Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Bạch Khó Phân

Tiểu thuyết gốc · 1800 chữ

Bạch Diện lơ lửng trên không, vẫn cái tính mồm nhiều không dứt, luyên thuyên hồi lâu làm cho Hắc Diện nhức đầu ghê gớm.

 "Gã ta chắc cũng đã nhận ra ngươi, xuống ngã bài luôn đi chớ!"

 Hắc Diện mặt sầm đi, hiện giờ đang cải trang thầm lặng truy sát ngươi, bên kia có vẻ cũng đanh có nhiệm vụ trong tối, bây giờ mà lộ ra thân phận tu sĩ, còn quen biết nhau, khác quái gì nói cho người xung quanh biết có hai tu sĩ đang mập mờ làm chuyện mờ ám chứ.

  "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy."

 Sát cơ tràn ngập lấy quán hoà nhập vào những tiếng xì xào nho nhỏ của các khách nhân ở đây. Người mất kiên nhẫn hiện giờ là Thâm La, cảm giác khó chịu cộng thêm với ám ảnh mấy lần quần phá trước đó của Hắc Diện, khiến gã ta thật sự là bồn chồn lo lắng khó lòng mà ngồi yên.

 Cứ tiếp tục thế này chả khác gì đang có một thanh kiếm kề cổ gã ta, cảm giác bản thân không thể chờ thêm. Thâm La cố làm ra vẻ bình tĩnh, đi xuống lầu một cách nhẹ nhàng khoan khoái, không chút nào là lo sợ.

 Có điều, gã chậm rồi. Cửa quán lần nữa mở ra, một lão già nhìn rất cường tráng, khoác trên mình bộ y phục đen nhìn là biết không tầm thường đi vào, chặn lại trước mặt Thâm La.

 "Vị tiểu hữu này, có thấy ai mang theo một cái gậy như được làm bằng sắt, có bộ dạng thế này không?". Lão già giơ ra một bức hoạ mực, trong tranh không ai khác là chân dung của Cấn Y.

 Thâm La sau lớp ngụy trang im lặng quan sát lão già trước mặt mình. Tuy không bộc lộ ra, nhưng từ áp lực có thể phán đoạn được, lão ta phải tầm kim đan trở lên.

 Hai bên im lặng, chỉ còn có tiếng xôn xao ở quanh, đám người tất nhiên cũng nghe thấy câu hỏi của lão. Nhìn bức hoạ lại thêm giọng nói, một số người đã bắt đầu suy đoán có lẽ là người của triều đình, nhưng liền bị phản bác.

 "Nhìn tư thái này, có khi là vệ quân triều đình đến làm nhiệm vụ truy bắt cũng nên."

 "Vô lý, vậy thì thứ đầu tiên vị đó giơ ra hẳn phải là lệnh bài mới đúng, chắc là người là quý tộc nào đó thì đúng hơn."

 "Nhìn khí thế này không giống chút nào, này để tại hạ giảng cho các hạ nghe...."

 Tiếng bàn luận vẫn đang rất sôi nổi, cho đến khi một người đưa ra nghi vẫn khiến cả bọn giật nảy mình.

 "Mà này, nếu tội nhân là cao thủ võ đạo, có trận chiến xảy ra, liệu ở gần có bị cuốn vào không?"

 Sau đó, chả ai dám hàn huyên bàn luận gì nữa thêm, từng người trả tiền xong liền co giò mà chạy ra quán. Thâm La cũng không ngoại lệ, hắn lắc đầu tỏ ý không biết, rồi định ùa theo đám người chuồn đi.

 Đi được bước thứ hai hắn liền cảm nhận được sát ý. Bất đắc dĩ chỉ có thể quay người, xuất ra pháp khí, quật ngang một cái làm chệch đi đường kiếm của lão nhân.

 Hai luồng khí lưu từ cả hai toả ra, đè nát toàn bộ bàn ghế thành phế phẩm. Áp lực đối với người xung quanh như thế ngàn cân đè lên, hai Kim Đan Kỳ tu sĩ cứ thế lộ rõ.

 Lão nhân kinh ngạc cảm nhận được áp bức trên người Thâm La, chỉ mới mấy ngày liền từ Trúc Cơ lên được Kim Đan. Thật sự là làm lão giật mình, hắn tu lâu vậy cũng tự nhiên hiểu, kẻ trước mặt mình đúng như lời trang chủ nói, không phải dạng tầm thường.

 "Đám mấy người thích đánh lén quá đấy." Thâm La ngao ngán nói với lão.

 Bạch Diện hai mắt sáng bừng la lên, "À ha! Cái khí tức này, mặc dù pháp lực không phải, nhưng cảm giác cái gã phàm nhân đó mang lại giống y hệt Quỷ La luôn kìa."

 "Bỏ chữ giống đi, chắc chắn là hắn ta. Thật đúng là trùng hợp, thế thì không cần mất công để tìm rồi."

 Tiếng lầm bẩm mới dứt, tiếng kiếm vang khác lại vang lên.

 "Hừ! Ngươi và tên kia theo dõi ta lâu thế, bị oan gia đến tìm nhỉ, đã vậy ta cũng ngã bài, xem chiêu!"

 Mỹ nhân khi nãy bất ngờ phóng người, tu vi Kim đan kỳ hiện hình, tung ra một chỉ, bắn ra tia pháp lực vàng chói xuyên qua không khí tiến thẳng đến Du Minh Sĩ.

 Đồng tử y co lại, do đã đề phòng từ trước, nên pháp khí tức thì xuất ra, chặn lại ám chiêu của nàng ta.

Leng keng, Leng keng!

 Thanh kiếm run run như muốn nhảy ra khỏi tay y. Tia pháp lực mỏng manh của ả nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại mang kiếm ý lại còn chứa đứng kim pháp tắc, nên sắc bén, cứng rắn kinh người. Nếu không phải là một thanh pháp khí thượng phẩm được hắn mặc cả mua được một vị tu sĩ già, chắc giờ nó đã gãy kiếm trước khi xuất trận rồi.

 Du Minh Sĩ ánh mắt nghiêm nghị, giữ kiếm vững chĩa về cô nàng. Không lâu lắm, gã lập tức phát giác có điểm dị thường, hắn kinh ngạc nhìn nguồn khí tức lạ không biết từ lúc nào đã bám trên người mình, "Đây là cái quái gì vậy".

 Trên lầu, Hắc Diện cứ như khách xem kịch, nhìn xem bốn người giao đấu với nhau. Không biết có phải do tập trung chiến đấu hay không, mà cả đám gần như là không để ý gì đến tên phàm nhân như đã đứt dây thần kinh sợ hãi, không có ý chạy theo người xung quanh.

 Hắc Diện một thân một mình, ngồi trên lầu cao, bình tĩnh tựa lưng vào ghế, toạ sơn nhìn long tranh hổ đấu. Thiếu mỗi bắp rang để ăn, không thì đúng chuẩn là khách hàng đến xem kịch.

 "Thứ khí tức bám lấy tên kia có vẻ khá giống với Quỷ La, ngươi sao im lặng thế, nói gì đi chứ". Bạch Diện với cái mồm nhiều chuyện rốt cuộc cũng khiến Hắc Diện mở lời.

 "Bớt nói giúp, lần này đạo hữu kia có vẻ khổ rồi đây. Trúng ám chiêu rồi."

 Ở dưới lầu, Lão nhân cũng chú ý đến khí tức trên người Du Minh Sĩ và nghe được lời của ả ta, lão liền nhanh chóng tung chiêu đánh bật Thâm La ra ngoài, quan sát phe đối diện thầm nghĩ, "Có đồng bọn sao? Là ngoại nhân, hay là bản địa?"

 Du Minh Sĩ rất rõ ràng là bản thân mình vừa bị chơi xỏ, nếu không phải đang kịch liệt đấu chiêu với con ả chơi bẩn này, hắn sẽ không chút ngần ngài mà chửi thề, tổ cha chúng nó.

 Hành tẩu giang hồ lâu năm, xưa nay chỉ có hắn chơi xấu người ta, trước nay chưa ai chơi lại hắn. Hôm nay thế mà lại thất thủ, bị người ta ám toán.

 "Tưởng chỉ là mấy đám võ sĩ ở phàm giới, không ngờ lại có tu sĩ ở sau màn chống lưng. Đợt này tông chủ mà nghe được tin này chắc tức chửi vài tháng quá."

 Có tu sĩ dính dáng đến phàm giới, tuyệt đối không có chuyện nào tốt đẹp. Đã thế lại còn để bọn hắn moi ra, còn lỡ đập quán đối phương, giờ còn đối đầu với cấp trên của nhà thổ kia, thật là xui xẻo.

 Nếu biết nàng ta lợi hại vậy, hắn tuyệt đối sẽ không khinh suất đi theo, "Bình thường tu sĩ Kim Đan toàn trốn trong núi, không hiểu ngày gì lại loài ra một đống, chắc tí nữa ra luôn cả Nguyên Anh quá". Du Minh Sĩ Khuôn mặt khó coi nghĩ.

 Bốn người không chút do dự lao vào choảng nhau. Hiểu lầm chưa giải, nên Du Minh Sĩ liền bị hội đồng, Thâm La cũng khó hiểu, tuy khí tức trên người gã khá giống mình nhưng tuyệt đối! Tuyệt đối không phải công pháp của hắn có thể luyện ra.

 Mặc kệ như thế nào, nếu kẻ địch đã hiểu lầm vậy thì tốt nhất là càng hiểu lầm lớn càng tốt.

 "Đại sư huynh, ta vừa đoạt xá người của lão nhân kia. Hiện tại tu vi còn chưa được củng cố, ta chạy trước. Huynh cũng mau rút đi!". Nói xong Thâm La liền thi triển phép, bay thẳng tuốt lên trời cao, để lại một cái lỗ to chà bá trên nóc nhà.

 Tội nghiệp chủ tiệm, võ sĩ đánh nhau thì chỉ bể nát chén đũa, cùng lắm thì gãy bàn gãy ghế, giờ đến lượt mấy gã nhìn như thuật sĩ, trực tiếp phá gần nát luôn cái tiệm đã được truyền lại ba đời của hắn ta. Thật sự là khóc đến cạn nước mắt cũng khó nơi ra nổi lòng hiện tại của chủ tiệm à.

 Du Minh Sĩ tức muốn thở ra lửa, có điều liên tục bị còn ả cấp trên của cái Thanh Lâu đè đầu, căn bản không thể phân thần để mà giải oan.

 "Chó nó! Lão tử tuyệt đối phải nhớ khí tức kia, thề phải đem con chó này đi chôn!". Y nghiến răng phát ra luôn cả tiếng rắc rắc, suy nghĩ trong đầu.

 Trúc cơ đấu hai Kim Đan, có lẽ do kiêng kị lời nói của trang chủ, lão nhân cũng không dám tung hết sức mà giữ lại, đề phòng có ám chiêu. Còn nữ tử thì rất thản nhiên, vừa đánh vừa bắt chuyện với lão nhân.

 "Tiểu nữ Họ Uyển, danh một chữ La. Kẻ còn lại đã chạy đi, chân nhân không đuổi theo sao?"

Lão nhân rất kín tiếng, không tiết lộ gì chỉ nói ra hai chữ, "Lang Tiêu" rồi rất điểm tĩnh quan sát kỹ từng chiêu thức của Du Minh Sĩ, chỉ cần y sơ suất, liền sẽ bị một kiếm xử gọn ngay giây lát.

Bị hai Kim đan kỳ hỏi thăm sức khỏe, Du Minh Sĩ thật là muốn kêu lớn tiếng mẹ!!!

...Hết chương....

Ghi Chú Tác giả: Sorry các quý vị.

Tại hạ phải tăng ca,

ra đã chậm sẽ càng chậm hơn,

Hết.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.