gia trước mắt là một con quái vật!

“Tách!”

An Minh Kiệt tiếp tục chơi đùa cái bật lửa trong tay, mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông.

“Lão Trần, ông cũng có thể tính là người hầu lâu năm của An gia, xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất muốn tin tưởng ông.”

“Được rồi, coi như ông chỉ không cẩn thận tiết lộ tin tức của chúng tôi, vậy lần này chúng tôi tổn thất 20 anh em, phải tính thế nào đây?!”

“Phải nói thế nào với người nhà của bọn họ đây?”

“Nếu không phải lúc đó tôi phát hiện ra có điểm không đúng, nói không chừng ngay cả tôi cũng rơi vào bẫy của Lâm gia!”

“Ông nói tôi nghe xem, chuyện này, tính thế nào đây?!”

An Minh Kiệt không lớn tiếng cũng không nặng nề, lại như thanh kiếm sắc bén, từng bước ép sát, đâm thẳng vào sâu trong tim lão Trần.

Mỗi câu mỗi chữ đều như búa tạ đánh vào trong lòng lão Trần, khiến lão không cách nào trốn tránh được, cũng không cách nào chống cự được.

Một tiếng “lạch cạch” thanh thúy vang lên, con dao găm phát ra tia sáng lạnh bị ném tới trước mặt lão Trần.

Ánh mắt An Minh Kiệt rất lạnh lùng, không có chút độ ấm nào, lẳng lặng nhìn lão Trần.

Lão Trần nhìn chằm chặp con dao găm kia, hít sâu một hơi, một lúc sau lão mới như nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại:

“Xin An thiếu nể tình tôi vì An gia mà cẩn trọng nhiều năm, tha cho người nhà của tôi một con đường sống!”

“Lần này là tôi có lỗi với An gia, tôi xin lấy cái chết để tạ tội!”

Nói xong, ông ta run rẩy nhặt con dao găm lên, muốn cứa ngang cổ mình.

Nhưng vào khoảnh khắc con dao găm gần chạm tới da thịt, một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh lão Trần, nắm chặt lấy tay ông ta.

“Lý Tài… Anh Tài?”

Lão Trần thấy rõ người tới, là tay chân hàng đầu của An gia, Lý Tân.

Có tin đồn hắn không chỉ có kỹ xảo cận chiến xuất thần nhập hóa, còn am hiểu võ học truyền thống, có địa vị quan trọng không gì sánh được ở An gia.

An gia có thể có được lực ảnh hưởng như ngày hôm nay, có một phần lớn nguyên nhân là vì cống hiến của Lý Tân.

Chỉ là, sao Lý Tân phải cản mình tự sát?

“Được rồi, lão Trần.”

An Minh Kiệt đứng dậy, mỉm cười: “Tôi chỉ muốn xem ông có thật sự phản lại An gia hay không thôi.”

“Chuyện tin tức bị lộ tôi sẽ điều tra, đúng là thủ đoạn của Lâm gia quá cao minh, khó lòng phòng bị, nhưng tôi cũng phải dò xét ông thử mới được.”

“Hiện tại xem ra, ông vẫn là người An gia. Nếu đã vậy, đương nhiên cũng không có lý gì lại để ông đi chết.”

“An gia chưa bao giờ ra tay với người nhà!”

Lão Trần nghe vậy, lệ nóng doanh tròng.

An gia vẫn là An gia mà lão quen thuộc kia!

Trong tam đại gia tộc hắc đạo Giang Đô thành, chỉ có An gia là trọng tình trọng nghĩa nhất, là nói được làm được chân chính!

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.