Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng cứu mỹ nhân

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân

Từ lúc cô chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám bình luận chân cô như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ.

Tô Giang cảm thấy mất mặt, An Nhu lại càng thấy mất mặt hơn.

May mà ở đây không có người nào khác, nếu Tô Giang dám nói ra mấy lời này ngay lúc thổ lộ trong phòng học, chẳng phải mình sẽ lúng túng chết?

“Đi chết đi, đồ lưu manh!”

An Nhu tức giận hô lên, còn giơ chân đá Tô Giang, hệt như tất cả bất mãn đều được phát tiết qua một đá này.

Thế nhưng lúc này, Tô Giang đã cởi được sợi dây thừng đang trói chặt mình. Hắn ung dung tránh né công kích của An Nhu.

An Nhu không nghĩ tới Tô Giang có thể tự cởi trói được, một đá này của cô mang theo tức giận, dùng hết sức lực toàn thân.

Sau khi đạp hụt, trọng tâm cơ thể lập tức bất ổn, thân thể loạng choạng, sắp ngã ra đất.

“A a a… Cứu mạng!”

“Đại tiểu thư cẩn thận!”

Hai vệ sĩ vốn cho rằng Tô Giang đã bị trói, không thể nào nhúc nhích được, cho nên cũng không quá quan tâm động tác của hắn.

Nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy Tô Giang có thể dễ dàng cởi dây thừng, tránh né công kích của An Nhu, hai người đều khiếp sợ, trong lúc nhất thời cả hai đều không kịp phản ứng.

Đợi khi bọn họ muốn nhào lên trước bảo vệ An Nhu thì đã không còn kịp rồi.

Khiến bọn hắn càng toát mồ hôi lạnh chính là, chỗ An Nhu sắp ngã uống kia có một cái kéo nhọn!

Nếu An Nhu ngã xuống đó thật, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.

Lúc này An Nhu cũng ý thức được nguy hiểm tới gần, trong mắt cô tràn đầy kinh hoảng, nhưng cô đã không cách nào khống chế cơ thể mình được nữa.

An Nhu chỉ có thể trơ mắt nhìn mình càng lúc càng gần mặt đất, cái kéo trong mắt cũng không ngừng phóng đại lên, trong lòng cô tràn ngập tuyệt vọng nhưng chỉ có thể bất lực mà nhắm mắt lại.

Bốp!

Một giây sau, cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, ngay vào đó là một vòng ôm mềm mại ấm áp.

Còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với mùi xà phòng giặt đồ, khiến cô không nhịn được hít hít mũi, ngửi thêm mấy hơi.

An Nhu ngơ ngác ngẩn đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ của Tô Giang.

“Cậu không soa chứ?” Giọng nói của Tô Giang rất thân thiết, bàn tay to vững vàng đỡ lấy eo An Nhu, đảm bảo cô sẽ không ngã sấp xuống.

An Nhu chớp chớp mắt, hơi mờ mịt nhìn Tô Giang, sau đó mặt cô lại đỏ ửng lên, nói nhỏ: “Cảm… cảm ơn…”

“Thân thủ thật nhanh!”

“Ngay cả tôi cũng không thấy rõ động tác mới rồi của tên nhóc này, năng lực phản ứng tuyệt vời!”

Khi thấy An Nhu bình yên vô sự đứng ở nơi đó, hai vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Nhưng mà, cảm giác chấn kinh trong lòng bọn họ còn chưa tiêu tán, trái lại, vì tình cảnh vừa rồi mà bọn họ còn chấn động dữ dội hơn.

Hồi tưởng lại động tác của Tô Giang ban nãy, tốc độ cởi dây thừng siêu nhanh, cơ thể linh hoạt tránh né cú đạp của An Nhu, sau đó lại nhanh chóng di chuyển tới trước mặt An Nhu, thân thể hơi nghiêng xuống, vững vàng đỡ lấy An Nhu đã gần ngã.

Toàn bộ quá trình không tới hai giây!

Hai người bọn họ vốn là vệ sĩ của An Nhu, có thể tính là thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ tự nhận, mình không thể phản ứng nhanh được như Tô Giang ban nãy.

Thậm chí, ngay cả dây thừng bọn họ cũng không tự cởi ra được.

Người khác không biết, nhưng bọn họ biết rõ, nút thắt bọn họ thắt hồi nãy rất phức tạp, còn có một bước thắt sai, nút thắt kia vốn không thể cởi ra được.

Cho nên, dù là hai người bọn họ, muốn tháo sợi dây thừng ra cũng phải tốn rất nhiều sức lực, tuyệt đối không thể tháo nhanh được như Tô Giang.

Trong lòng hai người không hẹn mà cùng xuất hiện suy nghĩ.

“Người trẻ tuổi này không đơn giản!”

Mà Tô Giang nào quản được nhiều như thế, cảm giác được mùi thơm và hơi ấm truyền tới từ trên người An Nhu, nhìn đôi mắt xinh đẹp động lòng người của cô, Tô Giang nuốt nước bọt.

Tô Giang lớn như vậy rồi nhưng hắn còn chưa từng nắm tay con gái bao giờ.

Loại thân mật đột nhiên thế này khiến hắn không biết phải làm sao, nhưng cũng thấy phấn khích lạ thường.

Thì ra ôm là cảm giác này ư?

Chẳng trách tên nhóc Vương Tử Dương kia lại thích yêu đương mỗi ngày.

Cảm giác tim đập rộn lên này thật khiến người ta mê ly.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không biết qua bao nhiêu giây…

“Khụ khụ, đại tiểu thư, ngài không sao chứ?”

Vệ sĩ không nhìn nổi nữa. Hắn là người từng trải, lập tức nhận ra bầu không khí hơi không đúng.

Đại tiểu thư đang thời kỳ trưởng thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Vì thế hắn quyết định lên tiếng nhắc nhở.

“A? A a… Tôi không sao!”

An Nhu lập tức tỉnh hồn, đẩy Tô Giang ra rồi lại lùi về sau mấy bước, trong lòng có chút lưu luyến.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.