Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưu lão ma (2)

Tiểu thuyết gốc · 994 chữ

Nửa năm trôi qua kể từ khi đến đây, đám trẻ phải làm việc và đang dần dần lớn lên, chúng không được rời khỏi cái nhà kho này. Nơi này không có mặt trời, không có gió, chỉ có ánh đèn và thảo mộc. Chúng không biết đang là ngày hay đêm, mỗi lần chỉ nghe tiếng “ Ting” Ngưu lão mang đồ ăn đến, và Lão ra đi “Ting” đèn lại tắt hết.

Trong màn đêm tối, mắt nhỏ long lanh khẽ mở, Hạ Không bò dậy hắn bắt đầu lần mò bò dậy tìm khắp gian nhà kho. Kể từ khi đến đây, hắn luôn như vậy, hắn phải tìm cách rời khỏi đây. Lúc đèn sáng, Ngưu lão luôn ở đây quan sát bọn chúng làm việc, hắn không thể làm gì.

Nhà kho này, một lối đi lên cầu thang, Ngưu lão đi ra đi vào luôn đóng cửa, còn một lối khác là đường nước thải. Đường nước thải là không thể đi, quá nhỏ, không thể chui lọt. Hắn lại gần mấy thùng thảo mộc, đưa lên miệng bắt đầu nếm thử, vị của chúng rất lạ.

Thảo mộc ở đây, hàng tuần chuyển tới, lão mập không thể mang được những cái thùng này, lão thuê đám trung niên cao lớn kia vác vào đây. Mỗi lần chuyển những thùng thảo mộc, lão lại đuổi đám nhỏ vào một gian phòng khác, khóa cửa lại. Mỗi lần có việc đi xa, lão đều chuẩn bị trước đồ ăn sẵn cho chúng, bình thường chỉ hai, ba ngày lão sẽ lại chở về.

Hôm nay đã là ngày thứ năm lão chưa trở về, đồ ăn đã hết, công việc chúng đã làm xong. Đám trẻ đang đói vì đã hai ngày không được ăn.

Tôn Văn là đứa trẻ lớn nhất trong đám, tiến nhẹ nhẹ lên cầu thang nghe ngóng rồi bắt đầu đập cửa. Không có tiếng trả lời, một vài đứa bắt đầu khóc.

Một đứa bò lại gần Hạ Không nói : “ Này! Không Văn! ”

Hạ Không nằm đó ôm bụng, nghe được tiếng Trùng Văn, liền mở mắt ngồi dậy hỏi lại : “ Chuyện gì? ”

Trùng Văn đáp : “ Ngưu lão có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao 3 ngày rồi lão chưa trở về? ”

Trùng Văn nói xong, nhìn qua Hạ Không, thấy mặt hắn nhợt nhạt liền trợn mắt : “ Ngươi sao vậy? Có phải đói quá rồi không? Ta kiếm đồ ăn cho ngươi! ”

Nói rồi, Trùng Văn định ngồi dậy đi tìm đồ ăn thì cho Hạ Không, thì Hạ Không kéo tay Trùng Văn lại nói : “ Ta không sao! Ta … ta ăn nhầm thảo mộc thôi! Đau một chút là khỏi … ai ui! ”

Một cơn đau quặn, hắn lại ôm bụng nằm xuống, Trùng Văn đỡ hắn nằm rồi nói : “ Thảo mộc có thể ăn sao?  Không phải Ngưu lão nói không thể ăn sao? Ngươi thật là! Ngưu lão này còn chưa về? … hay là … không phải đã chết rồi chứ! ”

“ Ngươi mong ta chết lắm sao? ”

Có âm thanh giận dữ từ trên cầu thang vọng xuống, cánh cửa mở ra.

Đám trẻ nhìn về phía đó, là Ngưu lão, quần áo mặt mũi bê bết máu, râu tóc tán loạn, ném cho Tôn Văn một túi bánh bao, rồi đóng cửa lại.

Bọn trẻ nhìn nhau, không dám phát ra tiếng động nào nữa, nhẹ nhàng chia nhau ăn.Trùng Văn cầm một cái bánh đưa cho Hạ Không, Hạ Không cầm lấy gật đầu, ở đây hai đứa nhỏ rất thân với nhau.

Đêm nay, Ngưu lão không tắt đèn, hẳn là lão bị thương, đám trẻ ăn xong, chúng cũng lần lượt đi ngủ. Những suy nghĩ miên man, những ảo ảnh chập chờn, Hạ Không ôm bụng ngủ, đêm nay hắn lại mơ thấy mẹ hắn về.

Hai ngày sau, từ hôm Ngưu lão bị thương, lão mới lại xuống nhà kho. Một tay cầm túi đồ ăn, tay kia băng bó, lão đi tới giữa nhà, đặt túi đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt.

Không giống bình thường, bình thường khi lão đi xuống đều gọi đám trẻ lại, nhìn chúng một lượt, sau đó đưa đồ ăn và chỉ công việc cho chúng. Hôm nay lão chỉ ngồi đó nhắm mắt, đám trẻ nhìn nhau, không dám lại gần hỏi lão làm gì, chúng nhẹ nhàng đến lấy đồ ăn rồi từ từ tản đi.

Một đứa trẻ đi tới nói : “ Ngưu lão! Ngài tốt! ”

Ngưu lão vẫn nhắm mắt, ngoảnh đầu qua một bên khàn khàn nói : “ Không Văn! Có chuyện gì? ”

Ngưu lão tuy bắt chúng làm việc nhưng vẫn là chưa từng đánh chúng lần nào, lão quan sát chúng rất kỹ. Biết rất rõ từng đứa trẻ ở đây, lão không nhìn cũng có thể biết là đứa nào đang nói.

Hạ Không lại gần rồi ra sau lưng lão, nhẹ nhàng đặt tay lên vai lão rồi nói : “ Ngưu lão! Ngài tốt! Ngài bị thương sao?  Không Văn giúp ngài bóp vai a! ”

Ngưu lão mở mắt ra nói : “ Bóp vai! Ngươi biết sao? Ngươi không sợ ta sao ?”

Hạ Không gật đầu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa trên vai lão và nói : “ Sợ a! Nhưng là Ngài tốt! ”

“ Ta tốt sao? ”. Ngưu lão lại hỏi.

Hạ Không đáp : “ Ngài cho ăn, ngài không đánh! Chính là ngài tốt! ”

Ngưu lão thở dài một tiếng, sau đó nhìn về một góc nói : “ Đúng, đúng! ”.

Nói rồi lão nhắm mắt, ngoảnh đầu qua một bên, trong lòng suy nghĩ nhiều hơn một cái gì đó.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.