Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất bình yên

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

Tách trà nóng hổi bốc lên hương thơm thảo dược để tại trên bàn, Nhụy Vân Lục bình tĩnh không biểu hiện gì là hứng thú với món pháp khí đoán mệnh mà hai vị trưởng lão đang quần quật chế tạo.

 "Này Nguyệt Đế, tự nhiên hôm nay rảnh rỗi qua chỗ ta muốn rèn pháp khí vậy, Phew~". Lâm Trung Chính thoát áo buộc ở trên eo, lau đi mồ hồi trên trán, hắn nghi hoặc hỏi y.

 "Không có gì, chả là tự dưng cảm giác có điềm không lành, bói thì chẳng thấy gì, nên sẵn tới rèn pháp khí để bói chuẩn hơn ấy mà."

 Nghĩ là hôm nay đổi gió nên mới thấy Nguyệt Đế đến, nên Lâm Trung Chính còn cười đùa tiếp đón rèn nhanh chóng, nhưng nghe gã nói, hắn mới ngừng nở nụ cười này lại.

 Thuật bói toán của gã tuy không phải lợi hại cỡ nào, nhưng cũng đã đạt tới tầm cỡ có thể bình bộ đăng tiên. Với tính cách của y, càng là khó ra sơ suất để mà thất bại, thế nên...

 "Không lẽ có nguy cơ lớn?". Lâm Trung Chính nghiêm túc hỏi.

 "Không bói được, nên mới đến đây tìm ngươi nhờ rèn pháp khí hỗ trợ đây."

 Không khí bất giác nặng nề, Lâm Trung Chính thở một hơi, tay rất tự nhiên định sờ đâu Nhụy Vân Lục nhưng lập tức bị nàng phất tay đánh bật ra một cái bốp!

 Thấy không được nựng, gã cũng chỉ có thể buồn rầu thu tay về, thở dài một hơi tiếp.

 Nguyệt Đế cạn lời với tên này, không phải nhìn đang nghiêm túc lắm mà, sao lại thay mặt như lật cá, đi trêu mèo rồi.

Nhụy Vân Lục như thể chuyện khi nãy không hề xảy ra, đứng dậy nhẹ bước đi tới, đạp mạnh cửa một cái, tiếng thầm xì xào bên bên ngoài tắt hẳn, cả đám người ngồi chờ hóng chuyện lập tức cùng lúc không kịp đỡ đồng loạt ngã lăn quay.

 Lương Hạo lắc đầu, không hiểu nổi sao mình lại nghe theo lời xúi dục của mấy người này đi theo ngó, còn tốt là không hứng thú mấy nên hắn mới đứng xa nhìn, cũng không có lại gần để nghe hóng. Không có bị liên lụy, thật may.

 Ở cạnh, lão Hà U cảm thấy hình tượng các sư huynh như là đã vỡ nát be bét.

 Lúc mới vào, trong tưởng tượng hẳn sẽ phải là tiên khí mờ mịt, mỗi động tác đều sẽ huyền ảo thâm sâu, không dính chuyện phàm trần, không lo chuyện phàm phu tục tử, nhưng giờ, ngôn từ kiến thức của lão hiện giờ quá khó để có thể nói ra được nổi lòng của bản thân a.

 "Các ngươi làm gì tụ hội ở đây vậy?".

 Tất cả nghe Nhụy Vân Lục hỏi đều không dám trả lời, đám đông nhất ý, đồng loạt né sang một bên. Chỉ còn có một đệ tử hoảng sợ ngó nhìn cả đám. "Oi, đều cùng đi sao chỉ có mình ta là bị cho ra rìa thế!?"

 Ánh mắt nàng, lạnh nhạt rơi vào sắc mặt trắng bệch của gã, "Đinh Vũ, giải thích."

 Đinh Vũ đằng hắng một cái, khuôn mặt đầy tự tin và một chút hóm hỉnh, cất giọng vang dội:

 "Ây da, Nhụy Vân Lục tỷ tỷ à, chúng ta tụ hội ở đây là để chiêm ngưỡng sắc đẹp của tỷ đó! Ai mà ngờ được trưởng lão Lâm Trung Chính lại có khiếu hài hước vậy cơ chứ nhỉ. Thật là làm cho lòng này xúc động quá đi! Còn mấy huynh đệ kia, họ chỉ muốn biết xem liệu lần này trưởng lão có bị ăn tát hay không thôi. Cái này gọi là tìm hiểu thực tế, trải nghiệm cuộc sống mà."

 Vừa nói, Đinh Vũ vừa cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc nhưng không thể ngăn được nụ cười tinh quái hiện lên trên môi. "Nói thật chứ, tụi đệ đây chỉ muốn học hỏi cách thu phục lòng người từ tỷ thôi mà, có gì mà phải căng thẳng vậy chớ."

"...."

 Vài giây thoáng qua, cảm thấy biểu cảm của Nhụy Vân Lục vẫn vậy. Hắn cũng hơi lúng túng, âm thanh dần nhỏ lại, không dám thêm lời xàm ngôn, rất gọn lẹ mà sửa lại câu trả lời.

 "Thưa Hộ Pháp, khi nãy đệ tử lúc đi ngang có nghe thấy Thỏ Đế Trưởng Lão tính toán thiên cơ bất thành rồi liền chạy đi tìm Trung Chính Trưởng Lão. Lúc đấy đệ tử bị cơn tò mò làm cho mù mắt, nên đã đi theo và đồng thời cái miệng tiện này cũng không nhịn được mà gọi thêm các đạo hữu đến bàn luận góp vui ạ."

 Thấy khí thế của đối phương vẫn chưa suy giảm, Đinh Vũ trong lòng hơi kinh sợ, lập tức nói thêm, "Cái này đệ tử xin thề là đã được hai chấp sự cho phép ạ!"

 Đinh Vũ nói rồi chỉ tay vào cặp đôi nam nữ đang cầm hai trái dưa đỏ tươi ngon ngọt, ngồi hóng xem tình hình ở sau lưng gã cách đo không xa. Những người khác cũng rất biết điều, âm thầm lùi bước tạo thành khoảng trống để cho nàng ấy nhìn thấy dễ hơn.

 Nam nhân tên Lục Hạo, cao tầm 1m7, nữ tên Tần Linh, cao 1m6, cặp đôi nhan sắc ở mức tầm trung, nam tóc nâu đen ngắn, nữ màu đen óng dài đến ngực. Hai người, hai đôi mắt im lăng liếc nhìn nhau, không cần thiết nói gì nhưng đã lập tức thầm hiểu ý người kia ngay.

 Thù này phải ghi lại, tháng sau tuyệt đối phải cho gã Đinh Vũ này một cái vị trí trong sổ đen!

 "Khụ khụ, lúc đó tại hạ nghe cũng không quá ồn ào, mọi người đều hoà hợp, vậy nên cũng không quản nhiều á." Lục Hạo rất bình thản mà ném đi dưa hấu trên tay vào túi trữ vật, tường thuật lại cho Vân Lục nghe, có điều liền được Đinh Vũ phản bác.

 "Phi! Khi đó Hạo Chấp sự còn hô lên, [Đi mau, chuyện lạ thế phải đi hóng nhanh, kẻo không còn giờ], đó các hạ ấy nói thế đấy!"

 "Đúng là vậy, nhưng ta còn bảo phải im lặng, bình tĩnh hỏi thăm, đừng có nhào nhào hay là nghe lén như thể trộm à!"

 Đôi lông mi Nhụy Vân Lục nheo lại, giọng lạnh ngắt cắt đứt hết tiếng nói tất cả, chấm dứt mọi chuyện, "Im lặng, đừng gây phiền hà, ai làm phiền hai vị trưởng lão luyện khí, người nào gây chuyện. Ta sẽ xử phạt."

 Xử lý xong chuyện vặt, Nhụy Vân Lục mới vào trở lại. Đám người vẫn rất là nghe lời, im lặng hóng chuyện.

 Lương Hạo lắc đầu, một mình rời đi. Nghĩ tới, nhập tông đến giờ hắn vẫn chưa đi qua sân luyện, có lẽ nên tới đó xem chút.

 Hắn tuy thử tu luyện qua, trận cơ hoạt động rất tốt, linh khí ít ỏi nhưng đúng là đã vào được thân thể, nhưng tu luyện vẫn là không được.

 Dường như còn thiếu gì đó vậy, hắn đã thử luyện qua đủ loại công pháp, từ hạ phẩm cho đến tiên phẩm, từ kiếp trước cho đến của tông môn, nhưng không có hiểu quả gì mấy.

 Linh khí không hề được hấp thu, thân thể càng là không biến linh khí thành của hắn. Chỉ khi thân xác hay linh hồn, ở cảnh giới hoá thần còn gọi là nguyên thần. Một trong hai giống như là nảy ra được một hạt mầm, có thể hấp thu linh khí để cho bản thân sử dụng, như thể tưới nước cho hạt mầm để nó phát triển bằng tinh thần lực, được gọi là "pháp lực".

 Và dựa theo khái niệm đó, thế là sinh ra ba tư tưởng tu luyện, Sinh Đạo; Hồn Đạo; Tiên Đạo.

Sinh Đạo, thì nghiêng về sinh mệnh, thể xác. Hồn Đạo nghiên về linh hồn, nghe quen tai nhất về Hồn Đạo đó là Quỷ Tu. Tiên Đạo thì hoà hợp cả hai, không nghiêng về hướng nào, chỉ hướng đến trường sinh và thành tiên.

 Bỏ qua chuyện đó, dù là con đường nào đi nữa, Lương Hạo cũng chẳng tiếp xúc được. Vô Niệm Chân Kinh thật là quá mơ hồ, làm cho cả một đại tu sĩ như hắn phải lú lẫn không rõ mình có luyện đúng hay chưa nữa. Chân kinh không phải mơ hồ theo kiểu thâm sau huyền ảo, ý cảnh tầng tầng lớp lớp, thuật ngữ nhiều vô số. Mà lại theo kiểu để một đống ra đó, hỗn loạn khó đọc, thiếu thứ này lại dư thứ kia, không đâu không đuôi, loạn thành một bầy.

 Vừa hay, ở địa ngục, người nào đó tự nhiên hắt xì một cái, "Mình ở địa ngục rồi còn ai nhớ tới mình à ta?"

 Quay lại với thực tại, Đạo tiên tông. Nhìn xem tam phương hoang sơ, rất đúng cái chất nghèo của tông môn ta. Nhưng không có nghĩa là nó không có cái điểm tốt, Lương Hạo đứng tại trước vách núi, ngắm nhìn dãy núi dọc theo tông môn, ở trước hắn là mây mù kín mít, núi non mơ ào, phía dưới chân chính là vực sâu sương trắng.

Rốt cũng có một chút gì đó nhìn giống Tiên môn, đó là ý nghĩ của hắn khi nhìn thấy cảnh đẹp này.

 Tiếng gió vùn vụt, ẩm ướt của sương, mát lạnh đến thấu xương thịt gan, do đang trong mùa đông lại còn ở trên núi cao. Nhận thấy khí lạnh này có phần quá là lợi hại, hắn mới phải lùi lại, thân thể này thật là chút không gánh nổi thời tiết như này, đứng đó thêm chút nữa, có khi hắn sẽ thành tượng băng khi nào không hay ấy chứ.

 Không biết ở bên kia thế nào, khi Lương Hạo trở về sân luyện thì đã gặp Hà U có vẻ đã rời đi và đang dọn tuyết ở đó. Trời lạnh tuyết rơi, nhưng nhiệm vụ không thể dừng, may tông môn còn có tình người, có đưa pháp khí giữ ấm cho lão.

 Lão thấy Lương Hạo đi tới thì liền tươi cười, gật đầu, nhiệt tình chào hỏi, "Là Lương Hạo à, sao rồi, giải quyết được vấn đề chưa?".

 So sánh với lúc chưa nhập tông với bây giờ, Hà U có thể nói là thay đổi hoàn toàn khác, bớt sợ sệt, tự nhiên nói nhiều hơn hẳn, hoặc đó cũng có thể vốn là tính cách của lão cũng nên.

 Y lắc đầu, mỉm cười thản nhiên đáp: "Có chút tiến triển."

 "Thế là tốt rồi, người như các hạ đây chắc chắn sẽ có hồng phúc. Nếu không nhờ các hạ kịp thời ra tay, chắc lão cũng có cơ duyên gặp được Đạt đại nhân, cầu cho các hạ thuận lợi a, lão đây nếu giúp được gì thì rất sẵn sàng hỗ trợ, ha ha."

 Cười nhẹ, chắp tay đa tạ thay cho lời nói, hắn cũng không định nói ra vấn đề, một người mới bước vào con đường tu luyện cũng không thể giải đáp được thắc mắc của hắn đi?

 Đột ngột, Hà U nhìn xem bức tượng ở sân rồi thở dài một hơi khó hiểu, "Haizz, lão cả đời suy đi nghĩ lại cũng chỉ là một tên bán đậu hũ thối, chỉ vì cái mồm mà hại cái thân. Chưa từng nghĩ sẽ được tiến vào tiên môn. Dù cho nơi đây không như lão nghĩ, nhưng cảm giác nó lại đem lại thật khiến người nhớ lại tuổi thơ, không lo không nghĩ, hạnh phúc lạ thường."

 Nghe lời tâm sự của lão, Lương Hạo không biết nên đáp thế nào, đành giữ im lặng quan sát theo. Bức tượng ở sân thật sự rất là sắc xảo, có thể thấy được tâm sức đã đổ dồn đó vào bao nhiêu, từ ánh mắt đến thần thái sống động như là người thật đang đứng đó, tượng còn được làm pháp chấm màu, nhìn càng sinh động hơn, vật liệu hình như còn không phải là đá thường mà là linh khoáng. Cả bức tượng có thể được coi là một món pháp khí luôn cũng được.

"Người được tạc tượng có lẽ Tổ sư cũng nên."

Lúc đi ngang hắn cũng thấy qua, thầm nghĩ hẳn là một vị nào đó cực kỳ đáng chú trọng của tông, kiểu như Tông chủ, Tổ sư chẳng hạn, hoặc là ai đó có công lớn. Có điều, vẫn là hắn quá coi thường Đạo Tiên Tông.

Hà U giật mình, ngó nhìn xung quanh, suỵt một tiếng ra hiệu cho y đứng nói thêm, cảm thấy không có ai lão mới lo lắng nói cho y hiểu, "Đây không phải Tổ sư, mà là phản đồ của tông, đừng đem ra so với Tổ sư, lỡ có người nghe thì không tốt đâu."

"Theo lão được nghe khi đến đây dọn tuyết, thì bức tượng này là một tội đồ của tông môn chúng ta, sở dĩ nó là nhìn thật vậy, là do các trưởng lão và tông chủ muốn tất cả đệ tử khi nhìn vào nó sẽ có ấn tượng sâu sắc có thể ghi tạc ngay lập tức vào trong đầu, khi nào xuống núi gặp được gã, thì phải báo lại cho tông môn để còn gọi người truy sát!"

"Còn có, bức tượng này còn được luyện chế qua thành pháp khí, lão cũng không hiểu lắm nhưng nghe bảo là đã đạt đến cấp bậc tuyệt phẩm, cứng hơn sắt thép, vững như núi cao, cứng cỏi không gì lay chuyển. Để giúp cho các đệ tử khi cần mục tiêu thì có tùy ý mà, thử pháp thuật, tung chiêu thức gì tùy thích."

"..."

Không hổ là là tiên môn kỳ dị, rất có khí thế, không rõ tên phản đồ đó đã làm gì mà được ghi thù như thế. Thật là một nhân tài.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.