Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang đi

Tiểu thuyết gốc · 1001 chữ

Sáng hôm sau, “ ting” âm thanh lại vang lên. Ngưu lão bước xuống cầu thang, không có đồ ăn trong tay, tay cầm một chùm chìa khóa lớn. Lão gọi đám trẻ lại, mở mắt nhìn vào đếm kỹ từng đứa, sau đó nhìn về phía Hạ Không khẽ gật đầu. Lão đuổi hết chúng đi vào nhà kho nấp đi, khóa cửa lại.

Hạ Không và đám nhỏ ở bên trong nhà kho chỉ nghe thấy có tiếng người, tiếng khuân vác chuyển đồ. Này là Ngưu lão đang cho người chuyển những cái thùng thảo mộc kia đi và chuyển hàng mới đến.

Một lát sau, đám trung niên cao lớn đi hết. Trong kho chỉ còn lại mình lão mập, lão đến mở cửa cho chúng đi ra. Lão ngồi lại cái ghế giữa nhà chỉ vào đứa lớn nhất rồi nói : “ Tôn Văn! Lại đây!”

Tôn Văn lại gần lão, lão mở lắp một cái bình sứ màu lục đưa cho hắn một cái hạt nhỏ, lão nói : “ Ăn đi! ”

Tôn Văn cầm lấy hạt nhỏ run run, sau đó bỏ vào miệng nuốt xuống. Một lát sau, xung quanh hắn mơ hồ tỏa ra một làn khói màu trắng đục nhàn nhạt.

Ngưu lão đứng dậy nhíu mày nói : “ Này không được! “

Lão nhìn về phía Hạ Không, sau đó chỉ vào Trùng Văn : “ Ngươi đến thử! “

Trùng Văn nhìn qua Hạ Không, sau đó nhận một hạt nhỏ từ tay Ngưu lão cũng bỏ vào miệng. Nhàn nhạt màu bích lục hiện ra.

Ngưu lão mở to mắt : “ Tốt! Không ngờ lại sớm có một cái! ”

Lão quay lại lấy một con dao trên bàn, kéo tay Trùng Văn nâng lên “ Xoẹt “ một cái, lão đưa con con dao lên miệng liếm liếm : “ Sinh khí tốt! Này! Đi theo ta! “

Nói xong, lão kéo tay Trùng Văn mang đi, đến chân cầu thang lão quay lại nhìn về phía góc tối, nơi đó có một cái Rương cũ được treo trên tường nhà.

Hạ Không nhìn thấy trên cổ tay Trùng Văn có một vệt máu nhỏ chảy ra, vội vàng chạy theo nói : “ Ngưu lão! Ngài mang Trùng Văn đi đâu? “

Ngưu lão quay lại, không đáp.

Hạ Không nói tiếp : “ Ngài để hắn ở lại! Ta sẽ giúp ngài? “

“Giúp ta? . Ngưu lão hỏi lại.

Hạ Không không trả lời, hắn lấy tay chỉ vào cái thùng thảo mộc, không phải, là những chiếc lá còn sót lại trên thùng thảo mộc, rồi chỉ lên vết máu trên cổ tay Trùng Văn sau đó lại chỉ tay lên cánh tay bị thương của Ngưu lão.

Nếu những thứ này không làm lão bất ngờ thì khi lão thấy Hạ Không bắt đầu chỉ tay về phía cái Rương cũ trên góc tường, sau đó lại chỉ tay lên miệng, chỉ lên tai hắn rồi chỉ qua những đứa nhỏ đã làm Lão thực sự giật mình.

Lão mở mắt to hơn, hất cằm nói : “ Ngươi có thể làm gì?”

Hạ Không không nói, quay lại cái thùng lấy mấy chiếc là bỏ vào miệng nhai sau đó tiến đến lấy dao trên bàn, rạch một vết trên tay, rồi đưa dao cho Ngưu lão.

Ngưu lão cầm lấy dao, nhìn Hạ Không sau đó đưa lên miệng liến thử, nói : “ Cũng không tốt hơn hắn! Vì sao ta phải mang ngươi đi! “

“ Vì ngài tốt! “ Hạ Không lần này mở miệng.

Ngưu lão ngẩn người, thả tay Trùng Văn ra, nhìn Hạ Không một lát, sau đó nhìn về phía chiếc Rương trên góc tường.

Lão ngẩn người nơi đó một lát, sau đó kéo cả hai đứa nhỏ mang đi.

Việt Yên Nguyên Quốc là quốc gia bảo hộ trẻ thơ, trẻ dưới 10 tuổi đều được Quốc gia bảo trợ. Khi sinh ra phải đến khai báo tại Quan tỉnh, người thân có thể đến Thực phường lãnh trợ cấp. Trợ cấp kéo dài đến 6 tuổi, trên 10 tuổi có thể gia nhập tông môn hoặc học viện Quốc gia. 15 tuổi có thể tham gia Quân đội, sau 15 năm có thể xuất ngũ, chính thức trở thành Công dân cấp 2. Công dân cấp 2 có thể hưởng trợ cấp kéo dài.

Lên cầu thang, Ngưu lão kéo tay Trùng Văn. Hạ Không đi theo, qua một đường hầm dài.

Đi được một đoạn, Ngưu lão dừng lại nhìn lại Hạ Không nói : “ Nói đi! “

Hạ Không không quay lại nhìn lão, tiếp tục bước đi.

Ngưu lão gằn giọng, chỉ chỉ Trùng Văn : “ Ngươi không nói, ta bóp chết hắn! “

Hạ Không quay lại nhìn Ngưu lão, nhưng vẫn không nói.

Ngưu lão trợn mắt, lão giơ tay lên định tát Hạ Không, nhưng rồi lão thở dài lại hạ tay xuống : “ Nói đi! Xong chuyện ta sẽ thả hắn! Ngươi chỉ chỉ bọn chúng không phải nói ta, tha cho bọn chúng sao? “

Hạ Không nhìn qua Trùng Văn nhẹ gật đầu, sau đó nói : “ Ngưu lão! Ngài tốt! “

“ Ta bóp chết ngươi! Nói! Ngươi mà không nói! Ta quay lại bóp chết chúng! “

Ngưu lão kéo tay Trùng Văn quay trở lại, đi được một đoạn thì nghe Hạ không bắt đầu nói : “ Ngài muốn ta nói gì? “

“ Tất cả những gì ngươi biết! “ . Ngưu lão đáp.

Hạ không chỉ tay lên tai Trùng Văn sau đó nhìn Ngưu lão. Ngưu lão hai mắt híp lại, tỏ vẻ hiểu ra gì đó, bàn tay vừa động “ bộp “ một cái, Trùng Văn ngất đi.

Lão hất cằm : “ Giờ có thể nói chưa? “

“ Được! Ngưu lão! Ngài tốt! “

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.