Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh ở Việt Yên Nguyên Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1049 chữ

Ở một không gian khác, địa phương kia có một cái hảo Quốc tươi đẹp tên là Việt Yên Nguyên Quốc. Không chỉ có nhiều địa danh nổi tiếng, còn nhiều điều kỳ bí còn có một cái chức nghiệp giả gọi là Nguyên sư.

Thiên Tây sơn lĩnh quanh năm tuyết phủ, trên có mây mờ bạch sắc, dưới có thác nước trắng bồng. Trên một tảng đá bằng phẳng, ngồi đó hai cái thân ảnh một lớn, một nhỏ. Người lớn áo lam, chừng ba mươi tuổi, tóc đen lay động, gương mặt anh tuấn, hàng mi cong dài, mũi cao, môi anh đào. Hắn ngồi tọa thiền nơi đó, như say như tượng, như thoát tục hồng trần. Trên đùi, một cây Cổ Cầm ba mươi sáu dây sáng bóng, tĩnh lặng. Trước mặt hắn, một bé trai khoảng hai, ba tuổi, môi đỏ, má hồng. Quần áo vải thô màu lục, trên cánh tay nhỏ mơ hồ ẩn hiện một cái chấm nhỏ màu tím. Hai mắt lim rim, thi thoảng chớp động liếc nhìn người áo lam kia.

Anh tuấn áo lam thở dài một tiếng, sau đó từ từ mở mắt nhìn đứa trẻ : “ Chuẩn bị xong chưa? Vậy ta sẽ bắt đầu! ”.

“ Dạ a! “

Đứa trẻ gật đầu nhắm mắt lại, thân người thả lỏng, lập tức nằm xuống tảng đá, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Người kia đặt tay lên cây đàn, một đôi ngọc thủ thon dài uốn lượn trên ba mươi sáu dây, âm thanh nhẹ nhàng, êm ái. Gió nhẹ nhẹ thổi, lá cây đu đưa, âm thanh trầm thấp khi như lời ru của mẹ, khi như thì thầm của cha.

“ Hồng trần cơn tỉnh cơn mê – Trẻ thơ nhập mộng trầm luân bắt đầu ”

“ Đây là đâu? Ta là ai? ”

Đứa trẻ mở mắt, xuất hiên trước mặt nó là một khung cảnh mịt mờ sương khói. Tiếng chó sủa xa xa, tiếng đàn bà và trẻ em khóc lóc thảm thiết, lửa cháy khắp nơi.

Một giọng nữ vang lên : “ Đây là Hạ Gia thôn của Hạ Yên Trấn. Ngươi là Hạ Không! Cha ngươi là Hạ Song Sách, ta là mẹ ngươi Hạ Liên thị. Ngươi còn có một chị gái, còn có bà nội và cô cô! Gia đình chúng ta đã bị Cổ Tông và bắt đi. Ngươi phải nghĩ mọi cách chạy đi, tránh xa nơi này, mẹ rất thương ngươi cũng rất nhớ ngươi hãy nhớ, hãy nhớ, chạy đi…! ”.

Âm thanh nhỏ dần, sau đó nhạt đi và biến mất.

Đứa trẻ tỉnh lại. “ Không! ”. Hắn là Hạ Không, hắn đã tỉnh lại khóc lớn : “ Mẹ ! mẹ ơi! Huhu!  Ta cũng rất nhớ người, huhu!. Ta sẽ đi cứu người, ta sẽ cứu cha …”

“ Ngươi nên cứu ngươi trước đi, haha! ”

Một âm thanh vang lên cắt đứt tiếng khóc của hắn. Một gã trung niên đạp cửa xông vào, quần áo dính máu, khuôn mặt hung tợn, một tay cầm Đại Đao chém xuống cái bàn. Tay kia thò xuống nắm cổ áo lôi đứa nhỏ ra, quát vào mặt nó : “ Dám trốn hả?. Ta đánh chết ngươi! ”

Nói rồi, gã trung niên quăng hắn xuống nền nhà, đá một cái thật mạnh vào sườn. Hắn đau quá ôm bụng nằm xuống, gã trung niên kia đá thêm hai cái, thấy hắn nằm im đành hậm hực bỏ đi. Hắn đã ở đây mấy ngày liền, hắn cũng không nhớ tại sao hắn lại ở đây. Hắn luôn mơ mơ màng màng, là trong giấc mộng kia, hắn mơ thấy mẹ hắn về, nói cho hắn biết hắn là ai, nói cho hắn biết hắn còn có người thân.

Hắn lẩm bẩn : “ Không! Đúng rồi ta là Hạ Không! Ta phải đi cứu mẹ … phải cứu cha … không…phải rời khỏi đây! ”.

Hắn bò dậy, một tay ôm bụng, tay kia kéo cái ghế lại gần cửa sổ. Nhìn ra ngoài, hắn thấy mình đang bị nhốt trong một cái nhà kho. Bên ngoài, một con kênh nước đục đen xì, bàn ghế gãy đổ, củi mục gỗ nát trôi dạt. Còn có xác con gì trôi nổi, mùi hôi thối bốc lên. Bên kia, tiếng người huyên náo, quát nạt chửi bới, tiếng đàn bà và tiếng trẻ con khóc. Gió thổi, mùi hôi tanh bay vào mũi, hắn lại ngã xuống nền nhà, đau đớn lại một lần nữa là hắn ngất đi.

Trong cơn tỉnh mê, hắn nghe thấy có tiếng bước chân người đang tiến về phía nhà kho này. Không phải một người, là hai người, ngoài gã cầm Đại Đao kia còn có một gã khác nữa. Gã này mập lùn, râu ria rậm rạp ,một tay cầm bình rượu, trên cánh tay vô số vết bầm xanh tím vô cùng đáng sợ.

Đạp cửa xông vào, gã cầm Đao nhìn về phía gã mập kia nói : “ Bán cho ngươi. 10 bạc! ”

Gã mập tay cầm bình rượu, bước chân lảo đảo đến gần đứa bé, đá một cái. Đứa bé đau đớn, rên lên rồi co mình lại.

Gã nhìn đứa trẻ một lượt, rồi nói với tên cầm Đao kia : “ Ngươi nghĩ ta bị điên sao? 10 bạc một cái xác chết, còn là một cái xác khô?  1 bạc!  Bán thì mua ?. Nơi này của ngươi thật hôi thối! ”

Nói rồi, hắn bước ra ngoài.

Gã cầm Đao lại gần đứa bé, giơ chân đá một cái thật mạnh vào sườn nó. Đứa bé thét lên, đau đớn bò dậy chui vào gầm bàn.

Gã nói lớn : “ Nó còn chưa chết!  Thấy chưa?  8 bạc! ”

“ 3 bạc! Chưa chết thì sao?  Nắm xương này quá nhỏ!  Thôi ta không mua nữa! ”

Gã mập nói xong, mở cửa bỏ đi.

Tên cầm Đại Đao tức giận, một chân đá văng cái bàn, một tay nhấc bổng đứa bé lên rồi quẳng về phía góc nhà. Đầu đập vào tường, tia máu phun ra, đau đớn nó lại ngất đi.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.