Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưu lão ma (1)

Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

Trong căn nhà kho yên tĩnh, mấy đứa nhỏ đã ngủ, hai cái thanh âm rầm rì nói chuyện. Vài phút sau, Trùng Văn cũng đã ngủ, Hạ Không nằm bên cạnh, hắn nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ hắn đang suy nghĩ.

Lúc trước, khi nói chuyện với Trùng Văn hắn ngập ngừng là vì hắn không thể cho người khác biết hắn họ Hạ. Hắn muốn cứu cha mẹ hắn, đầu tiên hắn phải che giấu bản thân, suốt vài năm lưu lạc từ người buôn này đến người buôn khác, hắn cũng biết được rất nhiều thứ.

Ở thế giới này có một loại công pháp có thể tu luyện, có thể khiến bản thân trở lên mạnh mẽ. Chỉ cần rời khỏi nơi này, tìm được một loại công pháp thích hợp, hoặc có thể là bất cứ cái gì có thể mạnh mẽ, có thể cứu được cha mẹ hắn, hắn liền cố gắng có được.

Hắn rất nhớ lời mẹ : “ Cha mẹ ơi!, chị ơi! bà nội, cô cô ơi!  Con nhất định nghĩ mọi cách cứu cha mẹ! Mẹ nói con chạy đi! – Không! - Con chạy đi nhưng là sẽ trở lại cứu mọi người! Mẹ ơi!

Con nhớ mẹ! “

Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, hắn mệt quá liền ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng hắn lại thấy mẹ hắn về : “ Hạ Không! Cha ngươi là Hạ Song Sách, ta là mẹ ngươi Hạ Liên thị, Ngươi còn có một chị gái, còn có bà nội và cô cô. Gia đình chúng ta đã bị Cổ Tông và bắt đi. Ngươi phải nghĩ mọi cách chạy đi, tránh xa nơi này, mẹ rất thương ngươi cũng rất nhớ ngươi hãy nhớ, hãy nhớ, chạy đi …! “

“ Mẹ! ”

Nước mắt như mưa, hắn giật mình tỉnh dậy, nhìn qua bên cạnh. Trùng Văn vẫn nằm đó ngủ say, bên kia mấy đứa trẻ vẫn hít thở đều đều. Hắn nhắn mắt nằm xuống, áp tai xuống nền nhà, mặt đất yên ắng, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng gió thổi. Chỉ có cái lạnh của mặt đất truyền lên, kéo hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cũng có thể không phải là sáng hôm sau, nhưng hắn được đánh thức bởi cái âm thanh giống như tối hôm trước “ Ting ” kèn theo đó là đèn trên tường nhà bật sáng.

Lão mập lùn mở cửa, bước xuống cầu thang, đặt túi bánh bao lên bàn, lão tiến lại cái ghế giữa nhà kho ngồi xuống và nói : “ Dậy đi! Ta mang bánh bao tới! ”

Đám trẻ tỉnh dậy, ánh mắt sợ sệt, chúng nhìn nhau rồi nhìn về phía lão.

Lão mập tiếp tục nói : “ Ta là Ngưu lão! Ta là Luyện dược sư! Ta mua các ngươi về là để giúp ta làm việc, chỉ cần các ngươi nghe lời ta, ta sẽ không đánh, còn có thể cho các ngươi ăn no?  Được không? ”

Lão chỉ vào trong góc kia nói tiếp : “Trong kia có nước, có quần áo mới, tắm rửa sạch, thay quần áo rồi ra đây ta giao công việc, mau đi! ”.

Đám trẻ đứng dậy run rẩy, chúng cũng từ từ nghe theo lời lão mập nói, tiến vào phía kia có nước tắm rửa, thay quần áo mới, Hạ Không cũng đi theo. Đám trẻ này, cũng giống như Hạ Không, chúng bị bắt đi từ khi còn rất nhỏ. Trải qua mua bán của nhiều gã buôn người, bị nhốt bị đánh đập, bây giờ có thể ăn, còn có thể có quần áo mặc còn không bị đánh, chúng liền nghe theo.

Tắm rửa xong, chúng lại gần lão, Ngưu lão nhìn kỹ rồi nói : “ Rất tốt! Rất nhiều sinh khí! ”

Trong mắt lão, mơ hồ tỏa ra một tia quang mang.

Ngưu lão đứng dậy, tiến lại gần một đứa trẻ nói : “ Ngươi tên gì? ”

“ Giang Văn … Ta là Giang Văn! ”

Đứa trẻ lắp bắp trả lời, Lão kéo tay đứa trẻ đi về phía một cái thùng, sau đó chỉ vào trong cái thùng nói :  “ Giang Văn ngoan! Bây giờ trong cái thùng của ta có rất nhiều loại hạt dược bị chộn lẫn, ngươi giúp ta tách chúng ra được không?  Ngươi làm tốt ta sẽ cho ngươi ăn bánh bao? ”

Đứa trẻ nhìn vào trong thùng, có rất nhiều hạt nhỏ nhiều mầu sắc, là hạt của một loại trái cây, đứa trẻ gật đầu, sau đó trèo vào trong thùng.

Ngưu lão tay cầm bình rượu, ngửa mặt uống một ngụm, tiến đến đứa trẻ thứ hai, nó là Trùng Văn. Trùng Văn được lão thả vào trong một thùng lá cây, Sau khi hỏi tên đứa thứ ba, nó được giao nhiệm vụ là giã thuốc. Lần lượt các đứa trẻ được Ngưu lão sắp xếp làm việc.

Ngưu lão kéo tay Hạ Không tiến lại một góc, chỉ vào những cái thùng và nói : “ Ngươi tên gì? ”

“Dạ! Ngài tốt! Ta là Không Văn! ”

Hạ Không đáp. Ngưu lão lần này mở mắt to hơn, nhìn kỹ nó rồi nhếch mép cười nói : “ Tốt! Ngươi rất ngoan! Ngươi giúp ta cọ rửa chúng thật sạch là được! ”

Hạ Không nghe lời, cúi xuống những cái thùng bắt đầu cọ rửa.

Ngưu lão nhìn Hạ Không làm việc một lát, sau đó nhìn qua mấy đứa nhỏ. Tay lại nhấc lên uống một ngụm rượu, lão tiến về phía cái ghế giữa nhà kho, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Từ đây, đám trẻ phải làm việc, nhưng là được ăn no, không còn bị đánh nữa. Sáng nào Ngưu lão cũng mang thức ăn đến, nhìn chúng thật kỹ rồi chỉ cho chúng làm việc. Thời gian trôi đi, đám trẻ được ăn no, làm việc, hương vị lá cây, thảo mộc bắt đầu thấm dần vào da thịt. Trong không gian nhà kho ngật tràn mùi thuốc, mùi rượu và mùi của sinh khí của những đứa trẻ đang lớn.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.