Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là Hạ Không

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Việt Nguyên Yên Quốc, phía Bắc có Lạc Long Hoàng Tộc truyền thừa trị quốc, quốc gia yên bình, phía Nam có Thánh Liên Hoa Phật Đài pháp độ chúng sinh. Phía Đông giáp biển, phía tây là Vạn Trùng sơn núi cao tuyết phủ, mây mờ kỳ bí. Người dân Yên Quốc tôn thờ Phật pháp, tất cả các đứa trẻ khi trưởng thành sẽ có thể gia nhập Lạc Long Tháp, phục vụ Tháp chủ, bảo hộ quốc gia.

Yên Quốc chia ra làm 54 tỉnh thành, mỗi tỉnh thành đều có người của Triều đình và người của Lạc Long Tháp trấn thủ. Các tỉnh thành cũng có nhiều thôn trấn, các thôn trấn được chia cho Quan lại, Công hầu, các đại thế gia, gia tộc và tông môn cùng nhau nắm giữ.

Đông bắc phía tây có một thành tỉnh tên là Thái Nguyên thành, ở đây dân cư thưa thớt, nhà cửa hoang vắng. Xung quanh thành núi cao hiểm trở, quanh năm gió nóng từ hẻm núi phía tây đổ về , không khí luôn oi bức, phần là người không có phận sự liền muốn rời đi, không ai muốn ở lại nơi này.

Cỗ xe ngựa kia dừng lại trước cổng thành, người đánh ngựa vén rèm cửa, một gã béo lùn bước ra. Lão tiến lại gần mấy tên quan cổng thành, thì thầm vài câu sau đó đưa cho họ một cái lệnh bài màu Bạc và một túi nhỏ nhỏ. Tên quan lính gật đầu, lão quay lại vẫy người đánh xe ngựa vào thành.

Trong một hẻm vắng, xe ngựa dừng lại trước cánh cửa nhà kia, lão béo lùn bước xuống gõ lên cánh cửa một vài âm thanh kỳ lạ. Lão chờ không lâu thì cửa mở, bước ra là bảy, tám cái trung niên nhân cao lớn, họ mau chóng tháo đồ vật từ trên xe chuyển vào nhà. Những bao tải, những thùng đồ này được chuyển xuống đường hầm, rồi lại đưa đến một cái nhà kho. Chuyển vật xong xuôi, mấy cái trung niên kia đi rời đi.

Trong nhà kho, chỉ còn lại một mình lão mập lùn, tay đặt bình rượu lên bàn, lão lại gần một cái bình vừa chuyển tới. Lão tháo dây chằng quấn trên chiếc bình, mở lắp bình nói vào trong : “ Ra đi! ”

Cái bình vẫn lặng im. Lão lại chuyển qua bình kế bên tiếp tục tháo dây. Tháo dây xong, lại nói vào cái bình: “ Tỉnh dậy! Ra đi! ”

Đến cái bình thứ ba, sau khi mở dây xong, lão mệt liền ngồi xuống cái ghế nói : “Ra đi !. Ta sẽ không đánh, ra đây ta cho bánh này, bánh bao rất thơm đây! ”

Từ trong bình có tiếng xột xoạt, từng cái đầu chui ra, là những đứa nhỏ chừng ba, bốn tuổi. Lão đưa bánh bao cho chúng ăn, rồi tiếp tục mở cái bình khác.

Mở hết tám cái bình, lão ngồi bệt xuống đất, vừa thở vừa nói: “Ăn đi ! Chỗ này còn rất nhiều bánh bao, chỉ cần các ngươi ăn no và nghe lời ta, ta sẽ không đánh, ăn xong có thể nằn ở đây ngủ, không được động vào những món đồ ở đây. Ngày mai ta lại mang bánh bao tới! ”

Nói xong lão ngồi dậy, chỉ tay vào một góc nói tiếp : “ Trong kia có nước có thể dùng, đừng có tè lên đồ vật của ta. Ngày mai ta quay lại, nhớ lấy! ”

Sau khi nói xong, lão ngồi dậy leo lên cầu thang và rời đi.

Nhà kho chỉ còn lại tám đứa nhỏ, trên bàn còn rất nhiều bánh bao. Những đứa trẻ nét mặt sợ sệt, chúng ăn nhưng không dám phát ra tiếng động mạnh. Có đứa ăn xong liền nằm ra ngủ, có đứa ôm bụng cắn răng khóc. Có một đứa nhỏ từ đầu đến đây, hắn vẫn không phát ra âm thanh nào, hắn vẫn luôn nhai bánh bao nhưng không dám nuốt xuống, hắn là Hạ Không.

Gã mập rời đi, Hạ Không liền nhổ bánh bao ra, bắt đầu nhìn xung quanh.

Hắn tiến lại gần cầu thang và nhìn lên trên, thấy trên có một cánh cửa đã đóng, định bước lên cầu thang thì nghe đằng sau có tiếng khóc.

“ Oa oa oa. Ta sợ. Ta nhớ mẹ. Oa oa oa! ”

Là tiếng một bé trai đang khóc, Hạ Không quay lại đến gần nó,một tay xoa trên lưng nhẹ nhàng và nói : “ Không khóc!  Ngươi nghe thúc thúc kia nói rồi sao, yên lặng ăn bánh bao đi, sẽ không sao hết, ăn đi! ”

Nói rồi, Hạ Không tay cầm một cái bánh bao đưa tới.

Đứa bé cầm lấy bánh bao, không khóc nữa ngước mắt nhìn Hạ Không, sau đó đưa một tay kéo vai Hạ Không xuống và nói nhỏ : “ Ngươi nói dối! Không phải ngươi cũng không ăn sao! ta thấy ngươi … ”

Nó còn đang định nói tiếp thì Hạ Không lấy tay che miệng nhỏ của nó lại : “ Bánh bao không sao, có thể ăn được, ta không ăn là vì ta không đói! ”

“ Vậy ta … ta cũng không ăn, ngươi tên gì? ”

Không đợi Hạ Không trả lời, nó tiếp tục nói : “ Ta là Trùng Văn, ta ba tuổi còn ngươi? ”

“ Ta là … Không … Không! ”

Hạ Không suy nghĩ một lát rồi nói tiếp : “ Gọi ta Không Văn! Ta cũng bằng ngươi ba tuổi đi, nhà ngươi ở đâu? ”

Trùng Văn còn chưa kịp trả lời thì nghe một tiếng âm thanh “ Ting “, mấy cái đèn trên tường tắt hết , âm thanh của gã mập kia truyền xuống  : “ Ngủ đi! ”

Không gian chìm vào bóng tối yên tĩnh.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.