Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần bí tu luyện giả

Tiểu thuyết gốc · 1007 chữ

Việt Yên Nguyên Quốc, tất cả người dân khi đến 10 tuổi sẽ được Quốc gia cấp một cái lệnh bài đại biểu Danh phận. Trong đó có ghi tên, nơi sinh, cấp độ công dân và cấp độ chức nghiệp. Lệnh bài màu bạc đại biểu là công dân cấp 2, màu vàng cấp 3, thấp nhất màu đồng là công dân cấp 1. Còn có Đồ án đặc thù đại diện cho thế lực. Tiêu biểu Hoàng gia sẽ hình Vương miện, Lạc Long tháp có hình con Rồng, thánh Liên Hoa Phật Đài có hình hoa sen và Quan phủ có hình kiếm. Ngoài ra, các Tông môn, tổ chức còn có đặc thù đồ án riêng.

Ngưu lão giận dữ chừng mắt thì Hạ Không tiếp tục nói : “ Ngài không phải là một Luyện dược sư! Bọn ta làm việc cũng không phải giúp ngài kiếm tiền, bởi vì những cái thùng thảo dược này không có chuyển đi! “

Ngưu lão chớp nhẹ con mắt chỉ chỉ Trùng Văn nói : “ Nên ngươi và hắn mới không trốn! Tiếp tục nói đi! Ngươi còn biết gì nữa? “

Hạ Không đáp : “ Là máu! Này có liên quan đến cánh tay bị thương của ngài! Ngài muốn dùng bọn ta bắt vật gì sao? “

Ngưu lão hai mắt nhíu lại, suy nghĩ một lát rồi nói : “ Ngươi rất thông minh! Tại sao ngươi không nói hết những gì ngươi nghĩ ? “

“ Vì Ngài tốt! “ Hạ Không đáp.

Sau đó hắn lại gần đỡ Trùng Văn dậy, nói tiếp “ Bởi vì ta chỉ là một đứa trẻ! “

Ngưu lão không đáp, nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt tỏa ra một tia quang mang : “ Đi thôi! “

Xe ngựa chuẩn bị ra khỏi thành, Ngưu lão bước xuống xe, tiến lại gần mấy tên quan lính nói chuyện một lát. Sau đó có một người chạy đi, không lâu thì có thêm hai người khác cùng lên xe. Một người trung niên áo đen lưng đeo một chiếc hộp dài và một người giống Thư sinh, hắn ở bên ngoài đánh ngựa. Họ còn mang theo rất nhiều thùng đồ vật rất có mùi rất lạ.

Trong xe, Trùng Văn vẫn bất tỉnh, Hạ Không ngồi đó, Ngưu lão nhắm mắt ngồi cạnh bên, bên kia người áo đen mở hộp dài sau lưng lấy ra một vật gì đó rồi gắn lên thành cửa xe ngựa sau đó ngồi xuống đối diện Hạ Không.

Đi được một đoạn đường, Người áo đen chỉ Hạ Không nói : “ Lão Ngưu! Này không cần bịt mắt hắn sao? Sao lại là hai đứa? "

Ngưu lão vẫn nhắm mắt, quay đầu qua nói : “ Không cần! Kế hoạch có chút thay đổi! Lát ta nói với ngươi! Còn dứa trẻ rất khá! Xong việc, ta giao nó cho ngươi! “

Áo đen lúc này mới tháo khăn bịt mặt ra, hắn là một trung niên chừng năm mươi tuổi, thân hình cao gầy,gương mặt khá bình thường, dưới thắt lưng có dắt một tấm lệnh bài màu Bạc, Hạ Không hắn không biết chữ, nhưng có thể thấy, trên đó có hình cái lá cây màu lục và một đồ án hình kiếm.

Áo đen nhìn Hạ Không hất cằm hỏi : “ Ngươi tên gì? “

Hạ Không đáp : “ Thúc thúc tốt! Ta tên Không Văn! ”

Áo đen chừng mắt : “ Ta tốt chỗ nào? ”

Hạ Không không đáp, hắn chỉ chỉ dưới thắt lưng áo đen.

“ Ngươi biết thứ này? “ . Áo đen chỉ vào cái lệnh màu Bạc rồi hỏi lại.

Hạ Không lắc đầu, sau đó lấy tay chỉ lên mặt hắn, không phải là chiếc bịt mặt hắn vừa tháo xuống dưới cổ.

Áo đen mở to mắt nhìn qua Ngưu lão, mỉm cười rồi gật gật đầu kéo tay Hạ Không qua bên này ngồi với hắn. Hắn nói : “ Ta là Phong Vũ Vũ, hắn là Phong Vũ Vân, đệ đệ ta! “

Phong Vũ Vũ chỉ ra người đang đánh xe bên ngoài. Sau đó nói : “ Huynh đệ ta trước kia được Ngưu lão cứu giúp, kỳ thực Ngưu lão cũng là người tốt, trước kia lão là một Luyện dược sư! “

Hạ Không nhìn Ngưu lão suy nghĩ điều gì sau đó khẽ gật đầu.

Phong Vũ Vũ tiếp tục nói : “ Là trước kia thôi! Trước kia, khi lão còn trẻ thường mang vợ con đi chữa bệnh và hái thuốc. Có một lần lão lên Vạn Dược sơn hái thảo được thì vợ lão bị giết, con lão bị Yêu Thú bắt đi! “

Hạ Không long lanh khóe mắt, rồi chỉ qua cánh tay bị thương của Ngưu lão.

Phong Vũ Vũ gật đầu : “ Yêu Thú kia rất giảo hoạt, bọn ta vây bắt nhiều lần nhưng đều thất bại. Bọn ta phát hiện Yêu Thú này rất thích máu trẻ con! Lần này bọn ta định… ngươi sẽ ...”

Hắn lấy tay che miệng, rồi bắt đầu thì thầm vào tai Hạ Không, sau đó hắn đưa cho Hạ Không một con Dao nhỏ.

Trải qua hai ngày di chuyển, bọn họ đã đến chân núi Vạn Dược sơn. Xe ngựa dừng lại, Ngưu lão dắt tay Hạ Không, Phong Vũ Vũ vác Trùng Văn lên vai, cả năm cùng nhau lên núi.

Yêu Thú trăm năm thành linh, ngàn năm hóa hình, trải qua vạn năm thiên kiếp nhiều lần có thể tiến hóa thành Nguyên Thú. Nguyên Thú thực lực cường đại, trí tuệ hơn người còn có năng lực quỷ dị và có thể nói tiếng người. Nghe nói, Nguyên thú khi chết còn có thể để lại Nguyên Hạch, vô cùng quý giá.

Lạc Long tháp, Tháp chủ chỉ lệnh, phàm là Nguyên thú đều không được săn giết.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.