Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước cửa tu hành

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Tạm biệt Hà U, đi đến thiền viện, vẫn im ắng như thế. Cách từ lần gặp mặt Thiên Chính cũng đã được gần một tuần, mỗi ngày hắn đều có đến để thử đả toạ tu luyện, lần nào hắn đến đây cũng không thấy có đệ tử nào cả, không lẽ do hắn đi sai múi giờ?

 Mà vậy cũng tốt, dễ tập trung tu luyện hơn. Có điều bởi vậy tin tức trong tông môn với hắn không được linh thông cho lắm, đến cả Hà U còn biết nhiều hơn.

 Đi vào thức hải, bên trong giờ đây đã thay đổi chút ít, nguyên anh vẫn với chiếc mặt nạ ngồi thiền tại đó, khác chỗ là hình dáng đã nhỏ lại, chỉ còn tầm 10 tuổi, cả y phục cũng thay đổi theo.

 Phù văn trên đó cũng đã tách ra, hoá thành các chòm sao trên đầu. Dù thế, nó vẫn mờ nhạt như cũ, khác biệt là từ phù văn trên y phục, hoá thành sao trên không thôi.

 Các khác biệt nhất ở trong thức hải, hẳn là thứ này. Đạo Thạch, đấy là tên mà hắn đã đặt cho viên đá chứa đứng thời không pháp tắc đã giúp hắn xuyên không.

 Quay quanh Đạo Thạch, là ba chấm sáng lớn đại diện pháp tắc mà hắn đã ngộ ra khi xưa, khác với các pháp tắc khác hoá thành sao trên không kia. Ba chấm sáng này chính là con đường mà hắn đã chú tâm tu luyện, cũng là ba loại pháp tắc mà hắn đã ngộ ra, đạt đến cảnh giới cao nhất trong số đường đi. Cảm ngộ thành Thần Thông.

 Chấm thứ nhất: Tiên Phù chi Đạo, Thiên Phù Vạn Pháp.

 Chấm thứ hai: Sinh Thể chi Đạo, Sinh Hoả Kiệt Thông.

 Chấm thứ ba: Hoả Mộc Tiên Đạo, Hoả Mộc Đồng Sinh.

 Tam đại thần thông, lợi hại nhưng cũng có khuyết điểm. Tình trạng hiện giờ, làm vẫn là được, chỉ có là đánh đổi của nó là quá lớn, sử dụng ba thứ này thật không khác gì kêu hắn đi tự sát, tạm thời không động đến.

 Do tính chất đặc thù, hoặc hay do hắn không nhìn ra, Vô Niệm Chân Kinh nhìn ngang nhìn dọc, cũng không tìm ra được vận hạnh lộ tuyến và khẩu quyết tu luyện.

 Nên hắn phải đành thử hết công pháp tu luyện mà mình biết, ở hiện tại lẫn ở kiếp trước. Tất cả đều được hắn đều luyện qua một lần, kết quả thì cũng như trước, không thể thu nạp linh khí vào thức hại, linh khí bị cưỡng ép ở lại thân thể bằng trận pháp, nhưng lại như chả có đường lối để mà đi vào sâu hơn.

 Có một điều đáng mừng là hắn sẽ không bị bạo thể khi tu luyện, do trận pháp sẽ tự động thả ra một lượng linh khí đi nếu thân thể không chứa đựng thêm nổi....

 "Mà cái đó quan trọng lắm sao!?"

 Hiện giờ không thể luyện khí, không thể luyện thể để chứa đựng pháp lực, cũng đồng nghĩa là hắn vẫn chưa tiến vào Luyện Khí Cảnh, như vậy làm sao tiến đến cảnh giới Trúc Cơ, đó là điều làm khó hắn hiện giờ.

 Toạ tại một gốc cây, mắt hướng thẳng, lưng vững như thạch, song thủ trên gối. Linh khí xung quanh không nhanh không chậm, được trận pháp dẫn dắt vào thân thể thay cho linh căn.

 Công pháp hắn đang luyện là một trong tam pháp chí cao của Lương Tịnh Tông, «Định Thế Nhất Sinh Công", có thể lập căn cơ cực tốt, chậm rãi nhưng vững chắc, thiếu tùy biến nhưng dễ chuyển đổi.

 "Thật đúng là trời muốn trêu người", Lương Hạo thở dài, ngừng đả toạ miệng lẩm bẩm, cảm nhận xem ánh nắng xuyên qua lá cây rơi vào mặt mình.

 Cảm giác lạnh gáy truyền đến, quay đầu kiểm tra thì Nhụy Vân Lục đã thình lình, trong im lặng đứng ở phía sau quan sát hắn.

 Tu luyện thì tu luyện, nhưng thần thức luôn quan sát xung quanh, Lương Hạo không hiểu sao nàng ta lại có thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn. Do chênh lệch cảnh giới sao? Có lẽ.

 "Bái kiến hộ pháp đại nhân!". Lương Hạo rất thành thục đứng dậy, chào theo nghi lễ. Từ vụ ở Luyện Khí Các, hắn nghe xưng hô của các đệ tử khác liền tự giác hiểu, cô nương này chắn chắn là đứng trong hàng cao tầng, một hộ pháp.

 Lúc mới gặp mặt, tuy được Thiên Minh cùng Vân Mộng đạo nhân nhắc qua, khổ nổi sau trận đòn nhập môn, hắn lại quên mất chuyện này.

 Nhụy Vân Lục lắc đầu, lắc người một cái, hộ giáp, trang bị tức thì được thu vào túi trữ vật, quẩn áo thì tự nhiên thay đổi sang bộ trang phụ hở vai, xanh lá sạm màu. Chiếc váy dài tới đùi, phối hợp với thân hình nàng nhìn khá trẻ con.

 "Ta hôm nay nghỉ ca, không cẩn gọi là Hộ Pháp."

 Nghe nàng trả lời, hắn không hiểu lắm hỏi lại: "Hả? Là- À không, thưa Hộ pháp, vậy đệ tử nên xưng hô làm sao?"

 "Gọi ta là Giảng Sư, hôm nay ta đổi."

 Lương Hạo câm nín, thực không biết nói gì thêm, Hộ pháp còn có thể đổi được à?

 Cô nói tiếp: "Ta kiêm ba chức vụ, Chấp sự, Hộ Pháp, Giảng Pháp Sư. Nêu thích hoặc cần thiết có thể đổi bất cư lúc nào, nếu thích hợp."

 "....", Người lần đâu nghe đến còn có chuyện một người có thể đảm nhiệm ba chức vụ trong tiên môn, Lương Hạo, xin miễn bình luận.

 "Ta nhìn thấy ngươi như là đang có khúc mắc trong tu luyện nên tới."

 "Khụ, vậy chuyện ở Luyện Khí Các." Lương Hạo hơi hoang mang hỏi, làm sao cô ta lại có thể biết hắn gặp vấn đề chứ, từ khi nào, chẳng lẻ là lúc hắn có mặt ở Luyện Khí Các.

 "Luyện ra được một pháp khí, nhưng cũng là không bói được. Thấy không có việc gì cần ta, nên cũng rời đi." Nhụy Vân Lục như là chuyện cơm bữa, lạnh nhạt nói.

 Xem vẻ mặt không biểu cảm của cô, Lương Hạo cảm giác hơi không tin tưởng, khi trước người đánh hắn muốn liệt giường chính là cô nàng, bây giờ lại bảo biết hắn có khúc mắt trong tu luyện nên tới, thật sự là làm hắn hơi cảnh giác.

 Trong lòng nghĩ gì chỉ có hắn biết, mặt ngoài thì vẫn rất tươi cười, chắp tay cảm tạ uyển chuyển xin từ chối. Nhưng mấy cái cảm xúc đó nàng nhìn thấu cái một, suy nghĩ một chút cũng đoán được phần nào căn nguyên.

 "Đừng lo, với nhiệm vụ của một Giảng Đạo sư, ta tuyệt đối không dạy bậy. Với lại, Vô Niệm Chân Kinh, ta là biết đến, còn biết người từng học qua."

 Ánh mắt lưu chuyển như có ý nghĩ, hắn thử dò hỏi: "Là một vị trưởng lão sao?"

 "Không, là đệ tử."

 Nhắc đến hai từ đệ tử, người mà hắn nghĩ đến ngay đó là Nguyễn Thiên Chính, "Là Thiên Chính đạo hữu?"

 "Cũng đúng, nhưng người ta muốn nói là đã thành đạo. Hắn còn gặp qua ngươi nữa mà."

 Nghe thế, Lương Hạo liền nhớ lại những người mà mình gặp qua nhưng vô ích, "Thế người đó là ai?"

 "Hắn à, Lý U Hải, người đã trị thương cho ngươi ấy."

 Nghe cô nói, Lương Hạo kinh ngạc không thôi, cảm giác như bản thân đang nghe lầm vậy.

 Dù nhập tông không lâu, nhưng danh tiếng của nhị vị đại phu thật là làm người ấn tượng sâu sắc. Một hoà thượng, một đạo sĩ, bình thường không chuyên chú tu hành lại còn chơi thân với nhau, nghe thôi là thấy rất có ấn tượng rồi.

 Lẩn đầu gặp, hắn còn thật không nhận ra hai người là đạo sĩ và hoà thượng, sau này nghe Hà U kể mới biết.

 Một người không đáng tin, đó là ý kiến chung của các đệ tử khi nhận xét cho cả hai.

 Bây giờ Vân Lục nơi cho hắn, một người kiểu như thế lại đã thành đạo, học thành Vô Niệm Chân Kinh?

 Khó mà tin được!

 Nhụy Vân Lục xem biểu cảm của y, trầm tư hồi lâu, bất giác thành tiếng: "Ngươi, thật là ngươi chứ?"

 Hả, Hộ Pháp nói vậy là ý gì, hắn không hiểu nhìn cô. Nhụy Vân Lục cảm nhận ánh mắt cũng không tiếp tục chủ đề đó thêm, lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi, hiện giờ ngươi đang không hiểu chỗ nào, ta sẽ giải đáp."

 Cứ người hỏi ta đáp, đến đêm mới dừng. Lương Hạo tuy hiểu nhưng vẫn như chưa hiểu, hắn sau khi nghe giảng thì cũng đã hiểu hơn về quyển kinh.

 Từ chỗ Thiên Chính, hắn hiểu rằng khẩu quyết, phương thức tu luyện đều ẩn trong quyển kinh, muốn tu thành trước phải hiểu được ý niệm của người viết ra nó.

 Tại đây, thì hắn hiểu thêm, kinh thư, không hoàn toàn là một cuốn công pháp nhưng cũng là một cuốn công pháp, vậy nó là gì?

 Thực ra đây hẳn phải là một quyển sách viết về một hệ thống tu luyện khác biệt so với bên ngoài, dành cho người không có linh căn.

 Những kiến thức trong kinh đều là giúp đỡ lập nên cơ sở, khi đó người tu luyện sẽ tự có sở ngộ, sơ hiện linh căn, sinh ra cái căn của mình.

Khi trước hắn và Minh Thư tưởng rằng phần trúc cơ của quyển kinh nằm ở nơi khác. Có điều thật sự không phải vậy, nó vốn đã nằm ở trong đấy, chỉ là các tầng cảnh giới không được lộ ra trực tiếp mà là ẩn giấu trong thoại bản.

Sau khi sắp xếp lại thôn tin một chút, bước tiếp theo trong tu luyện của Lương Hạo không phải luyện khí hay tìm hiểu đạo của quyển kinh, mà là ổn định lại tâm mình.

Đó cũng là điều mà Nhụy Vân Lục trước khi rời đi khuyên hắn.

"Ta nhìn ra được, ngươi chưa từng là ngươi m, đặc biệt là bây giờ. Tâm cảnh của ngươi, nó rất loạn. (¹) Hữu ý tu hành, tựu thành đức, nhân sở đức, sở duyên hữu kiến tiên đạo, pháp uẩn vạn thiên, phù hợp tựu thân."

Lương Hạo suy tư ngắm trời sao, lẩm bẩm "Có lẽ ta đây, cần quay về quá khứ lại một chút rồi..."

•••••

(¹) Ý muốn nói, chỉ cần có tâm, có ý muốn tu hành, sẽ thành kỉ luật mà biết hạn chế tính xấu. Thành có đức hạnh, khi có đức tự nhiên sẽ có duyên tìm đến con đường nhập đạo học pháp. Khi đã ngộ ra pháp, dù có ngàn vạn pháp môn. Thì chỉ khi phù hợp bản thân, mới là con đường tốt nhất.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.