Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Văn Cốt (2)

Tiểu thuyết gốc · 1057 chữ

Ba ngày sau, dưới gốc cây trà Cổ, Thiên Lão vẫn thường đứng ngắn nhìn nhành lộc non như vậy. Hạ Không đi hái thuốc từ trên núi xuống, thấy Thiên lão đứng đó, hắn cũng không dám làm phiền mang gùi thuốc vào nhà. Tiến đến cạnh bàn, rót một chén trà uống, ngắm nhìn hộp Ngọc Lục sắc. Tay chạm nhẹ lên, một tầng nhàn nhạt bạch khí tỏa ra, theo đó bay lên uốn lượn, rồi đọng lại trên chiếc nhẫn nhỏ của hắn.

Cũng như mọi ngày, hắn lấy diệp thảo mang đi phơi, mang thảo quả dược trùng bỏ vào đỉnh, nhưng hôm nay hắn thấy có chút lạ. Bên chiếc giường có người đang nằm, hẳn là thôn dân bị thương, được mang qua bên này nhờ Thiên lão chữa trị. Nhưng cũng không giống, ít ra bình thường thôn dân đến đây đều ít nhiều kêu đau, hoặc ít ra cũng là có tiếng hít thở, thôn dân miền núi làm việc nặng thường thở khá lớn.

Hắn tiến lại gần giường, có thấy một Nam thiếu niên, quay người vào phía trong, trên đầu ba đạo vết thương đang chảy máu. Hắn định lấy tay lên sờ xem thì có tiếng Thiên Lão ngoài sân gọi : " Hạ Không! Ra đây một chút! "

Đúng vậy, Thiên lão gọi Hạ Không mà không phải là Không Văn, bởi vì Hạ Không đã mang hết chuyện của hắn kể với Thiên lão, Thiên lão là cái người tốt. Nghe xong, Thiên lão cũng chỉ lẩm bẩm đại loại thiên mệnh, thiên cơ, thiên ý gì gì đó hắn lúc đó cũng hiểu.

Hạ Không đi ra, Thiên lão nói : " Ngươi nên sớm đi! Từ đây đến đó cũng rất xa, cũng không còn bao lâu nữa sẽ đến kỳ chiêu thu! "

Hạ không mắt rưng rưng, Thiên lão tiếp tục nói : " Chim thuộc về bầu trời! Đến Hải Dương thành, ngươi làm như lời ta nói là được "

Hạ Không đáp : " Nhưng là ngài? "

Thiên lão cúi người nắm lấy tay nhỏ của Hạ Không : " Đưa nhẫn, ta mượn lại một chút! "

Hạ Không định tháo nhẫn ra nhưng dùng cách nào cũng không tháo ra được, vẫn là Thiên lão lắc lắc đầu nhìn phía góc trời lẩm bẩm : " Đồ keo kiệt! " . Sau đó nâng Hạ Không lên dùng tay mang nhẫn của Hạ Không chỉ về phía nhành lộc non. Khi chiếc nhẫn gần nụ non, một tầng khí vụ màu hồng theo đó bay ra rồi bị hút vào chiếc nhẫn.

Thiên lão nói : " Này là Cổ hương trà, sau này ngươi sẽ biết tác dụng! "

Lão lại nói : " Ngươi biết trà này khác cây trà khác ở chỗ nào không? "

Không đợi Hạ Không nói lão tiếp lời : " Ta cũng không biết! " Ha ha!

Đã rất lâu rồi, Hạ Không mới được nhìn thấy Thiên lão cười như vậy.

Lão lấy ra trong người một túi nhỏ, đưa cho Hạ Không nói : " Này một ít học phí! Ta cũng không có nhiều hơn! "

Hạ Không cầm lấy run run, Hạ Không biết Thiên lão chữa bệnh cho Thôn dân đều không lấy tiền, thôn dân ở đây khá ngèo. Lão có chút kỳ qoái, không có nhiều người tới lui, nhưng những người được Lão cứu chữa cũng thường mang một ít đồ ăn qua cho Lão.

Lão chỉ tay vào trong nhà nói : " Hắn cũng đi! "

Hạ Không hỏi lại : "Ai? Lão..! "

Hắn quay người lại lão Thiên đã mang gùi thảo mộc lên núi rồi.

Ba ngày sau.

Từ Đèo Pa Đin nhìn xuống Mường Lay trấn nhỏ hiện lên như một Thiên sơn huyền bí, núi non ẩn hiện, mây mù che phủ. Trên một cây cầu nhỏ bắc qua hai sườn núi, ba cái lưng ảnh thiếu niên đang nhìn về nơi đó.

Đúng vậy là ba cái, Nam hài nhỏ nhất, chừng sáu tuổi,áo vải thô sạch sẽ màu lam đậm, đầu quấn mảnh vải màu lam nhạt, mặt mũi hồng hào, mắt long lanh, trên lưng một gùi thảo mộc, hắn là Hạ Không. Cái thứ hai, một tên thiếu niên áo tím, chừng mười hai tuổi, bề ngoài không có gì nổi bật, ngoại trừ làn da màu nâu và đôi môi đỏ nhạt thì toàn bộ đều là màu tím, tất cả bao gồm lông mày và màu mắt, trên đầu quấn khăn tím che nửa cái gương mặt, hắn là Lang Văn Cốt.

Cái cuối cùng, hiển nhiên là Nàng, Thiếu nữ dân tộc H'hen Ni Hoa. Thiên lão đã đến nói với Gia gia của Điệp Luyến Hoa, để cho nàng đi ra ngoài một khoảng thời gian, Gia gia nàng chỉ có một cái tiểu Tôn tử này, cha mẹ nàng đã mất, gia gia đương nhiên không muốn, nàng đi ra bên ngoài gặp nguy hiểm. Và giờ này, nàng đã ở đây, là nàng trốn sao, không phải, kể đến cũng một phần là công sức của Hạ Không, Điệp Luyến Hoa nói với Hạ Không nàng muốn đi cùng hắn, nếu hắn nghĩ cách để Gia gia nàng cho nàng đi, nàng sẽ nói cho hắn Cổ Tông ở đâu. Hắn cũng là đành phải suy nghĩ, dù sao có thêm một cái Vị tỷ tỷ này đi cùng cũng rất tốt. Trong một lần vô tình, hắn thấy Thiên lão trước lấy xuống từ cây Cổ trà một cái Ngài hư. Ngài hư tức là một cái kén sâu bị hỏng, sâu không thể hóa bướm thoát ra ngoài. Hạ Không xin lại, rồi nghĩ cách đưa đến Gia gia của Điệp Luyến Hoa. Vậy là, giờ nàng ở đây, Chim thuộc về bầu trời, Bướm cũng đồng dạng.

Điệp Luyến Hoa lách người qua bên này nhìn Hạ Không, chỉ chỉ tên áo tím.

Hạ Không đáp : " Tỷ tỷ! Ta không biết! Thiên lão nói ta có thể mang Huynh ấy đi cùng! Thiên lão còn nói, này để Huynh ấy trả công chữa thương! "

Điệp Luyến Hoa liếc mắt nhìn qua áo tím.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.