Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bắt cóc (2)

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Tô Giang tắt app Taobao, thời gian cũng vừa lúc đúng 8h.

“Tan lớp, mọi người về nhà đi.”

Tiết tự học buổi tối kết thúc bằng tiếng chuông vang. Giáo viên phụ trách tiết tự học buổi tối vừa lên tiếng xong, các học sinh đã bắt đầu rối rít thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi.

Tô Giang nhanh chóng đứng dậy, vai đeo cặp sách, thành người đầu tiên bước ra khỏi phòng học.

Hắn cũng không trọ trong trường mà đang thuê phòng ở một mình ngoài trường.

Cha mẹ hắn đều đang ở quê, nhà hắn cũng không tình là giàu có gì, chỉ là một gia đình bậc trung bình thường, cuộc sống cũng có thể tính là hạnh phúc mỹ mãn.

Tô Giang không hề hay biết, lúc hắn bước ra cửa, An Nhu vẫn luôn nhìn theo bóng lưng hắn, cắn hàm răng trắng tinh, trong mắt có chút kỳ vọng.

“Oáp… Buồn ngủ quá đi.”

Tô Giang vừa ngáp vừa đi trên đường. Bước chân hắn chậm chạp hệt còn chưa tỉnh ngủ. Cũng do chất lượng giấc ngủ trong tiết học hôm nay không được tốt lắm.

Thật ra cho dù hắn có ngủ ngon thì cuối cùng cũng sẽ mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ kiểu vậy. Đây là trạng thái hằng ngày của hắn.

Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ xem sao tự nhiên không thấy hệ thống có động tĩnh gì nữa, cho dù hắn có kêu gào như thế nào hệ thống cũng chẳng có chút phản ứng.

Dường như chỉ có khi hệ thống muốn hắn làm nhiệm vụ nó mới xuất hiện, mình không cách nào chủ động liên hệ với hệ thống.

Đương nhiên, có lẽ là lúc trước có thể liên hệ được, nhưng sau khi bị hắn mắng một trận thô tục xong, mới biến thành không có phản ứng như vậy.

Nhưng lùi một vạn bước mà nói, chẳng lẽ bản thân hệ thống không sai hay sao?

Nói thật, nếu không phải tri thức súng ống vẫn còn đó, có lẽ Tô Giang đã phải nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không.

Tô Giang đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một vật thể không rõ nhanh chóng bao phủ đầu hắn.

Hắn hoảng hốt kinh hãi, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bản thân bị mấy người lực lưỡng kìm chặt không nhúc nhích được.

Đám người kia thuần thục trói hắn lại, sau đó hắn bị một luồng lực mạnh mẽ nâng bổng lên. Chỉ chớp mắt Tô Giang đã ý thức được mình gặp phải bọn bắt cóc rồi.

“Ưm ưm ưm… Các người muốn làm cái gì!”

“Nơi này là Giang Đô thành ấm áp hài hòa, là xã hội pháp trị!”

“Các người làm như vậy có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Hiện tại dừng tay vẫn còn kịp, tôi sẽ coi như tôi chưa từng gặp các người…”

Bốp!

Một tát vỗ lên mông hắn, Tô Giang bị đau kêu rên một tiếng.

“Mẹ nó, thằng nhóc này nói nhảm thật nhiều.”

“Đừng nói nữa, mau dẫn hắn tới trước mặt đại tiểu thư.”

Ở nơi Tô Giang không nhìn thấy rõ, có hai người đàn ông to lớn vạm vỡ mặc đồ đen nhét hắn vào trong xe, sau đó giẫm chân ga lao vút đi.

Tô Giang mất hết can đảm. Cả người đã bị trói chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.

Xong đời, thận cũng không còn!

Xui xẻo một chút, ngay cả giác mạc cũng đi tong.

“Anh gì đó ơi, chúng ta thương lượng chút đi, thận có thể chỉ lấy một quả không?”

“Còn nữa, có thể tiêm thuốc tê cho tôi không? Tôi sợ đau.”

Người áo đen: “???”

“Có phải tên nhóc này hiểu lầm cái gì rồi không?”

“Hắn tưởng chúng ta muốn lấy thận của hắn?”

“Hơi không hợp lẽ thường, người bình thường sẽ thương lượng với bọn buôn người kiểu này ư?”

“Đừng quan tâm tới hắn, xem đại tiểu thư muốn xử trí hắn thế nào rồi tính. Tới rồi.”

Tô Giang cảm giác được xe dừng lại, ngay sau đó hắn lại bị khiêng xuống xe, vòng bảy tám vòng, chẳng biết đã đi tới chỗ nào.

Lạch cạch!

Tô Giang bị ném xuống đất một cách thô lỗ. Hắn chỉ cảm thấy cả người mê muội một trận, sau đó lại cảm giác được có người tới gần, mùi thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.

Lại tiếp sau đó nữa, cái khăn trùm đầu hắn bị tháo xuống. Tô Giang lắc lắc đầu, cố gắng khiến tầm mắt của mình trở nên rõ ràng hơn.

Khi hắn mở mắt ra, đập vào mi mắt là một gương mặt xinh đẹp lại quen thuộc, đối với hắn hôm nay, đây đúng là gương mặt khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc.

“An… An Nhu?”

An Nhu đang cười cười nhìn hắn, nhưng đối với Tô Giang thời khắc này, nụ cười của đối phương lại khiến hắn cảm thấy bất an.

Ở hai bên trái phải của cô có hai người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen, mặt không chút biểu cảm, trong mắt lộ ra vài phần bá đạo.

Vừa nhìn đã biết đây đúng là xã hội đen, lăn lộn trong giới hắc đạo.

Liên tưởng tới ba chữ “đại tiểu thư” hắn mới vừa nghe được đám người kia nói… Trong lòng Tô Giang lập tức dấy lên một loại dự cảm xấu.

Chỉ thấy An Nhu mỉm cười vươn tay nâng cằm Tô Giang lên, kề sát mặt tới, hơi thở thơm ngát phả ra:

“Tô Giang, có phải cậu rất kinh ngạc, không hiểu sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này không?”

Giọng của An Nhu phá vỡ yên tĩnh, trong giọng nói của cô còn mang theo một chút nghiền ngẫm.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.